Bạn đang đọc Khoá Văn Hệ Thống Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng FULL – Chương 24: Đan Dược
(Tôm dịch
Nờ Y bê ta)
Bạch Phong Dương đương thay Trì Túc xuống núi làm nhiệm vụ quan trọng, sao có thể huỵch toẹt ra cho Lam Chỉ biết được.
Gã bày ra vẻ tỉnh bơ, cười cười nói nói: “Thì ở trên núi mãi nhàm quá nên ta xuống đây chơi ấy mà”.
Lam Chỉ thì sực nhớ ra Giản Thương vẫn còn ở trong.
Nếu bây giờ thằng bé mà ra, ắt sẽ phải chạm mặt Bạch Phong Dương.
Lam Chỉ ra lệnh cho gã: “Đi ra ngoài”.
Bạch Phong Dương khó hiểu: “Gì cơ?”
Lam Chỉ lườm gã, hỏi lại: “Có đi ra hay không?”.
Bạch Phong Dương nghe giọng điệu của Lam Chỉ thì hơi bực mình.
Nếu gã không đi ra thì tên này định thượng cẳng chân hạ cẳng tay với gã à? Đương nhiên gã bị Lam Chỉ làm mất hứng, nhưng lần này gã không thể bị người ngoài để ý quá nhiều đến hành tung của mình được nên gã đành ngậm bồ hòn làm ngọt, vừa đi ra ngoài vừa thắc mắc: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lam Chỉ trả lời cụt lủn: “Đi theo ta”, rồi bay đi trước.
Bạch Phong Dương chửi tục một câu rồi cũng lập tức đuổi theo bóng Lam Chỉ.
Hai người họ bay được chừng hai, ba dặm thì dừng lại.
Lam Chỉ đáp xuống một tảng đá ven đường.
Lam Chỉ lạnh mặt, không nói không rằng, chỉ đứng đó, nghiền ngẫm nhìn chòng chọc vào Bạch Phong Dương.
Bốn phía xung quanh bọn họ là hoa hoa cỏ cỏ, đỏ đỏ xanh xanh.
Bên cạnh còn có một con đường đất nhỏ, có vẻ chẳng có gì đặc biệt cả.
Bạch Phong Dương cố nén giận, hỏi Lam Chỉ: “Lam sư huynh dẫn ta tới đây làm gì?”
Lam Chỉ ung dung đáp: “Chẳng có chuyện gì cả.
Đó, giờ ngươi về đi”.
Bạch Phong Dương ngớ người trong một khắc rồi tức đến nỗi thở phì phò.
Gã cả giận quát: “Lam sư huynh! Ngươi chơi ta đấy à!?”
Lam Chỉ bình tĩnh đứng bên con đường nhỏ, thờ ơ đáp như đang kể lại một chuyện rất bình thường: “Đúng rồi.
Có sao không?”
Môi Bạch Phong Dương run rẩy.
Kể từ khi bước chân vào Bắc Hành phái, gã vẫn luôn bị Lam Chỉ khinh ra mặt.
Tuy đúng là Bạch Phong Dương gã đã quen với điều này, nhưng lần này Lam Chỉ đúng là khinh người quá đáng! Nó dám xoay gã vòng vòng như vậy! Bạch Phong Dương hận dáng vẻ coi người như rơm rạ kia của Lam Chỉ đến thấu tim gan.
Gã cười lạnh, chất vấn Lam Chỉ: “Lam sư huynh, giữa ta với ngươi có thâm cừu đại hận gì hay sao!?”
Lam Chỉ đáp với thái độ vô cùng lãnh đạm: “Ngươi đã làm gì thì bản thân ngươi phải rõ nhất chứ”.
Bạch Phong Dương nghe vậy thì mặt tái đi: “Làm gì là làm gì?”
Lam Chỉ tặng cho gã một ánh nhìn hết sức tỏ tường: “Ngươi đoán xem?”.
Tuy ra vẻ là vậy nhưng thật ra cậu cũng không chắc là Bạch Phong Dương có ngấm ngầm làm gì đó bẩn thỉu sau lưng cậu không.
Mà không thì sao? Bao lâu nay, giữa cậu với gã đã có hiềm khích sẵn ở đấy, bây giờ cậu có nói mấy câu lập lờ nước đôi này thì gã làm gì được Lam Chỉ cậu?
Nhưng không hiểu sao, Bạch Phong Dương lại hơi có vẻ có tật giật mình.
Gã cười khẩy, bảo: “Chính ngươi là kẻ đoạn tuyệt với Trì sư muội trước mà? Sao? Giờ lại không cho phép sư phụ dẫn mối người khác cho muội ấy à?”.
Lam Chỉ nghe gã hằn học thì mặt nhăn mày nhíu.
Hóa ra lão Trì Túc kia đã định gả Trì Thủy Hâm cho Bạch Phong Dương rồi à? Thảo nào, lão lại bằng lòng giao chuyện cơ mật như đan dược thăng cấp này cho một kẻ như Bạch Phong Dương.
Mà bây giờ cậu cũng đang vội, không có thời gian ngồi tán gẫu với gã.
Cậu chỉ bảo: “Ngươi luôn tự thấy mình giỏi đúng không? Thế thì giờ chúng ta đua thử xem.
Nếu ngươi quay trở lại quán trọ trước ta, ta rất sẵn lòng mà để ngươi yên thân đấy”.
Bạch Phong Dương tức muốn nổ đầu.
Rõ ràng tu vi của Lam Chỉ đã có dấu hiệu tăng tiến lên Tinh giai thượng phẩm rồi, sao gã có thể đua với nó bằng cái tu vi Thiên giai rách nát của mình được chứ! Gã cáu tiết, cộc cằn đáp: “Đua thế nào được!”
Vốn dĩ ban đầu, Lam Chỉ chỉ định dẫn hắn ra xa khỏi phạm vi quán trọ một lát rồi về.
Nhưng hai người họ lời qua tiếng lại có đôi câu mà càng lúc càng căng thẳng.
Lam Chỉ mà không sửa gáy gã thì không thể rút lui an toàn, càng không thể vì một câu không muốn của Bạch Phong Dương mà buông tha cho gã được.
Cậu tiến lên một bước, kiêu ngạo móc mỉa gã: “Sao? Ngươi không những lùn, mà còn có gan thỏ đế à?”.
Vì Lam Chỉ cao hơn Bạch Phong Dương một chút, thêm dáng đứng lúc nào cũng thẳng tắp hiên ngang và khí thế bức người của mình nên cho dù gã có ghen tị với Lam Chỉ đến nhường nào cũng không thể thoát khỏi sự đe dọa vô hình đến từ Lam Chỉ.
Gã sôi cả máu, căm hận hỏi: “Nếu như ta thua thì sao?”
Lam Chỉ ra chiều cân nhắc, nói một câu vô thưởng vô phạt: “Ai mà biết được? Chờ ta nghĩ ra đã rồi nói cho ngươi ha”.
Vừa dứt lời, cậu đã bay vụt đi mà không thèm ra dấu cho Bạch Phong Dương.
Bạch Phong Dương tức đến độ thở hổn hển.
Gã lập tức lấy đà đuổi theo Lam Chỉ.
Bởi tu vi kém nhau tận một giai nên chênh lệch giữa hai người rất rõ ràng.
Lúc đầu, Bạch Phong Dương còn thấy một bóng người màu xanh lam thấp thoáng trước mắt.
Nhưng bay được thêm một đoạn, cái bóng kia càng ngày càng mờ dần, rồi chẳng mấy chốc đã mất hút nơi chân trời.
Bạch Phong Dương dần bình tĩnh lại.
Gã thầm nghĩ không hiểu số mình hôm nay làm sao mà tự nhiên lại bị Lam Chỉ chơi khăm như vậy.
Chờ đến khi về đến quán trọ, Bạch Phong Dương tìm mãi cũng không tìm được Lam Chỉ.
Gã bèn túm ông chủ lại hỏi thăm.
Ông chủ nhà trọ bảo chẳng biết người gã đang tìm đi đâu mất rồi.
Nghe thế, Bạch Phong Dương lại bị chọc cho tức điên.
Ông chủ dè dặt kể lại: “Tu sĩ áo lam kia đi cùng với một tu sĩ áo đen.
Sau khi đi với ngài, người đó vẫn chưa trở về.
Cả cái người áo đen kia cũng không thấy đâu nữa”.
Bạch Phong Dương sinh nghi: “Tu sĩ áo đen ư?”
Một người mặc áo màu lục ngồi uống trà bên cạnh đột nhiên nói với Bạch Phong Dương: “Nếu ngươi đang tìm hai người đó thì cứ đi về hướng tây nam đi.
Bọn họ đi hướng đó đấy”.
Bạch Phong Dương tức khắc quay sang hỏi: “Ngươi nhìn thấy à?”
Người mặc áo lục kia sở hữu tướng mạo phi phàm, khí chất quanh thân cũng vô cùng xuất chúng.
Nhưng người này lại mang đến một cảm giác ốm yếu bệnh tật, ngay cả giọng nói cũng nghèn nghẹn như thể bị bệnh đường hô hấp.
Người đó chậm rãi xác nhận lại lời ban nãy: “Ừ.
Hai người đó đi cùng nhau luôn”.
Bạch Phong Dương lại hỏi thăm thêm về tướng mạo của người mặc đồ đen đi cùng Lam Chỉ.
Người áo lục kia tả lại cho gã: “Cao hơn áo lam kia tầm một cái đầu.
Phục sức này nọ đều là hàng cao cấp, có vẻ như là một công tử nhà quyền quý”.
Bạch Phong Dương thấy người kia cao hơn cả Lam Chỉ thì lại bắt đầu tức.
Gã hỏi thêm: “Tu vi thì sao?”.
Áo lục cười bảo: “Cũng thường thường.
Hình như mới lên Địa giai thôi”.
Bấy giờ, Bạch Phong Dương mới cảm thấy dễ chịu hơn chút ít.
Gã khinh khỉnh, nghĩ rằng bạn bè của Lam Chỉ cũng chỉ đến thế thôi.
Gã sực nhớ ra mình còn có chuyện quan trọng phải làm nên cũng không nghĩ nhiều về việc này nữa.
Gã quay đi tìm ông chủ, thuê lấy một căn phòng.
Vì chuyện thay mặt Trì Túc đi đấu giá đan dược là chuyện tuyệt mật nên Bạch Phong Dương vừa vào phòng đã dùng bùa, biến thân thành một người cực kỳ tầm thường.
Thế này thì sẽ không ai biết gã là ai nữa.
Lá bùa này là đồ Trì Túc cho gã.
Phàm là tu sĩ có tu vi dưới Thiên giai thì đều không nhìn ra được diện mạo thật của Bạch Phong Dương gã.
Một khi Bạch Phong Dương lẩn vào đám đông, việc tìm kiếm gã sẽ khó như mò kim đáy bể.
Hội trường đấu giá nằm ở phía bắc thành Phó Tiên.
Dòng người lũ lượt kéo về đây nhìn mãi cũng không thấy được điểm cuối.
Bạch Phong Dương mua thẻ vào cửa.
Trong hội trường là một khán đài sáng bóng như gương được làm bằng ngọc thạch.
Bên dưới khán đài có khoảng hơn trăm chỗ ngồi, toàn bộ được trạm trổ từ gỗ quý mà ra.
Bốn phía xung quanh mỗi chỗ đều có bốn cây cột bằng ngọc.
Chúng giăng ra một lớp kết giới, ngăn không cho người khác dùng thần thức thăm dò.
Bạch Phong Dương tìm một góc khá vắng vẻ rồi ngồi xuống.
Rất nhiều khách hàng tham gia đấu giá cũng muốn bảo mật thông tin cá nhân nên hoặc là dùng ảo thuật hóa hình, hoặc là dùng bùa biến thân để giấu danh tính.
Vì vậy, chung quanh Bạch Phong Dương bây giờ toàn là người lạ mặt.
Mặc dù gã có liếc thấy mấy người trông khá là quen nhưng gã cũng ngó lơ, vì bây giờ gã đang mang một khuôn mặt hoàn toàn khác.
Không bao lâu sau, một người trẻ tuổi tuấn tú bước ra từ cánh gà, cất lên giọng nói trong trẻo lảnh lót: “Rất cảm ơn các vị tu sĩ đã đến ủng hộ hội đấu giá! Trong lần đấu giá này, chúng tôi có tổng cộng hai mươi bảy món bảo vật, đều là vật khó cầu trong đời tu luyện.
Vật phẩm đấu giá sẽ được sắp xếp theo giá từ thấp đến cao.
Hy vọng các vị biết liệu cơm mà gắp mắm”.
Bạch Phong Dương ngả ra sau, dựa vào đệm mềm được đính trên lưng ghế.
Gã đang chờ viên đan dược kia lên sàn.
Bảo bối thì ai cũng muốn, nhưng tiền tài của mọi người thì lại không cho phép khách tham dự vung tay quá trán.
Các môn phái nhỏ và tán tu đều đập tiền vào một thanh đao trong danh sách vật phẩm.
Lâu lâu Bạch Phong Dương cũng chen mồm vào ra giá đôi ba lần, nhưng chỉ dừng lại ở việc góp vui chứ không mua linh tinh cái gì.
“Tiếp theo là Thánh Cấp đan”, người chủ trì trẻ tuổi kia vừa giới thiệu vừa sai thuộc hạ mang ra một cái hộp bằng lam ngọc(*).
Nắp hộp được mở ra, để lộ ra viên linh đan màu xanh nhạt bên trong.
Tuy nhìn từ xa thì không nhìn được rõ viên đan kia ngang dọc thế nào, phẩm chất ra sao nhưng nhìn riêng chất ngọc được dùng làm hộp kia đủ biết nó không phải thứ ngọc xoàng.
(*) Đá sapphire.
Chỉ có vài người tham gia lượt đấu giá này.
Bạch Phong Dương chờ đến lúc mấy người kia ra giá hết rồi mới đủng đỉnh giơ tay báo giá: “Năm mươi ngàn”.
Chủ trì lập tức hô to: “Năm mươi ngàn linh thạch! Có ai ra giá cao hơn không?”.
Thánh Cấp đan thường có mức giá trung bình khoảng 30.000 viên linh thạch.
Nếu không phải vì nguyên liệu của Thánh Cấp đan khá là khó tìm thì nó cũng không bao giờ có cái giá trên trời ấy.
Toàn bộ hội trường đều im lặng.
Có vẻ như không ai muốn ra giá cao hơn 50.000 viên linh thạch nữa.
Nhưng chỉ chớp mắt sau, một giọng nói điềm tĩnh lại truyền đến từ góc hội trường: “Năm mươi mốt ngàn”.
Mặc dù chỉ nâng giá lên thêm 1.000 nhưng người kia lại không hề có cảm giác thiếu tự nhiên, như thể người vừa nâng giá không phải là y vậy.
Bạch Phong Dương hơi nhíu mày, nâng giá tiếp: “Sáu mươi ngàn”.
Nhưng chủ nhân của giọng nói kia cũng ung dung trả giá một lần nữa: “Sáu mươi mốt ngàn”.
Bạch Phong Dương quay ngoắt sang nhìn.
Chẳng lẽ tên này định phá đám? Nhưng khi thấy người kia, Bạch Phong Dương vô cùng ngỡ ngàng.
Đây chẳng phải là người áo lục đã chỉ cho gã hướng Lam Chỉ rời đi cùng với bạn nó à? Bạch Phong Dương nghiến răng nghiến lợi tăng giá tiếp: “Tám mươi ngàn!”.
Với số linh thạch này, cho dù gã có mua được viên thuốc kia về thì cũng không được tính là đã ghi công với Trì Túc.
Quả nhiên, áo lục kia im lặng một lát rồi lại nâng giá: “Tám mươi mốt ngàn”.
Bạch Phong Dương bị y chọc cho tức đến tím mặt.
Gã quyết định mặc kệ, dùng toàn bộ số linh thạch mà Trì Túc phó thác cho hắn để tăng giá lên: “Một trăm ngàn!”
Trong hội trường lập tức vang lên tiếng bàn tán xì xào.
“Đây là ai mà dám chi tận một trăm nghìn viên linh thạch vậy? Có phải là người của đại tông môn không?”
“Cả ba phái Bắc Hành, Tuệ Tâm và Hồng Phong đều có mấy trưởng lão tu vi Thiên giai mà.
Chắc là phái đệ tử thay mình đi mua đấy”.
“Không biết là ai không thăng cấp nổi nhỉ? Yếu đến nỗi cần cả đan dược hỗ trợ cơ à?”
“Giai phẩm càng cao thì càng khó khống chế dược tính cơ mà? Này chắc bí quá hóa liều rồi”.
Người áo lục nãy giờ vẫn thách giá với Bạch Phong Dương thì ngồi đó khép hờ mắt, tạm thời không nói gì.
Chủ trì trẻ tuổi trên sân khấu thì lại cực kỳ xúc động, cao giọng thông báo: “Thánh Cấp đan, một trăm ngàn linh thạch!”
Bạch Phong Dương tức anh ách.
Sau khi hội đấu giá kết thúc, gã đi thẳng ra chỗ hậu trường, tiền trao cháo múc rồi cất cái hộp kia vào trong nhẫn không gian ngay và luôn.
Đêm ấy, nhân lúc tắt lửa tối đèn, Bạch Phong Dương hóa giải bùa biến thân trên người mình rồi giục ngựa về Bắc Hành phái ngay trong đêm.
Chuyện này càng để lâu thì gã càng bất an, cứ về luôn cho lành.
Ra roi thúc ngựa liên tục ba canh giờ, bóng núi cuối cùng cũng hiện ra trước mắt Bạch Phong Dương.
Gã về tới chân núi dãy núi Bắc Hành rồi.
Nhưng khi gã còn chưa kịp vui mừng, một trận cuồng phong đã tập kích gã từ phía sau.
Sóng linh lực gầm thét vồ lấy Bạch Phong Dương khiến gã tránh không kịp mà ngã nhào ra đất, lăn tận mấy vòng.
Sau khi may mắn thoát được đòn hiểm vừa nãy, Bạch Phong Dương vội vàng ngẩng lên.
Có một người đang đứng cách hắn chừng mười trượng (khoảng 30m).
Mặt mũi người kia ẩn hiện dưới những vệt nắng yếu ớt buổi sớm mai.
Người nọ có vóc người mảnh mai, yếu ớt, tưởng như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng đủ để thổi y bay đi mất.
Bạch Phong Dương thầm kinh ngạc không thôi.
Chẳng phải đây là kẻ áo lục phá đám mình trong hội đấu giá ngày hôm qua à? Tên này mạnh hơn gã rất nhiều, e rằng chỉ cần phất tay một cái cũng đủ để đập Bạch Phong Dương ra bã.
Bạch Phong Dương nghĩ đến đó thì run giọng, hỏi người kia: “Rốt cuộc, rốt cuộc thì ngươi là ai?! Ngươi muốn gì từ ta?!”
Áo lục kia khoan thai bước về phía Bạch Phong Dương.
Tuy người nọ không nói to, nhưng từng câu từng chữ đều khiến người ra run rẩy: “Đưa Thánh Cấp đan đây”.
Bạch Phong Dương khiếp vía.
Gã nghĩ rằng chẳng lẽ tên này cũng là tu sĩ Nhật giai, cũng đang gặp bình cảnh không thăng cấp được nên mới tranh Thánh Cấp đan của gã hết lần này đến lần khác? Nhưng gã đã ngụy trang rất kỹ càng rồi mà? Sao tên này lại biết gã chính là người mua Thánh Cấp đan? Mà viên Thánh Cấp đan này là đồ mà Trì Túc ủy thác gã đi mua, gã nào có gan dâng nó cho người khác? Bạch Phong Dương hấp tấp đứng dậy, ba chân bốn cẳng lùi về phía sau.
Gã đe dọa: “Chỗ này là địa giới của phái Bắc Hành.
Ngươi mà dám giết ta, coi chừng ngươi cũng không còn mạng mà về đâu!”
Người áo lục kia chầm chậm bảo: “Ta chỉ cần đan dược thôi chứ cần gì cái mạng chó nhà ngươi”.
Y chưa dứt lời, một bàn tay gầy giơ xương với bộ móng tay nhọn hoắt đã lao về phía Bạch Phong Dương, túm chặt lấy cổ tay phải của gã.
Bạch Phong Dương hoàn toàn không đỡ được chiêu của người kia.
Gã vừa dùng tay trái rút được Không Sơn kiếm ra thì đã bị một luồng linh khí đập cho ngã lăn ra.
Gã trơ mắt nằm đó, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn không gian đang bị người kia mạnh tay tháo ra.
Bạch Phong Dương giận dữ quát y: “Mày cố làm gì? Kể cả mày có lấy được nhẫn của ta, mày cũng có mở được hộp đếch đâu!”.
Chiếc nhẫn không gian này là đồ gia truyền của nhà Bạch Phong Dương.
Phàm những ai không thuộc nhà họ Bạch thì sẽ không biết cách mở chiếc nhẫn ấy ra.
Hộp đựng đan dược kia cũng được gã niêm phong bằng một dạng pháp thuật cao cấp, trừ chủ nhân tạm thời của hộp là gã thì không còn ai mở được nó ra.
Người áo lục kia nghe thế thì trầm ngâm mất một lát.
Cuối cùng, y quyết định: “Không mở được à? Thế thì cái gì ta cũng lấy”.
Dứt lời, y đập lên ngực Bạch Phong Dương một cái rồi chạy mất.
Bạch Phong Dương tức điên lên, điên cuồng đứng tại chỗ quát tháo: “Thằng khốn! Đồ vô liêm sỉ! Mày dám bẫy ta!”.
Đáp lại lời gã chỉ có bóng người màu lục kia đang xa dần rồi biến mất nơi xa.
Bạch Phong Dương run rẩy bò dậy.
Gã vừa cáu vừa sợ hãi, không dám quay về gặp Trì Túc.
Gã tiêu sạch 100.000 viên linh thạch mà lão đưa cho nhưng lại tay trắng mà về.
Về phái rồi, gã biết ăn nói ra sao với Trì Túc đây? Càng nghĩ, đáy lòng Bạch Phong Dương càng thêm rét lạnh.
Bạch Phong Dương vừa lê chân bước đi vừa vắt óc nghĩ đối sách.
Tại Bắc bộ đại lục này, ắt hẳn chỉ có nhiều nhất là chục người có nhu cầu dùng Thánh Cấp đan.
Nhưng…!là ai mới được?
Khi Bạch Phong Dương sắp tới đường lên núi, một đệ tử trẻ đứng chờ từ lâu lập tức bước đến đón: “Bạch sư huynh, sư phụ dặn đệ ra đây đón huynh.
Sư phụ gửi lời, khi nào huynh về, hãy lập tức đến gặp ngài”.
Bạch Phong Dương khô khan đáp: “Ừ, đi thôi”, rồi lại giả vờ thuận miệng hỏi tiếp: “Thế Lam sư huynh đã về chưa?”
Đệ tử kia trả lời: “Đêm qua đệ có trông thấy bóng Lam sư huynh lên núi rồi.
Nhưng huynh ấy không đi đường này mà bay thẳng về viện riêng”.
Bạch Phong Dương: “Đi một mình à?”
Đệ tử: “Vâng.
Một mình”.
Bạch Phong Dương vừa đi về hướng viện của Trì Túc vừa sợ tái cả mặt.
Trời vừa tờ mờ sáng.
Bạch Phong Dương đứng ngoài cửa viện, hít sâu một hơi tự cổ vũ tinh thần.
Chợt, gã thấy có thứ gì đó cồm cộm trong ngực áo.
Gã nhíu mày móc thứ đó ra.
Không ngờ, đập vào mắt lại là một chiếc nhẫn không gian nho nhỏ.
Bạch Phong Dương mở chiếc nhẫn ra xem xem bên trong có gì.
Bên trong chiếc nhẫn đầy ắp linh thạch, chất thành đống.
Ngoài ra, bên cạnh đống linh thạch còn có một mẩu giấy có nội dung như sau: “Chỗ này có 100.000 linh thạch.
Cho ngươi, coi như ta mua lại Thánh Cấp đan”.
Bạch Phong Dương hơi giật mình.
Gã vừa thấy rối rắm trong lòng, vừa phiền muộn muốn chết.
Trong lúc Bạch Phong Dương đang rối bời, gã chợt thấy Lam Chỉ đang lững thững đi từ đằng xa lại.
Ngay lập tức, máu nóng của gã lại xộc thẳng lên đầu.
Lam Chỉ rất nhiệt tình mà hỏi gã: “Ủa? Bạch sư đệ bị ai đánh à?”
Bạch Phong Dương tức tối gằn giọng: “Đếch liên quan đến ngươi!”
Lam Chỉ lại hỏi thăm tiếp: “Chao ôi, quần áo toàn bùn với đất không này.
Xem ra đệ bị người ta đập cho ngã dúi ngã dụi luôn nhỉ? Ai mà lại to gan lớn mật thế?”
Bạch Phong Dương mặt mày tái mét, quai hàm bạnh ra, tuyệt không trả lời câu nào.
Thằng này đúng là chỉ biết ỷ thế hiếp đáp người ta mà!
———————-
Ối dồi ôi tuần trước lưu nháp chương 23 mà quên đăng à…!.