Bạn đang đọc Khoá Văn Hệ Thống Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng FULL – Chương 23: Tà Linh
(Tôm dịch
Nờ Y bê ta)
Tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ đánh thức Lam Chỉ.
Cậu mở mắt ra.
Đến khi tỉnh táo hơn một chút, cậu mới để ý rằng có một thứ gì đó hơi nặng đang đè lên lồng ngực mình.
Cậu khua tay mò mẫm, sờ được một cái đầu xù xù.
Chủ nhân của cái đầu nọ cực kỳ thiếu cảnh giác còn eo của Lam Chỉ cậu thì bị người nọ quấn chặt lấy, như thể định siết gãy nó luôn vậy.
Nhóc con Giản Thương đang ôm lấy cậu, ngủ ngon lành.
Trái tim Lam Chỉ khẽ rung động.
Ngón tay cậu lơ đãng vuốt ve vầng trán trơn bóng của Giản Thương.
Tuy cậu hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng cũng không đánh thức Giản Thương dậy.
Lam Chỉ cứ nằm yên đó.
Cậu chậm rãi vuốt tóc mai Giản Thương rồi từ từ nhắm mắt lại.
Đối với Lam Chỉ bây giờ, Giản Thương nép vào người cậu như một đứa em trai.
Mái tóc mềm mại của hắn xõa tung ra, sờ rất thích.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Giản Thương vừa mới tỉnh ngủ, ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hắn mơ màng, tạm thời vẫn còn đang ngái ngủ.
Trong lúc mông lung, Giản Thương ngơ ngác nhìn quanh.
Chợt, một đôi mắt đong đầy ý cười đập vào tầm mắt Giản Thương.
Hắn cả kinh, lập tức ngồi bật dậy.
Giản Thương mặt đỏ bừng, tim đánh trống, cúi đầu xuống, ngại ngùng nói: “Lam sư huynh, sớm ạ”.
Lam Chỉ cũng hơi ngượng.
Cậu ho nhẹ một cái lấy lại tinh thần rồi nghiêm mặt bảo: “Ừ.
Dậy đi.
Hôm nay chúng ta còn phải đi vội đấy”.
Thật ra thì cậu định trêu nhóc này một phen, tính hỏi Giản Thương rằng sao hắn sợ cậu mà vẫn ôm cậu chặt thế.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thằng nhóc này dễ ngượng như thế, nếu cậu hỏi ra thì chẳng khác gì chọc cho hắn xù lông cả, có khi Giản Thương còn làm ầm lên ấy chứ.
Lam Chỉ tự nhủ, còn ở chung với Giản Thương hai ngày nữa, tội gì mà phải kích thích hắn như thế.
Vậy nên, cậu đè lại tâm tư muốn đùa nhây với Giản Thương, tạm trưng ra vẻ đoan trang nghiêm chỉnh.
Giản Thương thấy lúng túng lắm luôn.
Hắn nhảy vội từ trên giường xuống.
Cả hai im lặng, mỗi người đi sang một bên mặc đồ.
Lam Chỉ thuận miệng hỏi: “Bạch Phong Dương bắt đệ xuống núi làm gì thế?”
Giản Thương kể lại hết mấy chuyện ngày hôm qua cho Lam Chỉ nghe.
Toàn là mấy chuyện vặt vãnh, không có gì phải giấu cả.
Lam Chỉ hỏi thật kỹ, Giản Thương cũng kiên nhẫn đáp từng câu một.
Bầu không khí giữa cả hai cũng dần thoải mái hơn không ít.
Khi hai người họ rời khỏi trấn Du Long, cảm giác gượng gạo đã không còn nữa.
Ngay cả lần cãi nhau đêm hôm trước cũng bị hai người quên luôn.
Hình như Giản Thương rất hưng phấn.
Hắn nhanh chân bước đi cạnh Lam Chỉ, trên mặt lúc nào cũng là nụ cười tươi rói.
Lam Chỉ nhìn dáng vẻ vô tư không chút dè chừng của Giản Thương thì hơi buồn cười.
Cậu hỏi: “Sao lại vui thế?”
“Không có gì đâu ạ”, Giản Thương ngập ngừng, hỏi lại: “Lam sư huynh tính đi đâu vậy?”
“Thành Phó Tiên”.
“Hóa ra huynh định tới hội đấu giá ạ? Huynh định mua gì thế?”
Lam Chỉ hờ hững trả lời: “Không mua gì cả.
Chỉ đi bán đệ thôi”.
Nụ cười trên mặt Giản Thương cứng đờ: “Đệ không bán đâu”.
Hai người họ đi lúc nhanh lúc chậm, hai canh giờ sau đã đến được thành Phó Tiên nức tiếng gần xa.
Đây là một trong bốn tòa thành lớn nhất Bắc bộ đại lục.
Cửa thành được canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt, muốn vào thì phải trình thẻ ra.
Trừ dân bản địa của thành, chỉ có đệ tử của các môn phái gần thành, tán tu, thương nhân và các vị danh sĩ mới có đủ tư cách vào thành.
Ngày trước Giản Thương chỉ là một thằng bé ăn mày màn trời chiếu đất, toàn sống nay đây mai đó trong mấy trong mấy thôn làng ngoại ô chứ nào có cơ hội được ngắm nhìn thành Phó Tiên sầm uất? Thế nên bây giờ trông Giản Thương như Già Lưu lần đầu bước chân vào đại quan viên(1) vậy.
Hắn ngó trái ngó phải, tò mò nhìn xung quanh mãi không chịu thôi.
Lam Chỉ thấy hắn vẫn luôn mặc đi mặc lại mấy bộ đồ vải thô cũ nát bạc màu.
Ống tay áo ngắn hơn hẳn so với gióng tay, vạt áo cũng cao hơn cổ chân rất nhiều, trông rất kệch cỡm.
Cậu bảo Giản Thương: “Ta dẫn đệ đi mua quần áo nhé”.
Mặc dù từ trước đến nay Giản Thương không quan tâm đến cách ăn mặc của mình nhưng không muốn làm Lam Chỉ mất hứng nên đồng ý: “Vâng”.
Mấy tiệm may đông đúc trên phố có niên đại ít nhất mấy trăm năm rồi.
Lượng khách lai vãng rất đông, mấy chân chạy vạy trong tiệm liên tục đứng ở cửa hô hào mời khách.
Giản Thương vừa hỏi giá một tiệm may cổ xong thì chợt đỏ mặt ngại ngùng, bảo Lam Chỉ: “Lam sư huynh ơi, đồ của đệ vẫn mặc được.
Hay là để lần sau mua đi sư huynh?”.
Lam Chỉ bỏ ngoài tai mấy lời từ chối vớ vẩn của Giản Thương.
Cậu đi thẳng vào trong tiệm rồi ngồi xuống: “Tìm cho sư đệ ta mấy bộ đồ vừa người đi”.
Vốn dĩ tay phụ việc kia nhác thấy Giản Thương mặc một thân áo vải đơn bạc thì cố ý báo khống giá lên để đuổi hắn đi.
Nhưng khi Lam Chỉ bước vào tiệm, cả lũ phụ việc đều cảm thấy không ổn nên mới ríu tít đi tới lấy lòng.
Lão chủ tiệm may thấy Lam Chỉ diện một thân đồ quý cùng với dung mạo thoát tục của cậu thì giật mình, chắc mẩm thân phận của cậu không hề đơn giản.
Lão ta lật đật chạy ra đón khách quý vào, vừa sai người đi pha trà tiếp khách, vừa tự tay đo kích cỡ cơ thể cho Giản Thương.
Lão khen nức khen nở: “Ai dà, ngài tu sĩ đây đúng là khí phách bất phàm! Chỉ cần ngài mặc quần áo tiệm tôi may, chắc chắn sẽ lột xác thành một trang tài hoa tuyệt thế cho mà xem!”
Lam Chỉ vừa nhấp môi uống trà vừa lẩm bẩm: “Đúng rồi.
Phong nhã vô song mới tốt.
Thế mới bán được giá”.
Tuy chủ tiệm may không nghe được câu này của cậu nhưng Giản Thương lại nghe không sót chữ nào.
Hắn quay qua nhìn Lam Chỉ: “Không bán đâu”.
Giản Thương thử một mạch mấy bộ luôn.
Trong quá trình đó, lão chủ tiệm may vẫn cứ đứng bên cạnh, khen không dứt miệng: “Ngài đây mặc bộ nào cũng đẹp! Màu trắng bạc là màu bán chạy nhất trong tháng này đấy ạ! Phối thêm cả dây buộc tóc đồng màu với một đôi hia(2) thêu hình mây nữa thì đúng là tuyệt vời! Khéo khi bốn vị quân tử nổi danh ở Bắc bộ đại lục còn phải ngả mũ chào thua ấy chứ!”
Lam Chỉ nhẹ nhàng ra lệnh: “Thằng bé không hợp với màu trắng và mấy màu nhạt đâu.
Đổi sang màu đen đi.
Lấy mấy bộ tốt nhất ra đây”.
Chủ tiệm nghe vậy thì không dám sơ suất, tất tả chạy vào gian trong lấy ra một cái áo chui đầu(3) màu đen viền bạc, đủ cả áo lót và áo trong.
Thậm chí, ngay cả mũ cài tóc(4) và hia cũng đồng bộ với áo.
Lão ta giở lớp áo đối khâm khoác ngoài ra, giới thiệu với Lam Chỉ: “Đây là bảo vật trấn tiệm chúng tôi, tên là Toái Thạch Hắc Lẫm.
Nó được làm từ da của yêu thú Huyết Linh Lung cấp bốn, mỏng nhẹ như cánh ve.
Mùa đông mặc lên thì ấm, đến hè diện lên lại mát.
Ngoài ra, nó còn có thể ngăn chặn linh lực của tu sĩ Tinh giai tấn công vào chủ nhân mặc nó nữa đấy ạ! Không biết ngài có vừa ý không?”
Giản Thương im re, không dám hó hé câu nào.
Hắn tự nhỉ, nếu mua cái này thì phải tốn bao nhiêu linh thạch đây??? Còn Lam Chỉ chỉ thờ ơ bảo: “Ra giá đi”.
“Ngài tinh mắt quá! Tôi cũng không muốn bán đắt cho hai vị đâu, nên là lấy cho hai vị giá ba ngàn linh thạch là thấp nhất rồi đấy ạ”.
Giản Thương nghe mà rùng mình.
Hắn hạ thấp âm lượng, bàn với Lam Chỉ: “Lam sư huynh, chúng ta đừng lấy bộ này được không? Vừa nãy đệ thấy một bộ màu đen khác mà có chỉ có 80 linh thạch thôi à”.
Thế nhưng Lam Chỉ vẫn quyết tâm bỏ ngoài tai lời khuyên can của Giản Thương.
Giọng cậu lạnh tanh, bắt đầu chất vấn chủ tiệm: “Sao? Ta bảo ông đi vào lấy bộ đồ tốt nhất ra đây cơ mà? Chỉ được đến thế này thôi à? Khôn hồn thì lăn vào, lôi mấy bộ đồ quý giá mà các ông giấu như giấu vàng(5) ra đây! Không lấy ra được thì coi chừng ta đập nát bảng hiệu nhà các người”.
Chủ tiệm may ngớ người, vội cười bảo: “Ngài đây cứ nói đùa.
Tiệm tôi nhỏ thế này, lấy đâu ra thứ tốt hơn bộ đồ này nữa cơ chứ?”
Lam Chỉ vẫn cứ khăng khăng bảo: “Không.
Chắc chắn ông còn giấu một bộ!”.
Lão chủ tiệm thầm nghĩ chẳng lẽ người này đến phá chuyện làm ăn của mình sao? Rõ ràng lão đã bảo không có, sao lại cứ một mực cho là có? Trong lúc lão đang lo sốt vó không biết phải làm sao, một đứa phụ việc trong tiệm vội chạy đến, ghé vào tai lão thì thầm: “Ông chủ à, chúng ta có bộ Lưu Vân màu đen mới được may xong mà? Có điều chúng ta chưa kịp phối mũ và hia cho bộ đấy thôi.
Có phải y đang nói về bộ này không ạ?”
Chủ tiệm may nghe đứa phụ việc nói mà ngỡ ngàng.
Lão nghĩ thầm rõ ràng lão còn chưa chào hàng với ai bao giờ, sao Lam Chỉ lại biết được? Lão cười a dua với Lam Chỉ: “À đúng rồi đấy, thế mà tôi lại quên mất.
Đúng là có một bộ vừa làm xong sáng nay.
Để tôi lấy ra cho ngài xem”, đoạn, lão đi vào gian trong.
Không lâu sau, lão chủ tiệm cầm ra một bộ trường bào đen có đối khâm(6) đồng màu ở ngoài.
Lão vừa giúp Giản Thương thay đồ vừa tươi cười giải thích: “Bộ này tên là Lưu Vân Thiên Âm, được làm từ da của yêu thú Vân Long cấp bảy.
Tuy không được mỏng nhẹ như da của Huyết Linh Lung, nhưng nó lại đủ sức ngăn được lực tấn công của một tu sĩ Nhật giai.
Khổ nỗi tiệm chúng tôi mới chỉ kịp may xong ba lớp áo thôi, chứ chưa kịp làm hia và mũ cho nó.
Ôi, ngài nhìn kìa…”
Giản Thương xoay người lại.
Sắc đen huyền bí và mạnh mẽ tôn lên đường nét sắc sảo trên mặt và đôi mắt phượng sáng ngời của Giản Thương, khiến hắn lột xác thành một thiếu niên tuấn tú vô cùng.
Lam Chỉ thấy rất vừa lòng, hỏi chủ tiệm: “Bao nhiêu?”
Chủ tiệm do dự mãi mới dè dặt báo giá: “Ngài là người có con mắt tinh tường, mà tôi cũng không định khống giá kiếm lời với ngài.
Tôi để cho ngài giá tám ngàn linh thạch, thêm cả mũ và hia của bộ Toái Thạch Hắc Lẫm cho đủ bộ.
Ngài thấy sao?”.
Giản Thương nghe vậy thì hoảng.
Hắn kéo tay áo Lam Chỉ, cuống cuồng khuyên: “Đắt lắm Lam sư huynh ơi! Không thì chúng ta mua bộ nào đó một, hai trăm linh thạch thôi được không? Thế cũng đủ làm người ta ước ao ghen tị rồi mà!”
Lam Chỉ giả điếc.
Cậu mặc cả: “Tính cả hia cả mũ, ta chốt giá năm ngàn linh thạch không hơn không kém”.
Xưa nay phong cách nói chuyện của Lam Chỉ vẫn ngắn gọn lạnh lùng như thế, nhưng đối với chủ tiệm may lần đầu giao tiếp với Lam Chỉ thì không khác gì bị tra tấn tinh thần.
Trán lão mướt mồ hôi, bắt đầu tính toán thiệt hơn.
Với giá năm ngàn linh thạch, lão chỉ lãi có hai ngàn linh thạch thôi.
Tuy nhiên, một kẻ chỉ cần vung tay là lấy ra được năm ngàn viên linh thạch, ở Bắc bộ đại lục này có bao nhiêu người? Mà kể cả có, làm sao lão chắc rằng họ sẽ vừa mắt bộ Lưu Vân Thiên Âm này? Tuy bán với giá đó thì không lỗ nhưng chủ tiệm vẫn hơi tiếc của.
Lão ta lưỡng lự một hồi rồi nghiến răng nghiến lợi đồng ý: “Coi như tôi bán rẻ cho ngài bộ này để kết giao với một bằng hữu thông minh vậy”.
Lam Chỉ tự nhủ ông lời ra 2,000 linh thạch mà còn dám già mồm à? Cậu bảo lão: “Kết giao gì đó thì khỏi đi.
Ta chỉ cần biết là ông có bán hay không thôi.
Ta cũng không nỡ để ông chủ đây chịu lỗ vốn nên nếu ông không muốn bán thì thôi”.
Lão chủ tiệm may bị cậu mỉa mai tới nỗi mặt mũi đỏ bừng.
Sau đó, lão không dám lắm mồm nữa mà chỉ sai bọn chạy vặt trong tiệm đi chuẩn bị hàng thật nhanh, còn tặng thêm cho Giản Thương mấy bộ giá cả bình dân nữa.
Lúc Lam Chỉ đưa lão 5,000 viên linh thạch, lão ta vui ra mặt, cung kính tiễn chân hai người đến tận cửa.
Lam Chỉ cực kỳ hài lòng mà nhìn sang Giản Thương đang đi bên cạnh.
Nhóc con im như thóc, mím chặt môi.
Bộ Lưu Vân Thiên Âm này khiến Giản Thương trông như một thanh kiếm sắc bén mà lạnh lẽo.
Tiếc là…!
Trong nguyên tác của Giang Diệp, sau khi tha hóa, Giản Thương mới bắt đầu thích mặc đồ đen.
Còn nhóc con bên cạnh Lam Chỉ bây giờ vẫn chỉ là một thiếu niên đáng yêu mềm mại, khoác lên người bộ đồ màu đen này lại trông rất kỳ.
Dọc đường, Giản Thương vẫn cố gắng giữ im lặng.
Chờ đến khi hai người họ tìm được nhà trọ để nghỉ chân thì mới lao vào phòng, cởi luôn bộ đồ Lưu Vân Thiên Âm kia ra.
Hắn tròng lên người một bộ trường bào tối màu khác, nói với Lam Chỉ: “Lam sư huynh, đệ không nhận Lưu Vân Thiên Âm được đâu”.
Lam Chỉ đã quen với tính nết của Giản Thương nên chỉ hời hợt giải thích: “Ta mua đồ cho đệ để đệ bán mạng cho ta, hiểu chưa? Chứ đệ nghĩ ta đang đối xử tốt với đệ hả?”.
Giản Thương cúi gằm xuống, lẩm bẩm: “Huynh không cần mua chuộc đệ thì đệ vẫn bán mạng cho huynh mà”.
Lam Chỉ chỉ bảo: “Đệ cứ vội cái gì mà vội? Cứ chờ đi.
Coi chừng đến lúc ta bắt đệ bán mạng làm việc thay ta thì đệ lại hối hận ấy chứ.
Giờ thì đi ngủ đi.
Phòng đệ sát vách phòng ta đó”.
Giản Thương gật gật: “Dạ”.
Giản Thương ngơ ngẩn bước vào phòng kế bên.
Hắn bắt đầu sắp xếp đồ đạc.
Không hiểu sao, cõi lòng hắn lại thấy lạc lõng vô cùng.
Giản Thương chỉnh lại giường chiếu xong thì lắng tai nghe xem phòng bên cạnh có động tĩnh gì không.
Hắn ước gì tự nhiên Lam Chỉ sợ hãi thét lên một cái để cho hắn được đường đường chính chính xông vào phòng Lam sư huynh.
Giản Thương cứ chờ, chờ mãi cho đến khi ánh nến cuối cùng trong phòng Lam Chỉ tắt ngúm.
Thế là căn phòng sát vách chìm vào bóng tối.
Giản Thương kiên nhẫn đợi thêm một hồi nữa.
Sau khi đã xác định là sẽ không có sự cố ngoài ý muốn nào, hắn đành bất đắc dĩ mà trèo lên giường nằm.
Hắn biết tính mình vừa ngang bướng vừa dễ ngượng, rất khó được lòng người khác.
Nếu như đêm qua mình ngoan ngoãn hơn một chút, có phải đêm nay mình vẫn còn được ngủ cùng huynh ấy không? Giản Thương lăn lộn mãi vẫn chưa ngủ được.
Trong lúc hắn đang hối hận vì đêm qua mình làm mình làm mẩy với Lam Chỉ, bên phòng Lam Chỉ chợt có tiếng động rất lớn.
Ngay sau đó, cửa sổ phòng Giản Thương bật tung ra.
Một bóng đen nhanh như cắt nhảy qua cửa sổ rồi vào phòng.
Giản Thương cảnh giác ngồi bật dậy, hô: “Ai?”.
Ai ngờ, hắn vừa dứt lời, kẻ kia đã lẻn đến bên người hắn, không đáp câu hỏi của hắn mà chỉ vật hắn ra giường.
Tay kẻ đó giữ chặt lấy tay Giản Thương.
Giản Thương thấy một mùi hương rất quen thuộc đang bao phủ lấy mình thì lại bắt đầu luống cuống.
Hắn không yên lòng hỏi: “Lam sư huynh ạ?”
“Lam Chỉ” đè lên người hắn, khẽ cười gằn một tiếng.
Giọng nói của “Lam Chỉ” méo mó đến ghê người: “Chà, một thân thể chí dương”.
Giản Thương giật mình, chắc chắn kẻ này không phải Lam Chỉ! Hắn đột ngột nắm lấy cánh tay trái của “Lam Chỉ”, tay phải thì dùng sức đẩy “Lam Chỉ” ra.
Hắn lạnh lùng tra hỏi: “Mi là ai?”
Lam Chỉ bị đẩy thì lảo đảo lùi về sau.
Vẻ mặt âm u kia biến mất ngay tức khắc.
Cậu mơ màng đỡ trán, run rẩy hỏi: “Sao ta lại ở đây?”
Giản Thương chưa từng thấy biểu hiện của Lam Chỉ kỳ quặc như thế này bao giờ.
Hắn vừa thấp thỏm lo âu vừa kể lại: “Vừa nãy tự nhiên huynh xông vào phòng đệ bằng đường cửa sổ, đè đệ xuống rồi bảo thân thể chí dương gì đó”.
Lam Chỉ nghe Giản Thương kể lại thì vẻ mặt cậu dần kinh ngạc thấy rõ, như thể ngộ ra điều gì đó, mà cũng như thể chưa kịp hiểu chuyện gì.
Ngoài ra, trên mặt Lam Chỉ còn có đôi nét khó chịu và lo âu, giống như cậu đang rất khổ tâm.
Lòng cậu nặng trĩu, bảo Giản Thương: “Không có chuyện gì đâu.
Đệ ngủ tiếp đi”.
Giản Thương lo lắng hỏi: “Rốt cuộc là vừa có chuyện gì vậy sư huynh?”.
Lam Chỉ sờ cằm, gượng gạo nói: “Chuyện vặt vãnh thôi mà.
Chẳng qua có một vài rắc rối nho nhỏ thôi, để mai giải quyết cũng không muộn”.
Vừa dứt lời, Lam Chỉ quay người đi luôn.
Sớm hôm sau, trong lúc hai người đang ăn điểm tâm sáng cùng nhau, đôi mày Lam Chỉ vẫn luôn nhíu chặt lại, như thể đang giấu tâm sự nặng nề.
Mấy lần Giản Thương ngẩng đầu lên đều thấy Lam Chỉ liếc mắt nhìn sang chỗ khác thì bắt đầu sinh nghi.
Nhưng khi Giản Thương vừa định hỏi ra thắc mắc trong lòng thì trên lầu lại truyền xuống một trận ồn ào.
Có vẻ có ai đó đang bước xuống.
Mấy người ngồi xung quanh họ bắt đầu xôn xao bàn tán: “Mỹ nhân này là ai vậy?”
“Be bé cái mồm thôi! Đây chính là Tần Ninh Ngọc(*), đệ tử của phái Tuệ Tâm đấy!”
(*)Chỗ này raw là “Tần Ninh Tâm”, mà tên ẻm là Tần Ninh Ngọc mà nên tôi mạn phép sửa nghen?
“Hóa ra chính là đệ nhất mỹ nhân đó sao???”
“Đúng rồi đúng rồi! Là cổ đó! Nói nhỏ tí đi!”
Mỹ nhân khoan thai bước xuống cầu thang.
Trên mặt nàng là một tấm khăn lụa mỏng.
Nàng mặc đạo bào màu trắng thêu tùng xanh bên suối nhỏ, trông rất nhẹ nhàng và giản dị.
Tấm khăn lụa kia như phủ một lớp sương mờ ảo lên ngũ quan, nhưng vẫn không tài nào che được vẻ đẹp hoa cười ngọc thốt ấy.
Giản Thương quay lại, hỏi Lam Chỉ: “Lam sư huynh, huynh định nói gì với đệ à?”
Lam Chỉ liếc liếc vị “chính cung hàng thật giá thật” – Tần Ninh Ngọc – đang ngồi đằng kia.
Cậu cúi đầu xuống, khẽ đung đưa cái thìa nhỏ trong tay, khẽ bảo: “Đâu có đâu.
Đệ nghĩ nhiều rồi”.
“Có phải liên quan đến chuyện hôm qua không ạ?”
Lam Chỉ ngẩng phắt lên nhìn Giản Thương, trong mắt là nét khó xử rất rõ ràng.
Nhưng Lam Chỉ vẫn cố duy trì giọng nói lạnh nhạt hờ hững của mình, giải thích với Giản Thương: “Đêm qua ta bị tà linh nhập thôi, không có gì đâu”.
“Tà linh ư?”, Giản Thương chưa bao giờ gặp chuyện này nên rất hoang mang: “Nguy hiểm lắm ư???”
Thực ra thì cũng không có nguy hiểm lắm, chẳng qua là do Lam Chỉ cậu tự đào hố cho mình ngã thôi.
Tà linh này vốn là tàn hồn của một ma tu.
Mấy trăm năm trước, gã bị người ta hợp sức tấn công, chết không toàn thây.
Gã chết rồi mà vẫn còn để lại chấp niệm rất mạnh ở dương gian.
Gã cho rằng nếu gã có thân thể chí dương, gã sẽ không bao giờ chết thảm như thế.
Rồi trong vòng mấy trăm năm tiếp theo, tàn hồn của ma tu nay đã thành tà linh lại tiếp tục mang theo oán niệm năm ấy của gã, mãi vẫn chưa chịu siêu thoát.
Trùng hợp làm sao, tà linh này vô tình bắt gặp Giản Thương – người sở hữu thân thể chí dương mà gã vẫn luôn ao ước.
Gã thèm đến rỏ dãi, nhưng mãi vẫn chưa tìm cách ám được vào người hắn.
Thế là gã ám Lam Chỉ, người vẫn luôn kề cận bên Giản Thương, hòng tiếp cận hắn rồi chiếm lấy thân thể nhân lúc hắn lơ là.
Tà linh này chỉ là một thứ đồ chơi xoàng xĩnh mà Giang Diệp dành cho Tần Ninh Ngọc nên độ nguy hiểm nó mang lại không cao, lại còn dễ khống chế.
Trong nguyên tác, Tần Ninh Ngọc là một trong các chính thê của Giản Thương.
Đồng thời, nàng cũng là đệ nhất mỹ nhân của Bắc bộ đại lục.
Hai người quen nhau trong một buổi sáng đẹp trời, đến đêm thì lại rất hữu duyên mà ở sát vách nhau.
Gã tà linh kia thấy thế thì cho rằng Tần Ninh Ngọc là người rất thân thiết với Giản Thương nên gã ám lấy nàng, từ đó tìm cách tiếp cận Giản Thương.
Đúng là áp chế gã tà linh này rất dễ, nhưng sự cố chấp của gã cũng không phải chuyện đùa.
Hai người thử bao nhiêu cách vẫn không trừ tà được.
Cuối cùng, Tần Ninh Ngọc đành phải để Giản Thương dùng miệng hút tà linh ra hộ mình.
Bấy giờ, hai người mới bình yên vô sự.
Nói cách khác, phải hôn mới hết bị ám.
Trên đường đi tới thành Phó Tiên, Lam Chỉ và Giản Thương sớm chiều ở chung với nhau nên tà linh kia rất tự giác cho rằng Lam Chỉ là người thân của Giản Thương.
Tần Ninh Ngọc người ta là đại mỹ nữ, hôn hít này nọ đương nhiên không thành vấn đề.
Khéo khi hai người này còn vẽ ra được khung cảnh âu yếm rất đỗi tao nhã ấy chứ.
Nhưng Lam Chỉ cậu thì sao? Cậu có giống cô nàng đâu? Thân là nam nhi đại trượng phu vai năm tấc rộng thân mười thước cao, sao Lam Chỉ cậu có thể hôn Giản Thương được đây? Với lại, thằng oắt Giản Thương này có mỗi việc ngủ chung giường với cậu thôi mà đã giãy đành đạch lên rồi.
Nếu bắt Giản Thương hôn cậu, có khi nào thằng bé tự hủy luôn không?
Chưa kể, Lam Chỉ cũng có nguyên tắc của riêng mình.
Cậu không cho phép bản thân làm chuyện vô liêm sỉ như vậy với Giản Thương, tuyệt đối không.
Nghĩ đến đây, Lam Chỉ chỉ nói rất qua loa: “Tà linh thôi mà, chưa đáng được ta để tâm thế đâu”, chờ đến khi về Bắc Hành phái thì uống mấy cốc nước có bùa thuật để áp chế gã ta là được.
Đằng nào thì tính mạng cậu cũng không bị thứ này đe dọa.
Chẳng qua việc của chính thê nhà Giản Thương tự nhiên đổ hết lên đầu cậu khiến cậu thấy hơi kỳ thôi.
Ăn sáng xong, Giản Thương lên gác thu dọn đồ đạc để còn đi.
Lam Chỉ đi ra ngoài trước, chờ Giản Thương.
Khi vừa ra tới cửa, cánh cửa nhà trọ chợt bị người ta mở ra.
Một người đàn ông mặc đồ trắng bóc vội vã bước vào, không thèm ngó ngàng xung quanh.
Có vẻ người này đang có việc rất gấp.
Lam Chỉ không để ý nên suýt nữa bị người này đụng vào.
Cậu lập tức biến thân sang bên cạnh, hơi bực mình.
Ai đây? Sao lại cất mắt rồi mới ra đường thế này?
Ngay sau đó, cậu và người kia nhìn nhau.
Ai nấy đều ngẩn tò te ra.
Người kia ra chiều khó tin mà nhìn chằm chẳm Lam Chỉ, thậm chí còn hơi chột dạ.
Gã hỏi Lam Chỉ: “Sao bảo Lam sư huynh về nhà cơ mà? Sao lại lang thang ở thành Phó Tiên thế này?”.
Giọng Lam Chỉ lạnh hẳn đi, hỏi ngược lại: “Ngươi thì khác gì.
Tưởng Bạch sư đệ đang “tĩnh tâm tu luyện” trên núi cơ mà? Chạy xuống đây làm gì? Ta không ngờ lại gặp ngươi ở đây đấy”.
Giờ thì cậu hiểu rồi.
Thảo nào Trì Túc không sai cậu đi mua viên đan dược kia.
Không phải là lão không muốn mua, mà là lão giao cho thằng khốn Bạch Phong Dương này rồi!
——————
1.
Già Lưu: một nhân vật trong “Hồng Lâu Mộng”.
Bà là một người phụ nữ nông thôn mộc mạc giản dị, là họ hàng xa của Vương phu nhân.
“Già Lưu lần đầu vào đại quan viên” đồng nghĩa với câu “nhà quê lên tỉnh” ấy các bạn.
Nhân vật Già Lưu trong phim “Hồng Lâu Mộng”:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
2.
Hia: giày bằng vải cao cổ của người xưa.
Ảnh minh họa:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
3.
Áo chui đầu: nguyên văn “sáo sam 套衫”, dạng áo chui đầu.
Tôi mạnh dạn đoán nó giống áo viên lĩnh nhưng nó không có cúc cài ở cổ như viên lĩnh mà cổ nó liền như áo bây giờ của mình.
Ảnh minh họa:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
4.
Mũ cài tóc: nguyên văn “phát quan 发冠”, tức cái mũ cài tóc, một trong những trang sức đầu của người xưa.
Trong Hồi tám của “Tam Quốc Diễn Nghĩa” có cụm “đầu đội mũ bịt tóc”, nhưng tôi sợ dùng từ “mũ bịt tóc” thì các bạn lại ý kiến nên tôi dùng “mũ cài tóc” vậy.
Ảnh minh họa:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
5.
Giấu như giấu vàng: nguyên văn “áp đáy hòm 压箱底”.
Thứ gì càng quý thì con người ta giấu càng kỹ, càng sâu.
Mình hay gọi là “của chìm”
6.
Đối khâm: loại áo có hai vạt trước được đặt song song với nhau, thường được khoác ở ngoài cùng.
Qua các thời đại, đối khâm có nhiều tên gọi khác nhau như bối tử (nhà Tống), phi phong (nhà Minh), hoặc nhật bình (nhà Nguyễn).
Ảnh minh họa cho bối tử, loại trực lĩnh đối khâm mà tôi nghĩ khá là hợp với miêu tả của tác giả trong truyện:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
——————————-
Chương này nhiều từ về quần áo quá huhu có gì sai sót thì cứ góp ý nha mọi người (nhớ kèm bằng chứng đàng hoàng không là tôi coi như tôi đúng).
Và các bạn cũng cố làm quen với cách dùng từ của tôi đi he tại từ nào tiếng mình có và đúng ngữ cảnh thì tôi sẽ không dùng từ mượn hoặc phiên âm Hán Việt đâu nhe.
Bạn nào không quen được thì xin mời lặng lẽ bỏ truyện, chứ đừng nói lời cay đắng nha.
Yêu thương rất nhiều.
.