Bạn đang đọc Khoá Văn Hệ Thống Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng FULL – Chương 20: Phạt Roi
(Tôm dịch
Nờ Y bê ta)
Lầu Huấn Giới có hai loại phòng: phòng sám hối và phòng trừng phạt.
Phòng sám hối rộng mười trượng, dài hai mươi trượng.
Trong phòng, người ta dựng đá thành vách, ngăn ra thành các gian nhỏ, đủ chỗ cho hơn trăm đệ tử đến đây diện bích tự vấn.
Khi sám hối, đệ tử không được phép nhắm mắt, cũng không được phép nhập định(*).
Bọn họ phải tự vấn bản thân rồi ghi lại toàn bộ những lỗi lầm mà mình đã ngộ ra.
Còn phòng trừng phạt thì lại lớn hơn phòng sám hối rất nhiều.
Tứ bề là tường đá cao bảy, tám trượng, bên trên được khắc dày đặc những điều trong môn quy.
Mỗi một roi quất xuống, đệ tử chịu phạt phải đọc thuộc những điều nội quy mà mình đã vi phạm.
Đây cũng coi như là răn dạy, nhắc nhở cho họ nhớ mình đã làm sai điều gì.
(*) Hành động đi vào trạng thái thiền định, quên hẳn ngoại vật của người tu hành.
Ngay lúc này, Vạn trưởng lão đang ngồi thẳng lưng trong phòng trừng phạt.
Lam Chỉ và Bạch Phong Dương chia ra mỗi người đứng một bên của ông.
Cả ba đều nhìn chằm chặp về phía Giản Thương đang quỳ trên mặt đất.
Đệ tử chấp pháp cởi áo Giản Thương ra, quơ sợi roi dài đỏ rực trên tay mình rồi quất mạnh xuống lưng hắn.
.
Truyện Hài Hước
Bóng roi như bóng xà.
Một roi vừa xuống, Giản Thương khẽ rên một tiếng.
Da thịt trên lưng hắn nứt toác.
Máu tươi chảy ròng ròng dọc theo sống lưng hắn.
Giản Thương thì thào đọc lại môn quy: “Đồng môn phải yêu kính lẫn nhau, không được phép lắm miệng, không được phép khích bác nhau, khiến tình cảm sư huynh đệ rạn nứt”.
Roi thứ hai được quất xuống từ một hướng khác.
Hai vết roi hằn lại trên lưng Giản Thương, tạo thành hình dấu gạch chéo cực kỳ chói mắt.
Thân roi mang theo máu thịt vung lên, để lại tấm lưng đã be bét máu me.
Giáo tiên(1) đỏ này của Bắc Hành phái khác hẳn các loại vũ khí thông thường.
Vết thương mà nó để lại sẽ không thể lành ngay được mà phải khoảng nửa tháng sau mới dần dần khép miệng.
Lần chịu phạt này của Giản Thương ắt sẽ ảnh hưởng đến việc thi đấu của hắn.
Nhưng Bắc Hành phái không có ngoại lệ, các đệ tử có tội thì phải chịu phạt trước, chuyện khác tính sau.
Đầu tóc Giản Thương rũ rượi, môi hắn tái nhợt đi.
Lam Chỉ vô cảm nhìn xuống nơi Giản Thương đang quỳ.
Khi roi thứ ba quất xuống, không ai còn có thể phân biệt đâu là máu đâu là thịt trên lưng Giản Thương nữa.
Tấm lưng ban đầu bóng loáng giờ đây chỉ còn lại ba vết roi đỏ thẫm, nứt toác ra.
Giản Thương chịu phạt xong thì từ từ đứng dậy, cúi đầu im lặng.
Vạn trưởng lão bảo hắn: “Giờ ngươi lui đi.
Nhớ, một khi tái phạm, chắc chắn sẽ bị phạt nặng hơn”.
Giản Thương nghe ông ta nhắc nhở xong thì cúi người cảm ơn.
Hắn nhặt lại đồ của mình rồi xoay người đi mất.
Vạn trưởng lão dặn dò Lam Chỉ và Bạch Phong Dương đang đứng sau lưng mình: “Sau này các con nhớ quản đệ tử của mình cho nghiêm.
Những kẻ dám thốt ra câu thay chưởng môn đi rõ ràng là đang có ý định quấy phá, phải để ý chúng nó.
Mà cũng đừng quên để mắt đến đệ tử tên Tịch Cảnh này, đừng để nó kiêu ngạo thái quá, coi trời bằng vung”.
Vì đầu sỏ việc hãm hại Giản Thương chính là đám Ngô Phỉ nên Lam Chỉ đồng ý: “Vâng.
Con sẽ nghiêm phạt hai đứa Ngô Phỉ và Phạm Thanh vì tội khích bác đồng môn”.
Bạch Phong Dương cũng đáp: “Đệ tử sẽ trông chừng Tịch Cảnh, không để nó gây chuyện nữa đâu ạ”.
Vạn trưởng lão khá ngạc nhiên với sự ngoan ngoãn của hai người.
Ông cho rằng Lam Chỉ sẽ vì bênh hai đứa Ngô, Phạm kia mà chối bỏ trách nhiệm, còn Bạch Phong Dương sẽ chỉ gà mắng chó(2) với đám đệ tử của Lam Chỉ.
Ai ngờ hai người lại thẳng thắn nhận trách nhiệm, khiến cho Vạn trưởng lão á khẩu mất một hồi.
Nhưng ông nào biết hiện tại Lam Chỉ đang cực kỳ muốn phanh thây hai thằng nhãi Ngô Phỉ Phạm Thanh kia ra đâu? Cả Bạch Phong Dương nữa, gã đang tự hỏi về quan hệ giữa Giản Thương và Lam Chỉ, tiện thể trù tính thêm một đống mưu đồ xấu xa bẩn tưởi khác.
Vạn trưởng lão nghĩ thầm, hay là giữa hai đứa này lại xảy ra chuyện gì rồi?
Ra khỏi lầu Huấn Giới, Bạch Phong Dương ra chiều lơ đễnh hỏi Lam Chỉ: “Lam sư huynh, sư huynh có nhớ người đã ở trong viện của mình vào cái đêm ta được phái đi tìm ma tu kia không?”
Lam Chỉ lạnh nhạt hỏi: “À, ý ngươi là cái đêm ngươi nghi ngờ ta chứa chấp ma tu nên ép buộc ta cho ngươi vào viện của ta ấy hả?”
Bạch Phong Dương cười giả lả: “Ta chỉ làm theo lệnh thôi, sư huynh chớ trách.
À mà nói mới nhớ, đêm đó thằng nhóc Tịch Cảnh kia cũng không ở trong phòng thì phải.
Sư huynh, có phải hắn có chuyện gì không?”.
Lam Chỉ sầm ngay mặt lại.
Cậu quay lại, nói với gã: “Nó có chuyện gì thì cũng là đệ tử của ngươi, liên quan gì đến ta mà hỏi?”
Bạch Phong Dương nhìn Lam Chỉ một cách gắt gao, hòng bắt được một biểu cảm khác trên mặt cậu.
Mãi một lúc sau, gã mới trả lời Lam Chỉ: “Kẻ dám tu ma là kẻ đáng chết(3).
Nếu Lam sư huynh điều tra được cái gì thì nhớ phải bẩm báo ngay cho sư phụ đấy”.
Lam Chỉ thản nhiên nói: “Ngoại trừ lớn hơn ta vài tuổi ra thì ngươi không còn gì hơn ta cả.
Ta thấy ngươi cứ chăm chỉ tu luyện đi, khi nào tu vi hơn ta rồi lại đi dạy đời ta cũng chưa muộn”.
Bạch Phong Dương rất hận việc mình thua kém Lam Chỉ về cả tu vi, thân thế, tuổi tác lẫn dung mạo.
Gã nghe Lam Chỉ mỉa mai thì tức đến méo mặt, không nói được câu nào.
Gã cười lạnh, đáp: “À đúng rồi.
Ta thấp kém như vậy, sao mà xứng tiếp chuyện Lam sư huynh ngươi, nhỉ”.
Lam chỉ gật gù cười nhạt: “Biết thế là tốt rồi”.
Nói xong, cậu quay mông bỏ đi, để lại một Bạch Phong Dương tức đến xì khói mà không làm gì được.
Lam Chỉ thong dong quay về viện của mình.
Lòng cậu bây giờ cũng rối rắm không thôi.
Cậu nghĩ thầm, chắc chắn đêm đó tên khốn Bạch Phong Dương kia không rảnh mà đến phòng Giản Thương điểm danh đâu.
Câu vừa nãy gã hỏi chỉ để thăm dò phản ứng của mình mà thôi.
Với lại, chiếu theo tính cách xưa giờ của gã, làm gì có chuyện bây giờ gã mới nói rằng gã biết đêm đó Giản Thương không ở trong phòng? Gã mà biết thật thì gã đã làm ầm lên từ hôm nọ rồi.
Càng nghĩ, Lam Chỉ càng thấy nhẹ nhõm vì Bạch Phong Dương chẳng biết cái gì.
Cậu không nhịn được mà nhớ đến Giản Thương.
Không biết nhóc con sao rồi? Có lẽ sắp tới Bạch Phong Dương sẽ cho người giám sát Giản Thương đủ mười hai canh giờ, mình có nên giữ khoảng cách với nhóc con một tí không ta?
Vừa đi vừa nghĩ linh tinh hết mấy cái hành lang, cuối cùng Lam Chỉ cũng thấy cửa viện của mình.
Ngày xuân hương hoa thoang thoảng, một người đang ôm chậu linh thảo có hoa màu xanh lam ngồi ngốc ngoài cửa, hình như đang đợi Lam Chỉ về.
Lam Chỉ hơi bất ngờ.
Cậu vội tỉnh táo lại, thả thần thức ra kiểm tra bốn phía quanh đây xem có ai không.
Khi đã chắc chắn gần đây không có người, Lam Chỉ mới phi thân tới, đẩy Giản Thương đang đứng chờ trước cửa vào trong viện.
Sau khi cả hai đã đi vào, Lam Chỉ lập tức khóa cửa thật kỹ.
Cậu hỏi Giản Thương: “Đệ tới đây làm gì?”
Giản Thương vẫn ôm khư khư chậu hoa kia.
Hắn đáp: “Đệ tới tặng linh thảo cho Lam sư huynh nè”.
Lại tặng linh thảo nữa! Chẳng lẽ nam chính mua linh thảo không tốn tiền hay sao mà cứ tặng hết cây này đến cây kia vậy??? Sắp chất đầy sân viện của mình rồi đây này! Lam Chỉ ngửi được một mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ cây linh thảo thì nhăn nhó: “Đây là linh thảo cấp tám mà? Đệ lấy ở đâu ra đây? Sao lại đưa cho ta?”
Giản Thương ngơ ngác nhìn cậu rồi tự nhiên đỏ mặt: “Hôm nay đệ bị người ta vu hãm, chỉ có mình Lam sư huynh đứng về phía đệ.
Thế nên đệ muốn cảm ơn sư huynh”.
Lam Chỉ im lặng một chốc rồi bảo Giản Thương: “Được rồi.
Vậy để linh thảo xuống đi rồi về.
Bạch Phong Dương bắt đầu nghi ngờ đêm đó đệ trốn trong phòng ta rồi đấy.
Sau này cẩn thận một chút, đừng có tới đây thường xuyên quá”.
Giản Thương nghe vậy thì hụt hẫng, chỉ đành đặt linh thảo xuống đất, đáp: “Vâng”.
Lam Chỉ thấy lưng áo hắn đã bị máu nhuộm đỏ thì tiện miệng hỏi: “Chắc là vết thương trên lưng đau lắm nhỉ? Thế này thì sao mà đệ thi đấu tiếp được?”
Khổ nỗi giờ phút này, Giản Thương đã ném chuyện thi đấu tỷ thí này nọ đi rồi.
Trong đầu hắn bây giờ toàn là câu “đừng có tới đây thường xuyên quá” của Lam Chỉ.
Hắn cứ ngẩn ngơ đứng đấy, chẳng nói năng gì.
Lam Chỉ thấy Giản Thương im lặng thì tưởng hắn đau quá không thi đấu được nữa nên mới bảo: “À khoan đã, đừng đi vội.
Chờ ta một chút”.
Lam Chỉ đi vào gian trong một lát rồi quay ra, trên tay là một chai thuốc màu đỏ thắm.
Cậu nói với Giản Thương: “Tuy thuốc này không chữa dứt điểm được nhưng nó có thể khiến đệ bớt đau.
Cởi áo ra đi, ta bôi thuốc cho”.
Giản Thương lại đỏ bừng cả mặt, ngắc ngứ nói: “D-dạ…!Cảm ơn Lam sư huynh.
Huynh, huynh để đệ cầm về tự bôi là đ-được rồi…”
Lam Chỉ biết tính Giản Thương nên cũng không định trêu hắn.
Cậu chỉ đưa chai thuốc cho hắn, gật đầu: “Thế cũng được.
Thôi, đi về đi”.
Tay Giản Thương khẽ run, đỡ lấy chai thuốc.
Hắn điên cuồng thầm mắng bản thân mình: Lam sư huynh cho mày thuốc rồi mà mày còn dám từ chối huynh ấy à!?!?! Nhưng đã nói là về tự bôi rồi nên Giản Thương cũng không định đổi ý.
Hắn lững thững đi ra ngoài, tự nhủ rằng bình thường mình có chối đây chối đẩy thì Lam sư huynh vẫn bắt mình ở lại cơ mà? Sao hôm nay lại thả mình về thế này?
Bất chợt, Lam Chỉ lại gọi hắn lại: “À, đợi đã”.
Giản Thương đứng khựng lại, điên cuồng nghĩ: Đang định trói mình lại đúng không? Có phải định trói mình về phòng không?
Lam Chỉ nhẹ bước, đi đến bên hắn.
Cậu nâng tay lên, chạm nhẹ vào trán Giản Thương, thì thầm với hắn: “Nguyện cho đệ toàn thắng trở về.
Có vẻ lúc điểm tú hôm nay, tên Bạch Phong Dương kia không chúc phúc cho đệ nhỉ”.
Giản Thương hơi kinh ngạc.
Đến khi nhận ra hành động vừa rồi của Lam Chỉ, hắn không nhịn được mà suýt nữa khóc òa.
Hắn cố gắng hít thở, kiềm lại những giọt nước mắt đang chực chờ chảy xuống.
Điểm tú xong, Lam Chỉ khẽ đẩy hắn: “Giờ thì đi được rồi.
Về nhanh lên kẻo Bạch Phong Dương lại đến tra phòng đệ bây giờ”.
“Vâng ạ”.
Lam Chỉ lại đổi giọng, đe dọa hắn: “Dám hó hé chuyện ta cho đệ thuốc trị thương thì liệu hồn! Coi chừng ta chặt chân đệ luôn đấy!”
“Vâng thưa sư huynh”, Giản Thương đi được mấy bước thì lại đỏ mặt, khẽ hỏi thêm: “Sư huynh ơi…!Đệ, đệ…!ừm, đệ có một yêu cầu, có lẽ hơi lỗ mãng chút thôi…!Không biết đệ có thể, có thể…”
Giản Thương lúng búng mãi chưa nói xong.
Lam Chỉ thấy dáng vẻ ấp a ấp úng này của hắn thì lấy làm lạ.
Cậu cắt ngang lời Giản Thương: “Sao? Có thể gì cơ?”
Giản Thương nhìn cậu một hồi.
Môi hắn mấp máy, không dám nói ra yêu cầu của mình.
Cuối cùng, hắn tự thấy tủi thân, quyết định nói dối: “Không, không có gì.
Đệ muốn hỏi là đệ có thể uống nước hay không thôi”.
Lam Chỉ nhíu mày, bảo: “Vò nước đằng kia kìa, uống xong rồi về lẹ đi”.
——————-
1.
Giáo tiên: roi dùng để phạt các đệ tử.
Tôi lười tìm từ thế cho nó quá nên tôi kệ/
2.
Chỉ gà mắng chó: nguyên văn “chỉ tang mạ hòe 指桑骂槐”, ý chỉ hành động cạnh khóe người khác.
Đại khái là Bạch Phong Dương chửi đệ tử của Lam Chỉ nhưng thật lòng đang chửi Lam Chỉ không biết dạy người của mình.
3.
Kẻ đáng chết: nguyên văn “cách sát vật luận 格杀勿论”, tức có giết mấy kẻ giết người, hành hung này nọ thì cũng không bị xử tội giết người.
.