Đọc truyện Khoa – Ma – Mộng giới – Chương 68: Lần Đầu Dùng Tuyệt Mạch Quyền
Phong trở về phòng sau buổi đấu tập với cơ thể ê ẩm, cũng may là chỉ đấu tập buổi sáng thôi chứ không phải là cả ngày, chứ không Phong không chết thì cũng thành tàn tật.
Trước giờ tính cả chính chủ hay hiện tại thì chủ đạo của hắn vẫn là kiếm thuật, còn nói về võ thuật đấm đá chân tay thì hoàn toàn là tên gà mờ, thế nên là buổi đấu tập hôm nay hắn chủ yếu là thủ thế rồi ăn đòn chứ chả thu hoạch được gì.
Ban đầu hắn cũng định dùng tuyệt mạch quyền quyền mà vu bà đã chỉ dạy cho hắn, nhưng rồi chưa kịp ra một chiêu nào cho nó lên hồn đã bị đối thủ lấn lướt rồi vùi dập bằng các đòn thế mạnh mẽ.
Nói đúng ra tuyệt mạch quyền thuộc về nhu quyền, muốn dùng nó để đối chọi trực tiếp với loại võ có tính cương quyền và đầy thực dụng như hỏa tuyến quyền là điều không thể.
Đừng để mấy câu như kiểu lấy nhu chế cương hay tứ lạng bạt ngàn cân đánh lừa, làm được mấy điều đó một là out trình còn hai là master.
Cứ mang mấy ông võ sư thái cực quyền ra đánh với MMA hay Muay Thái là biết, cứ múa múa mà không đọc được chuyển động với phản ứng nhanh là ăn nắm đấm vào mặt ngay.
Việc thảm bại ngay ngày đầu tiên làm Phong cực kỳ xuống tinh thần, thế nên ngay buổi chiều hắn liền đi tìm Lạc Đinh Đang để thỉnh giáo về tuyệt mạch quyền (thực ra ban đầu hắn định tìm vu bà, nhưng vu bà đang bận nên kêu hắn đi tìm Lạc Đinh Đang để học hỏi.
Nàng ấy tuy trẻ nhưng đã có thể coi là cao thủ của môn võ này, hơn nữa người trẻ với nhau thì lại dễ nói chuyện cùng tập luyện hơn).
Sau khi nghe xong phần miêu tả cuộc đấy tập buổi sáng cùng thắc mắc của Phong thì Lạc Đinh Đang bật cười:
– Huynh không thể trực diện dùng tuyệt mạch quyền như thế được.
Trong một trận đấu thì hình thế cùng vị trí đối phương sẽ thay đổi liên tục theo những đòn tấn công, chẳng ai lai đứng yên một chỗ như tượng gỗ để huynh điểm hết một bộ huyệt cả đâu.
Phong nghe vậy thì bối rối gãi đầu:
– Vậy thì mang môn võ này vào thực chiến kiểu gì?
Lạc Đinh Đang giơ hai ngón tay nhỏ nhắn lên mà nói:
– Huynh có hai cách.
Một là sử dụng tuyệt mạch quyền như một môn võ phụ trợ, còn môn võ chính sẽ là chuyên về tấn công cận thân, trong khi áp sát ngoài tung đòn thì kết hợp điểm thêm từ một đến hai huyệt.
Hai là dùng cách du đấu, luyện cho mình một thân pháp cùng tinh thần linh mẫn để tránh đòn tấn công của kẻ địch, rồi tận dụng khi chúng sơ hở lao nhanh đến tung tuyệt mạch quyền nhanh nhất có thể.
Phong nghe đến đây thì ồ lên ra vẻ hiểu ra, rồi hắn lôi bút vở ra ghi lại cho khỏi quên.
Lạc Đinh Đang thấy Phong có chí cầu tiến như vậy thì rất là hài lòng mà tiếp lời:
– Điều quan trọng nữa là phải linh hoạt trong cách dùng chiêu.
Huynh đừng quá chăm chăm vào một bộ huyệt cố định, thời cơ để dùng tuyệt mạch quyền rất ngắn nên phải tận dụng để điểm nhiều huyệt nhất có thể.
Thay vì cố sống cố chết để điểm vào một, hai huyệt trong một bộ A, huynh có tận dụng cơ hội ấy để điểm một đến huyệt trong bộ A kèm theo vài huyệt trong bộ B.
Làm như vậy lần tiếp cận tiếp theo sẽ tăng cơ hội hoàn thành xong một bộ huyệt lên gấp nhiều lần.
Thấy Phong vẫn còn đang ngơ ngác, Lạc Đinh Đang liền kêu Phong tấn công mình để nàng làm mẫu một lần.
Phong gật đầu rồi tung về phía nàng một cú đấm chậmmmm đến nỗi không thể chậm hơn.
Ngay khi nắm đấm của Phong đến gần thì Lạc Đinh Đang vươn tay ra làm trượt dọc theo cánh tay của hắn rồi thu lại, ngay sau đó từ bàn tay đến bắp tay của hắn xuất hiện vài điểm xanh nhạt mà mắt thường khó nhìn thấy.
Phong ồ một tiếng kinh ngạc rồi thu tay lại nhìn, những điểm xanh nhạt kia chính là những huyệt bị Phong bế do Lạc Đinh Đang điểm.
Sau khi thu lại chiêu Lạc Đinh Đang bắt đầu giải thích:
– Với lần tiếp xúc này muội đã điểm tổng cộng bảy huyệt: Chi chính, ngoại quan,thần môn, xích trạch, khổng tối, hợp cốc, ôn lưu.
Trong đó chi chính- ngoại quan- phong môn là một bộ, xích trạch- khổng tối- thận du là một bộ, thần môn- hợp cốc- ôn lưu – bách hội là một bộ.
Trong lần tiếp cận để tung chiêu tiếp theo, tùy theo tình hình mà huynh có thể chọn một trong ba bộ đó để hoàn thành, như vậy chẳng phải là tỉ lệ hoàn thành tăng hơn cách cũ gấp ba lần rồi sao.
Phong lại “Ồ” lên một lần nữa, thảo nào vu bà luôn đặt mục tiêu lên lv ở các tầng là thời gian cũng như là tính chính xác.
Mục đích ngoài giúp hắn ghi nhớ các huyệt thì cũng la giúp hắn có thể luyện cách điểm nhiều huyệt nhất trong thời gian ngắn.
Ngoài ra trong lần tiếp xúc vừa rồi Lạc Đinh Đang không chỉ dùng ngón tay để điểm huyệt, mà còn dùng cả khớp ngón tay, đệm thịt, khớp ngón tay và thậm chí là mu bàn tay để điểm huyệt hắn.
Có thể nói trình độ phóng xuất nội năng của Lạc Đinh Đang đã lên đến tầm hỏa lộ thuần thanh, còn Phong thì ngoài hai đầu ngón tay có thể xuất nội lực bất kỳ lúc nào ra, còn đâu mấy chỗ khác hắn phải “rặn” đến tầm chục giây mới được, mà chục giây thì đủ để ăn đấm đến dừ xương rồi.
Có lẽ ngày hắn dùng tuyệt mạch quyền để khuynh đảo giới giang hồ nó phải còn lâu lâu lắm.
Cơ mà đấy là chuyện của tương lai, hiện tại bây giờ là hắn sẽ cùng Lạc Đinh Đang đi hẹn hò, ý lộn, là đi đến thăm các tộc trưởng ở vạn thụ sâm lâm.
Mục tiêu đầu tiên vu bà giao cho Lạc Đinh Đang là dẫn Phong đi ra mắt tất cả các tộc trưởng một lượt, kế đến là giới thiệu các loại cây cối và thảo mộc cho hắn.
Nhờ vào nguồn ma năng rộng lớn của Lạc Đinh Đang cùng ma pháp trận dịch chuyển nên việc di chuyển từ Diệp trấn đến các bộ tộc khác rất dễ dàng cùng mau lẹ.
Hôm qua cả hai sẽ đã đến Thạch tộc- vùng núi ngăn cách ma hải sự xâm nhập của ma hải đồng thời lọc nước cung cấp cho cả vạn thụ.
Ở đó những bông tuyết bị hắc hóa sau khi tan chảy rồi ngấm xuống đất.
sẽ được tầng tầng lớp lớp đất đá lọc bỏ đi chất độc để trở thành những giọt nước trong vắt chảy qua những kẽ đá.
Những dòng nước từ kẽ đá hội thành suối nhỏ, suối nhỏ hợp thành suối lớn, suối lớn tụ lại thành những dòng sông chảy từ đỉnh núi về phía bắc dãy núi.
Vì địa hình phía bắc chủ yếu là dãy núi đá gập ghềng thẳng đứng, thế nên những dòng sông lớn sẽ chảy thẳng từ trên xuống dưới, tạo lên những thác nước hùng vĩ, chất độc tồn dư trong nước qua đó cũng bị đẩy hết ra ngoài.
Có tổng cộng chín con sông lớn chảy dọc khắp dãy núi tạo thành chín thác nước khổng lồ, gọi là hệ thống Cửu Long thác.
Nước sau khi từ thác chảy xuống tạo thành hồ lớn, những hồ nước này liên kết với nhau qua những mạch ngầm rồi từ từ chảy ra ngoài cung cấp nước cho của vạn thụ sâm lâm cũng như nước Bách Việt.
Vụ tộc nằm ngay cạnh những hồ nước này, nơi đây có khí hậu ẩm ướt cùng lau sậy mọc thành rừng, chính vì thế mà sương mù bao phủ quanh năm.
Cộng thêm tính cách khép kín ít giao lưu, Vụ tộc là một trong những tộc bí ẩn nhất của vạn thụ sâm lâm.
Cứ tưởng rằng chỉ cần đấu tập có ngày hôm qua thôi, nên buổi tối Phong yên chí lăn ra ngủ đợi đến hôm sau đi chơi tiếp cùng thánh nữ.
Ai ngờ mới sáng ra cửa nhà hắn đã có người gõ, mở cửa ra đập vào mắt là Sa Sâm cùng Sâm Linh đứng đó với nụ cười “thân thiện” cùng lời mời đến đấu trường để luyện tập tiếp, lúc ấy Phong mới ngớ người ra, nhưng đã quá muộn.
Đối thủ hôm nay của Phong là Thung Dung, anh chàng này cũng chỉ trạc tuổi Phong, tầm vóc cũng ngang hắn nhưng da đen hơn và tóc lòa xòa che hết mắt.
Nhìn thấy Thung Dung thủ một tư thế kì lạ, Phong ngạc nhiên:
– Anh không dùng hỏa tuyến quyền sao?
– Tôi là thủy hệ, không thích hợp với hỏa tuyến quyền.
Mà vạn thụ sâm lâm đâu chỉ có mỗi hỏa tuyến quyền.
Giờ anh tấn công trước hay để tôi?
Phong thấy có chút thú vị, không ngờ anh chàng này lại lịch sự như thế, khác hẳn mấy người kia, có vẻ như ma năng hoặc loại võ thuật có thể ảnh hưởng đến tính cách thật.
Người ta lịch sự với mình thì mình cũng phải lịch sự với người ta, Phong làm động tác chào kinh điển trong giới võ thuật rồi đáp:
– Tôi không quen về quyền thuật lắm, mời anh đi trước.
Dứt lời thì Phong đã thấy Thung Dung lao đến sát người mình.Cách di chuyển của Thung Dung khác với cách di chuyển đầy sức bật của hỏa tuyến quyền, nhưng tốc độ nhanh chẳng kém, đã thế lại còn rất nhẹ nhàng không gây kinh động quá lớn cứ như kiểu là trượt trên võ đài vậy.
Đến khi Phong cảnh giác thì Thung Dung đã tiến sát đến người hắn bắt buộc Phong phải né tránh.
Dường như đã đoán trước được ý định của hắn, Thung Dung kẽ xoay mũi chân chuyển thân lao đến chỗ Phong hướng tới.
Đến khi Phong kịp phản ứng thì Thung Dung đã áp sát rồi xoay hai tay lại tạo thành chưởng chưởng thẳng vào lồng ngực Phong làm hắn bắn ra rồi mài người đến tận rìa sàn đấu.
Cú chưởng không gây thương tích gì cho hắn, nhưng Phong vẫn nằm ngây ngốc ra sàn.
Chiêu vừa này của thanh niên kia không mạnh nhưng vẫn khiến hắn bay ra xa thế thì chả phải là kiểu tứ lạng bạt ngàn cân hay sao, hôm qua hắn còn tự an ủi mình là mấy chiêu nhu quyền tương tự không dùng được trong thực chiến, thế giờ thanh niên kia là master hay là hắn bị out trình đây.
Thấy Phong mãi không đứng dậy, Thung Dung mới tò mò lại gần hỏi:
– Anh bạn còn đánh được chứ.
Phong nghe vậy thì vội đứng dậy phủi quần áo nói:
– Vẫn tốt, đánh tiếp nào anh bạn.
– Nghe nói hôm qua anh đi cùng thánh nữ?
– Đúng rồi, hôm qua tôi cùng Đinh Đang…
Phong còn chưa kịp nói hết câu thì Thung Dung đã lướt tới tung chiêu.
Vì lần này quá nhanh và quá bất ngờ nên Phong chẳng thể nào né tránh như lần trước, bất đắc dĩ hắn phải tung quyền thẳng vào thân ảnh đang lao tới kia nhằm chặn lại thế công.
Thung Dung nhẹ nhàng lách qua nắm đấm của Phong, rồi vung cánh tay mềm dẻo như một con rắn của mình quấn lên cánh tay Phong, sau chặt thẳng vào bắp tay của hắn.
Một tiếng “bộp” khô khốc vang lên, Phong đau đớn ôm cánh tay phải lùi lại, Thung Dung cũng không tiếp tục ra đòn nữa mà đứng đấy lạnh lùng nhìn anh.
Phong nhìn lại cánh tay phải của mình, hắn cảm tưởng đòn vừa nãy không phải là tay chặt vào bắp nữa mà là dao chặt vào xương thì đúng hơn; một vệt tím bầm giờ đã hiện rõ lên bắp tay của hắn, hệ cơ bên trong chắc chắn là tổn thương không ít, xương thậm chí còn có chút đau do bị rạn.
Tính toán xong thương tổn, Phong nhăn nhó nhìn đối thủ trước mặt, anh chàng này ra tay quả thực có chút không lưu tình à.
Thung Dung thấy Phong nhìn về phía mình thì tiếp tục thủ thế rồi nói:
– Tiếp tục nhé, lần này tôi sẽ không nương tay đâu, chiêu vừa rồi chỉ là khởi động thôi.
Phong cười khổ, hôm qua hắn nghe câu này trên dưới cả chục lần rồi.
Nhưng mà hôm nay sẽ không thế nữa, ít ra là hắn quyết định không nằm im chịu trận giống như là hôm qua.
Anh chàng Thung Dung này tầm vóc cũng chỉ ngang hắn, loại võ công thì chuyên áp sát rồi mới tung chiêu, quả là một đối thủ tuyệt vời để hắn luyện tuyệt mạch quyền.
Phong thử cử động cánh tay phải, tuy có chút đau nhức nhưng hoạt động với vận nội năng cũng không có bất tiện gì nhiều.
Nhìn thấy Phong đổi sang tư thế võ kỳ lạ, Thung Dung vừa ngạc nhiên vừa thích thú:
– Anh bạn, đây có phải là tuyệt mạch quyền huyền bí mà vu bà dạy cho anh không?
– Ờ thì nó đúng là tuyệt mạch quyền thật, nhưng nó không huyền bí lắm đâu.
Chỉ là hơi khó để đưa vào thực chiến thôi.
– Tại anh không luyện đến nơi đến chốn thôi.
Chẳng ai dám nói tuyệt mạch quyền yếu hơn các loại võ công khác cả.
– Ồ! Vậy thì phải nhờ vào mọi người để luyện tập rồi.
Mời.
Dứt lời cả hai lao vào nhau, Phong dự định sẽ chớp thời cơ khi đối phương tấn công thì mình sẽ tận dụng mà điểm vào huyệt trên tay Thung Dung.
Nhưng anh chàng này lúc đầu tấn công có vẻ cực kì chậm rãi, nhưng khi chiêu được xuất ra lại nhanh như thiểm điện.
Cánh tay và lồng ngực của Phong xuất hiện hai vệt tím bầm do trúng đòn mà hắn vẫn chưa điểm được huyệt nào trên cơ thể của đối thủ.
Cay cú, Phong lao tới áp sát nhằm chặn đòn của Thung Dung trước khi ra chiêu.
Hắn để ý tuy chiêu thức của anh chàng này đúng là vừa nhanh vừa mạnh thật, nhưng nó cũng cần một khoảng không gian nhất định để hoàn thành chiêu thức, hạn chế bớt không gian sẽ gây khó khăn cho việc tung chiêu của Thung Dung.
Nhưng Thung Dung chẳng phải tay vừa, bằng bộ pháp biến ảo của mình, chỉ vài cú trượt anh đã lách ra đằng sau và tặng cho Phong một cú chém đau điếng nữa vào lưng.
Đòn lần này đau đến mức Phong phải nhe răng trợn mắt, nhưng hắn không dừng lại mà tiếp tục lao đến áp sát cho bằng được, nhưng rồi cuối cùng lại bị ăn thêm vài phát chém nữa vào người.
Phong không vì thế mà nản chí, hắn không phải là người mới thất bại mà đã bỏ cuộc.
Lần này Phong không cố áp sát nữa mà định đối đầu trực tiếp, hắn phát hiện mỗi lần tung chiêu thì ngoài cánh tay ra thì cơ thể của Thung Dung có khựng lại một chút; nếu tận dụng tốt thời cơ hắn có thể tấn công vào mấy huyệt đạo trên bả vai anh chàng này.
Thế là thay vì đuổi bắt, cả hai lại quay lại cảnh một người đánh còn một người chịu đòn như hôm qua, đến khi tiếng chuông kết thúc vang lên thì Phong đã tơi tả như một nùi giẻ.
Nhìn Phong tơi tả nhưng vẫn giữ được sự phấn chấn, thậm chí khóe miệng còn có chút cười, Thung Dung ngạc nhiên hỏi:
– Sao trông phởn vậy anh bạn, ăn đòn vui lắm sao?
– Không, không.
Tất nhiên là chẳng ai vui vì bị ăn đòn cả, tôi chỉ có chút vui mừng khi võ công của mình đạt chút thành tựu thôi.
– Võ công? Ý anh là tuyệt mạch quyền? Từ nãy đến giờ anh có ra chiêu nào đâu, hay là môn võ này càng chịu đòn càng mạnh…
Thung Dung chưa kịp hỏi hết câu thì cánh tay phải vốn mềm dẻo của anh tự dưng cứng đờ ra như co cơ.
Đừng nói đến chuyển động, đến vận nội năng qua cánh tay đấy cũng không có cảm giác gì.
Cũng may là tình trạng cứng đờ không duy trì quá lâu, chỉ khoảng mười giây là biến mất, nhưng như thế cũng đủ làm Thung Dung kinh ngạc rồi.
Phong thấy một màn này thì cười nói:
– Tôi đã tận dụng vài khắc khi mà tay anh lướt qua người tôi để mà điểm vào vài huyệt ở bả vai cũng như lưng của anh.
Cũng may khi mà điểm hết được bộ huyệt đúng lúc gần hết thời gian để anh thưởng thức nó.
Tuy chỉ mới gọi là tiểu tiểu thành thôi, nhưng mà… được mà, phải không?
– Vậy ra đây là cảm giác bị điểm huyệt, tuyệt đấy anh bạn, tuy là khoảng thời gian bị khống chế không lâu nhưng từng đó đã là đủ chí mạng cho một trận sinh tử rồi.
Cũng gọi là có chút tiến bộ, nhưng đừng tự mãn, ở ngoài kia không ai nương tay như ở đây đâu.
Cố gắng luyện tập đi, đừng để môn tuyệt học này phải xấu hổ vì anh.
Nói xong Thung Dung bước xuống vỗ đài, bỏ mặc Phong đang đứng gãi đầu khó hiểu.
“Anh ta nói như vậy là khen mình hay là khen tuyệt mạch quyền đây.
À mà thôi kệ đi, quan trọng là mình đã có bước tiến về cách sử dụng tuyệt mạch quyền rồi.
Giờ chỉ cần thích nghi với cách tấn công của các đối thủ còn lại rồi chờ phản kích mà thôi.” Phong lạc quan nghĩ thầm trong đầu..