Cục Lễ tân nhà nước, Văn phòng cục trưởng
Vị trưởng ban Nghi lễ đối ngoại Đỗ Thế Hậu đặt nhẹ tập hồ sơ lên bàn vị Cục trưởng đồng thời nói:
– Báo cáo Anh, đây là kế hoạch triển khai công tác tiếp đón đoàn cán bộ cấp cao thuộc Quốc Vụ Viện Trung Quốc sang thăm và làm việc với quốc hội nước ta. Anh xem qua và cho ý kiến để tôi cho anh em bên dưới triển khai cho kịp.
Cục trưởng Trịnh Văn Quyết nghe xong thì khẽ gật đầu rồi vừa cầm lên tập văn bản vừa hỏi:
– Uhm… bên họ sang lần này có yêu cầu gì đặc biệt với chúng ta không?
Vị trưởng ban Đỗ Thế Hậu lập tức trả lời:
– Dạ, báo cáo anh về cơ bản là không có gì khác so với trước đây có điều bên văn thư vừa chuyển tới công văn của Chủ tịch quốc hội bên ta đề nghị sử dụng phương tiện đón tiếp đã dùng trong Hội nghị APEC để đưa đón đoàn.
Cục trưởng Trịnh Văn Quyết nghe xong thì ngạc nhiên hỏi lại:
– Ý anh đang nói tới Space Car?
Đỗ Thế Hậu gật đầu xác nhận:
– Vâng, thưa anh!
Trịnh Văn Quyết khẽ nhíu mày:
– Chẳng phải dẫn đoàn lần này chỉ là Phó Tổng lý Quốc Vụ Viện Tăng Bồi Viêm thôi sao? Cớ gì phải dùng tới nghi lễ cao như vậy?
Đỗ Thế Hậu cười khổ:
– Dạ, ban đầu bộ phận kế hoạch trong Ban cũng tính sử dụng xe công vụ thông thường nhưng sáng sớm nay lại nhận được công văn hỏa tốc từ văn phòng Chủ tịch quốc hội thành ra phải sửa khẩn lại nội dung để trình anh ký duyệt. Tôi nghĩ chắc bên trên có lý do nào đó để làm điều này.
Trịnh Văn Quyết gõ nhẹ tay lên bàn một chút cân nhắc sau đó mới nói:
– Được rồi, nếu đây là lệnh của trên thì ta phải thực hiện thôi. Nội dung bản kế hoạch tôi sẽ xem rồi cho ý kiến, đồng thời để cho kịp tiến độ, anh cho người soạn luôn công văn gửi sang bên Cục cảnh yếu quốc gia để bọn họ phối hợp thực hiện. Dù sao xe bay cũng là tài sản cấp quốc gia cần bảo vệ đặc biệt, mỗi lần được sử dụng cũng cần không ít các thủ tục phức tạp đâu.
Đỗ Thế Hậu mỉm cười nói:
– Vâng, công văn tôi cũng đã cho anh em soạn thảo đính kèm bản kế hoạch rồi. Phiền anh ký trước để gửi luôn sang phía họ.
Trịnh Văn Quyết nghe xong thì lập tức lật về phía cuối của tập hồ sơ. Quả nhiên Đỗ Thế Hậu đã cẩn thận soạn sẵn công văn.
Vị cục trưởng đọc qua một lượt thấy không có gì cần phải chỉnh sửa thì hài lòng cầm bút ký tên lên phía trên rồi đưa cho Đỗ Thế Hậu.
Đỗ Thế Hậu nhận lấy văn bản sau đó lên tiếng cáo từ:
– Vậy tôi xin phép ra ngoài trước!
Trịnh Văn Quyết gật đầu:
– Uhm… chào anh!
*******************
Ngày 27 tháng 12 năm 2006
– Bí bo… bí bo…
Người dân Hà Đô mặc dù đã biết tới sự tồn tại của dàn xe bay nhưng hiếm khi được nhìn thấy tận mắt theo đó khi đoàn xe di chuyển trên đường đã lập tức thu hút lấy sự tò mò và thích thú của người dân.
Theo đó, suốt chặng đường từ khách sạn của đoàn cán bộ cấp cao Trung Quốc trở về khu vực lưu giữ mấy hôm nay đều có rất đông người đứng hai bên đường đẻ được tận mắt chứng kiến những kỳ quan công nghệ của đất nước này.
Đáng tiếc là những người tham gia giao thông sẽ không được tiếp tục theo dõi những cảnh tượng này trong những ngày tiếp theo bởi hôm nay đã là phiên làm việc cuối cùng của phái đoàn trước khi lên đường trở về nước vào chiều tối muộn.
Đoàn xe hùng dũng chạy nhanh trên phố, nhìn qua thì khung cảnh dường như không có gì quá bất thương có điều nếu ai tinh ý sẽ nhận ra chiếc xe sau chót có vẻ chạy hơi chậm lại so với những chiếc còn lại.
Trên chiếc xe này, người sĩ quan tên Hải ngồi bên ghế lái phụ thấy khoảng cách với đoàn có vẻ bị kéo giãn thì mới quay sang phía lái chính nói:
– Anh An, nhanh lên một chút, mình đi hơi chậm thì phải.
An làm như không nghe thấy lời đồng đội ngồi bên cạnh mà tiếp tục duy trì tốc độ hiện tại. Hải tiếp tục thúc giục:
– Anh An, nhanh lên chút kìa.
An vẫn tiếp tục chăm chú lái xe nhưng miệng thì khẽ nhếch lên trả lời:
– Chú bình tĩnh, chậm một chút có chết ai. Chú không thấy người dân tỏ ra rất hứng thú với thiết bị mới này à? Để họ nhìn lâu hơn một chút đi, dù sao sau hôm nay sẽ phải đợi một thời gian nữa xe này mới lại xuất hiện trên phố.
Hải nghe được lời giải thích của An thì nhíu mày giây lát nhưng sau đó cũng không nói thêm gì.
Chiếc xe chạy được thêm một đoạn thì đến một ngã ba, Hải những tưởng An sẽ theo đuôi chiếc xe phía trước rẽ vào bên trái nhưng bất ngờ là hắn lại bất ngờ ré phải rồi chạy thẳng. Thấy có điểm bất thường, Hải quay sang An lớn tiếng:
– Anh An, nhầm đường rồi. Anh đi đâu… Á…
Chưa kịp nói hết câu Hải đã cảm thấy có cái gì đó nhoi nhói nơi cổ mình. Hải định đưa tay sờ lên để kiểm tra là cái gì thì một cảm giác vô lực bỗng nhiên ập tới, cả người hắn rũ ra, tinh thần dần trở nên u ám rồi hôn mê không biết gì nữa.
An ngồi bên khẽ nhếch mép cười khẩy, một tay hắn cầm vô lăng điều khiển còn một tay thì cầm một ống đồng nhỏ đút vào trong túi áo. Đây chính là thứ vũ khí hắn mới dùng để bắn chiếc kim mảnh có tẩm chất gây mê cực mạnh vào người Hải.
Mọi việc diễn ra thuận lợi, An ngắt mọi kênh liên lạc trên xe cũng như mọi tính năng định vị tân tiến của nó sau đó gia tăng tốc độ lên cao.
Chiếc Space Car lao qua một ngã tư rồi tiếp tục rẽ vào một con phố vắng người. Đi thêm một đoạn ngắn, nó chạy thẳng vào một khu công trường xây dựng bỏ hoang.
Tại nơi này, một chiếc xe tải khổ lớn đang đợi sẵn với cửa thùng phía sau mở rộng. Do đã có sự sắp xếp từ trước nên An lập tức điều khiển chiếc Space Car bay thẳng vào thùng xe trước khi đỗ lại.
Yên vị, An ngắt toàn bộ nguồn điện của chiếc xe sau đó mau chóng ra ngoài đóng cửa thùng xe rồi vỗ mạnh ba tiếng vào cạnh thùng ra hiệu.
Đồng bọn của An ngồi trên ghế lái hiểu được mọi chuyện đã xong xuôi nên chỉ giây lát chiếc xe tải đã khẽ rung lên tiếng động cơ khởi động rồi bắt đầu lăn bánh chạy ra đường lớn.
****************
Trung tâm điều hành, Cục cảnh yếu quốc gia
– Đội trưởng, đội trưởng… có chuyện rồi.
Người nhân viên gấp gáp gọi với lên người đội trưởng tên Vinh đang ngồi gần đó.
Đội trưởng Vinh thấy cấp dưới tỏ ra vội vã như vậy thì biết có tình huống phát sinh theo đó lên tiếng:
– Thiếu úy Mạnh, có chuyện gì vậy?
Thiếu úy Mạnh lập tức vừa chạy tới trước bàn của người đội trưởng vừa trả lời:
– Đội trưởng, chúng ta vừa mất tín hiệu định vị với một chiếc Space Car mang số hiệu S006 trong đoàn đưa đón cán bộ của Quốc vụ viện Trung Quốc.
Đội trưởng Vinh nghe xong thì dựng thẳng người:
– Mất tín hiệu ư? Cậu đã liên lạc với người phụ trách lái chiếc xe đó chưa?
Thiếu úy Mạnh xác nhận:
– Đội trưởng, tất cả các kênh liên lạc với cả lái chính và lái phụ hiện tại đều không kết nối được. Tín hiệu định vị chỉ ghi nhận được vị trí của chiếc S006 đến ngã ba Giảng Võ là kết thúc.
Đội trưởng Vinh chất vấn:
– Vậy đã liên lạc với những chiếc xe còn lại chưa?
Thiếu úy Mạnh gật đầu:
– Dạ, bọn họ vẫn đang trên đường trở về điểm tập kết. Chiếc xe mới biến mất là chiếc chạy sau cùng trong đoàn xe thưa đội trưởng.
Đội trưởng Vinh nghe xong thì biết có điểm bất thường theo đó vội vàng ra lệnh:
– Chuyện không hay rồi, tôi phải báo cáo chuyện này lên cấp trên để xin chỉ thị. Trước mắt các cậu mau yêu cầu những chiếc còn lại gia tăng tốc độ sớm trở về hầm chứa, nhanh lên.
Thiếu úy Mạnh lập tức tuân lệnh:
– Dạ vâng, thưa sếp.
****************
Cùng lúc này, Đông gia Biệt thự
– Tin… tin…
Lý Đông cầm lên điện thoại đọc qua tin nhắn vừa gửi tới thì khẽ nhếch miệng cười lẩm bẩm:
– Ha ha… quả nhiên mùi thơm của miếng pho mát Space car đã dẫn dụ tới đám chuột đầu tiên rồi. Được rồi tao muốn biết chúng mày là ai đây.
Nói đoạn, Lý Đông nhấc lên điện thoại rồi bấm vào số máy của người vừa gửi tin tới. Ngay khi đầu dây bên kia có người nhận máy, Lý Đông lên tiếng:
– Thiều Đại, chuột cũng đã tới. Các chú mèo của chúng ta vẫn bám theo sau chứ?
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười của Thiều Đại:
– Ha ha, vậy là có kẻ đã không chờ đợi được rồi. Đông, cậu cứ yên tâm, người của tôi đã lập tức bám theo phía sau bọn chúng.
Lý Đông hài lòng:
– Tốt rồi, cứ theo dõi phía sau thôi, không cần làm ra chuyện gì khác. Chờ khi biết được đối phương là ai chúng ta sẽ quyết định hành động tiếp theo. Có tin tức lập tức báo lại cho tôi.
Thiều Đại liền đáp ứng:
– Được, tôi biết rồi!
– Uhm… tôi cúp máy… bip bip
Lý Đông để điện thoại xuống bàn rồi ung dung thưởng thức nốt bữa trưa của hắn như không hề quá để ý chuyện chiếc Space Car mang theo công nghệ tân tiến của tập đoàn vừa bị đánh cắp.
Thực ra mà nói, chuyện này Lý Đông là đã có lường trước. Những cái khác không nói, một sản phẩm Space Car hay Space Motor chắc chắn sẽ tạo ra một sức hút rất lớn đối với nhiều quốc gia cũng như các hãng công nghiệp do vậy nếu Lý Đông đã chấp nhận để cho những thiết bị này được công khai thì cũng đã tính tới chuyện sẵn sàng đối mặt với việc chúng bị kẻ khác nhắm tới.
Là một tập đoàn công nghiệp, Kỷ nguyên mới sẽ phải luôn có những biện pháp thiết thực để bảo vệ công nghệ của mình trước mọi đối thủ. Theo đó, với mỗi chiếc xe đã được giao cho phía chính phủ, hắn đều bí mật cho người thiết lập một thiết bị định vị bí mật nằm ngoài hệ thống chung của chiếc xe.
Nó sử dụng nguồn năng lượng nhiệt độc lập để vận hành chứ không sử dụng pin của xe do vậy ngay cả khi chiếc xe bị xả hết nguồn cấp điện thì nó vẫn có thể truyền đi tin tức theo dạng sóng ngắn.
Thực tế mà nói thì các thiết bị này không có khả năng truyền sóng đi quá xa nhưng ở phạm vi Hà Đô thì nó xuất hiện ở bất cứ đâu cũng có thể nằm trong tầm theo dõi của đội ngũ dưới quyền Thiều Đại.
Theo đó, vụ việc mà đối phương cho là thành công hoàn hảo hóa ra vẫn chỉ là cuộc chơi chỉ thuộc về một mình Lý Đông, người lúc này đang rất là vui vẻ thưởng thức món vịt quay Bắc Kinh vô cùng hấp dẫn trên bàn lúc này.