Trường Đại học Kinh tế quốc gia,
Phía sau dãy nhà ký túc xá là một đoạn đường với những hàng quán bán đồ ăn vặt. Ở đây các cô cậu sinh viên có thể dễ dàng tìm kiếm rất nhiều món ngon để tụm năm tụm ba để vừa thưởng thức, vừa trò chuyện rôm rả các chủ đề ở trường ở lớp.
Thực tế mà nói thì các món chè Huế, ốc luộc, bánh rán, thịt xiên nướng… tại khu vực này có lẽ không phải là quá đặc sắc nhưng bù lại bạn bè lại có thể dễ dàng tập hợp sau mỗi giờ học hay thậm chí là ngay trong giờ giải lao thành ra hàng quán đều rất tấp nập.
Lúc này trong một quán ốc nho nhỏ, tại một chiếc bàn nằm trong góc, một đôi nam nữ đang vui vẻ ngồi thưởng thức đĩa ốc nóng hổi lúc này khói đang nghi ngút bốc lên mang theo dư vị của vị nồng cay của lá bưởi và xả.
– Đông, nè, ăn đi!
Cô gái dùng xiên nhọn xâu thịt ốc ra khỏi vỏ rồi đưa về phía miệng chàng trai mời mọc.
Lý Đông có chút ngại ngùng định đưa tay cầm lấy xiên ốc thì cô gái đã rụt tay lại không cho. Lý Đông thấy vậy thì cười khổ nói:
– Đình Hương, mình tự ăn được mà.
Đình Hương liếc Lý Đông rồi nói mát:
– Sao hả? Đến ăn một con ốc cũng không dám sao hả ngài chủ tịch?
Bắt gặp ánh mắt mang theo vài phần u oán của Đình Hương, Lý Đông thấy nhức hết cả đầu. Theo đó, sau khi nhìn ngang liếc dọc thấy không có ai để ý tới bên này hắn mới ưỡn ngực thẳng lưng hùng hồn nói:
– Hừ… có gì mà không dám, tới đây đi!
Đình Hương che miệng cười nhẹ rồi vừa nhanh tay đưa con ốc vào cái miệng đang há lớn của Lý Đông vừa lẩm bẩm:
– Tưởng thanh niên làm to lo lớn, gan bự trùm trời thế nào không ngờ cũng không hơn con chuột nhắt là mấy.
Những lời này đương nhiên lọt vào đôi tai nhạy bén của Lý Đông, theo đó miếng ốc tuy không lớn nhưng lại khiến hắn có cảm giác nuốt không trôi.
Cầm vội cốc nước trà bên cạnh làm một hớp để cuốn trôi cục nghẹn trong cuống họng, Lý Đông chủ động đổi chủ đề:
– Đình Hương, thế nào? Hôm nay cậu hẹn mình ra đây không phải chỉ để có người ăn ốc cùng đó chứ?
Đình Hương bĩu môi:
– Sao hả? Bộ không có việc thì không gọi được cậu ra ngoài à?
Lý Đông mỉm cười giải thích:
– Ha ha, mình không phải là ý đó… có điều thấy biểu hiện của cậu hôm nay là lạ nha.
Đình Hương nheo mắt:
– Ủa, thật à? Sao mình không thấy vậy?
Lý Đông đúng là bó tay không biết nói sao.
Đình Hương nhận ra sự bối rồi của Lý Đông thì lườm hắn rồi nói:
– Nè, đổ oan cho người khác là không tốt đâu. Cậu cũng nên có biểu hiện gì đó gọi là xin lỗi đi chứ sao cứ đực mặt ra vậy?
Lý Đông gãi gãi đầu:
– Ha ha, vậy hóa ra là không phải là có ý đồ gì à? Nếu vậy thì mình xin lỗi nha.
Đình Hương không hài lòng lắm với thái độ này của Lý Đông theo đó bỏ chiếc gim xiên ốc xuống rồi dùng tay vỗ nhẹ mấy cái xuống bàn ra lệnh:
– Này, đề nghị cậu nghiêm túc nha, xin lỗi mà chẳng có một chút thành ý gì cả. Vậy mà cũng được à?
Lý Đông thấy biểu hiện của Đình Hương như đang cố bắt bí mình nhằm đạt được ý đồ gì đó thì nheo mắt nhìn nàng rồi cười:
– Dạ vâng thưa lớp trưởng, vậy bây giờ lớp trưởng muốn tôi phải làm thế nào ạ?
Đình Hương nhìn nét mặt cợt nhả của Lý Đông thì ra vẻ trách móc nói:
– Sao hả? Cậu gây ra lỗi thì phải nghĩ cách khắc phục chứ sao lại hỏi mình.
Lý Đông ra vẻ nghĩ ngợi sau đó gật đầu:
– Ờ ha! Cậu nói cũng đúng. Nghĩ xấu cho người khác cũng đáng bị trừng phạt, có điều bây giờ mình đang đói. Để mình ăn hết đĩa ốc này rồi có sức mới suy nghĩ được. Khi nào nghĩ ra mình nói với cậu nha!
Lý Đông nói xong thì lập tức động thủ định cầm lên một vỏ ốc nhồi nhưng tay vừa chạm tới thì đã bị Đình Hương nhanh hơn chặn lại:
– Không được, cậu định đánh trống lảng hả? Không có cửa đâu, nghĩ mình là trẻ con định lừa mình chắc.
Lý Đông nhìn ánh mắt đầy khinh thường của Đình Hương thì buồn bực nói:
– Chẹp, có thực mới vực được đạo chứ. Đến tử tù trước khi ra trường bắn còn được ăn no kia …
– Bộp…
Lý Đông chưa kịp nói hết câu thì đã bị bàn tay của Đình Hương chặn miệng lại kèm theo câu mắng:
– Phủi phui cái mồm cậu, nói cái gì đen đủi vậy hả?
Cảm nhận được da thịt mềm mại kèm mùi hương thơm ngát từ da thịt của Đình Hương tỏa ra thì khẽ lim dim mắt, không biết nghĩ tới cái gì hắn khẽ thè lưỡi ra liếm nhẹ.
– Á!
Đình Hương bị cảm giác nhột nhột từ lòng bàn tay truyền về khiến nàng giật mình rụt tay lại. Tiếng kêu khẽ của cô bạn khiến Lý Đông bừng tỉnh. Mặt mo hắn có chút đỏ lên thầm rủa “Mẹ nó, chết thật. Dạo này quấn lấy Trương Ngọc thành ra phản ứng có điều kiện, cái cơ thể trẻ tuổi này thật đúng là thiếu tố chất mà. Tí nữa thì xấu mặt rồi”
Đình Hương lúc này đã kịp hiểu ra vừa rồi là cái gì chạm vào tay mình rồi. Nàng ta vội vàng lấy giấy lau tay vừa rên rỉ:
– Trời ạ, ghê quá đi!
Lau xong, Đình Hương đưa mắt nhìn Lý Đông trêu chọc hắn:
– Này, vừa rồi cậu làm mình giật mình đó. Cứ nghĩ là con milu nhà mình bỗng nhiên chạy tới đây cơ.
Lý Đông đơ mất mấy giây sau đó trợn mắt nhìn Đình Hương giơ nắm đấm gầm gừ:
– Đình Hương, cậu dám nói mình là chó hả?
Đình Hương ra vẻ sợ hãi né tránh khúc khích cười:
– Hi hi, không đúng à? Chẳng phải chỉ có cún mới thích liếm láp tay người à?
Trán Lý Đông nổi lên gân xanh có điều hắn đúng là bí lời với cô gái tinh quái trước mặt này theo đó mang theo một bụng hậm hực cúi đầu cặm cụi khều ốc tì tì đánh chén chẳng thèm quan tâm tới cô bạn nữa.
Đình Hương thấy Lý Đông có vẻ hờn dỗi thì hì hì cười. Nàng ta cũng lập tức đổi chỗ ngồi không ngồi đối diện cùng Lý Đông nữa mà kéo ghế chuyển sang ngồi sát bên cạnh hắn.
Khẽ níu tay Lý Đông, Đình Hương cười đùa:
– Sao hả? Giận à? Thôi mà, đường đường là chủ tịch một tập đoàn lớn thì tấm lòng phải rộng lượng chứ. Với lại chẳng phải lúc nãy cậu cũng đổ oan cho mình sao? Hai chuyện này coi như là huề nha.
Lý Đông nghe tới đây thì khẽ lệch đầu nhếch mép:
– Ha ha, là cậu nói đó nha. Tốt, vậy không còn chuyện gì nữa thì tập trung đánh chén thôi. Để nguội mất ngon đấy.
Đình Hương gật nhẹ đầu rồi cũng bắt đầu hành trình tiêu diệt đám ốc trước mặt.
Sau khi đĩa ốc đã vơi đi một nửa, Đình Hương lại kéo áo Lý Đông dò hỏi:
– Nè, Đông, mình nghe chị Thủy Tiên nói niên hội tổng kết năm nay của Kỷ Nguyên mới làm lớn lắm hả?
Lý Đông dừng lại việc xiên thịt ốc mà quay sang ngạc nhiên hỏi lại:
– Niên hội tổng kết? Sao bỗng nhiên cậu hỏi tới cái này?
Bằng cặp mắt sáng long lanh, Đình Hương thỏ thẻ:
– Đông, nể mình là “bạn gái thân mật” nhất của cậu ở cái Hà Đô này, cậu bố trí cho mình một chỗ tham dự nha, nhớ là phải là hàng ghế đầu đó.
Lý Đông thú vị nhìn Đình Hương, hóa ra nàng ta hôm nay quấn lấy hắn là vì chuyện này. Rào trước đón sau cũng thôi lại còn lôi cái gì mà bạn gái thân mật nhất ra nữa, đúng là chỉ có cô nàng này mới có thể nghĩ ra được.
– Uhm… chuyện này không có gì nhưng niên hội tổ chức tại hội trường ngầm trong trụ sở của tập đoàn ở Hà Đô kia đấy. Xa thế cậu có đi được không?
Đình Hương gật đầu như mổ thóc:
– Oai, xa thế chứ xa nữa mình cũng đi. Ôi chao, nghĩ tới cảnh được gặp thần tượng Shakira của mình cùng một hôm thì có tận Sài Thành mình cũng đi được.
Lý Đông nghe xong thì khó hiểu hỏi lại:
– Shakira? Là sao?
Đình Hương nhíu nhíu mày ngạc nhiên hỏi lại:
– Ủa, đừng nói là cậu lại không biết trong niên hội có mời tới ngôi sao lừng danh thế giới Shakira đó chứ?
Lý Đông lục lọi một chút tri thức của mình sau đó lên tiếng:
– Shakira? Là cô ca sĩ gốc Colombia nổi tiếng với dòng nhạc Rock Latin?
Đình Hương lập tức xác nhận:
– Phải rồi! Chính là cô ấy. Không ngờ lần này niên hội, Kỷ nguyên mới đúng là đầu tư mời được cô ấy sang Việt Nam biểu diễn. À, mà sao cậu thân là chủ tịch mà lại không biết sự kiện to lớn này được?
Lý Đông cười khổ trả lời:
– Uhm, chuyện này mình đúng là không biết, chắc đây là một phần để tạo điểm nhấn cho niên hội của ban tổ chức năm nay.
Lý Đông nói lời này quả thực cũng không phải là giả bộ, hắn vốn là trăm công nghìn việc quấn thân nào có thời gian mà quản nhiều chuyện như vậy.
Công tác tổ chức niên hội tổng kết hàng năm Lý Đông đúng là đều đã giao cho cấp dưới phụ trách, hơn nữa Shakira tuy là một ngôi sao âm nhạc tầm cỡ nhưng nói thật cũng chỉ là dừng lại ở đó mà thôi, vai trò và sức ảnh hưởng không phải quá lớn tới mức Ban điều hành phải đánh động và thông báo với Lý Đông làm gì.
Nên biết, Lý Đông hiện tại đã là một đại tỷ phú, đại tài phiệt có sức ảnh hưởng toàn cầu, sản nghiệp to lớn hùng vĩ không phải chỉ một ca sĩ nổi tiếng là có thể đem ra so sánh đặt ngang hàng khiến hắn phải chú ý được.
Đình Hương tất nhiên cũng không nghĩ sâu đến điều này theo đó mới ngạc nhiên với việc Lý Đông không nắm được thông tin của một sự kiện lớn như vậy.
Có điều, đây cũng không phải là mối bận tâm chính của nàng lúc này mà chính là làm thế nào để có thể ngồi gần với thần tượng của mình nhất theo đó nàng ta lại lên tiếng căn dặn:
– Nè, cậu vẫn chưa đáp ứng chắc chắn mình đâu đấy. Thế nào hả?
Lý Đông đương nhiên là không từ chối sự mong mỏi của cô bạn mà lập tức gật đầu:
– OK! Chuyện nhỏ mà! Cái này không cần tới mình, chị Thủy Tiên cũng sắp xếp được.
Đình Hương nghe xong khẽ bĩu môi:
– Mình cũng thử hỏi rồi không ngờ chị ý nguyên tắc lắm. Nào là nói cái gì không lấy quyền lực để ưu tiên cho người nhà được, nào là hàng ghế đầu là dành cho lãnh đạo và những nhân viên xuất sắc, nào là chị mới về Kỷ nguyên mới nên không thể làm chuyện gì quá được… bla… bla… vậy nên mình mới phải tìm cậu đây. Nhờ đến chủ tịch rồi mà còn không được nữa thì quá thất bại rồi!
Lý Đông hiểu ra vấn đề thì vỗ ngực chắc chắn hứa:
– Thôi được! Nể cậu là… cái gì ấy nhỉ? À là “bạn gái thân mật nhất” của mình, mình sẽ sắp xếp để cậu ngồi ngay hàng ghế đầu thậm chí lên song ca luôn cùng thần tượng cũng được. Hài lòng rồi chứ?
Nhận được lời khẳng định của Lý Đông, Đình Hương có chút phấn khích cũng chẳng quản xung quanh đang có nhiều người, nàng lập tức rướn người hưng phấn hôn nhẹ vào má Lý Đông miệng thì rối rít:
– Đông, hi hi! Cảm ơn cậu nha! Vui quá là vui!
Lý Đông đưa tay lên xoa nhẹ má, đây là lần thứ hai hắn bị Đình Hương tập kích mà không xin phép rồi. Có điều có vẻ lần này nàng ta là do phấn khích quá mức chứ không phải là xung động tình cảm như trước đây.
Nhìn vẻ mặt ngời sáng của Đình Hương, Lý Đông bất chợt có một cảm giác thật là dễ chịu.
P/s: Dù hơi muộn nhưng ta xin gửi lời Chúc tới Đạo hữu Xì Trum Xì Khói một lời chúc tuổi mới nhan sắc “quyết liệt” thăng hoa, tiền tài ào ào thăng tiến và tình yêu “tưng bừng” bùng nổ.