Khó chạm đến

Chương 4


Bạn đang đọc Khó chạm đến – Chương 4:

Trận mưa to này kéo dài liên tiếp tận mấy ngày, càng ngày càng to hơn.
Ngày mai chính là kỳ nghỉ lễ quốc khánh, tiết thể dục cuối cùng của buổi chiều, giáo viên thông báo mọi người đến sân vận động để học.
Quan Tinh Hòa thu dọn lại tập sách, Thời Tuế ở bên cạnh thúc giục nói: “Tinh Tinh à, cậu nhanh lên đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người chuẩn bị đeo ba lô vào học, sau khi tan học có thể trực tiếp về thẳng nhà.
Quan Tinh Hòa dường như nhớ ra điều gì, từ trong ba lô lấy ra một cái đồng hồ màu cam nhạt, “Tuế Tuế, cái này là của cậu sao?”
“Không phải.”
Thời Tuế tò mò tùy tiện vỗ vỗ vào mặt đồng hồ, “Tạch” một tiếng, mặt đồng hồ tinh xảo kia được mở ra.
“Sao mặt đồng hồ lại nát thành thế này?” Thời Tuế hỏi: “Ở đâu ra vậy?”
“Mẹ Vương nhặt được trong vườn hoa.” Quan Tinh Hòa cẩn thận cất đồng hồ màu cam nhạt vào ngăn ngoài cùng trong cặp, “Chắc là lần trước ai đó đã làm rơi, ngày mai mình đến hỏi bọn họ.”
Hai người kéo tay nhau ra khỏi phòng học, vì để tránh mưa nên cả hai đi trên hành lang dài.
Trường ngoại ngữ thành phố Hải bao gồm cấp trung học cơ sở và trung học phổ thông, hai người băng qua hành lang dài, vừa khéo phía trước chính là tầng nhà dạy học dành cho học sinh trung học phổ thông.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Này, bên kia hình như đang xem bảng điểm đấy.” Thời Tuế nhìn thấy mấy người đang đứng thành vòng đằng xa kia, vẻ mặt vô cùng hứng thú: “Có phải vị trí của Quan Dập rất cao không, chúng ta đi xem thử đi.”
Quan Tinh Hòa vừa tính từ chối, nhưng đã bị Thời Tuế kéo vào đám người.
Không khí xung quanh phút chốc đã trở nên vô cùng ồn ào, Quan Tinh Hòa cảm thấy bản thân mình đã trở thành cục bột trong lò nướng rồi, bị lăn qua lộn lại đè ép nướng lên.
 
Giữa lúc mơ mơ màng màng, cô nghe người bên cạnh đang thì thầm nói nhỏ: “Hạ Chước này là ai thế, thật trâu bò quá đi.”
“Không phải từ cấp hai của chúng ta lên sao, trước kia chưa từng nghe nói qua.”
Hạ Chước? Anh có tên trên bảng sao?
Quan Tinh Hòa còn chưa sắp xếp xong suy nghĩ, không khí nóng rực xung quanh bắt đầu tản bớt ra.
Cứ như lần nữa được sống lại, cô hít sâu mấy lần không khí trong lành này, rồi mới ngẩng đầu lên.
Mưa đã qua, trên hành lang gió lạnh thổi vào, ngoài cửa sổ từng lớp mây âm u nhuộm thành màu sắc u ám.
Mà những chữ lớn màu đỏ tươi trên bảng giống như thứ ánh sáng rực rỡ giữa màu sắc u ám kia.
Quan Tinh Hòa gần như chỉ cần một giây, đã thấy được tên của Hạ Chước.

Bởi vì vị trí đó thật sự quá dễ thấy —
Người đứng đầu bảng điểm tổng.
Hạ Chước, lớp 10/3
“Hạ Chước này thuộc lớp bình thường, nhưng trâu bò quá đi.”
“Đúng thế, cậu nhìn thử trên bảng này xem, ngoại trừ anh ta, thì tất cả những người còn lại đều thuộc lớp trọng điểm.”
Quan Tinh Hòa nhìn tên anh xuống vài người, mới nhìn thấy tên của Quan Dập.
Đứng thứ năm trên bảng tổng.
Quan Dập, lớp 10/1.
Lớp trọng điểm chỉ có một là 10/1, anh họ Quan Dập từ nhỏ đã có thành tích ưu tú, từ năm cuối của trung học cơ sở đã được tuyển thẳng đến lớp trọng điểm của trung học phổ thông.
Điều này nghiễm nhiên trở thành đề tài bàn tán của mẹ Quan Dập, mỗi lần những người trong gia đình họp mặt nhau thì đều lấy thành tích của Quan Dập và Quan Tinh Hòa ra để so sánh.
Cũng không ngờ rằng, lần này Hạ Chước lại áp đảo cậu ta nhiều như thế.
“Má nó, Tinh Tinh, cậu nhìn này.” Thời Tuế ở bên cạnh lôi kéo lấy ống tay áo của Quan Tinh Hòa, ý muốn cô nhìn sang bên cạnh.
Lúc này Quan Tinh Hòa mới phát hiện, bên cạnh bảng tổng điểm toàn khối còn có 7,8 tờ danh sách bảng điểm top 10 của các bộ môn.
Cô chớp mắt, nhịn không được thở gấp.
Hình như trong mỗi tờ danh sách top đầu này, đều viết tên của Hạ Chước.
Toán đứng thứ nhất.
Vật lý đứng nhất.
Hóa học đứng nhất.
Tim của Quan Tinh Hòa không hiểu sao lại đập nhanh hơn, cô nín thở tiếp tục xem những cái sau.
Sinh học đứng thứ nhất. Lịch sử đứng thứ nhất.
Cuối cùng là —
Chính trị cũng đứng nhất.
Có thể nói, ngoại trừ Ngữ văn và Tiếng Anh ra thì ở tất cả các môn khác, anh đều đứng hạng nhất.
Quan Tinh Hòa nghe người bên cạnh than thân trách phận: “Trời ơi, thật muốn biết vị học thần này có dáng vẻ như thế nào.”
Em gái nhỏ đứng kế bên cô nhỏ giọng nói: “Mình vừa mới đi ngang qua lớp ba nhìn thử, ngồi ở dãy cuối cùng, còn rất đẹp trai.”

Rất đẹp sao?
Trong đầu Quan Tinh Hòa không hiểu sao lại hiện lên khuôn mặt của anh, mắt hai mí của anh rất sâu, có chút thâm sâu khó đoán, đuôi mắt mang theo sự sắc sảo, trong đôi mắt luôn đen láy kia pha chút lạnh lẽo, giống như băng tuyết mùa đông không dứt ở thành phố Hải.
Hình như là, rất đẹp trai.
Giống như hình tượng tổng tài bá đạo rất được thịnh hành trong các bộ phim truyền hình những năm gần đây.
Thời Tuế đè thấp giọng, nhỏ giọng nói bên tai Quan Tinh Hòa: “Tinh Tinh, mình có cảm giác chúng ta sẽ có mối quan hệ tốt với anh ấy, ôm chặt đùi.”
Quan Tinh Hòa mím môi.
Vốn dĩ cô nghĩ hai người đã thân thiết hơn trước rồi, nhưng ngày hôm đó sau khi về nhà, Hạ Chước lại trở lại dáng vẻ lạnh như băng trước kia.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy nhất định Quan Dập đã nói gì đó nặng lời, mới khiến anh trở nên tức giận như thế.
Quan Tinh Hòa biết tính tình của Quan Dập rất xấu, trước kia đã bắt cô lập lời thề sẽ đứng về phía anh ta, Quan Tinh Hòa đồng ý qua loa cho có lệ thôi chứ trên thực tế cũng chẳng làm gì anh hết.
Cho nên chữ “Cút” kia, chắc là… Không phải nói với cô đâu nhỉ?
Mà nếu như thực sự không phải nói với cô, thì vì sao sau đó, Hạ Chước lại không nói chuyện với cô chứ?
Trong lòng Quan Tinh Hòa cảm thấy rất oan ức.
Từ nhỏ cô đã luôn thuận buồm xuôi gió, được mọi người nâng niu chiều chuộng, cho dù là kẻ ngang ngược như Quan Dập, cũng không bao giờ làm mặt lạnh như thế với cô.
Hạ Chước dựa vào đâu mà hung dữ với cô như thế? Thế mà trước đó cô còn giúp anh.
Quan Tinh Hòa cảm thấy oan ức, nhưng trong lòng lại tồn tại chút hy vọng.
Chờ mọi chuyện qua rồi, nói không chừng Hạ Chước sẽ đến giải thích với cô.
Nhưng Quan Tinh Hòa đã đợi đến vài ngày rồi, chỉ chờ được thái độ càng ngày càng lạnh như băng.
Lúc cùng nhau ăn cơm, anh không nói gì. Cùng nhau ngồi chung xe, anh cũng chẳng nói.
Càng khiến Quan Tinh Hòa tức giận là, khi cô có ý tốt mang quyển sách “Bá tước Monte Cristo” cho anh xem, chàng trai trực tiếp làm mặt lạnh, ném cho một câu: “Không xem.”
Cái thái độ gì đây? Quan Tinh Hòa hoàn toàn bị anh chọc giận, thề không bao giờ để ý đến anh nữa.
Thời Tuế thấy cô im lặng, đưa tay đẩy cô: “Cuối cùng cậu có nghe mình nói không thế?”
“Ừm.” Quan Tinh Hòa rầu rĩ nói, “Nhưng mình và anh ấy không thân nhau.”
Cái đùi này lạnh như băng vậy ai muốn ôm thì cứ ôm đi.

 
Thời Tuế lắc đầu, “Ai tin chứ, lần trước chơi trò kia cậu còn nhỏ giọng nói chuyện với anh ấy, đừng cho là mình không thấy nhé, cậu còn tự mình giải thích luật chơi với anh ấy.”
Nói đến chuyện này, Quan Tinh Hòa lại càng tức giận.
Bản thân mình có ý tốt giúp anh, nhưng đổi lại kết quả là thái độ càng ngày càng lạnh nhạt của anh.
Cô chịu đựng ngọn lửa nhỏ đang cháy trong lòng, tức giận nói: “Mình chỉ thấy anh ấy đáng thương thôi.”
Sắc trời âm u, hành lang dài không có đèn chiếu sáng, cô gái có đôi mắt hạnh trợn tròn, nhìn rất giống một con nhím nhỏ cả người đầy phòng bị.
“Đi đi.” Thời Tuế nhéo nhéo mặt cô, “Quản chi anh ta đứng nhất hay đứng thứ mấy, chúng ta không cần để ý đến anh ấy.”
Từ xa vang lên tiếng chuông tan học du dương, đám đông náo nhiệt cũng lập tức giải tán.
“Đi nhanh đi, nếu không sẽ không đi học kịp đấy.”
Quan Tinh Hòa theo đám đông trở về, giây tiếp theo bước chân bỗng dừng lại.
Trong tiếng mưa gió hỗn loạn nơi hành lang dài, cách đó không xa có bóng dáng chàng trai cao lớn thẳng tắp.
Anh mặc một bộ đồng phục mùa thu bình thường, nhưng đứng trong đám người vừa nhìn là có thể nhận ra ngay.
Đôi mắt đen chưa từng có chút ấm áp ấy lạnh lùng nhìn cô, sau đó rời đi.
Không biết anh đứng đây từ bao giờ, đã nghe thấy cái gì rồi.
Quan Tinh Hòa rũ mắt, ngón tay nhẹ nhàng nhéo chặt góc áo, trong lòng không hiểu sao lại thấy chột dạ.
Nhưng cô chỉ nói sự thật thôi mà.
Bọn họ vốn không thân thiết nhau.
 
*
Sau khi tan học, mưa vẫn chưa dừng.
Quan Tinh Hòa ngồi trong xe, nghe bác tài xế đang thao thao bất tuyệt oán giận: “Ôi cái thời tiết này, nghe nói hệ thống thoát nước làm không tốt, tuyến đường phía trước đã trở thành con sông nhỏ rồi, đợi lát nữa chúng ta lại phải đi đường vòng.”
Quan Tinh Hòa cúi đầu nhìn đồng hồ, đã sáu giờ rồi, cách giờ tan học đã được nửa tiếng, Hạ Chước còn chưa đi ra.
Bác tài xế ngồi phía trước vẫn còn đang oán giận, Quan Tinh Hòa nhịn không được cắt ngang: “Chú Vương, anh ấy sao còn chưa ra nữa?”
“Chuyện này, chú không biết.” Chú Vương dừng than thở vội vàng nói, “Muốn chú vào trong tìm thử không?”
Mưa ngoài cửa sổ ngày càng nặng hạt, ngoài cổng đã chẳng còn ai nữa, thời tiết như thế hay là đã xảy ra chuyện gì rồi?
Quan Tinh Hòa trong lòng mơ hồ có chút bất an, “Hay là…”
Lời còn chưa dứt, trước cổng trường đã mơ hồ thấy bóng dáng của anh.
Anh cầm dù chạy nhanh dưới màn mưa, không đến mấy giây đã mở cửa xe ra.

Một luồng khí lạnh đập thẳng vào mặt, Quan Tinh Hòa theo bản năng rụt vào trong góc.
Động tác của chàng trai chợt dừng lại.
“Sao cả người lại thành ra thế này?” Chú Vương nhìn vào trong kính chiếu hậu thấy dáng vẻ của Hạ Chước, nhịn không được hỏi.
Lúc này Quan Tinh Hòa mới phát hiện thân thể anh hoàn toàn ướt hết, trên tóc còn đọng vài giọt nước, có vẻ như sợ chỗ ngồi dơ nên cố gắng xê dịch lên phía trước.
Không mang theo dù sao?
Chú Vương nói: “Ai da, trong xe không có khăn, để chú tăng máy sưởi lên chút nữa, đường phía trước có nước đọng, chắc là khuya lắm mới về đến nhà.”
Chàng trai nhẹ nhàng “dạ” một tiếng, mím môi không lên tiếng, càng dịch về phía trước một chút.
Vì mắc mưa khiến cho làn da vốn đã tái nhợt của anh càng không có huyết sắc, đôi môi trắng bệch mím chặt, đáy mắt tối đen, như một con sói đơn độc ngâm mình trong mưa.
Quan Tinh Hòa rũ mắt, do dự một chút, mới từ trong cặp lấy ra một cái khăn tay, nhỏ giọng nói: “Lau chút đi.”
Hạ Chước cúi nhìn, ánh mắt lạnh lùng khựng lại.
Ánh đèn trong xe làm tôn lên ngón tay thon dài, trắng nõn, móng tay cô cắt gọn sạch sẽ màu hồng nhạt, như là một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật.
Chiếc khăn tay màu trắng gạo, dưới ánh đèn có thể thấy được đường nét hoa văn rõ ràng, bên cạnh có một ngôi sao nhỏ tinh xảo.
Nước mưa lạnh lẽo thuận theo ngọn tóc rơi vào khóe mắt Hạ Chước, cảm giác có chút đau đớn.
Đầu ngón tay anh cong lại, thấp giọng nói: “Không cần.”
Bọn họ vốn dĩ không thân.
Cũng không cần người khác phải thương hại.
Huống hồ, khăn tay sạch sẽ như thế, anh sợ dơ.
Quan Tinh Hòa nhìn thấy góc mặt lạnh lùng của chàng trai.
Mưa đọng trên lông mi anh, khiến khuôn mặt vốn xuất chúng của anh càng trở nên sạch sẽ hơn. Nhưng chàng trai nghiêng thân mình, nước mưa từ trên cằm từng giọt rơi xuống.
Trong lòng Quan Tinh Hòa vô thức dịu lại, cô nhẹ nhàng đưa khăn tay để bên cạnh anh, dịu dàng nói: “Tí nữa ba em sẽ về đấy, anh muốn để dáng vẻ chật vật thế này đi gặp ông ấy sao?”
Hệ thống sưởi trong xe bật lên, tay chân vốn đã đông cứng của Hạ Chước dần dần có lại cảm giác.
Mắt anh khẽ run, đầu ngón tay chạm vào khăn tay mềm mại.
Dừng một lát lại nhẹ nhàng rời đi.
Mưa tạt vào cửa sổ xe, dần dần rơi xuống.
Chiếc khăn tay mềm mại kia yên lặng không tiếng động nằm giữa hai người, mãi chẳng ai chạm đến nữa.

Tác giả nói:
Hạ Chước: Khăn tay rất sạch tôi sợ sẽ làm dơ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.