Khó chạm đến

Chương 3


Bạn đang đọc Khó chạm đến – Chương 3:

Thời tiết dần dần u ám dần, từng tầng mây đen rất dày che kín bầu trời, bầu trời cũng dần tối hơn một chút.
Kem ly càng đặc càng dễ chảy, mọi người đều nhanh chóng ăn hết, khi ra ngoài, trong không trung cũng bắt đầu rơi vài giọt mưa phùn nhỏ.
Quan Tinh Hòa nói: “Mấy ngày trước tớ mới đặt mua nhựa thông ở cửa hàng đàn piano, muốn đến lấy nó, các cậu về trước đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được, chúng tớ đi trước đây.”
Mọi người đều ở rất gần đây, đi bộ vài bước đã đến nhà cũng không để ý chút mưa phùn này, mọi người lần lượt cùng nhau hòa vào với đám mưa phùn kia.
Tiệm đàn kế bên cạnh tiệm kem, khi Quan Tinh Hòa lấy nhựa thông xong, phía chân trời đã vang lên từng tiếng sấm rền vang nhưng mà chỉ trong vài giây, mưa phùn đã kết lại thành những hạt mưa lớn, từng hạt từng hạt rơi xuống đất.
Bước chân cô dừng lại.
Mưa rơi từng giọt nặng nề, cách đó không xa là chàng trai mặc áo sơ mi trắng đứng dưới mái hiên, màn mưa khiến cho xung quanh như phủ một tầng bụi kín, trong màn mưa mịt mù, ầm ĩ, giống như khiến anh càng thêm sạch sẽ hơn.
Quan Tinh Hòa có chút ngạc nhiên hỏi: “Sao anh còn chưa đi nữa?”
“Ừm.” Hạ Chước mím môi, cúi đầu trả lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quan Tinh Hòa đưa mắt nhìn vào giữa khoảng không phía trước, mưa như trút nước, không có chút dấu hiệu sẽ ngừng rơi.
Cô nói: “Chúng ta đi thôi, có mấy bước thôi, chạy về nhà.”
Cô gái bước từng bước lớn, lộ ra một đôi chân nhỏ trắng nõn, sạch sẽ, đôi giày da không nhiễm một hạt bụi đã lộ ra phân nửa dưới trời mưa, trong phút chốc đã dính vài hạt nước nhỏ.
Hạ Chước nhíu mày, đưa tay ngăn cô lại: “Đợi đã.”
Anh rũ mắt, đôi mắt đen kia, không biết đang cất giấu cái gì vừa n lạnh lẽo vừa âm trầm.
Sau vài giây, anh thấp giọng nói: “Em ở đây chờ tôi một chút.”
Quan Tinh Hòa thấy anh xoay người chạy nhanh vào trung tâm mua sắm, chớp mắt đã biến mất trong tầm mắt cô.
Mưa gió hỗn loạn, có chút cảm giác man mát lộ ra thổi vào cẳng chân nhỏ của cô.
Quan Tinh Hòa rầu rĩ tính toán, phát hiện sắp đến kỳ sinh lý của mình rồi, nếu lại bị mắc mưa nữa, chắc sẽ đau đến long trời lở đất mất.
Tiếng bước chân xe lẫn với tiếng mưa rơi, cô quay đầu lại thì phát hiện Hạ Chước đang đi về phía này.
Bước chân của anh như mang theo gió, trên tay anh cầm cây dù mới tinh vừa mua, ngón tay lộ rõ từng khớp xương nhanh nhẹn xé túi giấy.
Đi đến dưới mái hiên, anh “pa” một tiếng, mở dù ra.
Mặt ô màu vàng ấm áp ngăn cách làn nước mưa lạnh như băng kia, giống là truyền một tầng lớp ấm áp cho bầu không khí se lạnh xung quanh anh.
Hạ Chước rũ mắt, đôi mắt tối đen kia như vừa tỏa ra chút ánh sáng bé nhỏ: “Vừa nãy, cảm ơn em.”

Tiếng mưa rơi bao trùm mọi thứ xung quanh, ngay cả tiếng gầm rú của ô tô cũng trở nên hết sức mơ hồ.
Quan Tinh Hòa không nghe rõ anh nói cái gì, có chút mơ hồ hỏi: “Hả?”
Hạ Chước rũ mắt, nhìn thấy làn váy bị gió thổi tung bay của cô, đôi chân trắng nõn bị lạnh nên hơi run lên.
Anh mím môi, để hơn phân nửa cây dù hướng về phía cô.
“Đi thôi.”
Quan Tinh Hòa đưa mắt nhìn anh.
Trên gương mặt thanh tú của chàng trai vẫn chẳng có chút cảm xúc nào, lạnh nhạt lại trầm tĩnh giống như mùa mưa ở thành phố Hải.
Nhưng lúc anh che dù sát lại bên cô, trên người lại truyền đến một chút xúc cảm ấm áp.
Quan Tinh Hòa nháy mắt mấy cái.
Anh trai này, thật ra chính là người tốt ngoài lạnh trong nóng.
Hai người cùng nhau đi vào trong màn mưa, tiếng mưa rơi xung quanh vô cùng ồn ào, nhưng bị chiếc dù màu vàng ấm áp này ngăn cách bên ngoài.
Hạ Chước để lộ nửa thân người ra ngoài dù, khi về đến nhà, áo sơ mi trắng của anh hầu như là ướt đẫm hết.
“Cảm ơn anh nha.” Quan Tinh Hòa có chút áy náy, “Thật xinh lỗi, hại anh bị mưa làm ướt hết rồi.”
Hạ Chước nhẹ nhàng lắc đầu, anh thấy một bên váy của cô có dính một chút mưa, trên giày da còn có vài giọt bùn, môi thì mím đến trắng bệch.
Không hiểu sao, dưới đáy lòng lại truyền đến một cảm giác không thoải mái.
Mà anh thậm chí còn chẳng biết thứ cảm giác quái lạ này từ đâu mà đến.
Những phòng bị và mâu thuẫn được che giấu lúc trước đó, giống như đang bị bao trùm lên một tầng sương trắng nặng nề, trở nên xa xôi và mơ hồ.
Anh không rõ vì sao cô gái này lại giúp mình.
Càng không rõ, bản thân mình vì sao lại đội mưa to, vô duyên vô cớ đứng chờ cô.
Trong phòng khách yên tĩnh, mưa thấm ướt áo sơ mi của Hạ Chước, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà.
Bên cạnh có người dì vội vàng đưa khăn mặt cho anh.
Quan Tinh Hòa nhìn Hạ Chước nói: “Hay là anh lên thay đổi quần áo trước đi, sau đó tắm một chút, em đến phòng sách tìm sách cho anh, tý nữa sẽ mang qua cho anh.”
Hạ Chước rũ mắt, im lặng nhận lấy khăn mặt, tùy ý lau đại vài cái, nhẹ nhàng gật đầu.
Phòng sách ở lầu một, Quan Tinh Hòa vẫy tay với anh, xoay người biến mất.
Hạ Chước im lặng đi lên cầu thang, đi ngang qua cửa nhà ăn, dừng chân lại.

Ngón tay anh nhẹ nhàng gõ gõ vài cái, đấu tranh một lúc mới mở miệng hỏi: “Có trà gừng đường đỏ không?”
Tới đây hơn một tháng, Hạ Chước và người hầu trong nhà hầu như chẳng nói chuyện với nhau, mặc dù người làm không đến mức thờ ơ nhưng cũng chẳng tính là ân cần.
“Có.” Người bên trong lạnh lùng đưa cho anh một gói nhỏ trà gừng đường đỏ, xoay người tiếp tục làm việc của mình.
Hạ Chước cũng không để ý, tìm được một cái ly không, yên lặng rót một ly nước ấm, bỏ bột trà vào.
Khói nóng mịt mờ bốc lên, Hạ Chước cẩn thận bưng trà gừng đường đỏ về phòng, bước chân dừng lại một chút.
Anh nhìn thấy một người đứng dựa vào cửa phòng mình.
Cậu thiếu niên kia lười biếng dựa vào tường, một chân làm điểm tựa chân kia khẽ chống đất.
Thấy anh đến, mới… cong cong khóe miệng một chút, nở một nụ cười chẳng chút ý tốt nào.
“Đã về rồi?”
Quan Dập đút tay vào túi quần, vẻ mặt giễu cợt nói, “Mới về sao?”
Đã không phải lần đầu tiên anh bị Quan Dập đến gây phiền phức, khi đi học ở trường, cậu ta luôn vô tình hay cố ý chế giễu anh vài câu.
Hạ Chước nén lửa giận đang cháy trong lòng, chịu đựng lướt qua cậu ra, đẩy cửa phòng ra.
Nhưng giây tiếp theo, lửa giận lại từ từ kéo đến trong lòng.
Chân anh như mọc rễ, không có chút sức lực để tiến vào.
Vốn dĩ căn phòng đang sạch sẽ thì bây giờ lại như có một cơn gió lớn thổi qua, sách trên bàn rơi đầy trên đất, những trang sách sạch sẽ đã dính đầu dấu chân màu đen. Chiếc gối trắng tinh cũng đã dính nước bẩn, ngay cả chăn cũng phủ kín những dấu vết hỗn độn.
Quyển sách anh trân trọng nhất cũng bị cậu ta đạp dưới chân, có vài tờ đã bị xé rách.
Hạ Chước đứng tại chỗ, lồng ngực phập phồng lên xuống, anh nhìn phòng ốc hỗn loạn của mình, mạnh mẽ quay đầu lại, trong con mắt đen đầy lạnh lùng và u ám, đang ẩn chứa một ngọn lửa có thể thiêu đốt người khác.
Quan Dập cũng không nhìn anh, lạnh lùng cười, đùa cợt hỏi: “Chơi cờ tỷ phú vui không?”
Cậu ta nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hạ Chước, từ từ nói thêm một câu: “Kem có ngon không?”
Hô hấp Hạ Chước bị ngưng lại, bàn tay siết chặt thành quyền, trên cánh tay và trán nổi đầy gân xanh.
Sau một lúc lâu, anh mới bước qua những thứ hỗn loạn trên mặt đất, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái thẻ có số tiền lớn, giọng nói đè nén lửa giận: “Tiền, trả lại cho cậu, nhưng xin cậu trả phòng của tôi trở lại như cũ.”
“À.” Quan Dập không trả lời, chỉ lạnh lùng cười, “Cậu ăn của nhà chúng tôi, dùng đồ của nhà chúng tôi, cậu trả nổi sao?”
“Nhưng mà đồ nhà quê cậu lần đầu tiên chơi trò chơi đấy có cảm giác thế nào? Thật ra cậu còn phải cảm ơn tôi đấy, nếu không phải tôi nói cậu ta kêu cậu ra chơi, thì cậu còn chưa được chơi qua đâu đấy.”
Tim Hạ Chước ngừng một chút.

Chiếc áo sơ mi dính mưa bám sát vào người, cái lạnh thấu xương lặng lẽ xâm nhập vào tận sâu trong đáy lòng của anh.
Mặt anh tái nhợt, cổ nổi đầy gần xanh, cắn chặt răng, giống như chỉ có thế mới đuổi được ý lạnh trong lòng mình.
Đột nhiên anh nghĩ đến Quan Tinh Hà mời anh đến chơi, hơi hơi nghiêm mặt, giữa đôi mắt hạnh sáng ngời, dịu dàng, lại mang theo chút chờ mong nhợt nhạt.
Thì ra, đều là đùa giỡn với anh sao?
Vì muốn khiến anh nhục nhã, cười nhạo anh.
Vốn dĩ, cô cũng giống những người đó, cũng không có gì khác nhau.
Dẫn anh xuống, trơ mắt thấy anh dỡ bỏ lớp phòng bị của mình xuống, từng bước một tiến vào cái bẫy mà bọn họ lập ra.
Đều là cùng một loại người. 
Lửa giận trong lòng không màn tất cả mà nuốt trọn tất cả những lý trí còn sót lại, tay anh run lên nhè nhẹ, hận không thể dùng một quyền đánh cậu ta, đánh vỡ khuôn mặt tươi cười đắc ý của Quan Dập.
Nhưng anh hiểu được, đây là nhà họ Quan.
Anh chỉ là người ăn nhờ ở đậu thôi, ngay cả tư cách cãi lại cũng chẳng có.
Quan Dập nhìn thấy dáng vẻ cực lực kiềm chế của anh, do không vui nên cậu ta lại đốt thêm một ngọn lửa nữa.
“Hay là.” Cậu ta dừng một chút, nhìn đống hỗn độn trên mặt đất nhặt lên một cái đồng hồ màu cam nhạt, quấn quấn vào tay, đầu ngón tay lướt lên mặt đồng hồ, từng chút từng chút một xoay xoay.
Quan Dập nhàn nhạt nói: “Cậu cho tôi cái này, coi như là trừ tiền đi.”
“Không được.” Hạ Chước cắn răng, lạnh giọng cắt lời.
Chỉ có cái này là không được.
Đây là của ba để lại cho anh.
Anh mạnh mẽ tiến lên từng bước, mạnh mẽ đưa tay đoạt đồng hồ lại.
Bỗng nhiên đồng hồ bị xoay mạnh, “Vèo” một cái từ ngón tay bay ra ngoài cửa sổ.
Chớp mắt mọi thứ xung quanh đều thấy yên tĩnh.
Quan Dập cũng không ngờ kết quả là thế này, một tay của cậu ta bị Hạ Chước nắm lấy vô cùng chặt, không thể động đậy được, chỉ đành giãy dụa kêu lên: “Mẹ nó nhanh buông ra, chỉ là một cái đồng hồ thôi?”
Ngực Hạ Chước phập phồng lên xuống.
Giây tiếp theo, cầu thang đã vang lên từng tiếng bước chân “đùng đùng đùng.”
Anh nhanh chóng buông Quan Dập ra.
Giây tiếp theo có một giọng nói của cô gái vang lên.
“Hạ Chước?”
Trên hành lang không bật đèn, bên ngoài trời mưa dày đặc, Quan Tinh Hòa chỉ mơ hồ nhìn thấy hai bóng người.
Cô vô cùng vất vả mới kiếm được “Bá tước Monte Cristo (cuốn hạ)”, đi đến phòng Hạ Chước, đang chuẩn bị đưa cho anh.
Nhưng chàng trai trước mắt không thèm nhìn đến cô, lập tức xoay người, “rầm” một tiếng.

Cửa phòng hung hăng bị đóng sầm lại.
Tiếng đóng cửa rung trời rung đất, khiến Quan Tinh Hòa hoảng sợ.
Cô nhìn cửa phòng đang đóng chặt lại trong chớp mắt không biết nên làm sao.
Sau vài giây, cô do dự mà tiến lên nhẹ nhàng gõ cửa, thử thăm dò gọi: “Hạ Chước?”
Trong cửa là một hồi yên lặng.
Quan Dập không nhịn được tức giận nói: “Mẹ kiếp, còn dámcau có mặt mày, nó nghĩ mình là ai chứ.”
“Cút.”
Giọng nói lạnh lẽo trộn lẫn với lửa giận, từ trong cửa phòng truyền ra ngoài.
Chợt bị rống lên như thế, Quan Tinh Hòa có chút không thoải mái, mím chặt môi.
Cái tính tình gì thế này, không phải vừa nãy đang rất tốt sao?
Cô quay đầu lại nhìn Quan Dập, “Vừa nãy anh mới làm gì anh ấy đấy?”
“Con mắt nào của em thấy anh làm gì nó, đi đây đi đây, mặc kệ em.”
Cửa phòng xám xịt trước mặt im hơi lặng tiếng như cắt đứt với mọi thứ, những chuyện diễn ra trong màn mưa vừa rồi hệt như một giấc mộng.
Anh lại khôi phục dáng vẻ người lạ chớ gần của mình lần nữa.
Cách một cánh cửa, Hạ Chước nhìn thấy căn phòng bị phá rối tung của mình, mệt mỏi ngồi xổm xuống.
Anh cong cong ngón tay, từ từ nhặt hết những trang bị xé rách của “Bá tước Monte Cristo (cuốn thượng)”
Những trang sách vốn dĩ đã cũ nát lập tức trở rời rạc, “xào xạc” rụng tả tơi từng tờ một.
Anh nhìn đến ly trà đường đỏ, không hiểu sao lại nghĩ đến ánh mắt màu trà dịu dàng kia của cô, khi cô cười rộ lên hiện ra lúm đồng tiền mờ mờ, có vẻ ngọt ngào lại mềm mại.
Nhưng mọi thứ đấy, đều là giả.
Ngoài cửa sổ mưa gió đập vào cửa. Hạ Chước đứng phắt dậy, đổ ly trà còn mang theo hơi ấm kia vào bồn rửa.
Chất lỏng màu nâu đỏ, tọa thành một vòng xoáy.
Anh suy nghĩ, lạnh lùng nhìn dòng nước trà gừng đường đỏ trong bồn rửa, còn sót lại chút ấm áp từ bên ngoài ly, đọng lại trên đầu ngón tay anh.
Nhưng Hạ Chước chỉ cảm thấy lòng ngày càng lạnh.
Anh nắm chặt ngón tay, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, từng kẽ ngón tay dần dần trắng bệch.
“Xoảng” một tiếng.
Ly thủy tinh bị anh ném lên bàn.
Hạ Chước từ từ cúi đầu, lưng thẳng tắp như gỗ thông từ từ cong lại, nhưng giây tiếp theo đã thẳng lên một lần nữa.
Trang sách nằm rải rác, gối đầu dơ bẩn, tất cả mọi thứ này, giống như đang mạnh mẽ cười nhạo lòng tự trọng của anh, cùng với một chút hèn mọn đáng thương kia, khát vọng với sự dịu dàng.
Vốn dĩ, trong mắt người khác anh chỉ là một trò cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.