Đọc truyện Khiết Phích Thiếu Gia – Chương 9
Diệp Đàn chăm sóc Vân Tả Ý từ nhỏ, nên nhìn biểu tình hiện tại của hắn đã biết tâm tình không tốt lắm, cũng biết hắn đang cần làm gì nhất. Không nói thêm lời vô nghĩa, Diệp Đàn lập tức dẫn Vân Tả Ý đến căn phòng cao cấp đã chuẩn bị từ trước.
Vân Tả Ý vì vội vả muốn đi tắm, không để ý đám người bên cạnh đang si mê ngẩn ngơ nhìn mình. Nếu là bình thường, hắn sẽ không ngần ngại cho bọn họ nếm mùi đau khổ, dạo này tính tình của hắn dường như bị công việc và việc học tra tấn càng ngày càng ác liệt.
Thẳng đến thân ảnh Vân Tả Ý biến mất một hồi lâu, Thang Lục cùng mọi người mới phục hồi lại tinh thần.
Lúc này, Thang Lục vẻ mặt tái nhợt; thiếu niên tuấn mĩ không giống người phàm kia là đại thiếu gia sao? trời ạ, hắn cư nhiên đối với dung mạo đại thiếu gia ngẩn người, lại ở trước mặt quản gia Diệp Đàn…… Xong rồi, xong hết rồi……
Khải Đặc cũng phục hồi tinh thần, trên mặt nhanh chóng xuất hiện nụ cười không đổi nhưng trong mắt đã có một tia si mê lưu lại. Cũng không để ý tới vẻ mặt thất hồn lạc phách của Thang Lục, hắn vội vàng hướng Thang Lục cáo từ, liền chạy về nhà. Trong lòng hắn đang suy tính chuyện gì, cũng chỉ có hắn biết.
Thang Lục thất hồn lạc phách trong chốc lát cũng khôi phục. Dù sao có thể leo đến vị trí bây giờ, không phải chỉ biết vuốt mông ngựa là được, hắn cũng dựa vào tài năng của chính mình . Nghĩ đến chức trách công việc, nụ cười chuyên nghiệp không chê vào đâu đã xuất hiện, hướng về phía liệt hỏa dong binh đoàn :
” Các huynh đệ tôn kính, chỗ ở của các người đã an bài tốt lắm. Vất vả một ngày trời cũng đã mệt, mời mọi người nghỉ ngơi. Bữa tối sẽ dọn lên trong chốc lát. Ta sẽ phái người đi thông báo các ngươi.”
” Thang Lục tiên sinh khách khí quá, ta đại biểu liệt hỏa dong binh đoàn cảm tạ ngài an bài, chúng ta đây phải đi nghỉ ngơi.” Nói xong Âu Lý hành lễ theo tiêu chuẩn của dong binh . Cử chỉ tao nhã khéo léo, trầm ổn hào phóng, một chút cũng không vì đối phương là ông chủ của Thiên HÀnh thương hội mà mất tự nhiên.
” Địch Ân, dẫn mọi người lên phòng. Đúng rồi vị tiểu thư này, ngài cùng với vị tiên sinh này một phòng sao?” Thang Lục đối với Âu Lý cùng thành viên dong binh đoàn cũng rất hảo cảm. Nhìn sơ qua Phí Đức cùng tiểu cô nương âu yếm, không khó đoán ra quan hệ của họ nên mở miệng trêu đùa.
” Đáng ghét……” Mĩ Lệ nhất thời đỏ mặt , bỏ tay Phí Đức ra.
Nhìn Mĩ Lệ xấu hổ, nhất thời trừ bỏ Băng Tê, thành viên liệt hỏa dong binh đoàn đều bật cười……
………………
Trong phòng tắm, một mảnh sương mù hơi nước, thấy không rõ cảnh sắc bên trong. Chỉ có thỉnh thoảng vang lên tiếng nước nhắc nhở mọi người nơi này có người.
Vân Tả Ý từ trong bồn tắm rộng lớn đứng lên, quấn khăn tắm quanh hông, không tự giác thở dài nhẹ nhõm, rốt cục đã được tắm rửa đàng hoàng. Tắm rửa xong, tâm tình cũng thoải mái hẳn. Vì thế khi Diệp Đàn gõ cửa hỏi hắn có muốn dùng cơm trong đại sảnh không, hắn không cần suy nghĩ đã đồng ý.
Thay bộ quần áo rườm rà của hội trưởng (Hội trưởng bắt buộc mặc đồng phục khi ở nơi công cộng, nhất là khi đang chấp hành nhiệm vụ) liền mang theo bản báo cáo đang xem dỡ hướng đi đại sảnh……
Trong đại sảnh của Thiên Hành lữ quán , mọi người đều đang kinh ngạc nhìn ông chủ Thiên Hành thương hội tất bật, tự mình thu xếp một bàn ăn. Đương nhiên đồ ăn do ông dọn cũng không giống người thường, các món ăn rất tinh mỹ, thật sự là trước đây chưa từng gặp. Trong đó có hơn phân nửa đồ ăn đều là đặc sản quý hiếm đến cả quý tộc cũng không biết hết. Mỗi một dạng đều dùng tài liệu cực kỳ trân quý nấu thành. Bàn đồ ăn này không khỏi khiến các quý tộc nghị luận không thôi
Có thấy món Hỏa Kê kia không ? là ma thú cấp 7 – Hỏa Diễm Liêu đó; còn có dĩa hoa quả tráng miệng , không phải đều là loại trái cây gia tăng ma pháp lực – Thất Tinh Quả sao? Còn có mấy bình rượu, trong đó có một lọ chính là Sinh Mệnh Ánh Sáng của tộc tinh linh, khỏi nói mấy bình còn lại là trân phẩm gì? Ta như thế nào biết á, bình Ánh Sáng Tinh Linh này ta đã gặp qua tại yến hội của hoàng gia. Chỉ có đại công tước mới có thể uống một chén nhỏ, ta chỉ là một hầu tước, như thế nào sẽ có của phần ta….v.v..
Thành viên Liệt hỏa dong binh đoàn vừa tiến vào đại sảnh đã thấy được bàn ăn kinh thiên động địa. Người có thể dùng bữa tiệc lớn như thế này bọn họ chỉ biết là vị thần bí khách hàng kia, huống chi Thang Lục đang tất bật bên cạnh càng khẳng định suy đoán của họ. Bọn họ không đoán nổi thân phận vị này, ăn một bữa cơm thôi có cần phải kinh người như vậy không.
” A, các huynh đệ thân mến, vào đi, vào đi .” Thang Lục thấy liệt hỏa dong binh đoàn lập tức hô lớn, mời vào.
” Các huynh đệ, đây là ta chuẩn bị đồ ăn cho các ngươi, các ngươi nhìn xem có vừa lòng không?” Thang Lục nhìn đến biểu tình kinh ngạc của thành viên liệt hỏa dong binh đoàn thì hài lòng, lập tức nhiệt tình giới thiệu các món ăn;” Đây là…xxxx…… Đây là….xxxx……”
” Chờ đã, bàn đồ ăn này không phải cấp vị kia…… Vị kia tiên sinh sao?” Âu Lý ngăn lại Thang Lục, hỏi vấn đề đang nghi vấn. Do không biết xưng hô Vân Tả Ý như thế nào nên đành dùng từ tiên sinh
” Ha hả, huynh đệ thân mến, các ngươi xưng hô đại thiếu gia là Vân thiếu gia đi, bàn đồ ăn này là chuẩn bị cho các ngươi, ta cũng không có quyền chuẩn bị thức ăn cho đại thiếu gia. Đồ ăn của đại thiếu gia đều là Diệp quản gia chuẩn bị.” Thang Lục cười giải thích.
” A, đồ ăn quý trọng như vậy là chuẩn bị cho chúng ta sao? không thể nào, ta xem đến cả quốc vương cũng không có cơ hội thưởng thức.”
Thành viên Liệt hỏa dong binh đoàn đều là người từng trải, hơn nữa thân phận cũng thần bí. Qua tra xét bí mật, Thang Lục biết xuất thân của họ rất hiển hách, trong đó đội trưởng Âu Lý vẫn là một vương tử, đại vương tử của đế quốc này. Bởi vậy Thang Lục đối với sự hiểu biết giá trị các món ăn của họ cũng không thấy kỳ quái. Nghe được Mĩ Lệ hỏi một cách ngây thơ, cũng bật cười.
Đang ở mọi người nói nói cười cười, Diệp quản gia xuất hiện. Vài người hầu theo sau bưng ra một cái bàn, một cái ghế đặt bên cạnh bàn của họ. Bộ bàn ghế có đặc điểm lớn nhất chính là rất sạch sẽ, giống bạch ngọc làm thành, nhưng lại không giống, dù sao chính là trắng noãn không tỳ vết, nhìn không thấy chút hạt bụi. Mà sau khi bọn họ kê bàn ghế xong, việc đầu tiên họ làm cư nhiên là – lau bàn ghế.
Thành viên Liệt hỏa dong binh đoàn không khỏi trợn mắt há hốc mồm, sạch sẽ như vậy còn cần lau nữa sao?
Thang Lục nhìn đến này bộ bàn ghế , giống như nhớ tới cái gì, đột nhiên hưng phấn nhảy dựng lên.