Đọc truyện Khiết Phích Thiếu Gia – Chương 12
Quái nhân này chính là Vân Tả Ý. Diệp Đàn nhìn đại thiếu gia, có chút không hiểu rõ, cái bình này nhìn cũng không có gì đặc biệt, có điểm nào khiến đại thiếu gia ưng sao?
“Chúng ta về thôi.” Lấy được cái bình, Vân Tả Ý không còn muốn lưu lại nơi này nữa, đứng dậy đi về khách sạn. Diệp Đàn, Thang Lục vội đi theo.
Trở lại khách sạn, Vân Tả Ý bỏ lại một câu ‘Không cần quấy rầy ta.” rồi vội cầm cái bình kia quay về căn phòng sang trọng của mình. Tuy rằng Vân Tả Ý không biểu hiện ra mặt, nhưng Diệp Đàn vẫn dựa vào trực giác của mình nhận ra được đại thiếu gia có chút khẩn trương. Loại chuyện nào lại có thể làm đại thiếu gia vốn không sợ trời, không sợ đất phải vội vàng đến vậy? Diệp Đàn hiểu ra rằng cái bình ấy không hề đơn giản, vì thế thận trọng gật đầu, giữ vững chức trách, dặn dò người làm thức ăn khuya cho đại thiếu gia.
Vân Tả Ý nghiên cứu cái bình thật cẩn thận. Nếu không lầm, hoa văn trên cái bình này không phải hoa văn tầm thường, mà là một loại văn tự. Hơn nữa, hắn cũng chẳng hề xa lạ loại chữ này, đó là Giáp Cốt văn. Hồi hắn đi theo học hỏi sư phụ năm xưa, có từng học qua một thời gian. Sư phụ của hắn có nói, Trung Quốc thời thượng cổ có rất nhiều chuyện thần bí, khoa học hiện đại không thể giải thích được, như chuyện nội lực của họ. Nếu theo lẽ thường, chỉ có trong truyền thuyết con người mới có nội lực mà thôi, nhưng truyền thuyết thời cổ đúng thật không thể không có căn cứ. Vì thế mà bắt hắn học các văn tự Trung Quốc cổ, phòng khi có chuyện, không ngờ giờ lại có lúc dùng tới.
Vân Tả Ý nghiên cứu thật lâu, cân nhắc kĩ càng, rốt cuộc cũng hiểu được đại ý của đoạn văn tự. Đoạn văn tự này chính là tế văn Nhất Thiên. Hơn nữa, theo như những gì được viết thì đây chính là vật báu trấn phái của Vu cổ giáo. Vu cổ giáo, nghĩa như tên gọi, chính là giáo phái chuyên luyện chế cổ trùng. Xem ra cái bình này dùng để luyện cổ trùng. Hắn vốn vẫn chưa hiểu rõ luyện cổ, căn bản là không muốn luyện cổ, biết cũng chẳng ích gì. Chính là không hiểu sao bảo vật trấn phái này lại xuất hiện ở nơi này. Chẳng lẽ vật này gặp “thời không loạn lưu” mới theo khe không gian trôi dạt tời nơi này? Quên đi, dù sao cũng nên giữ lại cái bình, nói gì thì nói, nó vẫn là vật đầu tiên cùng kiếp trước quen thuộc. Về sau có thời gian nhất định chuyên tâm nghiên cứu, nói sao thì nó cũng là bảo vật trấn phái, nhất định là có điểm hay ho. (không hổ là thương nhân a~)
Sáng hôm sau, thương đội theo đúng lịch trình xuất phát. Nhưng lúc này trong đoàn đã có thêm một người là Thang Lục. Mấy ngày nay, Diệp Đàn đối với Thang Lục rất tốt, hơn nữa Vân Tả Ý lại rất vừa lòng với biểu hiện của Thang Lục ở phiên đấu giá. Dù sao tại tinh cầu xa lạ này, tìm một người quen thuộc thổ địa đi theo cũng tốt hơn.
Xe ngựa chạy nhanh, cuối cùng cũng thấy thấp thoáng Ai Lý thành, Liệt Hỏa dong binh liền tăng tốc độ lên. Một lát sau, xe ngựa đã tới cổng thành, Vân Tả Ý ngồi trong xe, cùng Liệt Hỏa dong binh tiến vào thành.
Xe ngựa dừng lại trước một quán trọ biển chữ mạ vàng – Thiên Hành lữ quán. Chưởng quầy của lữ quán Thiên hành tại Ai Lý thành vội ra tiếp đón. Người này đích thực là dân bản xứ của tinh cầu gxj365, thế nên chẳng hề biết tới thân phận của Vân Tả Ý. Chính là ông chủ của bọn họ phải đích thân tiếp đón Vân Tả Ý làm họ vô cùng kinh ngạc. Vân Tả Ý xuống xe làm cho người xung quanh đều ngây người ra. Liệt Hỏa dong binh đã quen với chuyện này, nhanh chóng hộ vệ Vân Tả Ý đi vào quán. Bóng Vân Tả Ý vừa khuất, mọi người không khỏi thất vọng, trong lòng Âu Lý lại càng thấy khó chịu hơn.
…………………
“Lão Đại, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi, về sau chẳng thể được nhìn mỹ nhân nữa.” Pierre giương vẻ mặt phong lưu ra bộ cầu xin nói.
“Không phải nhắc.” Âu Lý trong lòng có chút phiền toái.
Đúng lúc này, Diệp Đàn đi tới, thi lễ nói, “Thời gian này các vị vất vả rồi, nơi cần tới cũng đã tới, nhiệm vụ cũng hoàn thành. Xin hãy tới công hội của dong binh lĩnh tiền công, hy vọng còn được hợp tác nữa.”
Âu Lý cũng vội thi lễ lại, “Xin được hợp tác lần sau.” Bên ngoài, hắn vẫn giữ vẻ nam nhi phong độ, nhưng trong lòng tâm tình quả không tốt chút nào. Cáo biệt xong, Âu Lý mới cùng mấy người trong Liệt Hỏa dong binh tới một quán rượu.
“Lão Đại, em muốn gặp mỹ nhân a!” Pierre ngồi trong quán, vừa uống rượu, vừa gào to.
Mấy thành viên trong Liệt Hỏa dong binh thấy Pierre như vậy cũng phải chạy cách ra cả thước, coi như chẳng biết hắn.
“Pierre, đừng có nói là cậu quen mọi người nha.” Mĩ Lệ khẽ nói.
“Phải nghĩ ra cách để gặp mỹ nhân mới được. Cách gì đây? Cách gì…Đúng rồi, giờ chúng ta vẫn còn trong tuổi đến trường a. Trước giờ cha mẹ đều mời lão sư đến nhà dạy, sao lại không thể tới trường chứ? Ha ha ha….mỹ nhân, ta đến đây.” Pierre thấy mình nghĩ ra cách quả là hay, vui sướng khoa chân múa tay.
“Chúng ta cùng đi tới trường, tới Ai Lý học viện…” Âu Lý vô thức lẩm bẩm, đột nhiên vui vẻ vỗ tay nói,”Quyết định rồi, giờ chúng ta đi tới học viện Ai Lý ghi danh thôi.”
Mĩ Lệ bất đắc dĩ vò vò đầu nói: “Điên hết rồi, giờ chỉ còn mỗi Phí Đức ca ca của ta là bình thường thôi.” nói rồi đi tới ngồi vào lòng Phí Đức.