Khiết Phích Thiếu Gia

Chương 11


Đọc truyện Khiết Phích Thiếu Gia – Chương 11

Vân Tả Ý thản nhiên nhìn chăm chú vào bản báo cáo kinh doanh, thỉnh thoảng còn lấy bút vạch vạch, vẽ vẽ lên đó. Chẳng thèm để ý tới những ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình.

Diệp Đàn không khỏi toát mồ hôi hột – hứng thú của thiếu gia thật đúng là kì quái a!

Rốt cục, ngay thời điểm mọi người suy nghĩ có nên hay không sử dụng thủ đoạn độc ác thúc giục hắn mở khay thức ăn, Vân Tả Ý xem xong tờ báo cáo cuối cùng, gấp lại văn kiện. Diệp Đàn lập tức đón lấy, sai bảo người hầu mở khay đồ ăn ra.

Món ăn được mọi người hăm hở chờ mong cuối cùng đã lộ diện. Cả bọn ngẩn ra. Đại sảnh sực nức mùi thuốc. Mùi thuốc? Không đúng a, không phải đồ ăn sao? Thế mùi thuốc ở đâu ra vậy? Nhìn kĩ lại mới thấy cả bàn ăn đều là thuốc – mỗi món đều được chế biến cẩn thận, mùi thuốc tỏa ra nồng nồng. Chắc chắn với món ăn như thế sẽ chẳng có ai dám động vào.

Âu Lý nhìn cả bàn đầy thuốc, không chỉ khiếp sợ mà càng nghĩ càng thấy đau lòng, hắn mỗi ngày đều phải ăn thứ này sao? Khó trách thân thể gầy yếu, sắc mặt tái nhợt…


Vân Tả Ý thản nhiên nhìn mọi người thay đổi sắc mặt; mấy năm nay hắn đều dựa vào mấy thứ dược liệu khó nuốt này mà duy trì được thân thể. Tuy rằng không phải là dễ nuốt, nhưng còn đỡ hơn nhiều so với khổ kết, thế nên cũng không thấy khó khăn lắm. Hơn nữa, nhìn vẻ mặt biến sắc của mọi người khi thấy bàn ăn này cũng là cái thú giải trí hiếm hoi của hắn.

Liếc nhìn hết một lượt đám người trong phòng, hắn đột nhiên bắt gặp vẻ mặt nằm ngoài suy nghĩ. Vẻ mặt ấy khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc, người kia rõ ràng là hắn chưa gặp qua a. Nghĩ một hồi mà chẳng nhớ ra đã gặp biểu cảm ấy ở đâu, hắn bỏ qua luôn, vốn xưa nay hắn đâu có thích tìm hiểu nguyên nhân sâu xa. Hắn chậm rãi ăn nốt bữa tối khó nuốt, nghe Diệp Đàn thông báo lịch trình:

“Đại thiếu gia, ngày mai ta có thể tới học viện Ai Lý ở Ai Lý thành, tối nay có thể thoải mái nghỉ ngơi một chút. Nếu ngài muốn thì cũng có thể đi chợ đêm mua sắm đôi chút. Ốc Nhĩ Thành là nơi buôn bán tấp nập nhất, nhất định sẽ giúp ngài hiểu thêm về tinh cầu này.”

“Chợ đêm sao?” Vân Tả Ý không khỏi nghĩ tới kiếp trước, khi đó hắn thường xuyên bị bạn hữu lôi ra đó lúc không có nhiệm vụ. Tuy rằng hắn một chút cũng không hòa nhập nổi, nhưng nhìn bạn bè vui vẻ, tâm tình cũng tốt hơn vài phần. Lại nói kiếp này hắn chưa từng bước chân vào chợ đêm, không hiểu chợ đêm như thế nào, trong lòng không khỏi có chút chờ mong.

“Chợ đêm có gì đáng để xem sao?”

“Có chứ, à…Ốc Nhĩ Thành có hội đấu giá rất nổi tiếng, ở nơi đấy thường xuyên xuất hiện vật mới lạ.” Diệp Đàn căn bản là không nghĩ tới chuyện đại thiếu gia lại đi chợ đêm, đối với chuyện ấy vốn không hy vọng gì, đột nhiên nghe được Vân Tả Ý hỏi hắn chợ đêm có gì đáng xem, ngây người ra, sửng sốt giây lát rồi mới cao hứng đáp lại.

“Được, đi chợ đêm dự buổi đấu giá đi.” Vân Tả Ý nói xong lấy khăn lau qua miệng, rồi đi lên lầu. Để lại Diệp Dàn và Thang Lục nghĩ ngợi xem chuẩn bị ra ngoài thế nào.

————–

Ốc Nhĩ Thành ban đêm quả thực là chỗ ăn chơi, các quán rượu, sòng bạc, và cả những chỗ bất chính đều kín đặc người. Trong đó, náo nhiệt nhất phải nói đến phòng đấu giá Tiêu Kim Quật Ốc nhĩ phòng .Các phòng đấu giá chia làm cao cấp, trung cấp, hạ cấp, để thỏa mãn nhu cầu mọi tầng lớp. Cấp bậc càng cao, vất bán đấu giá lại càng trân quý, càng khó đạt đến, giá trị cũng càng cao.


Lúc này, phiên đấu giá đang ở lúc căng thẳng, hàng đấu giá là một tinh hạch của ma thú 8 cấp, rất khó mua, bởi vậy mà cạnh tranh cũng vô cùng kịch liệt.

Ngồi ở hàng ghế danh dự, Vân Tả Ý có chút không nhẫn nại được, khiến cho Diệp Đàn và Thang Lục sốt ruột theo. Cuối cùng một giọng nói chẳng kém gì vận tốc âm thanh cũng vang lên.

“Hôm nay phần đấu giá tinh hạch đã kết thúc, tiếp theo đây là phần đấu giá cực phẩm quý hiếm.”

Chỉ thấy một cô gái xinh đẹp, ăn mặc hấp dẫn mang một cái khay đi lên, trên phủ vải đỏ, không thấy được bên trong có gì.

Người chủ trì diễn thuyết xong, vải đỏ được mở ra, để lộ ra một pho tượng thủy tinh tinh xảo không ngờ, ánh đèn của sàn đấu giá chiếu vào khiến cho cả pho tượng phát ra thứ ánh sáng chói mắt. Pho tượng thủy tinh vừa xuất hiện một lát đã thu hút hết ánh mắt của cả hội trường, trước sau đều tranh nhau ra giá. Giá của pho tượng được nâng lên, không lâu sau đã đạt mức cao nhất..

Nhưng trong đám người tranh nhau điên cuồng lần này lại không có Vân Tả Ý. Chỉ thấy hắn nhẹ tựa vào lưng ghế, ngoảnh lại nhìn Thang Lục, rồi nói nhỏ: “Làm không tồi.” Thang Lục gượng cười, lấy tay lau mồ hôi lạnh, âm thầm thở phào . Vốn pho tượng thủy tinh này không phải do đại sư điêu khắc của tinh cầu gxj365 làm ra, mà là dùng công nghệ cao của liên minh, điểm tiểu kĩ xảo này sao lọt qua được ánh mắt Vân Tả Ý. Thang Lục chỉ là muốn dùng cách này tăng thêm hiệu quả và doanh thu cho phiên đấu giá. Không ngờ đêm nay Vân Tả Ý cũng tới tham dự, hắn thực rất lo sẽ bị Vân Tả Ý quở trách cái tội không làm ăn trong sạch. Kỳ thực, hắn lo lắng vô ích, Vân Tả Ý kiếp này hay kiếp trước đều là thương nhân, trong tự điển của hắn vốn là không có chữ “làm ăn trong sạch”, chỉ cần có thể mang lại lợi ích, không thương thiên bại lý, hắn đều có thể chấp nhận.


Kế đó đấu giá thêm mấy tác phẩm của “nghệ nhân” nữa, giá rất cao, Vân Tả Ý cố tình ra giá cao để nâng giá vật phẩm.

Phiên đấu giá nhanh chóng kết thúc, người chủ trì cao giọng nói: “Sau đây, chúng ta hoanh nghênh vật đấu giá cuối cùng của buổi tối hôm nay.”

Chỉ thấy một cái rương được bê lên, Vân Tả Ý vừa liếc thấy cái rương liền ngồi thẳng lại, trực giác của người luyện võ cùng tinh thần lực mạnh mẽ khiến hắn cảm nhận được thứ gì đó rất đặc biệt trong rương. Thứ đó được mang ra khỏi rương, sau mấy lời hoa mĩ của người chủ trì. Đó là một cái bình rất bình thường, thậm chí còn có chút cũ cũ, trên thân bình có khắc những hoa văn phức tạp, xem ra vô cùng thần bí. Tuy là người chủ trì có giới thiệu đây là cái bình huyền bí, nhưng cũng chẳng có mấy người thấy hứng thú, bởi vậy mà giá sàn chỉ có một ngàn kim tệ. Ngay lúc người chủ trì tuyên bố kết thúc phiên đấu giá, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên vang lên.

“Một vạn.”

Cái gì? Người chủ trì sợ mình nghe nhầm, “Ta ra giá một vạn.” Cái giọng trong trẻo mà lạnh lùng kia lại vang lên lần nữa. Lúc này người chủ trì mới rõ là mình không nghe nhầm, trong lòng không khỏi cảm thán sao trên đời này lắm quái nhân a. Cuối cùng cái bình kì quái kia cũng bị quái nhân mua mất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.