Đọc truyện Khi Yêu Xin Đừng Quá Kiêu Hãnh – Chương 30
Chương 19
Mới vào thành phố được một ngày, ông Bennett đã quyết định tiến hành ngay. Căn vila trang bị nội thất đầy đủ mà hai năm trước Milton đã mua cho ông đã được sửa sang cho phù hợp với yêu cầu cụ thể của ông. Vị trí tọa lạc thật hoàn hảo – xa đường cái, ẩn mình sau hàng rào sắt và vườn cây um tùm, được xây cất vững chãi. Mấy tuần trước, Milton đã cho trữ sẵn lương khô, rượu bia và mọi tiện nghi ông Bennett muốn có trong nhà. Ông ta còn thu xếp để căn nhà này sạch bóng từ trên xuống dưới.
Milton là người khắt khe đến từng chi tiết nhỏ. Ông Bennett biết rằng khi thử thách này qua đi, luật sư riêng đồng thời cũng là bạn vong niên của ông sẽ lo giải quyết tai tiếng do ông gây ra một cách khéo léo nhất. Milton cũng là nguồn an ủi cho Julia, vợ ông nữa. Vậy ông còn đòi hỏi gì hơn nữa nào?
Ông Bennett ngắm nghía mặt bàn rộng rãi trong phòng ăn và dự định sẽ bày bộ đồ nghề mới của mình lên đó. Đâu đó trong mớ lộn xộn gồm mấy cái mũ, vài bộ tóc giả, ria mép có keo dán sẵn, súng, bình xịt hơi cay, một thiết bị định vị toàn cầu GPS cầm tay, bản đồ, hợp đồng thuê xe, vài cọc tiền mặt, và vài món linh tinh khác, ông Bennett biết mình sẽ thấy một chiếc điện thoại di động rẻ tiền nạp tiền bằng thẻ cào mà Milton đã mua sẵn cho ông. Nếu Milton, luật sư riêng cần liên lạc với ông, ông ta sẽ gọi vào máy ấy.
Vừa mở điện thoại, ông bị sốc vì trong máy có những 3 tin nhắn. Một của Milton và hai tin còn lại của một số máy lạ ở San Francisco. Ông nghe tin của Milton trước: một cô gái tên LaShelle Davis đã đến ngân hàng ở Los Angeles và rút một triệu đô la tiền mặt từ tài khoản của ông Bennett. Ông Milton đã chấp thuận cho giao dịch được thực hiện, vì dường như mọi thông tin và thủ tục đều đúng quy trình. Tuy nhiên, ông vẫn cần nói chuyện với ông Bennett càng sớm càng tốt.
Ông Bennett mỉm cười và tự nhủ, Cháu giỏi lắm, LaShelle.
Kế đến, ông nghe hai tin còn lại. Tin đầu tiên có nội dung, “Tôi là Gwen Anders. Tôi có thông tin giá trị liên quan đến Rick Rousseau. Sau đó, cô ta để lại một số điện thoại lạ. Tin nhắn thứ hai cũng của Gwen Anders, bảo ông đừng để ý đến tin nhắn đầu. Bennett cười lớn. Chuyện gì mà kỳ cục quá vậy trời?
Ông Bennett gọi theo số Gwen nhắn lại. Sau mười sáu hồi chuông, ông nghe có tiếng đàn ông trả lời và bảo ông đó là số điện thoại công cộng.
Ném chiếc điện thoại rẻ tiền lên bàn, ông Bennett tự nhủ Gwen Anders quả đã chọn nhầm thời điểm để giễu cợt ông.
Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng ngoài cửa chính nhà cô. Vì Gwen đang mong một bưu phẩm phát chuyển nhanh FedEx lại vừa đang tán chuyện qua điện thoại nên cô đã mất cảnh giác. Cô cười tươi tắn và mở rộng cửa nhà.
Một họng súng ngắn chỉa thẳng vào mặt cô.
Người vừa đến hất điện thoại khỏi tay Gwen và bước hẳn vào trong.
“Nhặt điện thoại và cúp máy ngay,” người đàn ông thì thào. Gwen ngoan ngoãn làm theo. “Mẹ ơi, con có chuyện phải đi. Con xin lỗi.” Cô vội vàng đóng nắp điện thoại di động.
“Vào hẳn bên trong đi.”
Người Gwen bắt đầu run bắn lên trong khi đầu óc cô chật vật kết nối giọng nói mang âm hưởng của tầng lớp quý tộc thuộc miền New England với vẻ ngoài nực cười của kẻ tấn công. Hắn có vóc người tầm thước, mặc quần áo rẻ tiền, với lại trên hết là hình như hắn đeo ria giả và tóc giả thì phải.
Gwen thảng thốt. “Bennett Cummings ư?”
Ông đá cánh cửa sập mạnh sau lưng mình. “Có tôi đây.”
“Nhưng mà…” Gwen không biết là sau khi nhận diện rồi thì có làm cho cô bớt sợ hay sợ hơn ban đầu nữa. “Tôi đã nhắn lại là ông đừng để ý đến tin nhắn đầu cơ mà.”
Vẫn gí súng vào thái dương cô gái, ông ta cười lạnh lùng.
Lạy Chúa! Mình đã gây ra chuyện gì thế này? Gwen bắt đầu thấy khó thở.
“Chuyện này sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Chỉ việc cho tôi biết thông tin giá trị đó đi rồi tôi sẽ đi ngay.”
“Chẳng có gì đâu ông ạ. Thậm chí tin ấy còn không quan trọng ấy chứ,” Gwen hết nhìn họng súng đen ngòm lại nhìn Cummings.
“Cô Anders, tôi mong cô sẽ nói khác.” Cummings sấn đến một bước. “Đây hoàn toàn là khả năng cầu may. Và không ai bảo may mắn là không quan trọng cả.”
Gwen nhíu mày và lắc đầu. “Tôi không hiểu…”
“Lúc cô gọi, tôi đã lên đường đến đây rồi. Sao, thú vị đấy chứ hả?”
Gwen định lùi lại nhưng chẳng may cô va vào mép bàn nhỏ ngoài hành lang và làm đổ bình hoa tươi trên đó. Cô nhảy dựng. Rồi Gwen đăm đăm nhìn những mảnh thủy tinh vỡ và nước chảy lênh láng dưới đất. Giá mà cô nhặt được một mảnh lởm chởm và…
Cạch. Họng súng thép gõ vào thái dương bên trái của Gwen. Cô sợ cứng người.
“Cô Gwen, cô định báo tin gì cho tôi vậy?”
Cô nuốt khan. Đây quả là cơn ác mộng. Sao tự nhiên cô lại chuốc họa vào thân thế này? Rồi vạ lây đến Rick nữa? Gwen nhắm nghiền mắt cố gắng đưa thêm chút khí ô xy vào hai lá phổi.
“Nếu cô nói dối, tôi sẽ biết đấy. Tôi sẽ giết cô ngay.” Họng súng ấn mạnh hơn vào thái dương cô. “Đừng tưởng là tôi không dám làm nhé.”
“Rick Rousseau có bạn gái,” Gwen tuôn một tràng, mắt vụt mở. “Anh ta đã yêu và tính chuyện lâu dài. Anh ta bảo mình yêu cô gái ấy lắm.”
Cummings nghiêng đầu, thắc mắc. “Và cô gái ấy không phải là cô. Tôi đoán có đúng không?”
“Không.” Toàn thân Gwen run lên bần bật. Những đốm đen bắt đầu tràn ngập tầm nhìn. Cô chỉ sợ mình sẽ ói vọt ra mất. “Tôi đang thấy không khỏe…”
“Cô biết gì về cô ta thì nói ra hết đi,” Cummings xoay người cô quay ngoắt lại bẻ ngược một cánh tay cô ra sau lưng, ông ta đẩy cô về phía bàn viết cổ kính trong phòng khách, nơi Gwen bày bút và giấy rất gọn ghẽ. “Viết ra giấy mau. Cô chỉ có ba mươi giây thôi đấy.”
Ông Bennett ngồi sau vô lăng chiếc xe thuê và đậu cách căn hộ của cô gái ba dãy nhà. Con đường một chiều này quả có lắm hoạt động đáng chú ý. Chẳng những Rick Rousseau đang ăn tối trong nhà Josie, mà vệ sĩ của hắn còn ngồi trong chiếc Lexus màu đen ngay ngoài cửa nữa. Chưa hết, dưới gốc cây ở phía đông nhà cô bạn gái dường như còn có ba phụ nữ đang nép mình trong bóng tối. Bennett thấy lo. Ông thích ra tay báo thù với ít khán thính giả hơn kìa.
Vừa định bỏ về, ông Bennett phát hiện kẻ vừa ra khỏi tòa nhà không phải ai khác ngoài Rick Rousseau, vừa đi vừa dắt theo con chó trông buồn cười hết sức. Tên vệ sĩ lập tức đến bên hắn và cả ba đi bộ thong dong trên lề đường, đi qua chỗ ba người đang nấp. Có lẽ ông đã quá vội vàng khi kết luận tối nay ông đã phải chờ đợi vô ích.
Ông Bennett hạ kính xe xuống và chăm chú nghe ngóng.
“Thật là một buổi tối đẹp trời, rất hợp để cầu hôn.” Teeny nhàn tản đút tay vào túi quần và thong thả đi cạnh Rick và Genghis. “Cậu không thấy thế sao?”
“Đừng giục tớ,” Rick gắt. “Josie vừa mới bắt đầu nấu bữa thôi mà.”
“Trời đẹp thì tớ bảo trời đẹp chứ có ý gì đâu.”
Rick bật cười. “Thôi đừng giả bộ ngây thơ nữa. Cậu còn nôn nóng hơn cả tớ nữa đấy.”
Teeny vuốt cái đầu trọc bóng lưỡng. “Đây là lần tớ dính dáng sâu nhất đến việc cầu hôn một cô gái – tớ hồi hộp quá.”
Đi chưa hết dãy nhà đầu tiên, Rick đã thấy Teeny rất căng thẳng. Chân anh vẫn bước đều nhưng không còn thoải mái và vui vẻ như trước. Teeny đang rất cảnh giác đề phòng.
Teeny bảo nhỏ Rick. “Tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cậu nên chuẩn bị tinh thần đi là vừa.”
“Là Cummings ư?” Rick hỏi.
“Nếu thế thì còn may.”
“Cậu nói gì tớ không hiểu?” Rick định ngoái đầu nhìn nhưng Teeny đã nắm chặt cánh tay anh. “Mắt nhìn thẳng và bước tiếp đi. Mấy cô nàng yêu chó đang ở hướng hai giờ.”
“Rick Rousseau!”
Rick hít sâu quay về phía có tiếng người vừa gọi. Trên lề đường trước mặt anh là ba phụ nữ, quai hàm nghiến chặt, chân dang rộng bằng vai. Người lớn tuổi và to con nhất – tên chị này là Bea Latimer – rõ ràng là người chỉ huy.
“Chúng tôi là bạn của Josie. Chúng tôi có chuyện muốn nói với cậu,” chị ta nói rành rọt.
Rick gật đầu. Anh thấy con Genghis mừng quýnh khi nhìn thấy họ. “Các chị hẳn đã biết tôi là ai,” anh chìa tay chỉ Teeny. “Xin giới thiệu với các chị, đây là anh Timothy Worrell, đồng sự của tôi.”
Teeny cười duyên dáng. “Thật vui vì giờ chúng ta đã chính thức làm quen với nhau, phải không ạ?”
“Hân hạnh,” cô nàng tóc đỏ tên Ginger Garrison đáp. Mắt chị Bea lóe lên tỏ ý không bằng lòng.
Rick quyết tâm làm dịu tình hình bằng vẻ niềm nở. “Hiện tôi đang ở chơi nhà Josie, như các chị đều biết rồi đấy. Vậy sao ta không cùng lên nhà nhỉ? Chắc chắn Josie sẽ vui khi gặp các chị lắm đấy. Cô ấy cứ nhắc các chị suốt.”
“Chúng tôi rất vui…” vừa nói đến đó, Ginger vội im bặt.
“Chúng tôi không đến đây thăm viếng gì đâu,” Roxanne Bloom, cô gái trẻ nhất trong nhóm nheo nheo cặp mắt đen và tức giận nhìn Rick. “Chúng tôi lo cho sự an nguy của Josie. Chúng tôi cho rằng anh chẳng mang lại điều gì tốt đẹp cho chị ấy hết.”
Rick thầm thán phục cách nói chuyện thẳng thắn của cô bé. Thực lòng mà nói, anh vui vì thấy ba người họ biết sống vì bạn bè. Thật yên tâm vì biết rằng Josie có những người bạn luôn sát cánh bên cô. Chỉ có điều anh chỉ định ra ngoài một loáng rồi về ngay, chứ không phải đến dự họp Hội đồng Bảo an Liên hiệp quốc, và anh cũng không định để Josie một mình quá lâu được.
“Josie phải chịu đau khổ nhiều rồi,” Ginger lên tiếng. “Con bé hay phải lòng những gã đối xử tệ với nó – mà chuyện này không chỉ riêng Josie mới bị, dĩ nhiên rồi, bởi vì đa phần cánh đàn bà chúng tôi cũng từng bị như thế không lúc này thì lúc khác. Thực ra ngay bản thân tôi bỏ ra cả mười tám năm cưới một người mà…” Ginger bỏ dở câu nói và ngượng ngập hất tóc ra sau vai. “Tóm lại, chúng tôi nghĩ anh là sai lầm mới nhất của Josie.”
“Và tính đến nay cũng là người nguy hiểm nhất,” Bea đế vào.
Rick trao xích chó và túi nilon cho Teeny và nói với ba người phụ nữ, “Mời các chị đi với tôi một phút. Tôi rất vui được tiếp chuyện mọi người.” Anh quay lại, cất bước đi tiếp.
Chị Bea phóng tới bên phải anh. Còn hai người kia kè kè bên trái. Teeny cầm xích chó và túi nilon đi sau họ, nỗ lực hết sức để khỏi phá lên cười.
Khi cả nhóm khuất dạng ở ngã rẽ đầu tiên, ông Bennett ra tay không chậm trễ. Ông tắt đèn trong xe, mở cửa bước ra. Ông ra sau xe và nhẹ tay mở sẵn cánh cửa bên trái của hàng ghế sau. Ông nhanh chóng qua đường, vào trong tòa nhà chung cư của Josie và hết sức lanh lẹ leo cầu thang lên tầng hai. Ông thấy cửa căn hộ số 2A không khóa. Ông Bennett nhón gót vào hẳn bên trong và lấy làm mừng vì tiếng nhạc đủ lớn át mọi tiếng động do ông gây ra. Cô gái đang trong bếp và đứng quay lưng về phía ông, vừa ngâm nga vừa thái rau củ, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra. Hoàn toàn sơ hở.
Rousseau quả ngờ nghệch thật.
Loáng cái, ông đã đứng ngay sau cô gái. Vừa cắm ngập kim tiêm vào sau đùi cô gái, ông bịt ngay miệng cô ta lại. Ông Bennett vặn tay cô giành con dao thái thịt và kề sát cổ cô cho đến khi cô thôi vùng vẫy. Gần như ngay lập tức, cô gái đổ gục xuống cánh tay ông.
Xốc cô gái và kéo cô sát vào người mình, ông Bennett ném con dao xuống sàn nhà. Ông cầu trời mình có đủ sức kéo cô gái mềm oặt xuống hai tầng lầu và ra tận xe mà không bị phát hiện.
Tại sao thằng Rousseau này không thể chọn người thon thả hơn vậy nhỉ?
“Chúng tôi biết hết về anh rồi,” Roxanne cất lời.
“Tôi hiểu.” Rick vừa đi thong thả vừa gật đầu. “Cụ thể là các chị thấy cái gì đe dọa đến sự an nguy của Josie nào?”
“Anh đùa chúng tôi chắc?” Ginger nghe như phật ý.
Rick lắc đầu chăm chú nhìn mặt cả ba cô, đoạn lắc đầu. “Này, nếu các chị định dọa nạt bắt tôi phải bỏ Josie thì các chị sẽ thất bại thôi. Đơn giản là thế.”
Chị Bea cười cay đắng. “Chúng tôi đang cho anh cơ hội rút lui trong danh dự và để Josie được yên. Nếu anh không chịu, chúng tôi sẽ gặp Josie nói hết những gì chúng tôi biết về anh. Sau đó, chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”
Rick nhẫn nại gật đầu. “Tôi đang băn khoăn không biết mình sẽ bị kết tội gì đây?”
Ngẫm nghĩ giây lát, Ginger dõng dạc. “Tội giấu giếm sự thật lúc khởi đầu mối quan hệ.”
Teeny bật cười khanh khách. “Nếu pháp luật trừng trị tội ấy, tôi chắc chắn nhiều người sẽ phải lãnh hình phạt cao nhất và không có cơ may được khoan hồng.”
Roxie cười khẽ. “Vâng, tôi cũng cho là thế.”
Rick cũng cười theo.
“Này các người, đây không phải trò đùa.” Giọng chị Bea giận dữ khi chị đặt một tay lên cánh tay Rick. Mọi người đều đứng lại. “Cậu vào tù ít nhất hai lần vì tội tàng trữ và có ý định phân phát ma túy. Cậu làm một cô gái phải chết vì cậu tưởng rằng phóng xe phân khối lớn khi phê thuốc và say xỉn là trò vui. Thế án chung thân thì sao nhỉ?”
Rick chớp mắt. Thâm tâm anh như đang bị cắt nhuyễn. Anh liếc nhanh sang Teeny, giờ không còn vẻ đùa giỡn gì nữa.
“Tìm người khác mà hẹn hò đi, Rick Rousseau.” Chị Bea rơm rớm nước mắt xỉa một ngón tay vào mặt anh. “Mà không, tốt hơn là cậu nên làm ơn tránh xa cả thế giới phụ nữ và đừng hẹn hò ai hết. Cậu muốn làm gì cũng được, nhưng hãy tha cho Josie đi.”
“Tế nhị quá nhỉ?” Roxanne lẩm bẩm.
“Không cần phải tế nhị gì đâu.” Rick giữ giọng nhẹ nhàng. “Sự thật vẫn là sự thật và những gì chị Bea vừa nói không sai. Thực ra là…” Thấy Teeny vịn một tay lên vai mình, Rick không hiểu bạn anh muốn trấn tĩnh anh hay muốn anh ngừng nói. Điều đó không quan trọng vì Rick quyết tâm sẽ nói hết những gì cần nói.
“Thực ra tôi đã làm đúng như lời chị Bea vừa khuyên. Suốt bảy năm qua, tôi không hẹn hò ai cả sau vụ tai nạn.” Anh cười buồn. “Tôi không tin vào chính mình – tôi đã từng là đứa con nhà giàu hư hỏng, ích kỷ, buông thả, không bao giờ nghĩ đến người khác. Sau vụ tai nạn thảm khốc ấy, tôi quyết tâm sống khác đi, nhưng tôi vẫn sợ chết khiếp rằng mình biết đâu đấy lại làm một cô gái nữa đau khổ. Vậy nên tôi xa lánh tất cả phụ nữ. Thay vào đó, tôi tự rèn luyện mình và sống sao để người khác tôn trọng.”
Đám phụ nữ kinh ngạc nhìn anh.
“Nhưng rồi tôi gặp Josie. Cô ấy làm thay đổi tất cả.”
Rick nhìn thẳng vào mắt từng người. “Bạn của các chị là một cô gái phi thường. Josie không chỉ biết những gì chị Bea vừa nói mà còn biết nhiều hơn thế. Vậy mà cô ấy vẫn sẵn sàng tha thứ cho tôi. Josie quyết tâm cho tôi một cơ hội.”
“Anh kể chuyện quá khứ cho Josie biết ư?” Ginger bàng hoàng.
“Đương nhiên. Tôi yêu Josie. Cô ấy đáng được biết mọi chuyện có liên quan đến người định cầu hôn mình.”
“Hả?” Roxie vung tay hỏi. “Anh mới nói gì chứ?”
“Nói hay lắm, Rick,” Teeny khen.
“Cậu nói dối.” Giọng Bea tỏ ra kinh tởm. “Cậu và Josie mới quen nhau có mấy tuần.”
“Vậy thì đừng tin lời tôi. Ta sẽ thật cởi mở nhé.” Đến góc đường, Rick quyết định quay lại. “Biết sao không, Josie có kể cho tôi nghe rằng cả nhóm từng thề với nhau.”
“Thật ư?” Ginger cau có nhìn anh, rồi lập tức gõ nhẹ đầu ngón tay lên trán, làm Rick thấy kỳ lạ.
“Có đúng bốn người cùng đồng thuận sẽ sống vui mà không cần đàn ông?”
“Chính xác,” Roxie khẳng định.
“Josie không biết tâm sự với các chị về tôi khi nào và bằng cách nào.” Rick tủm tỉm. “Giờ tôi đã hiểu tại sao cô ấy lưỡng lự.”
Teeny cố nén cười. Rick nôn nóng rảo bước nhanh hơn.
“Có thật anh sắp cầu hôn chị Josie không đấy?” Roxie phải chạy mới theo kịp nhịp chân anh lúc cả nhóm cùng leo lên sườn đồi thoai thoải.
“Đừng ai nói trước với cô ấy nhé. Tôi thật lòng đấy,” Rick bảo. “Các chị cứ việc bỏ tôi vào máy xay thịt cũng được, nhưng chớ làm hỏng giây phút trọng đại của Josie. Mọi người đã rõ chưa nào?”
Chị Bea cau mày nhìn anh. “Tôi vẫn chưa tin cậu đâu đấy.”
Rick lắc đầu, một lần nữa anh dừng hẳn lại, cho tay vào túi trong của áo khoác, lấy ra chiếc hộp bọc nhung đen nho nhỏ. Anh mở hộp dưới ánh đèn đường. Ba người phụ nữ sém chút sáng lòa cả mắt.
“Không thể nào,” Roxanne thì thào.
“Lạy Chúa,” Ginger thở đứt quãng. “Nhẫn Tiffany đấy!”
Chị Bea nhìn sát chiếc hộp. “Những hai cara cơ à?”
“Ba chứ ạ,” Teeny nói ngay. “Kiểu cắt mới này mỗi mặt có hai đường viền. Kim cương gắn trên nhẫn bạch kim. Nhẫn cưới cùng bộ cũng đẹp như vậy nhưng đơn giản hơn. Rất phù hợp để đeo hàng ngày.”
Rick đóng nắp hộp. Suýt chút nữa đầu mũi chị Bea bị kẹp vào giữa hai cạnh hộp nữ trang. “Vậy chúng ta đi về tìm kiếm câu trả lời được chưa nào thưa mấy cô? Tôi không muốn Josie tưởng tôi bị bắt cóc đâu.” Họ đến khúc quanh cuối cùng và nhanh chóng leo lên đồi. Lúc đến trước tòa nhà của Josie, Rick ra hiệu cho nhóm bạn của Josie lên trước. “Mời các chị lên trước.”
Vừa dứt lời, Rick thấy có chiếc xế hộp màu đen chạy ngược chiều trên con đường một chiều trước nhà. Anh bất giác rùng mình.
Vừa thở hổn hển, ông Bennett vừa chạy xe băng qua nhiều đường phố của San Francisco. Cứ vài giây ông lại nhìn thiết bị GPS để chắc chắn mình đi đúng đường. Thành phố này có một mê cung của những đồi dốc đứng và nhiều giao lộ có đèn giao thông ngắc ngứ, trong khi ông chỉ có hai mươi phút trước khi thuốc an thần ông tiêm cho Josie mất tác dụng. Chỉ cần ông lái xe xuống hầm để xe của biệt thự Presidio, mọi chuyện sẽ ổn thỏa ngay, ông nhìn cô gái đang ngủ say qua kính chiếu hậu. Trông cô ta có vẻ thoải mái và thư giãn, còn ông chỉ muốn nằm ngay lên băng ca và đeo mặt nạ ô xy. Ơn trời, ông đã chuẩn bị sẵn phương pháp lôi kéo thân thể người mềm oặt lên thang máy riêng và vào hẳn trong nhà, chỉ có điều người ông định lôi đi là Rick Rousseau cơ.
Cô gái rên khe khẽ nhưng không nhúc nhích. Theo thiết bị GPS, ông còn phải đi thêm chừng mười cây số nữa. Tim ông đập dồn và mồ hôi tay túa ra khiến hai bàn tay ông trượt hoài trên vô lăng của chiếc xe thuê.
Ông đã bắt đầu và không thể dừng lại được nữa. Ông đã bắt cóc người yêu của Rick Rousseau. Tuy đó không phải ý định ban đầu của ông, nhưng sự chuyển hướng vào phút cuối này không nhất thiết là dấu hiệu của sự mềm yếu.
Suy cho cùng, đòn trừng phạt nào khiến Rick Rousseau đau nhất? Là một khoảnh khắc hắn dằn vặt, khi ông Bennett gí súng vào đầu Rousseau mà chuẩn bị bóp cò ư? Hay là những ngày tháng thống khổ vì mặc cảm tội lỗi và tâm hồn hành hạ, khi Rick biết rằng hắn trót để người yêu mình bị bắt cóc và có thể bị giết?
Rõ ràng là phương án B. Xuất chúng. Đây mới là đòn trả thù đích đáng. Bennett chỉ tiếc là ông không thể giam giữ con tin đến bảy năm trước khi bắt cô ta phải chết.
Giờ thì mới đúng là nợ máu phải trả bằng máu!
“… bác sẽ chẳng làm hại đến một con ruồi, bác Benny ạ.”
Ông Bennett đấm mạnh lên vô lăng của chiếc xe rẻ tiền. Bực mình thật. Ông chỉ ước giá LaShelle đừng nói với ông câu đó. Nếu như 45 năm lăn lộn trên thương trường có dạy ông được gì, thì đó là: nếu nghi ngờ thành công, chắc chắn bạn sẽ thất bại.
Ginger là người đầu tiên vào hẳn bên trong căn hộ của Josie. Chị ngơ ngác nhìn khắp phòng. “Tôi không thấy Josie trong này. Cô ấy có chạy đi đâu không?”
Rick nghiêng ngó mọi chỗ, lượng adrenaline tăng vọt theo máu lan tỏa khắp người anh. Teeny quăng xích chó xuống đất, rút súng và lách qua mọi người vào thẳng phòng khách.
“Lùi lại,” Rick khoát tay ra hiệu cho ba người phụ nữ lui ra ngoài hành lang. “Josie?” anh gọi lớn, át tiếng nhạc trong phòng. Anh chạy đến chỗ dàn âm thanh và vặn nhỏ âm lượng. “Josie?” Rick gọi to hơn nữa.
Teeny nhanh chóng kiểm tra bếp, nhà tắm, và phòng ngủ. Con Genghis hít ngửi con dao dưới sàn bếp.
Teeny chạy lại phòng khách. Anh lắc đầu, nhăn mặt đau đớn ra ý không tìm thấy Josie.
“Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?” Chị Bea đi nhanh vào và đến thẳng chỗ Teeny đang đứng. “Tại sao cậu lại có súng chứ?”
“Chuyện gì xảy đến với Josie rồi?” Roxie hét lên. “Ta có nên gọi cảnh sát chăng?”
“Mình đã có linh cảm rất không hay về chuyện này,” Ginger thì thào.
Rick bỏ ra một giây để trấn tĩnh, nhưng chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Bennett Cummings đã bắt Josie.
Rick hoàn toàn tin chắc như thế.
[ alobooks ]