Khi Yêu Xin Đừng Quá Kiêu Hãnh

Chương 29


Đọc truyện Khi Yêu Xin Đừng Quá Kiêu Hãnh – Chương 29

Chương 18
Sáng nay mọi người có vẻ uể oải. Ba người có vẻ bơ phờ ngồi dưới gốc cây cọ trong công viên Dolores canh chừng lũ chó chơi đùa. Roxie đi tiên phong và báo tin buồn: bởi luật sư nói rằng nếu bị đuổi việc, những điều khoản hợp đồng không giúp gì được cô gái nên Roxie quyết định xin nghỉ việc trước khi tòa báo ra tay. Tiếp đến là tâm sự của Ginger: cậu con trai của chị là học sinh xuất sắc bỗng biến thành tội phạm thiếu niên chỉ trong một đêm khiến Ginger có cảm giác chị là người mẹ tệ nhất trần gian. Cuối cùng, chị Bea thú nhận chị thấy nặng nề vì cả nhóm sẽ phải hành động vì quyền lợi của Josie và phải vội chóng lên mới được.
“Nếu hai em muốn thì chị sẽ hành động một mình,” không thấy hai bạn nhiệt tình hưởng ứng, chị Bea đành bảo. “Tự chị cũng giải quyết được mà.”
Roxanne lắc đầu. “Chắc chắn chị làm được, nhưng chúng ta không muốn anh chàng Rousseau này bực mình với Josie.”
“Chị sẽ giải quyết theo cách tế nhị nhất.”
“Chị có nhiều khả năng ưu tú thật,” Ginger bảo, “nhưng chị tế nhị thì cứ như là lấy gỗ phang vào đầu người ta.”
Chị Bea bực mình. “Tốt thôi. Vậy chúng ta sẽ cùng hành động. Nhưng hai em phải luôn sẵn sàng để khi nào chị gọi, ta sẽ cùng hành động ngay. Hai em có làm được không nào?”
Cái gật đầu của Ginger hết sức mơ hồ.
Roxanne thở dài. “Chỉ sau vài ngày nữa, không ai trên hành tinh này có thời gian biểu mở như của em – không việc làm, không bạn hẹn và không có cả lý do để sống nữa.”
Ginger phát vào vai bạn. “Nghe này, nếu tin này có thể làm em nhẹ lòng hơn đây. Chị nghe có tin đồn là tòa soạn sẽ cắt giảm nửa số nhân viên biên tập của mục trang trí và cuối tuần, vậy nên có thể chị sẽ là người kế tiếp mất việc.”
“Chị cũng nghe nói thế,” chị Bea góp lời. “Chỉ có điều chị không muốn nói ra, sợ em buồn.”
Ginger bật cười. “Tin ấy làm em buồn sao được? Em chẳng còn sức đâu mà buồn! Chồng em bỏ em đi theo một con bé mà em thề là còn mặc áo lá. Hai thằng con em đang đâm đầu vào án tử. Còn em bắt đầu có nọng cằm rồi đây này.”
Chị Bea rên rỉ. “Em tha cho tụi chị đi.”
“Thật đấy! Nhìn này!” Ginger nghếch cằm lên và vỗ mu bàn tay xuống dưới cằm. “Em bắt đầu trông giống bà Hillary Clinton khi sắp kết thúc chiến dịch tranh cử rồi đây!”
Không gian tràn ngập tiếng lắc rắc khi Roxanne vươn cổ ra. “Em xin lỗi. Em chỉ muốn đỡ căng thẳng một chút thôi mà,” cô nói vẻ hối lỗi.
“Thôi được rồi. Chúng ta cần phải có chiến thuật,” chị Bea nói.
Roxanne mệt mỏi, “Chị đã nghĩ ra kế gì chưa ạ?”

“Em có gợi ý gì không?”
Roxie thở dài ngước lên nhìn hai người bạn. “Có đấy ạ. Ý của em là ta nên bỏ chuyện này trước khi ta làm Josie nghỉ chơi ba chị em mình mãi mãi. Ta đang xen vào chuyện đời tư của chị ấy đấy. Josie có quyền được hưởng sự riêng tư chứ ạ. Chị ấy có quyền chọn người trao gửi tình cảm của mình chứ. Em không thể hiểu nổi tại sao ta làm thế này với bạn thân mà có thể coi là bình thường được.”
Chị Bea nghiêm nghị gật đầu. “Chị có lời đáp đây.”
“Lúc nào chị chẳng có lời đáp cho mọi chuyện,” Ginger thêm vào.
“Rick Rousseau không giống Spike hay Randy hay Billy hay Lloyd đâu,” chị Bea phân trần. “Mấy đứa đó đúng là tệ thật nhưng so với Rick Rousseau, chúng còn ngoan ngoãn như hướng đạo sinh Eagle.” Chị ngừng lời, vòng tay ôm gối và hạ giọng. “Tay Rousseau này tệ lắm. Hắn nghiện ma túy này. Bạn gái hắn thường có kết cục bằng hôn mê này. Nhưng chị cho rằng tại hắn giàu và đẹp trai nên Josie mới mờ mắt thôi.”
“Ôi ghê quá,” Ginger kinh hãi.
“Đây là thói thường của Josie,” chị Bea nói tiếp. “Con bé đón nhận một gã mình chưa tìm hiểu kỹ vào trong đời mình rồi sau đó lại mơ được cùng hắn hạnh phúc đến đầu bạc răng long. Cho đến nay tình huống xấu nhất chỉ là bạn trai làm Josie đau khổ sau khi trộm vài món đồ nhà bếp rồi cao chạy xa bay. Nhưng tay người yêu mới nhất này lại hư hỏng ở một cấp bậc hoàn toàn khác.”
Roxanne gật đầu. “Thôi được. Ta hãy giải quyết một lần cho xong.”
Chị Bea cười nhẹ nhõm. “Chị nghĩ kỹ rồi, tên Rousseau sẽ có quá nhiều cơ hội để hủy hẹn với chúng ta nếu chúng ta vạch định trước kế hoạch, như là, hắn sẽ từ chối nếu chị em ta mời hắn đi uống cà phê.” Chị Bea chờ xem hai cô bạn có phản hồi gì không, nhưng không ai nói gì. “Vậy nên chị đang tính đến chuyện làm hắn bất ngờ đây.”
Roxanne nhướn mày hỏi. “Như là đâm bổ vào hắn rồi hù ư?”
Chị Bea không lấy gì làm vui. “Ta biết địa điểm văn phòng của hắn, đồng thời cũng biết hắn hay ghé nhà Josie, đúng chưa nào? Vậy tại sao ta không đợi hắn ở một trong hai địa điểm trên và chặn hắn trước khi hắn kịp vào bên trong?”
“Chị lại bảo tụi em đi rình mò như lần trước ấy à?” Ginger nghe rõ là không thích thú gì với cái ý tưởng ấy.
“Chị không nghĩ là phục kích một tổng giám đốc trước trụ sở công ty của hắn là hơi nguy hiểm à?” Roxanne hỏi. “Nhân viên an ninh sẽ không để ta yên đâu.”
“Vậy thì chỉ còn chỗ Josie thôi,” chị Bea nói.
“Khi nào ạ?” Ginger và Roxie cùng đồng thanh hỏi.
“Hai em nhớ luôn mang điện thoại bên mình. Chị sẽ gọi sau.”
Khi còn cách San Francisco chừng hơn hai mươi cây số, LaShelle trầm hẳn đi. Ông Bennett cố ý gợi chuyện mấy lần nhưng đều không có kết quả. Cô bé lái xe rất cẩn thận, ông nhận thấy thế, và bất cứ ai khác sẽ nghĩ là cô đang tập trung vào dòng xe cô đang đông dần. Nhưng ông Bennett hiểu sự thật không phải thế.

Cô gái đang nhìn trân trối vào lỗ đen của tương lai.
“Có lẽ ta nên dừng xe và nghỉ một chút cháu ạ. Nếu cháu vừa ý khách sạn sắp tới, cháu cứ tấp xe vào đó nhé.”
“Nhưng trời sắp sáng rồi, bác Benny. Ta sắp đến đích rồi còn gì.”
Ông Bennett gật đầu. “Mai là một ngày trọng đại. Ta nên nghỉ ngơi, tắm nước nóng, hay giặt quần áo chẳng hạn.”
LaShelle liếc nhìn ông, mắt cô bé lấp lánh trong bóng tối. “Lúc ở Nebraska, cháu không biết tại sao bác lại quyết định giúp cháu. Nhưng cháu rất biết ơn quyết định ấy của bác. Cháu cảm ơn bác, bác Benny.”
“Nào có gì đâu,” ông trả lời, đột nhiên phải cố gắng kìm nén nỗi buồn dâng ngập hồn ông. Ông Bennett biết rồi đây ông sẽ nhớ cô lắm. Cô bé là người bạn đường tốt tính. Có thể một ngày nào đó cô sẽ vào tù thăm ông không biết chừng. “Bác biết thế nào cháu cũng thành công, LaShelle à. Bác tin chắc như thế.”
Cô gái gật đầu cụt lủn. “Có một chỗ đây này,” cô bảo, rẽ ra khỏi đường cao tốc vào nhà nghỉ Hampton.
Chiều hôm ấy, khi họ lên xe vào thành phố, cô bé lại lầm lì như tối qua. Mãi sau cô bé hỏi ông, “Ở San Francisco, bác có biết chỗ nào tươm tất để dừng xe cho cháu xuống không ạ?”
“Bác biết.”
“Cháu ghét phải hỏi xin bác điều này, sau biết bao nhiêu là chuyện bác đã giúp cho cháu…”
“Bác sẽ cho cháu tiền đủ để cháu bắt đầu khởi nghiệp,” ông nói. “Bác rất vui lòng khi được giúp cháu.”
Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt cô gái. “Cháu nghĩ năm mươi đô la là đủ rồi à,” cô nói khẽ. “Sau đó cháu sẽ tự lo liệu ạ.”
Ông Bennett gật đầu mỉm cười. “Vậy thống nhất là năm mươi đô la nhé.”
Ông theo biển chỉ đường và lái xe đến sân bay quốc tế San Francisco rồi đậu xe vào bãi. LaShelle cau mày hỏi. “Bác sẽ cho cháu xuống đây ư?”
“Không hẳn. Cháu cầm theo ba lô rồi đi với bác.”

Ông Bennett mở cốp xe và lấy một gói nhỏ sáng nay ông đã chuẩn bị sẵn cho cô – Đó là tấm séc một triệu đô la rút từ tài khoản của ông. Ông bỏ séc ấy kèm thông tin cần thiết cho việc rút tiền vào chiếc bao thư có in logo của nhà trọ Hampton Inn. Ông bọc bao thư ấy bằng chiếc áo thun có in hình chiếc xe tải to tướng mới giặt và buộc bằng sợi dây ông tìm thấy trong ngăn đựng đồ lặt vặt trong xe. Ông nhét gói ấy vào trong ngực áo sơ mi nỉ ca rô, đóng cốp xe lại, và đi vòng đến chỗ LaShelle đang đứng dựa lưng vào chiếc Buick chờ đợi.
“Cháu có mang theo thẻ căn cước không vậy?”
Một bên chân mày của cô gái nhướn cao trên vầng trán nâu óng. “Giờ bác thành dân An ninh Quốc gia rồi ư?”
Ông cười xòa và khoác tay LaShelle, giục cô đi tiếp. “Không, nhưng những quý ông trong ngành ấy sẽ yêu cầu cháu có giấy tờ tùy thân khi lên máy bay, mà cháu thì sắp lên máy bay rồi đấy.”
Cô gái giật phắt tay về. “Bác đừng có ép cháu lên máy bay để quay về Indianapolis! Cháu không về đó đâu! Cháu không quan tâm là mình sẽ làm cho bất kỳ tiệm Taco Bell nào từ đây đến Mexico – miễn là cháu không phải quay về cái địa ngục ấy!”
Ông Bennett điềm tĩnh gật đầu. Một lần ông cũng phản ứng tương tự khi công việc buộc ông phải đến bang Indiana. “Tất nhiên là không rồi. Bác sẽ mua vé cho cháu đến Los Angeles.”
LaShelle tròn mắt ngạc nhiên.
“Chẳng phải cháu định đến đó ư LaShelle?”
Cô gái gật đầu nuốt khan.
“Vậy thì giờ cháu đi đến đấy thôi.” Ông chìa khuỷu tay ra. “Ta đi chứ?”
Dùng tiền mặt mua vé cho cô tại quầy vé của hãng hàng không Virgin America xong, ông đưa cô đến cửa kiểm tra an ninh. Nhưng trước khi họ chia tay, ông trao cho cô năm mươi đô la tiền mặt. “Của cháu đây, LaShelle.”
Cô gái cầm tiền, gấp lại và cẩn thận cất vào túi quần phía trước. Cô gái hôn lên má trái ông. Cái hôn cũng giống giọng hát của cô – một dấu hiệu của thiên thần.
“Bác cũng muốn tặng cháu món này nữa.” Ông Bennett rút gói quà ông đã chuẩn bị sẵn. “Đây chỉ là món quà nhỏ để mỗi khi nhìn nó, cháu lại nhớ đến bác.”
Cô gái nhìn chiếc áo thun có in hình chiếc xe tải khổng lồ và lắc đầu. “Bác Benny, bác đúng là kỳ lạ thật đấy.” Ông nhìn theo cô gái bỏ gói quà vào ba lô và kéo khóa lại. Ông thở phào nhẹ nhõm.
“Mà thôi.” Cô gái lo lắng nhìn quanh. “Có lẽ cháu nên đi thôi, bác ạ.”
“Ừ, cháu đi kẻo trễ.”
“Liệu cháu có cách nào liên lạc với bác không? Ngay sau khi ổn định cuộc sống ở nơi ở mới, cháu sẽ gửi trả bác năm mươi đô la.”
Ông Bennett lắc đầu. “Những gì bác đưa cháu hôm nay đều là quà tặng, chứ không phải bác cho cháu vay. Nếu cháu có sốc vì những món quà của bác, thì cháu hãy nhớ rằng tất cả đều là thật.”
Cô gái nhíu mày. “Bác đang nói đến tờ tiền lúc nãy hay cái áo thun cơ?”

“Cả hai.” Ông chạm vào tay cô. “Bác chỉ có một yêu cầu với cháu thôi.”
Cô gái nghiêng đầu hỏi. “Đó là gì vậy ạ?”
Ông Bennett nói với LaShelle câu ông chưa bao giờ hé môi với con gái ruột của mình. “Đừng bao giờ từ bỏ hoài bão của mình. Hãy hứa với bác rằng cháu không bao giờ bỏ cuộc đi.”
Cô gái có vẻ ngạc nhiên nhưng cuối cùng cô cũng mỉm cười. “Được ạ. Cháu xin hứa.”
Cô gái vội vàng ôm từ biệt ông trước khi biến mất vào dòng người xếp hàng nhốn nháo gần cửa an ninh. Khi cô gái quay lại nhìn ông lần cuối, ông Bennett vẫy tay chào. Cô gái vẫy tay chào đáp lễ. Sau đó, ông Bennett lấy chiếc va li từ cốp xe cà tàng và đi thẳng đến bãi đỗ xe cho thuê, kết thúc cuộc đời cũ giờ đã thành quá khứ.
Suốt năm qua, Josie chưa lấy phép ngày nào, vậy nên, sau khi nộp xong bài viết trước hạn chót của chiều thứ Ba, cô xin trưởng ban biên tập phòng tin tức địa phương được nghỉ đến cuối tuần này. “Em có thể sử dụng vài ngày phép cá nhân rồi đây,” cô bảo với Ken.
Ken sững sờ. “Để làm gì cơ?”
“Để giải quyết việc riêng, anh Ken,” cô đáp, cố không tỏ ra phật ý vì sếp cho rằng cô chẳng có gì để làm. Tất nhiên, cô chẳng muốn phân trần làm gì. Ken không cần phải biết cô đang định ngủ thỏa thích, giặt quần áo, mua thực phẩm, đưa Genghis đi cắt tỉa lông miễn phí, dành thời gian nói chuyện với em gái – bấy lâu nay cô không có thời gian làm những việc ấy chỉ bởi vì những cuộc ái ân liên tục nối tiếp nhau với người tình tuyệt vời mà cô yêu say đắm.
Với lại cô dự định sẽ mời người đàn ông ấy đến dùng bữa tối lần nữa vào thứ Năm tuần này. Anh nói anh sẽ có một món quà bất ngờ dành tặng cô.
“Cô có bao giờ nghỉ phép cá nhân đâu,” Ken vẫn ngớ người, chưa hiểu.
“Được hay không hả anh Ken?” Josie chống nắm tay lên hông.
Ken quay người trên ghế xoay sau bàn làm việc và gõ lên bàn phím kiểm tra lịch làm việc của nhân viên. “À được chứ. Có vẻ như tôi có thể giao việc cho một em thực tập làm thêm phần việc của của cô vào buổi tối. Theo cô đoán thì có ai đáng để ta quan tâm sẽ chết trong tuần này không?”
Josie bật cười. “Anh Ken, em là người viết cáo phó chứ có phải nhà ngoại cảm đâu.”
“Vậy thôi, nghỉ phép vui vẻ nhé. Chỉ cần phải thề là cô sẽ quay lại làm việc vào ngày thứ Hai nhé.”
Josie day thái dương bằng mấy đầu ngón tay và giả vờ như người đang lên đồng. “Em đang nhìn thấy mình vào buổi sáng thứ Hai tuần tới đây… trở lại sau bàn làm việc… uống vội cà phê dở ẹc của phòng tin tức… mặt mũi trông bơ phờ, mệt mỏi…”
“Thế mới là nhân viên của tôi chứ,” Ken hài lòng.
Trên đường ra xe, cô vui sướng nhận ra rằng: Josephine Agnes Sheehan đang sống đúng nghĩa! Cô sắp nghỉ phép! Cô đang hạnh phúc tràn đầy!
Josie tự mỉm cười, thầm hài lòng bởi nếu cô có ngã lăn xuống và chết bất đắc kỳ tử ngay lúc này, ít nhất người ta cũng có cái để viết về cuộc đời cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.