Đọc truyện Khi Yêu Xin Đừng Quá Kiêu Hãnh – Chương 19: part 2
Rick ôm chầm lấy Josie và ghì cô thật chặt đến nỗi cô không thở được trong giây lát. Thậm chí cả khi thiếu ô xy, Josie cũng chưa bao giờ hạnh phúc đến như thế.
Thật đáng tiếc là thung lũng Sonoma chìm trong màn tối khi xe của họ đỗ xịch trước hai cánh cửa sắt tự động của trang trại Samhain. Một tiếng đồng hồ lái xe từ thành phố về đây luôn luôn tuyệt diệu, và Rick không bao giờ quên ấn tượng đầu tiên khi xe anh leo lên đoạn đường dốc dẫn đến khu điền trang. Diệu kỳ. Anh chỉ nghĩ được có thế. Thậm chí anh buột miệng nói thành tiếng. “Nơi này thật kỳ diệu.”
Lúc ấy, Teeny quay sang anh và bảo, “Nói thật nhé – với cái giá rao bán này thì họ phải thuê cả ảo thuật gia Houdini lừng danh về trông xe cho nhà này mới được.”
Bởi khi vừa rời thành phố, Rick gọi điện về trang trại báo anh sẽ tới nên bây giờ bên trong tòa dinh thự chính đã được mở đèn sáng choang, và mọi bóng đèn ngoài thềm cũng bật lên hết. Rick nhìn qua kính chiếu hậu kiểm tra đèn pha của chiếc SUV do Teeny cầm lái chiếu sáng đuôi xe anh. Hai cánh cổng sắt tự động đóng và khóa chặt ngay sau khi hai chiếc xe vừa lọt vào bên trong.
“Lạy Đức Mẹ Đồng Trinh,” Josie sững sờ, xoay cửa kính của xe Lexus xuống thấp rồi thò hẳn đầu ra ngoài trầm trồ. “Nơi này giống khu resort hay gì quá đi!”
Rick mỉm cười. “Thì nó là resort mà. Nhưng chỉ dành riêng cho hai đứa mình thôi.”
Cô quay đầu vào trong xe và chăm chú nhìn anh, mấy lọn tóc của cô rối tung vì trời lộng gió. “Em hết ý kiến,” Josie thì thầm. “Ý em là nghe anh nói em cũng hình dung phần nào, nhưng em không hề biết nơi đây lại tuyệt vời đến thế. Em có thể bảo nơi này thật kỳ diệu rồi đấy.”
Rick chẳng buồn giấu đi nụ cười rạng rỡ. Anh đã biết từ trước là Josie cũng sẽ thích nơi này như anh vậy. “Có lẽ là do em mang theo điều kỳ diệu đến đấy, em yêu.”
Như mọi khi, Chen và Tara cất tiếng sủa mừng rỡ chào đón Rick về nhà. Lập tức Genghis sủa đáp lại khiến hai con chó ở trang trại càng huyên náo hơn. Thế là con Genghis lồng lên, phấn khích chạy tới chạy lui trên hàng ghế sau bọc da và sủa ông ổng liên hồi, như thể nôn nóng đợi một cuộc phiêu lưu kỳ thú nhất trần đời.
Rick hiểu rõ tâm trạng của Genghis bây giờ.
Josie mặc kệ Genghis muốn làm gì thì làm. Cô vừa mở cửa cạnh hàng ghế sau của xe Rick, Genghis đã bay ngay ra ngoài, trông nó như quả banh lông màu nâu to tướng rơi uỵch xuống đất, lập tức đứng lên và chạy biến đi khiến hai con chó chủ nhà phóng vội theo.
“Anh chắc mấy con ấy thân thiện chứ?” Josie cố gắng bình thản, không tỏ vẻ quá lo âu như bà mẹ chăm con thái quá.
Rick chậc lưỡi và vòng cánh tay ôm ngang eo cô. “Anh đảm bảo chắc chắn với em mà. Vì Genghis đi với anh nên Chen và Tara sẽ hiền khô cho xem. Hai con chó ấy dễ thương lắm, em ạ.”
Đúng lúc ấy ba cái bóng mờ mờ chạy vùn vụt trên con đường đất khiến bụi tung lên trong màn tối. Đi đầu là quả banh lông hạng vừa, một con chó to hơn con trước rất nhiều chạy gấp theo sau. Cuối cùng là một chú khuyển nhỏ xíu sủa nhanh đến nỗi nghe như tiếng súng máy đang vãi đạn.
“Ngay sau khi mua khu đất này, anh đến ngay trại giữ chó mèo lạc của thành phố đem hai con chó lai về nuôi cho có bầu có bạn,” Rick vừa bảo vừa lấy hành lý ra khỏi xe.
Josie cắn môi sẽ gật đầu, mắt vẫn lo âu dõi theo Genghis và hai bạn mới chạy vòng quanh khu vườn trước nhà. Cô không lo sao được – trước nay chú khuyển cưng chưa từng phải tự vệ bao giờ. Ngay cả khi ra công viên Dolores Park cũng không. Liệu nó có biết tự bảo vệ mình không? Nó có thể bị đau mất.
Rick chỉ tay về phía mấy con chó. “Tara là con bé nhất. Nó là chó chăn cừu lai chó sục nhé. Còn Chen là chú chó to. Nó chắc lai giữa giống Rottweiler với máy trộn bê tông hay sao ấy.”
Josie cười gượng vì cô vẫn chưa hẳn yên tâm với mức độ dễ thương của hai chú chó nhà Rick, đặc biệt là con chó lai máy trộn bê tông. Mấy giây sau, vừa nghe tiếng sủa kinh hoàng ăng ẳng phía xa, Josie đã sợ cứng cả người. Bầy chó quay về chỗ anh và cô, cỗ súng máy vẫn ra rả vang rền ngay sau. Chỉ có điều lần này, con Chen hoảng hốt phóng trước Genghis như bị ma đuổi, vừa chạy vừa sủa ăng ẳng. Thấy vậy Josie cười nhẹ nhõm.
“Em nghĩ là bọn em ổn rồi,” Josie kiễng chân đặt lên môi Rick một nụ hôn dịu dàng. “Em mừng vì được đi cùng anh hôm nay. Em hồi hộp và chỉ muốn thăm quan nhà anh ngay thôi.”
Trước khi gót chân cô kịp chạm đất, Rick buông vội túi xách của anh và cô xuống và ôm gọn cô trong vòng tay, một dấu hiệu rõ ràng cho thấy anh không thỏa mãn với nụ hôn phớt Josie vừa tặng mình. Anh tự tin cúi xuống hôn cô, như thể anh biết chính xác Josie sẽ phản ứng ra sao. Và cô phản ứng thế thật. Đấy thật sự là điều bí ẩn. Với hầu hết những bạn trai cũ, nụ hôn chẳng khác nào một thử thách với Josie, một cử chỉ thân mật mà đáng ra để biểu đạt tình yêu say đắm, trong khi với cô, nó chỉ thường kết thúc bằng những câu hỏi nảy tưng tưng trong đầu, đại loại như – Liệu anh ấy có muốn mình hé môi rộng hơn? Vừa rồi mình hé miệng đủ lớn chưa nhỉ? Hay anh ấy muốn chạm đến lưỡi mình? Hình như mình vồ vập quá thì phải. Anh ấy vừa cắn nhẹ môi trên của mình, nhưng là vô tình hay cố ý đây? Anh ấy có đợi mình làm giống anh không? Rõ là cô không thể tận hưởng nụ hôn nếu cứ tưởng mình là cô nữ sinh đang chờ thầy giáo cho điểm.
Với Rick, Josie không phải khổ sở như vậy. Chỉ toàn là hạnh phúc ngập tràn. Hoàn toàn nhẹ nhõm. Josie thả lỏng người thở dài thỏa mãn và cơ thể cô như tan chảy khi áp sát người anh, khi đôi môi anh trùm lên miệng cô, vuốt ve cô và âu yếm đáp trả bằng sự chào đón nồng nhiệt tất cả những gì cô trao cho anh. Josie biết giờ mới là nụ hôn thực sự. Giờ mới là niềm hạnh phúc vô ngần.
Ngón tay cô sục sạo món tóc xoăn nhẹ sau gáy Rick. Một chân quấn lấy chân anh, Josie xát bụng cô lên vùng thắt lưng của anh. Cô không phải lo giữ ý tứ với anh, bởi chẳng có gì phải ý tứ cả. Họ dùng tình cảm chân thành để giao tiếp với nhau. Họ gắn bó với nhau bằng mối giao cảm bền chặt. Và dòng năng lượng ấy dâng lên, lan tỏa từ cơ thể cô sang cơ thể anh để rồi lại quay về tiếp thêm sinh lực cho cô, đẩy cô tiến tới, đưa cô đi xa, xa mãi và…
“Xin lỗi nhé,” một giọng nam trầm trầm vang lên.
Josie bối rối buông Rick và lui khỏi vòng tay của anh trong lúc cô cố gắng tỏ ra bình thản dù trong lòng cô hoảng hốt ghê gớm.
Teeny cười thân mật. “Chào mừng cô đến với trang trại Samhain, thưa cô Sheehan.” Teeny quay sang Rick, tròn mắt nhìn bạn và hạ thấp giọng. “Xin lỗi nhé, nhưng Rosa muốn biết cậu thích ở nhà dành cho khách, hay ở khu riêng của cậu trong nhà chính, hay cả hai, hay cậu có ý gì khác. Tớ sẽ nói lại với Rosa và sau đó tớ xin hứa là từ nay cho đến mai, cậu không phải nhìn mặt tớ đâu.”
Rick cười. “Tớ sao cũng được. Cậu cứ hỏi khách nhà mình xem cô ấy cần gì là được rồi.” Rick cầm bàn tay cô kéo lại cho đến khi hông cô sát bên chân anh. “Ý em sao nào?”
“Dãy phòng riêng trong nhà chính gần hơn đấy,” Teeny đỡ lời.
“Vậy bọn em sẽ ở đó.”
Rick bật cười, trìu mến nhìn cô. Anh quay sang bảo bạn, “Cậu cứ nói với Rosa không phải lo cho tụi này đâu – từ giờ đến bữa điểm tâm sáng mai, tớ và Josie chẳng cần gì cả.”
“Tớ sẽ nói ngay,” Teeny đáp, đoạn quay sang gật đầu chào Josie. “Chúc cô vui vẻ, thưa cô Sheehan.”
“Gọi em là Josie thôi mà, làm ơn.” Cô bước đến gần anh chàng hộ pháp và chạm vào cánh tay anh. “Trước nay chỉ có bà chủ tiệm giặt khô gọi em là ‘cô Sheehan’ thôi.”
Teeny cười tươi. “Được ngay thôi Josie. Hai người ngủ ngon.”
Rick đan tay vào Josie khi họ nhìn theo Teeny vòng sang hông nhà chính. “Ta sẽ bắt đầu kỳ nghỉ cuối tuần bây giờ nhé?” anh hỏi, mỉm cười với cô trong bóng tối.
“Em tưởng ta bắt đầu lâu rồi chứ.”
“Chưa đâu. Anh có nhiều dự định lớn dành cho em đây, Josephine.”
Bạn gái của anh. Với những từ ấy, cả thế giới của Gwen Anders đã hoàn toàn sụp đổ.
Buổi ăn tối họp bàn hôm ấy chỉ phí thời gian. Mấy gã đần ở Staunton và Blalock chẳng biết quái gì nhiều hơn những gì cô biết. Như bao người khác, bọn họ chỉ sờ soạng tìm đường như người đi trong đêm tối. Chẳng ai còn phấn khích gì cả. Chỉ toàn là cố tồn tại mà thôi. Trước nay trong thế giới tài chính, ranh giới giữa anh hùng và kẻ xấu luôn rất mờ nhạt. Còn bây giờ, ranh giới ấy bị xóa sạch hẳn rồi. Nguyên tắc và luật lệ áp đặt lên thiên hạ đã thay đổi, chỉ sau một đêm.
Cuộc sống riêng tư của Gwen cũng vậy.
Gwen uống ngụm rượu lớn, cảm thấy xấu hổ vì mình đang nuốt gần hết chai rượu quý mua từ một hầm rượu của California với giá ba trăm đô la như đang uống nước nho ép hiệu Welch. Cô để dành chai rượu này cho đến buổi nào mà Rick cuối cùng cũng chịu ngồi chung với cô, trước lò sưởi trong một đêm San Francisco khí trời se lạnh, những ánh đèn từ cảng Fisherman’s Wharf lấp lánh ánh bên dưới.
Bạn gái.
Hai ba tháng trở lại đây Gwen đã biết là Rick có nhiều dấu hiệu cho thấy anh sắp thay đổi lớn. Anh cười nhiều hơn. Nói chuyện nhiều hơn. Cuộc sống của anh dường như được tiếp thêm nguồn sinh lực mạnh mẽ cô chưa bao giờ thấy. Rick sắp sửa ra khỏi cái kén anh tự quấn quanh mình. Nhưng tại sao chứ? Tất nhiên là vì Gwen chứ còn ai nữa. Sự hiện diện của cô đã kéo anh rời bỏ lối sống xa lánh trần gian – sắc đẹp của cô, sự theo đuổi kiên định của cô và sự hỗ trợ thầm lặng của cô.
Rick sắp sửa thổ lộ rằng anh cũng thầm yêu trộm nhớ cô. Và cô đang dang tay chào đón Rick.
Bạn gái ư? Hoang đường! Cô và Rick sinh ra chỉ để dành cho nhau. Cô biết được điều đó ngay từ đầu, từ cái buổi chiều người ta gọi cô vào phỏng vấn. Cô chính là nửa còn lại của Rick, môn đăng hộ đối với anh về mọi mặt, người đàn ông là lý do cô được tạo thành. Hoàn hảo. Hoàn hảo. Hoàn hảo. Mẹ nó, thật hoàn hảo.
Bạn gái! Sao chuyện này có thể xảy ra được chứ? Cô ta là ai? Sao cô ấy tiếp cận được Rick? Cô ta đẹp đến mức nào?
Gwen bất giác giật mình khiến ly rượu suýt sóng ra ngoài. Không có ai xinh đẹp bằng Gwen cả. Chẳng phải do quá kiêu hãnh nên Gwen tự nhận như thế đâu. Đó là sự thật hai năm rõ mười.
Gwen ném mạnh chiếc ly đầy rượu vào bức tường đối diện. Ly pha lê vỡ tan. Chất lỏng đỏ như ngọc ruby chảy thành nhiều giọt nối nhau như nước mắt trên mảng tường trắng ngà và văng tung tóe trên mặt thảm trắng lóa.
Gwen gục mặt xuống hai bàn tay. Cô đã giữ mình cho Rick – gần sáu năm lẻ bóng. Như con mụ nữ tu! Từ chối hàng trăm lời mời mọc của phái mạnh – trong số đó rất nhiều người vừa giàu có vừa đẹp trai – chỉ bởi vì cô đang chờ đợi Rick Rousseau!
Đồ khốn nạn. Đồ dối trá. Đồ bội bạc.
Gwen nghe thấy tiếng mình gào lên. Khi bắt đầu trượt từ sofa xuống cô thấy như mình không thể ngăn chặn nó lại được – sự bội bạc của Rick khiến xương cốt cô tan chảy. Hai đầu gối Gwen khuỵu xuống mặt thảm dày. Cô đổ về phía trước, hai nắm tay đấm liên hồi xuống thảm. Đồ khốn! Đồ dối trá! Sao anh có thể đối xử với tôi như thế chứ! Đáng lẽ anh phải thuộc về tôi!
Mãi đến khi ánh bình minh tràn qua khe của chiếc mành che cửa, Gwen mới sáng suốt trở lại. Gwen có cảm giác miệng cô ngậm đầy cát. Đầu cô nhức như búa bổ. Gwen mở mắt và thấy mình nằm co quắp trên nền phòng khách. Gwen ngẩng đầu lên và cảnh tượng kinh hoàng đập ngay vào mắt cô là mảng tường tung tóe rượu, trông giống hệt máu khô nổi bật trên nền da nhợt nhạt.
Ngay lập tức – rất tự nhiên – tâm trí Gwen lập tức quay lại với Bennett Cummings.
[ alobooks ]