Đọc truyện Khi Yêu Xin Đừng Quá Kiêu Hãnh – Chương 18: part 1
Chương 12
Ông Bennett Cummings chọn con đường phía bắc. Không vì một lý do đặc biệt nào cả, đơn giản vì bây giờ đang trong tiết xuân, nếu đi theo đường ấy ông sẽ có dịp chứng kiến lần cuối đất trời sống lại sau mùa đông dài. Đây sẽ là lần thứ 67 ông chứng kiến sự bắt đầu của vòng thời tiết luân chuyển – kể ra thì cũng không tệ. Ông đoán mình sẽ không trường thọ giống như sự xếp loại của các chuyên viên thống kê bảo hiểm – bởi ông có sức khỏe tuyệt vời và nếp sinh hoạt không chê vào đâu được – nhưng ít nhất cũng không quá tệ. Sáu mươi bảy mùa xuân đã là kho báu của ông, dù chuyện gì có xảy ra đi nữa.
Ngoài ra, ông chưa từng có thời gian đi tham quan đất nước của mình. Trong 40 năm thường xuyên phải đi lại do yêu cầu công việc, ông chỉ quen với phòng hạng sang nhất trong khách sạn 5 sao, những sân bay riêng, những nhà hàng của bảng xếp hạng danh tiếng Michelin và quang cảnh bên trong ngân hàng, phòng họp và nhà máy xí nghiệp. Ông hiếm khi để ý đến vị trí địa lý của những nơi ông đến.
Vậy là giờ đây ông thấy mình đang rong ruổi trên khu vực phía tây của vùng Albany vào tầm giờ ăn tối. Hôm nay trời nhiều mây, lác đác có vài hạt mưa rơi xuống kính chắn gió của chiếc Buick đúng lúc ông rẽ khỏi đường cao tốc liên bang và đậu xe trước một quán ăn gia đình. Ông Bennett gọi món cá đặc sản. Dĩ nhiên, lẽ ra ông phải biết rõ hơn chứ, ông đã đi thật sâu vào vùng nội địa rồi cơ mà. Bù lại, ông ăn thêm miếng bánh ngọt cherry mới ra lò, một phần kem vani ngọt lịm và một tách cà phê đặc. Bấy nhiêu cũng đủ bù lại món cá không được như ý.
Bennett không biết mình có khả năng chạy xe thêm bao nhiêu giờ nữa sau khi tối hẳn. Mắt ông không còn tinh tường như xưa, đồng thời ông hay bị phân tâm bởi ánh đèn pha phản chiếu xuống mặt đường ướt mưa, tuy nhiên, ông vẫn quyết định đi tiếp cho đến khi nào ông bắt buộc phải nghỉ mới thôi.
Tồn tại trong lốt cải trang này thật phấn khích biết bao, ông Bennett thầm nghĩ. Lúc này ông chỉ là một người như bao người, một cái bóng trong vô vàn cái bóng, hành động theo ý thích và theo sự cho phép của sức bền thể lực. Thật tự do làm sao. Ông ước sao mình đã du ngoạn kiểu này sớm hơn.
Đến tám giờ, trời sụp tối hẳn. Trời mưa nặng hạt hơn và ông phải nheo mắt nhìn đường giữa lúc hai cái gạt nước hoạt động liên tục. Trong hai trăm dặm đường vừa qua, ông và chiếc xe của bác làm vườn đã thành bạn tri kỷ, khiến ông thấy hoàn cảnh này mới thật khôi hài làm sao. Bốn bánh xe ngượng nghịu vì đã mòn vẹt đến mức nguy hiểm, cần số đúng là hay bị dính, mà không chỉ dính lúc gài số lui không đâu. Bình ắc qui cần thay mới, phải đấy, nhưng cần gạt nước và nhiều bộ phận khác cũng đã đến lúc phải thay thế rồi. Máy sưởi của xe hoạt động có cơn còn bộ phận rã đông vận hành theo ý riêng của nó. Vậy mà ông đang ngồi đây, ông Bennett Cummings này, vẫn ráng chịu đựng hết mọi nỗi bất tiện ấy trong lúc một mình ông sở hữu bảy chiếc xe hơi hạng sang và toàn quyền sử dụng một chiếc phản lực với ba ca nhân viên túc trực ngày đêm chờ lệnh ông, lúc này chiếc máy bay đang nằm chơi không trong một nhà chứa máy bay ở Providence, với giá thuê 67 ngàn đô la một ngày.
Ông bất giác mỉm cười trước sự trớ trêu của hoàn cảnh do mình tạo ra. Tất nhiên Rick Rousseau luôn để mắt đến ông. Và nếu ông dự định cho chiếc phản lực kia cất cánh, hắn sẽ biết ngay lập tức. Hắn có dư dả khả năng tài chính và thế mạnh công nghệ để theo dõi hoạt động của từng chiếc xe hơi do ông đứng tên. Nhưng một chiếc Skylark đời 1991 có bộ phận rã đông hoạt động phập phù ư? Một gã đội nón lưỡi trai ngồi ăn món cá chất lượng kém trong một quán ăn ở ngoại ô Albany ư?
Không. Rick Rousseau có tài thánh cũng không biết được ông đang làm gì.
Mưa rơi triền miên khiến ông Bennett không khỏi nhớ đến một đêm mưa tầm tã như thế này đã làm thay đổi cuộc đời ông vĩnh viễn. Cú điện thoại được gọi đến ngay trước lúc nửa đêm. Phòng cảnh sát bang Rhode Island thông báo rằng con gái ông bị thương trong một tai nạn mô tô trên một con đường quê trơn ướt nước mưa. Con bé còn sống, nhưng theo lời bác sĩ thì con ông bị chấn thương sọ não nặng. Họ nói thêm rằng người cầm lái chiếc mô tô hôm ấy đã chết trong phòng mổ.
Đấy là một trong những khoảnh khắc trong đời mà con người ta không thể suy nghĩ sáng suốt được nữa. Cảnh sát không nói rõ ai là chủ nhân của chiếc mô tô, nhưng linh tính mách bảo ông đó chính là Rick Rousseau. Có một điều lạ là đã ngót nghét mười năm, kể từ khi hắn làm con ông có bầu khi đang học đại học, Rousseau không xuất hiện trong quỹ đạo của Margot. Nhưng Bennett vừa phong phanh nghe được thằng lõi ấy vừa đi chu du thiên hạ trở về, nên không hiểu sao ông Bennett lại liên hệ hai sự kiện ấy với nhau. Đêm ấy khi cùng vợ lái xe đến phòng cấp cứu, ông thấy có phần dễ chịu vì ít nhất ông trời cũng có mắt. Rousseau đã bị trừng trị – hắn đã toi mạng rồi. Ngược lại, Margot còn sống, còn ông sẵn sàng chi đến đồng xu cuối cùng để con bé bình phục trong thời gian ngắn nhất và khỏe mạnh hơn xưa.
Đương nhiên ông không làm được điều đó. Margot không bao giờ bình phục. Và điều trớ trêu nhất trên đời là đội ngũ bác sĩ có đủ tài năng để lôi Rousseau từ cõi chết trở về, trong lúc họ để đứa con gái bé bỏng của ông chết dần chết mòn trong cơn hôn mê dài bất tận. Suốt bảy năm dài ông sống trong hy vọng. Bennet không bao giờ buông xuôi, không giống như Julia vì quá đau buồn đã tìm đến đủ các loại thuốc an thần và thu mình vào thế giới riêng biệt của bà ấy. Bennett tuần nào cũng đến thăm con hai lần ở bệnh viện, và cứ mỗi lần tham vấn bác sĩ, ông lại đề nghị họ bằng mọi cách duy trì sự sống cho con ông. Ông cho rằng phép lạ sẽ chỉ ở ngay đâu đấy thôi.
Ngay cả điều đó, ông cũng sai nốt.
Ông Bennett căng mắt nhìn xuyên màn mưa và tạt xe vào một nhà trọ rẻ tiền, ký ức buồn năm xưa làm mắt ông cay xè và cổ họng nghẹn đắng. Ông dùng tiền mặt để thanh toán và dùng thẻ căn cước giả để đăng ký thuê phòng. Sau đó, ông tắm vòi sen khi đứng trong bồn tắm nông choèn và chui vào giữa lớp chăn mền hôi bẩn. Đến lúc ấy, ông mới mở điện nguồn của chiếc điện thoại BlackBerry. Ông thừa biết gọi hoặc nhắn tin từ máy này chẳng khác nào để lại vụn bánh mỳ đánh dấu đường cho chim bồ câu, thế nên trong trường hợp khẩn cấp, ông sẽ dùng điện thoại rẻ tiền và nạp phí bằng thẻ cào. Ông chỉ cho phép mình dùng chiếc BlackBerry để xem hình ảnh chụp từ ngày xưa, để nhắc ông luôn nhớ đến mục đích của chuyến đi này.
Ông xem lướt mấy chục tấm hình: này là bức chụp Margot mới chập chững biết đi với mái tóc vàng óng, đang lẫm chẫm chạy xuống dọc nhà thuyền, tay ôm chặt con thỏ nhồi bông ưa thích. Kế đến là bức chụp Margot trong trang phục của bông tuyết trắng khi biểu diễn hoạt cảnh mùa đông. Những cuộc thi huấn luyện ngựa khi Margot mới được mười mấy, với con ngựa cái giống Thoroughbred mà con bé yêu quý. Chùm ảnh hai bố con chụp chung trong chuyến tham quan New England. Rồi những năm học trường Yale.
Còn một bức hình cuối cùng của Margot, cũng là bức làm nhức nhối tâm can nhất. Hình chụp trước tai nạn chỉ vài tháng, ông đã chộp được hình ảnh khi Margot không hề hay biết, con bé đang ngồi bên hiên nhà phía Đông dưới ánh mặt trời. Con bé đang ngước mắt khỏi tờ báo đang đọc, cười rạng rỡ vì bất ngờ.
Lúc ấy Margot chẳng trang điểm gì, nhưng khuôn mặt cô vẫn sáng bừng. Con bé đang độ chín muồi hương sắc, đang vẫn còn nhiều thời gian để thay đổi cuộc đời, nếu giá như mà cô chịu làm thế.
Sáng ấy, Margot bật cười xua tay bảo ông, “Bố đi chỗ khác đi! Con đang tiếc vì đã mua cái máy chụp hình ngớ ngẩn ấy tặng bố rồi đây!” Dứt lời, con bé vuốt mái tóc rối vì gió sớm và quay về với trang báo cùng ly cà phê buổi sáng.
Bennett nhìn trân trối hình ảnh trên màn hình nhỏ xíu của chiếc điện thoại di động, ông săm soi tỉ mỉ. Lần nào cũng vậy, ông nhận ra nét buồn phảng phất trong mắt cô con gái cưng. Đấy là nỗi buồn luôn canh cánh trong tâm hồn con bé từ sau vụ bỏ thai.
[ alobooks ]
Margot không bao giờ tha thứ cho mình vì đã vứt bỏ đứa con. Sẽ không bao giờ. Chính con ông đã tâm sự với bố như thế.
Ông Bennett tắt điện nguồn của chiếc BlackBerry và tắt luôn đèn ngủ cạnh giường, ông nằm đấy nơi phòng trọ thiếu tiện nghi, trong bóng tối, lắng nghe tiếng xe từ xa lộ vọng đến. Cổ họng ông nghẹn đắng và mắt ông lại cay xè, nhưng lần này ông đón chào cơn đau bỏng rát tuôn trào trỗi dậy.
“Chị Bea này, sao chị không bỏ qua chuyện ấy cho rồi? Em xin chị đấy. Lúc này đầu óc em đang đủ thứ chuyện rồi đây.”
Bea hiểu chứ sao không; chính vì thế chị mới bảo Roxie chớ có bận tâm làm gì – nếu Roxie chịu đọc to bảng số chiếc Lexus đêm hôm trước cho mọi người cùng nghe thì chị sẽ tự lo liệu mọi điều còn lại.
Roxie ngần ngừ giây lát mới trả lời. “Chị này, em biết chị không vui nhưng em vẫn phải nói, dường như chị đang có một kiểu tưởng tượng quái đản về việc giải cứu đấy. Josie đã 35 tuổi và chị ấy không cần chúng mình cứu giúp đâu! Có lẽ chị nên xin nuôi thêm con chó nữa hay là gì đó đi, chị Bea ạ.”
Bea nhai nhai cây bút chì nãy giờ chị vẫn ngậm trong miệng. “Nói thế có nghĩa em không lo cho Josie à?”
“Em chỉ muốn điều tốt đẹp nhất cho chị ấy thôi,” Roxie đáp. “Nhưng em cũng hiểu rằng nếu Josie để anh biết rõ anh ta rồi. Đúng là có lúc Josie quá cả tin, nhưng chị ấy không hoàn toàn ngu ngốc.”
“Ừm, vậy thì thôi,” Bea bèn nói sang chuyện khác. “Thế em đã sẵn sàng lên gặp ban giám đốc vào tuần sau chưa?”
Roxie rên rỉ. “Hôm nay em có họp với luật sư luật lao động, chị à. Ông ấy sẽ đọc hợp đồng của em và xem liệu em có bao nhiêu lựa chọn, nếu có. Với lại em còn phải khai cả đống mẫu đơn xin tem thực phẩm đây này.”
Bea bật cười. “Cô ơi, làm gì đến nỗi cô phải cần đến tem phiếu. Nghĩ chuyện lớn hơn đi em. Trang Web của em đang đốt cháy cả mạng internet kia kìa. Nếu mấy thằng đần ở đây sa thải em, em hoàn toàn có thể tập trung biến blog của mình thành con gà đẻ trứng vàng.”
“Vâng. Em cũng tính đến chuyện ấy rồi, chị ạ.”
“Vậy thì làm đi,” chị Bea bảo. “Em có thể tài trợ cho cuộc thi bạn trai tệ hại nhất trong tuần này. Em có thể bán áo thun, ly uống nước và tem dán xe quảng cáo nữa này. Chưa hết, em có thể đi diễn thuyết cách tự lực cánh sinh. Em có thể làm phát ngôn viên cho cộng đồng con gái bị bồ đá trên khắp thế giới.” Đột nhiên đầu bên kia im bặt. “Mất sóng rồi à? A lô?”
“Ôi Bea,” Roxie thều thào. “Chị đúng là thiên tài! ‘I-vomit-on-all-men.com – thiên đường mạng ảo của bạn gái thất tình.’ Nghe có kêu không chứ?”
“Kêu lắm lắm,” chị Bea cười vui. “Sao nào? Giờ em có định cho chị biết số xe của người ta không đây?”
“Ôi, kệ bà nó, sao lại không nhỉ? Nhưng chị phải hứa là không được một mình can thiệp trước khi cho em và chị Ginger hay đấy nhé.”
“Lời thề danh dự của Nữ Hướng Đạo.”
Roxie bèn đọc đầy đủ cả chữ lẫn số trước khi hai chị em cùng cúp máy. Chỉ năm phút sau thôi, chị Bea đã trao đổi xong với một người bạn cũ hiện làm bên Phòng quản lý xe cơ giới.
Chị nhìn xuống dòng chữ nguệch ngoạc trên trang tập trắng tinh: Tập đoàn CPS thành phố Berkeley, California.
“Chào chàng Romeo,” chị Bea lẩm bẩm, nhìn chăm chăm vào nét mực. “Hy vọng là anh trung thực, bằng không, anh sẽ lụn bại cho xem.”
Hoàng hôn đang buông xuống khi họ chỉ còn cách vài dãy nhà là đến căn hộ của Josie.
“Tối nay em vui lắm,” Josie nhìn lên gương mặt điển trai đang tươi cười rạng rỡ của Rick. “Cảm ơn anh đã mang bánh pizza đến nhé.”
Rick siết nhẹ vòng tay quàng qua vai cô. “Anh cũng yêu từng giây từng phút này đấy.”
Họ vui vẻ là thế, nhưng không hiểu sao từ chiều tới giờ, Josie cứ cảm nhận thấy chút hơi hớm lấn cấn giữa họ, khi họ cùng ăn bánh pizza chay giòn tan, khi cùng trò chuyện ngoài ban công nhà cô, và suốt lúc đi dạo, cả tiếng đồng hồ với con Genghis. Thật sự thì Josie không thể chỉ mặt đặt tên cho cảm giác ấy, chỉ thỉnh thoảng cô bắt gặp ánh mắt khác lạ hoặc một câu nói ngập ngừng của anh. Có thể là Rick đang trải qua một trong những ngày hoảng hốt “Trời-đất-ơi-mình-đã-làm-gì-thế-này?” đấy. Nhưng cũng có thể là chuyện gì đó xấu hơn nhiều.
Có một điều Josie biết rõ là: nếu lần này cô đang thực lòng áp dụng cách thức hẹn hò khác hẳn, thì cô cần thẳng thắn đối mặt và hỏi ngay Rick có chuyện gì đang diễn ra. Cô phải hỏi dù có sợ câu trả lời đến mấy. Đó là một động thái cao ngạo dũng cảm mà cô chưa hề áp dụng được với Spike hay Billy hay Wayne hay Lloyd hay Troy hay bất kỳ ai đến trước Rick, chính vì thế, trong bất cứ ngày nào khi ấy cô chưa bao giờ biết được chính xác tình trạng quan hệ của mình với họ là gì. Chả trách mà tất cả mối tình ấy đều luôn chẳng đi đến đâu sất. Chả trách sao kết cục của chúng bao giờ cũng làm cô ngạc nhiên – một chuyến xe bất thình lình chuyển hướng rời đi mà cô không kịp quan sát thấy.
Josie mỉm cười với Rick và vòng tay ôm chặt eo anh, bụng thầm nghĩ có lẽ Rick không hề khó chịu bởi tình yêu mới chớm nở giữa họ. Có lẽ công việc làm anh phân tâm đó thôi. Hoặc là, cầu cho cô nói không đúng, anh đang nghĩ đến mối nguy hiểm bà Needleman nhắc đến hôm trước.
“Josie à, anh định nói với em một chuyện.”
Chắc mình phải cài dây an toàn vào mất thôi.
“Anh rất mến em. Em rất tuyệt vời, dí dỏm và xinh đẹp nữa.”
Josie thở dài, tự hỏi Rick Rousseau sắp dùng những câu chữ sáo rỗng nào để chia tay cô đây, bởi lẽ, nếu không tính đến chuyện Spike đột ngột biến mất như bị người ngoài hành tinh bắt cóc, thì mọi cuộc tình của cô đều kết thúc bằng một trong ba câu sau: Mình không hợp nhau. Anh tin rằng ta nên tìm người yêu khác hợp với mình hơn. Em không có lỗi, tất cả là do anh. Trời ạ, cô có ghét nhất câu cuối cùng không chứ.
Rick hít một hơi thật sâu. “Điều anh muốn nói với em là anh đã cân nhắc rất kỹ chuyện này rồi, và…”
Biết lắm mà, Rick sắp chọn câu cuối cùng rồi đây!
“Anh muốn mời em cuối tuần này đến trang trại chơi. Anh chưa bao giờ mời cô gái nào về đó cả. Nhưng anh muốn em nhìn thấy nó vì anh thích nơi đó hơn bất cứ đâu, em ạ.”
Josie chầm chậm quay lại nhìn lên mặt anh, sững sờ kinh ngạc. Tay cô buông khỏi eo anh.
“Ồ,” Rick nói chữa. “Ra là em đã có kế hoạch khác. Thôi đừng lo.”
Josie chỉ lắc đầu không nói.
“Josie này, nếu anh quá vội vàng, em chỉ cần nói một tiếng. Anh hiểu mà.”
Josie chộp lấy bàn tay anh. Tim cô đập loạn xạ thình thịch trong lồng ngực.
Rick bật cười. “Ôi trời ơi, thế này thì thảm thương quá – anh thua đau trong canh bạc của chính mình rồi hả em. Anh không biết mình đang làm cái quái gì nữa.”
Josie cũng bật cười. “Anh không cần phải đánh bạc với em làm gì.”
“Tốt, bởi vì anh thấy mình cứ ấp a áp úng như cậu bé mười hai tuổi vậy.” Rick lùa bàn tay vào mớ tóc dày lượn sóng. “Này em, anh biết mình đang hấp tấp, nhưng anh si mê em đến điên cuồng và chỉ muốn dành thời gian ở bên em thôi.”
Josie gật đầu, cô choáng ngợp và cảm động gần khóc bởi sự chân thành và đôn hậu của Rick. Cô lập tức đảo mắt nhìn quanh tìm Genghis, nó đang tè vào gốc cây.
“Anh cho em mang Genghis theo nhé?”
Rick chậc lưỡi. “Tất nhiên rồi.”
“Bởi vì nếu anh thấy không tiện em sẽ phải nhờ ba mẹ em trông giúp. Mà Genghis thi thoảng lại nghịch ngợm quá.”
“Lần này anh sẽ nhớ nhặt quần lót dưới sàn,” Rick âu yếm nhéo cằm cô. “Đại Hãn luôn luôn được chào đón. Ở đấy có vài ba con chó nữa bầu bạn với nó, nên bọn nó tha hồ chạy chơi với nhau.”
“Thật ư?” Josie không biết chính xác mình thấy phấn khích vì tin nào – tin Rick mời cô đến trang trại nhà anh chơi hay tin anh có nuôi chó. Anh ấy thích chó cưng! Vậy là lại thêm một điểm trong danh sách của mình rồi! “Em không biết anh cũng nuôi chó đâu nhé.”
“Tất nhiên là anh có nuôi mà. Anh làm ông chủ tiệm chăm sóc chó cảnh kiểu gì khi mà anh lại không nuôi chó chứ?”
“Anh nói chí phải.”
“Ở trại còn có khoảng mười sáu con mèo nữa, nhưng trong đó chỉ có một con cho rằng loài người đáng để nó chú ý đến.” Rick ngừng lời, lặng lẽ vuốt ve má cô giây lát. “Vậy em đi với anh nhé?”
“Khi nào thì mình đi hả anh?”
“Ngay bây giờ có được không em?”
“Tuyệt vời.”