Đọc truyện Khi Yêu Xin Đừng Quá Kiêu Hãnh – Chương 13: part 2
Với Josie, mấy tiếng đồng hồ vừa qua thật nhòe nhoẹt mơ hồ, một làn sóng thủy triều của nỗi khát khao bỏng cháy, của ma thuật và của cảm giác thỏa mãn gần như siêu phàm nhấn chìm cô. Tuy vậy, cô đồng thời nhận thấy mỗi khoảnh khắc ấy đều bắt rễ sâu chặt trong cơ thể mình biết bao. Sự thật là, Josie cảm thấy mình sống trọn vẹn, ham muốn tột bực và hoàn toàn gắn kết. Cái cơ thể con người thường ngày của cô đã biến thành niềm hân hoan ngỡ ngàng, thành một cỗ xe dẫn cô đến những chốn hoan lạc tuyệt vời mà từ trước đến nay cô vẫn tưởng chỉ dành cho những người khác – à thì, những người con gái gợi cảm hơn cô.
Josie sung sướng cười thầm, vì biết rằng cô vừa nếm trải hương vị đầu tiên của chuyến phiêu lưu vĩ đại, tại đây ngay trên chiếc giường đôi trong căn hộ bé nhỏ bên ngoài phố Mười bảy của cô. Hóa ra cô không cần phải mua vé máy bay hay áo choàng giữ ấm gì cả. Cô chỉ cần mỗi Rick Rousseau mà thôi.
Josie mừng vì mình đang nằm sấp, vùi mặt xuống drap trải giường, vì cô đang lấy hết can đảm để chuẩn bị đưa ra lời yêu cầu táo tợn nhất trong đời, và cô không muốn Rick thấy cô ngượng ngập hay đỏ bừng mặt, hay cả hai. Nhưng dĩ nhiên là cô đã đỏ bừng rồi! Đỏ từ chân tóc đến ngón chân, vì số lần cô đạt cực khoái trong hai tiếng đồng hồ qua còn nhiều hơn tổng số lần của hai thập kỷ trước cộng lại, và làn da cô vẫn còn hừng hực, mọi chỗ mọi nơi.
“Rick này?” cô thủ thỉ.
“Hử?” Cô cảm nhận được anh ngóc đầu khỏi eo lưng mình, anh đã gác nằm lên ấy được một lúc, rõ là đang nghỉ sức hoặc ngủ say không biết chừng.
“Em biết là đã bảy năm rồi và chắc anh cũng mệt nữa…”
“Ừ hử?”
“Nhưng mình yêu nhau nữa được không anh?”
Không hề được báo trước, Josie đã bị nhấc bổng khỏi mặt nệm, hai cánh tay Rick từ sau vòng tới trước ôm chặt bụng cô. Josie ngạc nhiên kêu lên khi cô được một anh chàng tươi cười lật ngửa lên không chút e dè.
Khi định thần, Josie nhận thấy Rick không chỉ là đang vui, mà anh còn đang quay trở lại. Cứng, rất cứng.
Rick lờn vờn bên trên cô, gương mặt anh gần sát mặt cô và hai bàn tay anh chống xuống giường, sát hai bên đầu Josie. Chúa ơi, cô yêu cái cách những cơ bắp tay anh cuồn cuộn phồng lên khi anh làm như thế.
“Anh đã sẵn sàng từ lâu rồi, có đúng không?” cô ngờ vực hỏi. “Anh chỉ là đang chờ cho em lấy lại sức thôi chứ gì?”
“Ga lăng thì phải thế,” anh đáp, lại nhoẻn cười mê hoặc lấy cô, cặp môi đầy đặn của anh khẽ nhếch lên, đôi mắt xanh lục bảo sáng rực lên khao khát. “Nhưng anh phải thành thật với em – anh nghĩ hai đứa mình rắc rối to rồi em ạ.”
Hai mắt cô mở lớn. “Thật ư? Em tưởng mọi thứ đều hoàn hảo đấy chứ!”
Rick gật đầu, khe khẽ chậc lưỡi. “Rắc rối chính ở chỗ anh luôn khát khao em. Rắc rối là, anh không muốn ra khỏi giường này. Anh chẳng muốn làm bất cứ việc gì trong đời nữa ngoài việc ôm hôn, âu yếm, vùi mặt vào em, đi sâu vào trong em, được nghe tiếng em kêu lên vì sung sướng hết lần này đến lần khác.”
“Ôi,” Josie nghẹt thở. “Nhưng đằng nào mình cũng phải cho con Genghis ăn chứ.”
“Còn anh thì phải quản lý doanh nghiệp nữa mà.”
“Đúng vậy,” Josie đáp và thở dồn. “Với lại ngày nào trong thành phố này cũng có người chết, cho nên em phải đến sở làm.”
Cô mơn man những múi cơ hai đầu, cơ ba đầu và bất cứ thứ cơ gì mà người ta hay gọi đang nổi cộm trên hai cánh tay anh. Ngoài lớp lông mềm mại, làn da láng bóng, và cơ bắp săn sở, thi thoảng cô có cảm nhận thấy những đinh vít nhỏ, hay mảnh nhựa nhân tạo hơi lồi lên, làm cô ngạc nhiên khi thấy Rick vẫn uyển chuyển, mạnh mẽ, và linh hoạt làm sao dù cho cơ thể anh đã phải trải qua bao điều như thế.
“Anh lại phải có em ngay. Anh không thể đợi lâu hơn được nữa.”
Rick áp miệng lên cần cổ mịn màng của cô và Josie rướn cằm cho anh lối vào nơi anh muốn đến. Cô đã tự nhủ với lòng là anh có thể có được cô bất cứ chỗ nào, bất cứ cách nào, bất cứ khi nào. Thực tế là, cô đã quyết định như vậy từ hôm ở nhà hàng John’s Grill. Nỗi lo lắng thường trực lại xâm chiếm tâm trí cô – cô đã phải lòng với người cô không biết gì nhiều cho lắm. Thêm lần nữa. Vậy có phải cô chỉ là đang lặp lại vết xe đổ của việc thử-rồi-biết chăng? Không thể nào. Lần này hoàn toàn khác hẳn. Không hề có gì tương đồng. Rick là ước mơ thành sự thật của cô. Rick là phép lạ thượng đế ban cho cô. Rick không hề giống Lloyd hay Spike hay Randy hay Billy hay…
“Lạy Chúa tôi!” cô kêu lên, khoái cảm mãnh liệt đưa cô trở về thực tại, về với người đàn ông đang ở đây.
“Em thích không?”
“Ôi, ôi,” cô hổn hển. “Đừng dừng lại. Xin anh đừng dừng lại.”
Miệng anh quay lại với bầu ngực trái của cô, lần này anh âu yếm nó mạnh hơn, đồng thời anh nhịp nhàng tiến mạnh vào trong cô, vào sâu hơn nữa. Josie oằn mình bên dưới anh. Niềm thống khoái sắc ngọt bắt nguồn từ đáy sâu nhất trong cô, đang mỗi lúc một dâng lên, lan tỏa từ bụng sang đến từng đầu ngón tay, ngón chân cô. Josie biết rồi sẽ chóng thôi mình lại một lần nữa vượt ngưỡng cao trào.
“Đừng,” Rick ra lệnh, giọng anh trầm trầm rành rọt. “Chưa đâu em.”
Josie mở bừng mắt để nhìn thấy một cảnh tượng huy hoàng nhất – một người lạ hấp dẫn, nồng nàn do vũ trụ dẫn dắt đến với cuộc đời cô, giờ không còn là người lạ nữa. Nét mặt anh hào hứng với những đam mê và tình cảm sâu đậm. Rick đang mở lòng ra – với cô. Anh muốn có cô. Anh muốn xây dựng một điều gì đó đặc biệt và có thật với cô. Cô phải thôi không còn hoài nghi nữa.
“Xin em, Josie em yêu, hãy tập trung cảm nhận anh đi,” Rick van vỉ, ánh mắt anh ve vuốt khuôn mặt cô. “Anh cần em ở ngay đấy chờ anh. Cảm nhận chính xác những gì đang có giữa hai chúng mình.” Nói xong, anh luồn tay xuống lưng cô, nâng người cô áp sát vào khuôn ngực trần của anh, đồng thời liên tục vào sâu hơn trong cô, xoáy sâu, tất cả khiến cô thắc mắc – làm sao mình có thể làm người đứng chặn giây phút cao trào, giương cao biển dừng giữa Hoan lộ chứ?
Rick bất ngờ đưa hai bàn tay lên ôm lấy khuôn mặt cô, anh thúc lên lần cuối, mắt anh đắm đuối nhìn sâu vào mắt cô với bao vẻ nghiêm trang đầy chủ ý. “Ngay bây giờ nào,” anh bảo.
Cô bùng nổ. Cô nghe tiếng anh gọi tên mình như thể từ rất xa vọng lại. Trong giây phút ngưng đọng ấy, khi họ cảm thấy như cả hai đang cùng ngồi trên đỉnh của đoàn tàu cảm giác mạnh lớn nhất thế giới, chẳng còn làm được gì ngoài việc ghì siết nhau và tận hưởng cuộc chơi. Xúc cảm mãnh liệt lan tỏa trong người họ, trước tiên là quả cầu lửa, rồi đến cơn sóng cuộn, rồi đến dòng sông, trôi mãi, trôi mãi cho đến khi nó dịu lại, làm lan tỏa sức nóng và bình yên qua cả hai con người.
Một lúc lâu sau, Rick động đậy trước. Anh âu yếm vuốt má cô và dán đầy những cái hôn nhanh gọn lên mũi, trán, cổ và vai Josie. Những nụ hôn vừa dứt, họ cùng thở ra, vòng tay ghì siết chặt hơn trong lúc hơi thở của họ hòa chung nhịp.
Đột nhiên, Rick cứng người lại như thể anh vừa bị đau nhói ở đâu đó trong người. Josie cũng sợ hết hồn vì cô tưởng một mảnh nhựa vừa dịch chuyển sai chỗ hoặc một đinh vít titan lỏng ra bên trong người anh.
“Đau ở đâu vậy anh?” cô hỏi, tay cô bấu chặt tay Rick. “Em phải làm sao đây? Nói cho em biết em nên làm gì bây giờ đi!”
Lưng anh rung lên từng chặp. Chẳng lẽ anh đang khóc? “Rick, em xin anh đấy, nói em nghe xem có chuyện gì nào?” Cô đẩy anh ra để tìm hiểu xem có phải vì đau nên anh mới lặng đi như vậy hay không. Đến lúc ấy cô mới biết là anh đang cười chứ không phải khóc.
“Hình như có người đang liếm ngón chân anh, em ạ.”
“Genghis chứ gì?”
“Trời đất, anh hy vọng là thế,” nói đến đây, anh bật cười giòn giã.
Josie đưa mắt dọc theo thân hình trần trụi của Rick nhìn xuống cuối giường. Con chó của cô đang gác hai chân trước lên mặt nệm, vẻ long lanh trong cặp mắt tròn xoe màu nâu sẫm của nó như muốn nói nó thèm được trèo lên giường nằm cùng với hai người đến thế nào.
“Thằng kia, xuống ngay!” cô ra lệnh.
Genghis không hề nhúc nhích. Cái lưỡi hồng hồng thò ra khỏi mép khi nó vui vẻ thở hào hển.
“Genghis, ra khỏi giường tao ngay. Đi mà. Tao xin mày đấy,” cô nài nỉ.
Lại hào hển vui vẻ hơn nữa. Không tí nhúc nhích.
Rick dụi mặt vào hõm cổ của Josie. “Rõ là con chó không nghiêm túc nghe lời em rồi, cưng ơi,” anh thì thầm, hôn mơn man lên xương đòn gánh của cô.
“Chuyện đời em như thế đấy.”
“Em phải nghiêm giọng cơ – em phải cho nó biết là em đang rất nghiêm túc mới được kìa.” Anh mơn man xuống vai phải của cô. “Em thử ra lệnh lại xem nào.”
Josie lừ mắt nhìn xuống cuối giường, nơi con Genghis vẫn đứng đó, đuôi vẫy tít lên như cánh quạt trực thăng chuẩn bị cất cánh. Cô cố hết sức ra giọng thật trầm nhưng cũng thật nghiêm. “Xuống!” cô quát lên. “Đi xuống! Mau!”
Con chó bỏ ngay chân xuống.
“Thấy chưa?” Rick đang mải mê liếm láp khe ngực cô, không hề biết con Genghis thong thả đến cạnh giường, rướn người sẵn sàng cho tư thế chuẩn bị làm trò, mông chổng lên trời còn móng của hai chân trước duỗi thẳng trước mặt. Một cái quần lót nam rách tả tơi phất phơ giữa hàm răng nó.
“Nó chỉ cần phải biết ở đây ai là chủ.” Rick vẫn vùi mặt giữa hai gò bồng đảo của cô. “Chó muốn biết ai là con thủ lĩnh trong đàn. Chúng sẽ thoải mái hơn khi biết đã có người khác chịu trách nhiệm điều khiển.”
Josie cúi xuống hôn mái tóc rối bời của anh. “Phải rồi,” cô cố nhịn cười. “Mình sẽ bàn thêm về chuyện này khi đi shopping, anh nhé.”
Rick nhíu mày, ngẩng đầu lên. “Tụi mình sẽ đi shopping à?”
Josie hất đầu về phía con Genghis. “Tầng thứ bảy, khu vực đồ lót nam,” cô vui vẻ đáp.
“Em phải để nó trong xe nếu nó cứ gầm gừ mãi thế này,” Bea hết sức bực mình vì kiểu hằm hè vô cớ của con Lilith. “Tụi mình đang cố không để lộ tung tích, có nhớ chưa nào?”
“Nhưng nếu em để nó trong xe, nó sẽ không chỉ gầm gừ thôi đâu mà còn tru tréo và sủa váng lên nữa đấy,” Roxie đốp lại.
“Sao không ai phát minh được rọ mõm cách âm nhỉ?” Ginger góp chuyện. “Ý mình là, vì Chúa, ngày nay họ phát minh ra đủ thứ trên đời rồi. Hôm rồi mình lướt mạng và thấy họ giới thiệu một loại xẻng hót phân chó mới có thể xúc, bỏ vào túi nhựa và thắt miệng túi thật chặt mà thậm chí ta không cần phải nhọc công cúi xuống.”
Đứng trong bóng tối, Bea phải nheo mắt lừ Ginger. “Phân con chó nhà em chỉ nhỏ bằng ngón tay út. Em chỉ cần lấy nhíp nhổ lông mày gắp nó lên là được. Việc gì em phải cần đến máy móc tinh vi nào?”
“Suỵt! Có ai kìa!” Roxie phẩy tay trong bóng tối dưới gốc cây đu cổ thụ to đùng. “Là một anh! Là một anh!”
“Ôi trời ơi,” Ginger thì thào. “Josie có bạn trai đến chơi. Bea ơi, chị nói đúng!”
“Khoan đã,” Roxie phản đối. “Làm sao mình biết anh ấy từ nhà Josie đi ra? Lỡ anh ấy là khách của nhà khác thì sao? Có khi nhà anh ấy ở đây không chừng.”
Bea gật gù. “Nói hay lắm Roxie. Một điểm chính xác đấy.”
Cửa trên tầng hai của tòa nhà sơn trắng bật mở. Một cô gái tóc xoăn bồng bềnh cùng con chó lông lá bù xù đi ra. Dẫu họ không cần, nhưng ánh sáng hiên căn hộ soi tỏ bóng dáng người đứng đó khiến ba không còn bán tín bán nghi nữa.
Ba người bạn đang núp dưới tán cây liền quay sang nhìn nhau im lặng cùng gật đầu ra ý hiểu.
“Ngủ ngon nhé anh Rick,” Josie thì thào nhưng âm vực đủ lớn để tất cả mọi người đều nghe thấy.
Anh chàng đứng dưới vỉa hè quay lại gửi cho cô một cái hôn gió và đáp lại, “Hỡi cô Juliet xinh đẹp, hẹn cô sáng mai ta lại gặp nhau.” Nói xong, anh quay ra đường, hai tay đút túi quần và thong thả bước đi.
“Thật không thể tin được! Hắn vừa gọi con bé là Juliet kìa,” Ginger làu bàu. “Cả đời em chưa được nghe ai gọi mình là Juliet cả!”
“Lạy Chúa tôi! Hai chị có nhìn rõ anh ta chưa?” Roxie nghểnh cổ nhìn qua tán cây dưới thấp. “Anh ta đẹp hết sẩy. Hottie McHottness nhé.”
Bea quay lại lườm cô.
“Ý em là theo kiểu đưa tin khách quan ấy mà,” Roxie nói thêm.
“Và hắn ta vừa mới gọi con bé là ‘Juliet’!” Ginger nhắc lại. “Chắc mình phải khóc thét mất thôi.”
“Trời ơi là trời,” Bea bực mình gắt.
Họ dõi theo chàng trai đi thêm nửa dãy nhà trước khi chiếc Lexus đen nhẫy từ từ tấp vào lề.
“Lại vẫn chiếc xe ấy!” Ginger la lên, lạc cả giọng.
Rồi cái người Josie gọi là Rick ấy đi vòng qua đầu xe vào ngồi vào ghế cạnh tài xế.
Ba người lặng yên nhìn theo chiếc xe sang trọng lướt êm qua chỗ họ nấp, người ngồi sau vô lăng tỏ ý đã nhận biết chỗ họ đang nấp dưới gốc cây đu bằng một cái gật đầu chào thật nhẹ. Đến ngã tư, chiếc xe dừng lại một chút trước khi rẽ lên hướng bắc. Lilith gầm gừ mỗi lúc một to hơn.
“Em đã ghi lại biển số xe rồi,” Roxie thông báo, tay đã lấy điện thoại di động ra bấm bấm. “Ngày mai em sẽ nhờ anh bạn ở tổ điều tra trọng án giúp tìm thông tin cho mình.”
“Giỏi lắm,” Bea khen.
“Chuyện gì đang xảy ra thế này?” Ginger lắc đầu hoang mang. “Hóa ra từ tối đến giờ tụi mình bị theo dõi! Cái gã lái xe Lexus ấy bám đuôi ba chị em mình! Hắn theo ta từ quán rượu đến nhà Josie!”
“Hoặc có lẽ hắn tưởng ta theo dõi hắn cũng nên,” Bea trầm ngâm.
Ginger lùi khỏi gốc cây và kéo áo khoác che chặt hơn cho con HeatherLynn. “Em sợ rồi đây. Theo em mình nên đánh động cho Josie biết rằng cô ấy đang bị nguy hiểm, rằng cái anh chàng mà cô ta gọi là Romeo ấy có thể là tội phạm hay gì đấy. Ta nên báo cảnh sát ngay thôi. Đây không phải là chuyện là nên dây dưa vào.”
Bea thở dài, đứng thẳng người dậy từ tư thế cúi lom khom cạnh gốc cây. “Ginger, ta chưa biết gã Rick này là ai hay là người như thế nào cơ mà. Theo như những gì ta thấy thì anh ta có thể là trong hàng ngũ quản lý hay chính trị gia không chừng. Hoặc có thể là vận động viên chuyên nghiệp hoặc bạn của anh trai Josie thì sao hả trời? Nhưng chúng ta sẽ tìm cho ra.”
Roxie tắt điện thoại và bước một bước ra vỉa hè, lôi con Lilith theo cùng. “Em đã làm đủ chuyện cho một đêm rồi đây. Hẹn gặp lại các chị ngoài công viên vào sáng mai nhé.”
“Mọi người nghĩ xem liệu sáng mai Josie có đến không?” Ginger hỏi.
Bea nhìn lên ban công giờ đã không còn ai rồi gật đầu quả quyết. “Ồ có chứ Josie sẽ đến. Cô ta muốn chúng ta nghĩ rằng mọi việc vẫn y xì đâu vào đấy, mà thế thì ngày mai ta sẽ có kịch hay để xem đấy.”
[ alobooks ]