Khi Yêu Xin Đừng Quá Kiêu Hãnh

Chương 12part 1


Đọc truyện Khi Yêu Xin Đừng Quá Kiêu Hãnh – Chương 12: part 1

Chương 9
“Em nhiều bạn thật đấy,” Rick nói qua kẽ răng khi vừa cắn vừa kéo cổ áo bằng thun của Josie xuống. Rick đã có thể dùng tay làm động tác ấy nhưng hai tay còn mải nhấc hông trái của cô lên để giải phóng cô khỏi chiếc quần nhỏ xíu.
“Cái thứ quỷ này tắt đi rồi,” Josie ném điện thoại di động vào giỏ đựng quần áo đã gấp gọn gàng. “Bạn em nhiều lúc kiên trì lắm cơ.” Cô quay trở lại với khóa thắt lưng quần jean bằng thép của anh, nhíu mày tập trung. “Chắc có lẽ giờ này họ đang đoán già đoán non lý do em không đi uống cà phê với họ.”
“Tại sao em không nói thật với bạn là em có hẹn với anh?”
Josie mỉm cười mãn nguyện khi kéo được dây lưng khỏi đầu khóa nặng trịch. Sau đó, cô cắn môi nhìn anh. “Ừm, mấy người bạn em chưa biết về anh đâu. Em chưa tìm ra thời điểm thích hợp để nói cho các bạn hay.”
Rick bật cười. “A. Thì ra em ngượng vì có người yêu như anh.”
“Gì cơ?” Cặp mắt xám của cô mở lớn, hai má cô hồng rực. “Tất nhiên là không rồi! Chỉ là – ôi, chuyện dài lắm anh ạ, nhưng hiện tại bạn cùng nhóm với em chẳng ai có người yêu cả, và chúng em từng hứa với nhau là sẽ sống vui mà không cần đàn ông, rằng chỉ cần nuôi chó cưng, chúng em cũng có thể sẽ gây dựng một cuộc đời tươi đẹp và như ý.”
“Úi dà.”
“Vâng.” Josie liếc nhìn xuống bụng dưới để trần của mình, rồi quay lên nhìn Rick, hai má cô đỏ rực. “Úi dà hết cỡ.”
Ngay cả khi cùng cô phá lên cười, Rick vẫn cảm thấy sức ép của khoảnh khắc quyết định này đè lên hai vai anh. Anh phải bắt đầu nhìn thấy tất cả những gì đang diễn ra ở đây, rõ ràng hiển hiện. Một cô gái xinh đẹp, vui tính, và gần như khỏa thân đang ngồi trên đùi anh, nhìn xuống anh bằng ánh mắt yêu thương và tin cậy. Cặp đùi tuyệt vời của cô đang dang rộng. Những lọn tóc quăn mềm mại rủ xuống hai má cô. Bầu ngực trắng ngần, lấm tấm tàn nhang của cô đã lọt ra khỏi áo. Và nếu như chừng đó thôi còn chưa đủ gợi tình, thì toàn khung cảnh lại được ánh nắng cuối ngày chiếu qua màn cửa phòng ngủ thắp sáng lung linh, khiến cho cả không gian tỏa hào quang lấp lánh như chốn bồng lai. Khi ngẩn ngơ nhìn quang cảnh đẹp như tranh vẽ, anh cảm nhận được ánh sáng của nụ cười cô và sự nồng nàn trong tiếng cười ấy đã cắt xuyên qua bóng tối lạnh lẽo của bảy năm dài đằng đẵng.
Rick ngộ ra một điều rằng anh đang mở cánh cửa tâm hồn để đón chào một người đàn bà bước vào đời anh. Anh đang chuẩn bị bảo cô cứ tự nhiên mà bước chân vào ngay chính giữa trái tim và tâm hồn anh. Anh sắp sửa chấp nhận đầu hàng trước cơ hội được yêu – với một cô gái nhân hậu xứng đáng với những gì tốt đẹp nhất do cuộc đời ban tặng.
Rick cười thầm, lòng vui thú ngẫm nghĩ về khoảnh khắc hạnh phúc lớn lao trong đời mình. Bảy năm gò mình vào biết bao nguyên tắc khắc nghiệt đã bắt đầu mềm dịu hơn đúng vào buổi sáng Josephine Sheehan bước qua ngưỡng cửa và đến thẳng bàn tiếp tân của Rick. Đến giờ đây, khuôn mặt xinh xắn và tiếng cười vô tư của cô đã lần lượt phá hủy từng mảng tường của thành trì vững chãi anh từng dựng lên quanh mình.
Rick mê say ngắm nụ cười dần tắt trên gương mặt người yêu. Anh giơ tay vuốt nhẹ gò má hồng hào của cô. “Em cứ việc kể với bạn bè về chuyện của chúng mình vào lúc em cho là thích hợp nhé. Tất nhiên là nếu em muốn. Quyết định hoàn toàn thuộc về em, Josie ạ.”
Cô nhíu mày. “Anh đang xem xét lại. Em có thể thấy thế.”

Câu nói của cô khiến anh ngạc nhiên quá đỗi. “Em đang nói về chuyện của anh và em ấy à? Về chúng ta ư?”
“Vâng.”
Anh bật cười vì lời nói mỉa, và quả quyết lắc đầu. “Josie này, có hàng ngàn suy nghĩ đang quay cuồng trong tâm trí anh, nhưng chẳng có suy nghĩ nào là về xem xét lại chuyện chúng mình cả.”
Rick kéo cô nằm lên ngực mình. Những ngón tay anh xòe rộng, luồn vào những lọn tóc, đỡ sau đầu Josie. Môi anh tìm đến môi cô. Giống như một thứ ngôn ngữ bí ẩn, khi môi anh giao tiếp với môi cô, cái cách cô hôn đáp trả, vỗ về xoa dịu anh theo đúng phách nhịp. Đó là thứ ngôn ngữ anh chưa từng biết, anh chưa từng hào hứng muốn học – cho đến phút này đây, khi anh ở cùng Josie.
Hai bàn tay anh khám phá cần cổ mịn màng, đôi vai, bờ lưng cô, rồi trườn xuống tới tận cặp mông tròn lẳn. Toàn thân cô nóng bừng, da cô mềm như lụa và săn chắc khiến tay anh lưu luyến mãi không rời. Rick nhận thấy mình đang bấu những ngón tay vào da thịt cô khi những nụ hôn anh ngày càng cuồng nhiệt.
Rick thấy Josie đang giật cởi nút áo sơ mi của anh, anh hôn càng mãnh liệt hơn. Anh biết cô cũng như anh, đang tột cùng ham muốn cho hai làn da trần chạm vào nhau, nhưng đây cũng là phút giây anh sợ nhất, bởi khi tấm áo này rơi ra thì nụ hôn cũng chấm hết. Không người đàn bà nào trên đời này mà sẽ không bị sốc – nếu không muốn nói là kinh hãi – khi nhìn thấy hình xăm trên ngực anh.
Anh vỗ nhẹ mông cô rồi từ tốn đặt tay lên hai vai Josie và nhẹ nhàng đẩy cô ra. Josie khẽ kêu lên phản đối khi môi họ rời nhau, rồi những ngón tay cô lại lần đến nút áo Rick.
Rick thở dài vì biết anh có muốn tránh cũng chẳng được nữa. Anh để mặc cô cởi từng nút áo trên ngực mình. Vạt áo cotton từ từ mở rộng, bộc lộ hết mọi điều từng là anh và mọi điều vẫn còn là anh.
“Ồ.” Josie chỉ nói được có thế khi hình xăm lộ ra. Cô lặng lẽ kéo cổ áo khỏi vai anh và kéo gấu áo khỏi lưng quần anh trước khi ném xuống đất. Rất lâu sau đó, cô chỉ ngồi lặng ngắm nhìn hình xăm nằm vĩnh viễn trên ngực anh và không thốt lên lời. Cuối cùng, cô ngước cặp mắt mở lớn soi vào đáy mắt anh.
“Lạy Chúa thánh thần,” cô thì thào, hết nhìn hình xăm lại nhìn vào mắt anh. Josie thở hắt ra và buông thõng hai vai.
“Chắc là nó làm em mất hứng, phải không Josie?” Rick hỏi, nằm dang tay trên giường để cô nhìn cho hết. Anh biết rằng tìm cách giảm thiểu tác động cũng chẳng giúp được gì. Anh nằm im cho cô tha hồ ngắm nghía. “Có thể giờ hỏi thì đã hơi muộn rồi, nhưng em có chịu được người xăm mình không?”
Josie cắn môi như những lúc buộc phải lựa lời. “Tất nhiên em có biết anh xăm mình chứ,” cô lặng lẽ trả lời. “Một phần nhỏ hình xăm ló ra bên trên bất cứ cái áo nào mà anh mặc. Và em nghĩ trông cũng thú vị đấy, nhưng chỉ là… ừm… em không thể ngờ…”
Rick cười buồn. “Em còn nhớ đến cái quá khứ lê la khắp năm châu mà anh từng đề cập đến không?” Josie gật đầu.
“Đây là món quà kỷ niệm châu Á tặng cho anh đấy. Bắt đầu từ Ấn Độ, tiếp tục đến Sri Lanka, và Thái Lan là nơi hoàn tất bức vẽ này.”

Cô khẽ nhíu mày. “Thực lòng mà nói, hình này thật độc đáo. Màu sắc. Thật tinh xảo. Nhưng nó có vẻ thật, em không biết nói sao, có vẻ thật dữ dội hay sao ấy. Có lẽ còn làm cho người ta ngài ngại thế nào ấy.”
“Em quả rất biết dùng từ, Josie ạ. Nhưng anh cho rằng em đang tìm cách nói nhẹ cho anh thôi. Nói thẳng là nó rất đáng sợ – cứ nói vậy đi.”
[ alobooks ]
Khi cô lại ngước mắt nhìn anh, Rick nhận thấy sự thấu hiểu đơn giản, rõ ràng trong mắt cô. Một lần nữa, anh không hề thấy sự phán xét. Và rõ ràng là không có sự sợ hãi. “Chúng ta ai mà chẳng từng làm những điều mà sau này ước là mình đã chẳng,” cô dịu dàng nói. “Em chắc là nếu mình từng có đi đến những nơi nào đầy cám dỗ hơn là Petaluma thì hẳn có thể em cũng làm vài hành động điên rồ không kém.”
Rick bật cười. “Ôi Josie táo tợn của anh,” anh dịu dàng thốt lên, với tay nắm lấy tay cô. Những ngón tay mềm mại và nhỏ nhắn của cô nằm gọn trong lòng bàn tay anh. “Anh chỉ không muốn dọa cho em sợ mà bỏ đi mất.”
“Anh nào có dọa,” Josie đáp ngay không suy tính. Cô hất món tóc vừa xòa xuống mặt.
Rick tin cô. Trong cặp mắt xám đáng yêu của cô có mang một vẻ gì đó kiên định vững vàng. “Vấn đề là, giờ thì anh vẫn không muốn xóa hình xăm này cho dù là có thể,” anh bảo. “Chắc là nó nhắc nhở những bài học cuộc đời dạy cho anh. Anh dành nhiều năm nghiên cứu kỹ những biểu tượng này, và anh nhận ra nó như tấm bản đồ vạch ra cho cuộc đời mình. Anh cho rằng những nghệ nhân tạo nên hình xăm này biết rõ số phận của anh hơn chính bản thân anh nữa kìa.”
“Nhưng vụ tai nạn ấy…” Josie ngập ngừng. “Em thấy tay anh có sẹo nhưng sao hình xăm không bị suy suyển nhỉ?”
Rick cười. “Sự đời thật trớ trêu, phải không em?”
Josie không nói không rằng khi cô bắt chéo tay nắm gấu áo và kéo qua đầu. Kế đến, cô tháo móc áo lót trước ngực để lộ bầu ngực trần trắng hồng. Cũng với thái độ bình tĩnh và chăm chú như thế, cô cúi xuống cởi khóa quần anh và kéo lưng quần xuống đùi Rick. Anh biết sau động tác ấy, cô sẽ thấy mọi chi tiết nhỏ nhất trên hình xăm của anh.
Thật chậm rãi, cô bò ngang qua giường, phô bày trước mắt anh một tòa thiên nhiên mượt mà săn chắc, rồi trèo qua người anh. Josie nhẹ nhàng nằm nghiêng, gối đầu lên bụng Rick, và, bằng những ngón tay, cô lần theo lối đi của cặp rắn có cánh khi chúng ngoằn ngoèo quấn vào nhau đi lên giữa nửa người bên trái của anh, một lối đi xuyên qua bảy huyệt đạo, nơi tập trung dòng nguyên khí của cơ thể người.
Cô vuốt ve những hình tượng hoa sen tinh xảo đánh dấu từng huyệt đạo, bàn tay cô hiếu kỳ mà kính cẩn. Cô khua nhẹ đầu ngón tay chạy khắp chiều dài thân rắn, con rắn màu sáng tượng trưng cho linh hồn và con màu sẫm tượng trưng cho ý thức của anh. Cô xòe tay đặt lên hai hàm nanh đang nhễu ra nọc độc.
Rick không biết liệu có ngày nào đó anh có được dịp chia sẻ với cô toàn bộ câu chuyện, câu chuyện về trận quyết chiến của cặp rắn tượng trưng cho những xung đột trong tâm hồn anh từng khiến anh suýt chết.

“Josie này,” anh vừa vuốt tóc người yêu vừa gọi khẽ.
“Gì ạ?” Cô không ngước lên nhìn anh. Những ngón tay tiếp tục khám phá từ trên xuống dưới cơ thể anh. Bàn tay cô đi từ huyệt đạo đầu tiên nằm ngay phía trên viền lông giữa hai đùi Rick lên tận huyệt đạo thứ bảy dưới xương đòn của vai trái anh – cuộc hành trình đưa cô từ nhân tố nguyên thủy nhất đến nhân tố tiến hóa nhất của bản ngã. Anh thấy mình cương cứng trở lại. Ở cô gái này có điều gì đấy thật sự ngây thơ. Cô thông minh và nhạy cảm, nhưng lại còn đôn hậu. Và tràn trề hy vọng. Tưởng chừng như mọi cay nghiệt của cuộc đời đều không tước mất vẻ ngây thơ trong sáng từ cô. Dù Rick không hiểu rõ tại sao đã qua tuổi ba mươi mà Josie vẫn giữ được sự hồn nhiên trong sáng như vậy, nhưng phẩm chất ấy thu hút anh, có lẽ còn hơn tất cả mọi điều khác từ cô. Anh muốn ở gần sự thánh thiện của cô. Anh muốn sở hữu chút ít nó cho bản thân. Anh muốn cô cho riêng mình.
“Em là một phụ nữ rất đặc biệt, Josephine Sheehan ạ.”
Rick cảm nhận những sợi tóc của cô xòa trên bụng anh buồn buồn khi cô gật đầu. “Anh cũng đặc biệt nữa,” cô đáp. Đoạn cô kề má lên bụng anh mà âu yếm hôn lên huyệt đạo thứ hai của anh. “Em muốn yêu anh, Rick à. Ngay lúc này.”
Rick thở ngắt quãng, vùi những ngón tay mình vào mái tóc Josie.
“Anh cũng muốn lắm, nhưng…”
Josie ngước lên. “Nhưng sao cơ?”
“Chỉ khi nào em sẵn sàng thôi.”
Cô bật cười. Cô trườn lên nằm cạnh người anh, vừa trườn vừa khúc khích và hôn nhấm nháp. Khi ngang tầm với mắt anh cô vờn mình bên trên anh. Cô đặt môi mình lên môi anh trao cho anh một nụ hôn thật ngọt ngào thật bỏng cháy khiến Rick chỉ lo anh bùng nổ trước khi kịp vào bên trong cô. Anh vẫn chưa quen hẳn sau một thời gian dài kiêng cữ.
“Em muốn anh biết em sẵn sàng đến thế nào,” vừa cười tinh nghịch, cô vừa vắt một chân qua người anh. “Cứ chạm vào em rồi anh sẽ biết thôi.”
Rick len bàn tay vào giữa hai thân thể, nỗi khát khao trong anh trào sôi dữ dội đến mức anh sợ mình không thể dừng được dù Josie có bắt anh phải thế. Những ngón tay anh lướt qua phần nữ tính của cô và nhẹ nhàng ấn vào. Tức thì, những ngón tay anh được chất mật ngọt của cô bao phủ.
Rick nhắm mắt lại nhâm nhi cái cảm giác mãnh liệt ấy. Anh đang có một người đàn bà, lõa thể, ham muốn anh. Còn anh cũng khao khát cô hơn bất cứ thứ gì trên đời. Rick gắng giữ nhịp thở đều khi những ngón tay anh nhịp nhàng vuốt ve khe mở khoái lạc, trơn ướt.
Đột nhiên, bao ký ức xưa kéo nhau về xâm chiếm tâm hồn anh. Tình dục trong quá khứ – thác loạn, thô bạo và hoang dã, thường là với những người đàn bà anh hầu như không quen biết và cũng chẳng yêu đương gì. Với Josie, anh định thế nào đây? Liệu anh có thể thả nổi bản thân mà không phải lặp lại những thói xấu xa của của quá khứ? Liệu anh có tin tưởng được chính mình? Anh muốn làm tình cùng Josie, chứ không phải dùng cô thỏa mãn mình, nhưng anh không dám chắc mình có khả năng làm được như vậy không nữa.
Chắc chắn Josie nhận thấy sự ngần ngừ của anh. “Em hứa sẽ yêu anh rất nhẹ nhàng mà,” cô vừa thủ thỉ vừa hôn anh mơn trớn. Khi Rick mở mắt và thấy nét mặt cô quá nghiêm nghị, anh bật cười.
“Hử…” anh khùng khục, tay tiếp tục mân mê vùng da trơn ướt của cô. “Đấy không hẳn là chuyện anh đang lo đâu.”
Josie nhíu mày. “Anh đang lo à?”

Rick gật đầu. “Đã lâu quá rồi anh không yêu, với lại anh thèm muốn em quá, nên anh sợ vì mình sẽ…” Rick lắc đầu. “Josie này, anh chỉ sợ anh sẽ cắn xé em, ăn tươi nuốt sống em mất. Anh vốn không phải là người bạn tình tinh tế nhất mà. Trước nay anh chỉ có nhiều kinh nghiệm thỏa mãn ham muốn nhục thể hơn là ái ân bằng tất cả tình yêu thương, nếu em có hiểu ý anh là gì.”
Cô chỉ mỉm cười không nói.
“Với lại cũng cần phải cân nhắc thêm cả bảy năm vắng bóng phụ nữ nữa.”
Nụ cười của cô rạng rỡ thêm.
“Anh chỉ lo là em không kham nổi anh thôi.”
Josie khẽ gật đầu, “Em hiểu rồi.”
Rick chưa kịp phản ứng gì thì Josie đã nhích ngồi xuống đùi anh, hai chân dang rộng, mái tóc dày của cô xõa xuống khi cô ngậm lấy anh. Anh giật bắn người. Cô rên khẽ như thể cô đang nhập thiền. Mấy phút sau, toàn thân Rick run rẩy vì phải cố kìm giữ để khỏi phải bùng nổ. Trời ơi, anh quay cuồng suy nghĩ. Trời ơi, cô điệu nghệ quá. Với những người đến trước, anh từng có cảm giác này không nhỉ? Tuy cũng khá lâu rồi đấy, nhưng anh không nghĩ là mình đã từng được như thế. Bằng không hẳn anh đã nhớ được sự diệu kỳ của bao nỗi gắn bó, khát khao bỏng cháy và tình yêu trào sôi, mãnh liệt này.
Môi miệng cô mê cuồng làm tình với anh. Rick không thể kiềm chế lâu hơn nữa.
Anh với tay xuống nâng đầu cô lên. Josie liếm môi và mỉm cười nhìn anh. “Em có quá sức chịu đựng của anh không thế?”
“Có quá đi rồi đấy.” Rick đáp. Trong chớp mắt, anh nhấc bổng cô và dần Josie nằm ngửa lên mặt nệm. Anh nằm đè lên trên cô, nhu cầu của anh bây giờ rất đơn giản. Anh phải vào trong cô. Ngay lập tức.
Môi anh siết lấy môi cô, ngấu nghiến cô khi cô rên rỉ rồi than van rồi mở rộng hai chân cho anh. Mọi thứ diễn ra quá nhanh – anh đi vào trong cô, hoàn toàn, tiến thẳng vào nơi thiên đường mật ngọt của cô. Môi anh vẫn không rời miệng cô, đầu lưỡi anh khám phá mặt trong của cặp môi, trong lúc anh chầm chậm vào ra. Cô là thiên đường – một thiên đường nóng bỏng và thít chặt – khiến anh không hề muốn ngừng lại.
“Ôi vâng,” Josie thở gấp. “Chúa ơi, vâng, Rick ơi.”
Rick chới với. Mọi chuyện từng xảy ra trong quá khứ đã hoàn toàn biến mất. Những ký ức thô thiển ấy đã được thay thế bằng tấm thân mềm mại của Josie, bằng môi hôn của cô, bằng tiếng cô kêu lên đầy khoái cảm. Họ say đắm quấn lấy nhau xoay chuyển. Anh đè cô xuống. Cô phi nước kiệu trên anh. Anh gầm lên về đích, như hỏa diệm sơn bùng nổ sau những tháng năm dài ngủ yên trong tuyết giá.
Chính xác là bảy năm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.