Đọc truyện Khí Xung Tinh Hà – Chương 16
Khí Xung Tinh Hà
Tác giả: Lê Thiên
Chương 16: Cuồng nhân tu luyện.
Người dịch: luongthungan
Nguồn: feiku.
Buổi tối tại La Giang quận, Tần Vô Song chuẩn bị rạng sáng hôm sau xuất phát trở về Đông Lâm trấn. Hắn dự định sau khi trở về toàn lực tu luyện, tạo dựng căn cơ vì ” Gia tộc luận phẩm ” ba năm sau.
Khiến người ta không ngờ được, đoạn đường từ La Giang quận quay về không gặp bất cứ trở ngại nào, thậm chí không gặp nửa điểm phiền phức.
Hồ Tư Ngôn cùng Phương Tiểu Trung cũng cảm thấy khó tin. Dọc đường bọn họ lo lắng đề phòng, cảm giác được gia tộc Trương gia sẽ phái người trả thù, vừa khẳng định rằng quan phủ sẽ phái người tập nã.
Rút cuộc một đường bằng phẳng đến địa giới Đông Lâm trấn. Hiện giờ chỉ còn cách nhà bọn họ hai ba mươi dặm đường thế nên cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.
– Tư Ngôn ca, chúng ta an toàn rồi.
Phương Tiểu Trung hưng phấn nói.
– Đúng vậy, xem ra Hứa thị không thể hoàn toàn chi phối được quan phủ.
Hồ Tư Ngôn cảm giác được mọi chuyện dễ dàng.
Tần Vô Song cười thầm, không đáp lời.
– Hắc hắc, Vô Song, ngươi nói một chút, việc hàn môn đối phó vọng tộc này có phải là lấy yếu thắng mạnh kinh điển không?
Hồ Tư Ngôn thoát khỏi khốn cảnh, tâm tình vô cùng cao hứng.
– Kinh điển gì?
Tần Vô Song lạnh nhạt cười.
– Các ngươi tưởng bình an trở về là do quan phủ từ bi, hay đột nhiên tỉnh ngộ xử lý công bằng sao?
– Chẳng lẽ không đúng sao?
Phương Tiểu Trung chớp hai mắt hỏi.
– Vô Song, ngươi nói xem chuyện gì xảy ra?
Hồ Tư Ngôn rất tin phục Tần Vô Song.
– Không, chính là bốn chữ – Đạt Hề thế gia.
Tần Vô Song giương tay nện roi lên lưng ngựa, xe ngựa chạy nhanh hơn. Đột nhiên, trong lòng hắn phát sinh một cảm giác kỳ diệu.
Hắn muốn lập tức nhìn thấy phụ thân, nhìn thấy tỷ tỷ, giống như một đứa con xa nhà chờ mong quay trở về. Là tâm tình tuyệt vời mà kiếp trước chưa bao giờ hắn trải nghiệm qua.
Trở lại Đông Lâm trấn, ba người hành trình thuận lợi, tranh thủ đến Tần gia trang làm khách mới cáo từ.
Tin tức Tần Vô Song tại La Giang quận đánh chết đệ tử vọng tộc đã sớm truyền tới Đông Lâm trấn. Lời đồn đại, truyền miệng còn nhiều hơn cả La Giang quận thành.
Tần Vô Song điều khiển xe ngựa đi trên phố. Mọi người chung quanh khi nhìn thấy hắn đều tươi cười bắt chuyện, tuyệt không có ai coi hắn như một võ đồng nhỏ tuổi.
Dù là kẻ từng có mâu thuẫn với Tần gia, hiện giờ cũng thu hồi hoàn toàn thái độ khinh miệt cùng địch ý trước kia, biểu hiện ra một bộ mặt niềm nở.
Cảm thụ được ánh mắt phức tạp cùng thái độ tươi cười của đám người, Tần Vô Song thầm than: thế giới này quả thực không có thực lực, đến nơi nào cũng bị người coi thường; có thực lực thì ngay cả phụ lão hương thân cũng tận lực khách khí.
Tần Liên Sơn sớm nhận được tin tức nhi tử từ La Giang quận thành trở về. Lão vui mừng khôn xiết, đốt pháo ầm ĩ chào đón.
Tần Tụ từ xa đã nhìn thấy đệ đệ, chạy tới. Tần Vô Song từ trên xe ngựa nhảy xuống, kêu lớn:
– Tỷ, ta mua cho ngươi không ít đồ vật.
Vừa nói vừa từ trên xe ngựa ôm xuống một đống hộp đóng gói tinh tế, bên trong là đồ trang điểm cho nữ nhân, giá cả tương đối xa xỉ.
Tần Tụ rất vui mừng, ôm lấy Tần Vô Song hôn lên trán nói:
– Ngươi thật là tốt, không uổng công tỷ thương yêu ngươi.
Tần Vô Song mua cả lễ vật tặng phụ thân, thậm chí còn có quà cho hạ nhân, mỗi người đều có phần.
Điều này khiến cho danh tiếng Tần Vô Song trong gia viên gia tăng rất nhiều. Đám hạ nhân khen ngợi thiếu gia hết lòng, nói hắn rất có tiền đồ, là người hiểu chuyện, sau khi học tập từ Võ đồng viện trở về phát sinh biến hóa ghê gớm.
Buổi trưa Tần phủ mở đại tiệc chúc mừng việc Tần Vô Song trở về bình an.
Chuyện đánh chết Trương Hiển, Tần Liên Sơn không hề trách cứ nhi tử gây họa, cũng không tỏ ra vui mừng. Nhưng lúc tiệc rượu, thái độ lão giơ tay nhấc chân đều thể hiện nội tâm vô cùng kích động cùng vui sướng.
Lão vui sướng cùng hạnh phúc không phải không có đạo lý.
Tại thế giới tôn kính cường giả này, bất cứ sự khách sáo nào đều là giả dối, chỉ có đánh ngã địch nhân mới là có lý nhất.
Nhi tử của lão nhịn nhục để sau đó dũng, vấp ngã từ đâu hắn đứng lên từ đó. Loại phản kích này, báo cừu phục hận này mới chân chính tạo thành ấn tượng mãnh liệt nhất.
Tần thị gia tộc ủy khuất gần trăm năm, đã bao lâu không làm ra chuyện vẻ vang như thế. Trận chiến của Tần Vô Song đã mang lại khí thế cùng tôn nghiêm cho Tần gia.
Một số phú hào địa phương cũng phái người đến chúc mừng. Đệ tử Tần gia quyết đấu đánh bại đệ tử vọng tộc dù sao cũng khiến cho cả Đông Lâm trấn có lý do để kiêu ngạo.
Tiệc rượu tan, cả nhà Tần Liên Sơn mới có cơ hội được nói chuyện riêng với nhau, hỏi han về biến hóa mấy tháng qua. Tần Vô Song cũng không kể cụ thể chi tiết, chỉ thuật qua một lần chuyện Trương Hiển khiêu khích bị hắn đánh chết.
Tần Tụ nghe xong, nhiệt huyết sôi trào đến mức đập mạnh lên vai Tần Vô Song.
– Hảo đệ đệ, trận này đánh thật là hay.
Thấy phụ thân chỉ mỉm cười, Tần Tụ hỏi:
– Phụ thân, người cảm giác đệ đệ đánh trận này chưa đủ hả giận sao?
– Hả giận thì hả giận, nhưng việc này xét cho cùng vẫn còn điều lo ngại. Một tên Trương Hiển chưa phải là uy hiếp lớn nhất đối với Tần gia chúng ta.
Nói như thế nhưng trong lòng Tần Liên Sơn cũng không thể kìm hãm được sự vui sướng.
Hàn môn đệ tử quyết đấu đánh chết đệ tử vọng tộc, đây có thể coi là lấy yếu thắng mạnh.
Tần Vô Song lãnh đạm cười nói:
– Phụ thân, trước khi nhi tử đi tới Võ đồng viện từng đáp ứng với người cân nhắc việc nên làm cùng không nên làm. Giết Trương Hiển là việc nên làm, hơn nữa nhất định phải làm.
Lúc trước Tần Liên Sơn không biết con mình có ý định này, hiện giờ nhớ lại, bất giác cả kinh nói:
– Thì ra ngươi sớm đã có tính toán?
– Vâng, bất quá Trương Hiển chết mới chỉ là bắt đầu. Sự tàn khốc còn ở phía sau.
Tần Liên Sơn sắc mặt ngưng trọng, gật đầu trầm ngâm nói:
– Không sai, hào môn vọng tộc khẳng định tiếp tục mưu đồ cơ nghiệp Tần gia chúng ta.
– Chưa từ bỏ ý định? Vậy để cho chúng biết. Chúng mưu đồ gia nghiệp Tần gia ta, chẳng lẽ chúng ta không thể phản kích lại hay sao?
Tần Vô Song cười thích thú vươn vai đứng lên, nhét vội một cái bánh bao vào miệng, nói nhỏ:
– Phụ thân, tỷ tỷ, ta đi luyện công đây.
Tần Liên Sơn nhìn theo bóng nhi tử, trong ánh mắt tràn ngập vui mừng. Lão đứng dậy, cười nói:
– Tần Tụ, ngươi chuẩn bị một chút để phụ thân ra ngoài một chuyến.
Bên trong tổ đường, Tần Liên Sơn cung kính đốt chín nén hương, thấp giọng cầu khẩn:
– Tổ tông có linh, Tần thị nhất môn tôn tử không làm nhục thể diện gia tộc. Song nhi lần trước quyết đấu thất bại, lần này đã thắng lợi vinh quang trở về. Liệt tổ liệt tông linh thiêng. Hàn môn Tần thị nhất mạch chấn hưng, nếu gặp tai kiếp Tần Liên Sơn dốc hết sức đảm đương, nếu có ân trạch xin để một mình Song nhi thụ hưởng.
Trở lại Tần gia, việc ăn uống của Tần Vô Song đều do tỷ tỷ Tần Tụ chăm lo, hơn nữa không như tại Võ đồng viện thường xuyên có võ đồng làm phiền. Nên hắn càng thêm chăm chú, một lòng chuyên tâm tu luyện.
Một ngày tu luyện, một ngày công. Một ngày không luyện mười ngày buông lỏng. Luyện công càng nhiều, hiệu quả càng tốt.
Chuyện luyện công tuyệt đối không được qua loa đại khái.
Đông Lâm trấn dựa lưng vào dãy đại Thương Sơn ngàn dặm.
Quả thực tu luyện trên đại Thương Sơn thích hợp hơn Võ đồng viện cả trăm lần.
Bất luận trời đông giá rét, ngày hè nắng chói chang hay mùa đông băng tuyết trắng xóa, mỗi ngày hắn đều kiên trì leo lên trên đỉnh cao nhất đại Thương Sơn, trở thành việc hắn nhất định phải làm hàng ngày.
Trên một sơn lộ trên dãy đại Thương Sơn, Tần Vô Song cước bộ vững chắc đi dọc theo sơn đạo. Trên hai chân có gắn một trăm hai mươi cân thiết khối. Dù như thế nhưng hắn vẫn bước đi như bay, tốc độ vô cùng nhanh nhẹn.
Chọn sơn đạo trên Đại Thương Sơn làm nơi tu luyện, dù như thế nào hắn cũng không trễ nải một lần.
Trở lại Đông Lâm Trấn, khí thế của hắn như cá gặp nước. Cường độ tu luyện gia tăng rất nhiều. Có ngàn dặm Đại Thương Sơn tu luyện, hắn có thể phóng tay vận dụng toàn lực bản thân.
Trải qua sự việc tại Võ đồng viện, Tần Vô Song càng thêm cảm nhận sâu sắc sự tàn khốc của thế giới này.
Mặc dù chuyện Trương Hiển xảy ra, trong lòng hắn nhiều nhất chỉ để lại một gợn sóng nhỏ, cơ bản không phát sinh ảnh hưởng gì. Bất quá từ việc này có thế thấy sự chênh lệch giữa hàn môn Tần gia cùng thế lực quý tộc khác.
Làm thế nào để gạt bỏ đi sự chênh lệch này?
Quả thực lúc này Tần Vô Song đối với sự lo lắng của phụ thân vì chuyện vong tồn gia tộc có một giải thích sâu sắc.
Làm con phải biết hiếu lễ.
Đạo lý này kiếp trước Tần Vô Song không có lĩnh hội, kiếp này lại sinh ra nhận thức mới. Hiếu thuận với phụ thân, bao bọc nhường nhịn tỷ tỷ dần trở lên rõ ràng trong lòng hắn.
Hơn nữa hiện giờ gia tộc trong cơn sóng gió, nếu bản thân không gánh vác vận mệnh gia tộc thì Gia tộc luận phẩm bốn năm sau, chuyện mất đi tước vị hàn môn quý tộc là điều hiển nhiên.
Một khi tước vị hàn môn mất đi, đồng nghĩa với việc xóa tên quý tộc. Tần thị nhất môn chắc chắn sẽ gặp tai họa. Là người nối nghiệp trở thành tộc trưởng, hắn tuyệt đối sẽ gặp phải tai ương vô cùng lớn.
Nghĩ tới đây, chủ ý của Tần Vô Song càng thêm kiên định.
Nhất định phải nghĩ biện pháp bảo vệ sự tồn tại của Tần gia. Vì bản thân, vì phụ thân đáng kính, vì tỷ tỷ đáng yêu.
Đương nhiên, hiện giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của bản thân là phải chăm chỉ luyện công.
Những lời này là do lão đầu dạy vũ kỹ kiếp trước thường xuyên động viên hắn cố gắng.
Tần Vô Song không quan tâm rút cuộc lời này do ai nói, nhưng qua sự giải thích của lão đầu về ý tứ những lời này, hắn hiểu được lời dạy của câu nói này:
Quân tử phải có chí hướng lớn.
Tần Vô Song biết rõ bản thân sống tại thế giới này, không tồn tại Khổng Tử, không có học thuyết Nho gia. Chỉ nhìn vào trình độ phát triển đơn thuần của xã hội căn bản không thế phán đoán đây là triều đại nào, thậm chí không biết có phải địa cầu hay không?
Điều duy nhất có thể xác định được là khả năng sinh sôi rất nhanh của nhân loại tại thế giới này. Nghe phụ thân hắn nói, chỉ riêng Bách Việt quốc đã có đến bảy tám ức dân cư.
Con số này thực sự khiến Tần Vô Song cảm thấy giật mình. Hồi tưởng đến lịch sử cổ đại trên toàn địa cầu, phồn thịnh nhất cũng chưa đến bảy tám triệu người.
Huống chi thế giới này say mê võ học, lấy vũ lực giải quyết vấn đề, việc sinh tử là khó tránh khỏi. Nhân loại nơi này rút cuộc tại sao có thể sinh sôi nảy nở nhanh như thế?
Thế giới này quả thực có rất nhiều chuyện thú vị, đáng để mình tìm hiểu. Hiểu biết càng nhiều sẽ càng có lợi cho tương lai.
Điều này khiến Tần Vô Song có thêm một động lực mới, một nguyện vọng du ngoạn thế giới thôi thúc trong lòng hắn.
Kiếp trước Võ Tinh Hà là tồn tại vô địch trong vũ giả giới đương thời. Cảnh giới đỉnh phong của bản thân tại thế giới này rút cuộc là cảnh giới gì?
Bản tính trời sinh vươn lên đỉnh cao luôn thôi thúc trong đầu Tần Vô Song. Nếu kiếp trước có thể áp đảo toàn vũ giả giới đỉnh phong, kiếp này có lý do gì mà không toàn lực thực hiện thêm lần nữa?