Đọc truyện Khí Xung Tinh Hà – Chương 15
Khí Xung Tinh Hà
Tác giả: Lê Thiên
Chương 15: Đạt Hề Dương.
Người dịch: luongthungan
Nguồn: feiku.
Trương Hiển chết, chẳng những tạo thành sóng gió thật lớn tại Võ đồng viện mà còn là một hồi sấm sét điên cuồng tại La Giang quận.
– Hắc, tiểu nhị, ngươi nói sao? Võ đồng viện bên kia có một võ đồng hàn môn đánh chết võ đồng vọng tộc Trương thị hả.
Người qua đường Giáp nói.
– Việc này chỉ cần có hai lỗ tai thì kẻ nào chẳng nghe thấy. Ngươi có biết tình hình cụ thể bên trong không?
Người qua đường Ất nói.
– Ta thực chưa nghe qua, ngươi biết phải không?
Người qua đường Giáp khiêm tốn thỉnh giáo.
– Việc này muốn nói một cách khúc chiết, ngươi mời ta uống rượu rồi từ từ ta sẽ kể.
Người qua đường thứ hai mặc cả.
– Được, chúng ta cùng uống chén rượu hàn huyên nào.
Những đồn đại như vậy có ở khắp mọi đầu đường cuối ngõ. Đại khái toàn bộ câu chuyện có định hướng giống nhau. Đều là Tần Vô Song khổ luyện vì báo thù đệ tử vọng tộc Trương gia, đợi chờ cơ hội, cuối cùng báo cừu rửa hận thành công, biểu hiện ý chí bất khuất của một hàn môn đệ tử.
So với đồn đại dư luận, người ” bị hại ” Trương thị thái độ hoàn toàn bất đồng. Bọn họ kiên quyết khẳng định cái chết của Trương Hiển là do bị ám toán chứ không phải dựa vào thực lực.
Có đệ tử Đạt Hề gia tộc đứng ra làm chứng, bọn họ không dám bác bỏ thuyết pháp ” công bình quyết đấu “. Thế nên khi nói ” ám toán ” cũng không rõ là bị ám toán khi quyết đấu hay tư đấu bị ám toán.
Trương Mậu Thụy rất thương tâm trước cái chết của nhi tử. Nói trắng ra, mưu đồ sản nghiệp to lớn của Tần gia là hào môn Hứa thị, vọng tộc Trương thị bất quá chỉ là tay sai mà thôi.
Lão bụng đầy lửa giận, nhưng không thể phát tiết lên Hứa gia, chỉ có thể oán giận hàn môn Tần thị.
Hứa thị cũng không phải không lý đến nhân tình. Bọn họ phái một gã trưởng lão đến Trương phủ phúng viếng, sau đó phân tích cẩn thận thương thế trên thân Trương Hiển.
Tần Vô Song khi động thủ rất thông minh giữ lại thực lực. Bắt đầu từ một chưởng đánh Trương Hiển bay đi là dụng ngoại lực, không có một chút nội kình. Mười mấy quyền trí tử hắn đánh là vũ kỹ Đại kim cương quyền, hơn nữa áp chế lực đạo chỉ có hai ba thành.
Bởi thế thương thế khiến Trương Hiển chết nhìn qua chỉ do một võ đồng gây nên.
– Trương tộc trưởng, mười mấy quyền đánh vào đầu tạo thành vết thương trí mạng. Tiểu tử Tần gia xuống tay thật tàn nhẫn, rõ ràng là muốn lấy tính mạng lệnh lang. Một hai quyền còn chưa hết giận, thương thế này ít nhất phải đến mười ba mười bốn quyền.
Trưởng lão Hứa gia Hứa Nhạc phái đi xem xét thương thế thở dài nói.
Trương Mậu Thụy thống khổ mà lắc đầu:
– Tiểu tử Tần gia này, mấy tháng trước quyết đấu thực lực còn kém xa con ta. Mấy tháng công phu cũng không thể tiến bộ nhanh như thế, khiến Hiển nhi không có lực hoàn thủ.
– Lão phu đã hỏi qua oa nhi Hứa Đình. Căn cứ lời nó thuật lại, lúc ấy hiện trường không có người khác giúp đỡ, hơn nữa vũ kỹ của tiểu tử Tần gia tăng tiến không ít so với trước. Mậu Thụy tộc trưởng, đây là việc ngoài ý muốn. Ta thay mặt tộc trưởng nhà ta truyền lời, không nên vì chuyện này mà phá hỏng gia tình của hai nhà Hứa Trương chúng ta.
Trương Mậu Thụy nghe xong lời Hứa Nhạc chỉ còn biết nuốt tức giận vào trong bụng, bi thảm nói:
– Tất cả chuyện này do hàn môn Tần gia, ta hoàn toàn rõ ràng.
Hứa Nhạc mặt không đổi sắc gật đầu nói:
– Ý của tộc trưởng nhà ta là trước mắt tình huống rất phức tạp, chuyện báo thù có thể chậm lại một chút.
– Tại sao?
Trương Mậu Thụy lộ vẻ khó hiểu.
– Bởi vì đệ tử Đạt Hề thế gia đứng ra làm chứng.
Hứa Nhạc cơ mặt có chút giật, thận trọng nói:
– Không ai biết Tần gia có nịnh hót Đạt Hề thế gia hay không? Nên muốn động thủ phải điều tra rõ ràng chuyện này.
Trương Mậu Thụy vẻ mặt không vui, nhẹ ” Uh ” một tiếng. Trong lòng lão hiển nhiên rất tức giận, bất bình.
Hứa Nhạc nhắc nhở:
– Mậu Thụy tộc trưởng, từ giờ đến lúc Gia tộc luận phẩm bất quá chỉ còn hơn ba năm. Chỉ cần chúng ta an bài thỏa đáng, đến lúc đó muốn Tần gia mất đi tước vị quý tộc, nhà tan cửa nát có gì là khó.
Ba năm. Nói như thế ít nhất phải chờ ba năm.
Trương Mậu Thụy vô cùng buồn bực, Tần gia tồn tại thêm dù chỉ một ngày trong lòng lão cũng không thấy thoải mái. Nhưng ngay cả hào môn Hứa gia cũng phải xem sắc mặt Đạt Hề thế gia, huống chi vọng tộc Trương gia của lão.
Trong Đạt Hề gia thành bảo, Đạt Hề Dương bị phụ thân Đạt Hề Hằng gọi về, hỏi han tình huống lúc đó.
Đạt Hề Dương đem chuyện mình chứng kiến kể chi tiết lại một lần, tộc trưởng thế gia Đạt Hề Hằng thoáng trầm tư, thở dài nói:
– Tiểu tử Tần gia này không đơn giản. Ẩn nhẫn lâu như thế vì lần bộc phát phản kích này. Bởi vậy thế lực có chủ ý với Tần gia khẳng định rất khó khăn.
– Có gì khó khăn? Thế lực hàn môn Tần gia đơn độc, Tần Vô Song đánh chết Trương Hiển bất quá chỉ là chuyện dây dưa của hai võ đồng, đối với đại cục căn bản không có ảnh hưởng.
Đạt Hề Dương tuổi còn nhỏ, dù sao cái nhìn đối với đại cục không thể bằng phụ thân.
– Hắc hắc, nếu ngươi không ra mặt làm chứng, hiển nhiên sẽ không thấy khó khăn. Ngươi nhất thời ra mặt, thế cục đã biến đổi hoàn toàn.
Đạt Hề Hằng thở dài nói.
Đạt Hề Dương cắn môi tự hỏi trong chốc lát. Rút cuộc gã cũng hiểu ra, không khỏi nở nụ cười:
– Nói như vậy, hài nhi đứng ra nói một câu nói thật, nhưng lại khiến Tần gia vãn hồi được thế cục.
– Không sai, hiện giờ gia tộc Hứa gia phỏng chừng đang nghi thần nghi quỷ, cho rằng Tần gia có thể có ràng buộc với Đạt Hề thế gia ta.
Đạt Hề Hằng cười lớn nói.
– Ồ? Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Có cần phải giải thích rõ ràng không?
Đạt Hề Dương ban đầu căn bản chỉ là ra mặt làm chứng, nói một câu nói thật lòng mà thôi.
Đạt Hề Hằng lắc đầu, thản nhiên nói:
– Giải thích rõ ràng chuyện gì? Làm thế chẳng phải Đạt Hề thế gia chúng ta sẽ dây dưa với bọn họ sao. Coi như chuyện này chưa từng phát sinh, chúng ta không cần vì một quý tộc nhỏ bé như Trương gia tỏ thái độ.
Thượng phẩm quý tộc tỏ thái độ vì hạ phẩm quý tộc. Đây thực sự là việc rất mất thể diện, không cần phải làm.
Đạt Hề Dương gật đầu:
– Cũng tốt, coi như cùng Tần gia kết một thiện duyên. Nhi tử đã chứng kiến biến hóa mấy tháng của tiểu tử Tần gia, Tần thị nhất môn không chừng có thể hưng vượng trong tay hắn. Tần gia tại Đông Lâm trấn rất có danh tiếng, được bình dân ủng hộ.
– Bởi vì bọn họ danh tiếng rất tốt, nên mới ngày một suy yếu. Tại Bách Việt quốc không thể làm việc thiện ngoài thân. Chỉ có như nước chảy mây trôi giữ gìn sự thanh tĩnh trong suy nghĩ cùng phán đoán mới là sinh tồn chi đạo. Dương nhi, ngươi phải nhớ kỹ điểm này.
Đạt Hề Hằng nói một cách thấm thía.
Đạt Hề Dương luôn thần tượng phụ thân. Gã ghi vào trong tâm can lời dạy của phụ thân.
– Tốt lắm, ngươi trở về đi. Võ đồng viện nhiều chuyện thị phi, tốt nhất là ngươi đừng nên xen vào, tiếp tục bảo trì tư thái cao ngạo.
Đạt Hề thế gia tại La Giang quận luôn giữ hình tượng siêu nhiên, bao quát mọi tồn tại khác.
– Vâng.
Đạt Hề Dương gật đầu, lập tức hỏi lại:
– Phụ thân, gần đây có tin tức đại ca không?
Đạt Hề Hằng buồn bã lắc đầu:
– Chuyện kia đại ca ngươi nhất thời không tiếp nhận được. Ngươi cũng không cần lo lắng, tính cách đại ca ngươi thành thục, sớm muộn cũng sẽ nghĩ thông suốt.
– Đại ca.
Đạt Hề Dương lầm bầm một tiếng, theo sau bước ra ngoài.
Mặt trời chiều dần ngả về phía Tây, bên ngoài La Giang quận thành, Tần Vô Song đã qua được năm trạm kiểm tra của quan quân. Bọn hắn vừa đi đến cửa thành, nhìn thấy một võ đồng áo lam đứng dưới cửa thành. Hai tay gã ôm trước ngực, thần thái ung dung, mỉm cười nhìn Tần Vô Song.
– Nghe nói ngươi phải rời khỏi Võ đồng viện?
Đạt Hề Dương mở lời trước.
– Tạm thời rời đi mà thôi.
– Không đi không được sao?
Đạt Hề Dương lại hỏi.
– Vì sao?
Tần Vô Song sửng sốt.
– Đã lâu Võ đồng viện tại La Giang quận không có lấy một kẻ thú vị. Khó khăn lắm ngươi mới xuất hiện, ngươi đi chẳng phải lại khiến nơi đó càng nhàm chán hơn sao?
Đạt Hề Dương thản nhiên thở dài nói.
– Uh? Không ngờ Võ đồng viện còn có người cảm thấy Tần Vô Song ta thú vị, quả thực là hiếm thấy! Lời này từ miệng Đạt Hề Dương ngươi nói ra khiến ta có cảm giác vô cùng khoái trá.
– Không thể không đi sao?
– Quả thực khó khăn lắm mới được Đạt Hề huynh giữ lại. Ba năm sau ta sẽ quay lại. Hy vọng khi đó có thể cùng Đạt Hề huynh nói chuyện thật thoải mái.
Đạt Hề Dương thở dài, gã biết ý Tần Vô Song đã quyết, chỉ lẩm bẩm nói:
– Ngươi ẩn mình thật sâu, quả thực nhãn lực của ta chưa đủ sắc bén. Ở chung với ngươi nhiều năm như vậy, bây giờ mới biết ngươi đích thực ngọa hổ tàng long. Nói như vậy, lần trước ngươi cùng Trương Hiển quyết đấu đã sử dụng khổ nhục kế?
Tần Vô Song dở khóc dở cười. Có loại khổ nhục kế như thế sao? Đầu bị người ta đánh nặng như thế, có điểm nào gọi là khổ nhục kế, giống tự sát thì đúng hơn.
Trong lòng cười khổ, nhưng ngoài miệng hắn ứng đáp:
– Giang hồ hiểm ác, bất đắc dĩ phải làm thế.
– Ra thế. Sau này còn gặp lại.
Đạt Hề Dương cười sang sảng, đột nhiên nói:
– Có lẽ có một ngày, ta cùng ngươi sẽ đồng thời xuất hiện trên một vũ đài rộng lớn hơn.
– Có lẽ.
Tần Vô Song thản nhiên ứng đáp, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, hắn nói thêm một câu:
– Cám ơn.
– Cám ơn cái gì? Ta chỉ không muốn người ta có cảm giác La Giang quận Võ đồng viện chúng ta không có lấy một người can đảm.
Tần Vô Song cười nói:
– Không phải ta tạ ơn ngươi làm chứng cho ta, mà tạ ơn ngươi buổi tối hôm đó không vạch trần ta.
– Hả? Buổi tối hôm đó sao ngươi biết ta có ở đó?
Đạt Hề Dương ngây người, cười lớn hỏi:
– Vậy vì sao ngươi đứng ngoài cửa lại nói ta căn bản không có ở đó?
– Chỉ vì ta không muốn làm khó ngươi. Ngươi không vạch trần ta, ta tự nhiên cũng không thể lôi ngươi dính vào chuyện đó.
Đạt Hề Dương nhớ tới tình hình đêm đó, bất giác gã nở nụ cười:
– Tốc độ phản kích cùng thủ đoạn của ngươi thực sắc bén. Nhớ tới vẻ mặt Hứa Đình hôm đó, ta ở trong phòng cũng không nhịn được cười.
– May mắn ngươi không cười, nếu không bọn Hứa Đình sẽ tưởng ngươi làm.
Đạt Hề Dương khoát tay, vẻ mặt vô lo nói:
– Thực ra bọn chúng đã hoài nghi, chỉ là không dám nói ra thôi.
Khẩu khí này, thần thái này, cử chỉ này biểu hiện khí chất thượng phẩm quý tộc. Căn bản trong lòng không thèm để ý đến phản ứng của hào môn Hứa thị.
Thế nào là phong thái cường giả, ngạo khí của địa vị cao quý, biểu hiện của Đạt Hề Dương đối với Tần Vô Song là một minh chứng rõ ràng nhất.