Bạn đang đọc Khi Vật Hy Sinh Trở Thành Nữ Ch… – Chương 18: Sát Thủ Khiến Người Ta Đau Lòng
Nam nhân theo bản năng muốn đứng lên, nhưng vừa rồi đã mất đi một lượng máu lớn, bây giờ đầu óc của hắn vô cùng choáng váng, căn bản không đứng vững.
Hắn cố gắng bám vào vách tường muốn đứng lên, nhưng hai chân vô lực không thể chống đỡ được trọng lượng cơ thể, lần nữa ngã xuống đất.
Tươi cười trên mặt Phượng Khuynh Ca càng thêm đậm, cô ngồi xổm xuống, nâng cằm nam nhân lên, vẻ mặt xấu xa nhìn hắn.
Lúc này, nam nhân vẫn luôn kiên trì chịu đựng đã không thể tiếp tục chống đỡ, đầu hắn gục xuống, vừa vặn đặt trên vai cô.
Phượng Khuynh Ca nhíu nhíu mày, quần áo trên người cô dính đầy vết máu, mùi máu tươi tản ra ngày một nồng đậm, nếu không may người mới rời đi vừa rồi trở lại, thật không biết chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Nam nhân này rốt cuộc là ai. Bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể chịu đựng được đến bây giờ, quả thực rất không tầm thường. Nhưng hắn bị thương nặng như vậy, nếu không trị kịp thời, tên này sẽ bị mất máu quá nhiều mà chết.
Phượng Khuynh Ca cô vốn là một người không thích xen vào việc của người khác, nhưng có một người bị thương nặng như vậy nằm trước mặt mình mà không chịu cứu chữa, chẳng khác nào cô đã gián tiếp giết người.
“Ma thụ, ta có nên cứu hắn hay không?” Được rồi,vấn đề khó khăn này cứ giao cho ma thụ giải quyết đi.
“Lam Kiếm Tà, sát thủ, bảy tuổi đã bắt đầu giết người, thủ đoạn vô cùng hung ác tàn nhẫn, từng tuyên bố rằng có ơn tất trả, có thù tất báo.”
Thông tin ma thụ cung cấp làm cho cô thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nếu hắn đã không phải một con sói mắt trắng, vong ơn phụ nghĩa, vậy thì coi như tiện tay cứu đi người đi.
Sau khi đưa Lam Kiếm Tà vào phòng, Phượng Khuynh Ca nhanh chóng thay quần áo, dọn dẹp sạch sẽ vết máu bên ngoài, cũng không quên dùng nước hoa che mất mùi, xong xuôi đâu đó, cô mới trở vê ̀phòng.
Lấy hòm thuốc trong không gian ra, cô liền giúp hắn xem xét vết thương. Cởi xong áo của Lam Kiếm Tà, lúc nhìn thấy miệng vết thương đầy máu của hắn, tay Phượng Khuynh Ca liền rung lên, suýt chút đổ cả chai thuốc sát trùng lên mặt hắn.
Trên khuôn ngực rộng rãi vô số những vết sẹo, có lớn có nhỏ, có vết sẹo do dao, cũng có vết sẹo do đạn. Nhớ tới những gì ma thụ nói lúc nãy, cô không khỏi hít sâu, bất giác cảm thấy đau lòng cho những chuyện hắn từng trải qua.
“Vốn muốn để anh nếm thử mùi vị của thoát y thảo cùng thân ái thảo, bây giờ coi như xong. Anh cũng đủ đáng thương rồi.” Phượng Khuynh Ca thở dài: “Tôi cũng không muốn biết anh là ai. Sau khi tỉnh lại anh liền đi đi.”
Phượng Khuynh Ca không đủ sức để kéo hắn lên giường hay sô pha, đành để hắn nằm trên thảm, sau đó lấy chăn đắp lên, như vậy sẽ không đến nỗi bị lạnh. Sau khi thu thập xong xuôi, cô có hơi chút mệt mỏi, liền ngồi xuống cạnh người đang ngủ kia.
“Ring….ring….” Nhạc chuông điện thoại vang lên, Phượng Khuynh Ca nhu nhu đôi mắt, lười biếng nhấn nút nghe: “A lô.”
“Khuynh Ca, ở trong phòng làm gì, bọn mình mang cậu ra ngoài chơi, ở trong phòng rất nhàm chán đó.” Tiếng nói Trương Tử Long vang lên ở đầu dây bên kia.
“Không cần, tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại tiếp tục.” Cô làm sao có thể đi vào lúc này. Hiện giờ bên cạnh đang có một người bị thương, vả lại cô cũng không phải y tá chuyên nghiệp, nếu băng bó không tốt, để hắn bị nhiễm trùng hay phát sốt thì phải làm sao?
“Bọn mình sắp rời bến rồi, nếu cậu còn không xuống đây, mình sẽ lên đó tìm cậu.”
Tìm cô, như vậy sao được, cô phải giải thích như thế nào về việc trong phòng mình có một người đàn ông. Hắn ta là sát thủ, co lẽ không dễ chết như vậy đâu.
“Được, tôi lập tức xuống ngay.”
Phượng Khuynh Ca thay xong quần áo. Cô sờ thử trán hắn, rất bình thường. Tuy sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nhưng hô hấp đã vững vàng, tốt hơn rất nhiều so với vừa rồi.
“Cửa tôi không khóa, anh có thể tuỳ thời rời đi, nếu cảm thấy chưa ổn, cứ tiếp tục ở lại phòng này…. Xem ra mình phải đổi một căn phòng khác mới được.” Phượng Khuynh Ca tự mình lẩm bẩm, sau đó bước ra ngoài.
Khi cánh cửa vừa khép lại, người đàn ông những tưởng vẫn hôn mê liền mở mắt ra, trong đôi con ngươi lạnh lẽo hiện lên thầm sắc phức tạp cùng rối rắm.