Bạn đang đọc Khi Vật Hy Sinh Trở Thành Nữ Ch… – Chương 17: Hỗn Đản, Dám Hôn Tôi
Vọng Sa đảo, thiên đường nghỉ dưỡng được yêu thích nhất của nhóm quý thiếu gia tiểu thư. Phượng Khuynh Ca đứng trên bờ biển trải đầy cát vàng, ngắm nhìn những mỹ nhân đủ loại màu da mặc áo tắm hai mảnh đi tới lui trên bãi cát, thỉnh thoảng lại lắc lắc vòng eo, gợi cảm tạo hình, khiến đám đàn ông có mặt hưởng thụ một bữa tiệc thị giác tuyệt vời.
Sau khi đặt chân lên đảo nhỏ này, Phượng Khuynh Ca liền bị đám bạn bè vô lương ném lại. Bọn họ sau khi ném chìa khóa cùng số phòng cho cô liền cùng nhau ra biển, bỏ mặt cô tự an bài.
Phượng Khuynh Ca cũng không có ý kiến gì, cô còn vô cùng mừng rỡ vì thanh tĩnh. Sau khi đem đồ đặt sắp xếp xong xuôi, Phượng Khuynh Ca chuẩn bị ra ngoài tìm chút gì để ăn, hơn bốn giờ ngồi xe, cô đã có chút đói bụng.
Bước vào trong thang máy, bên trong chỉ có một người. Phượng Khuynh Ca tùy ý nhìn một chút, người nọ cũng chẳng có gì thú vị, ngoài một thân hắc y từ đầu đến chân, lại thêm một cặp kính râm che gần nửa khuôn mặt.
Mặc kệ, dù sao cô cũng không phải kẻ thích xen vào chuyện của người khác.
Sau khi ra khỏi thang máy, cô đến quán mỳ thịt bò cạnh khách sạn giải quyết xong cơn đói liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Lúc cô cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa thì bất ngờ bị một cánh tay hữu lực từ phía sau ôm chặt. Không chờ cô kịp phản ứng, hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông liền tới gần, tiếp theo đầu lưỡi ấm áp ôn nhuận tiến vào miệng cô, cùng chiếc lưỡi đinh hương của cô qua lại dây dưa.
Phượng Khuynh Ca kinh hãi, vội vàng đẩy hắn. Nhưng sức lực của hắn vô cùng mạnh mẽ, một cô gái như cô căn bản không thể nào lay động được. Phượng Khuynh Ca muốn cắn đầu lưỡi hắn, nhưng dường như nhìn thấu được ý định của cô, đối phương đã nhanh chóng tránh được công kích.
“Cộp….cộp….cộp…” Lúc này có tiếng bước chân đang tiến về phía bọn họ, theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, Phượng Khuynh Ca nhận thấy hô hấp của người đàn ông đang hôn mình cứng lại, cánh tay đang ôm cô cũng xiết chặt hơn.
Nguyên tưởng rằng xui xẻo đụng phải kẻ háo sắc, Phượng Khuynh Ca rốt cuộc cũng nhận thấy được điểm dị thường. Tuy người đàn ông vẫn đang hôn cô, nhưng hiển nhiên là trong lòng có chút không yên, luôn âm thầm quan sát hành động của người đang đi tới.
Phượng Khuynh Ca thử cử động tay, nhưng không thể thoát ra, tay của người đàn ông quá mạnh mẽ, mà hai chân cô cũng bị hắn gắt gao giam cầm.
Phượng Khuynh Ca phát hiện trước ngực hắn có chất lỏng ấm áp chảy xuống, thấm ướt quần áo của cả hai. Quan sát kĩ lại mới nhận ra được hô hấp của hắn có phần dồn dập, hiển nhiên là đã bị thương.
Như vậy cũng tốt, nếu hắn đã bị thương thì một lát nữa cơ sẽ có cơ hội phản kích. Nhưng người nọ nếu còn không rời khỏi thì tên hỗn đản đang ngăn chặn cô cũng sẽ không bỏ qua cho cô được. Cô phải tìm cách phá vỡ cục diện này mới được.
“Ừm…” Âm thanh tràn ngập hương vị tình dục từ trong miệng Phượng Khuynh Ca thoát ra. Cô “thống khổ” vặn vẹo thắt lưng mảnh khảnh, một bộ dáng ý loạn tình mê.
Động tác hôn của người đàn ông hơi khựng lại một chút, sau đó liền ngoan ngoãn phối hợp với cô. Một bàn tay nắm lấy thắt lưng nhỏ nhắn, bàn tay còn lại di chuyển lên ngực cô. Lúc chạm đến đôi thỏ ngọc no đủ trước ngực Phượng Khuynh Ca, thân thể người đàn ông đột nhiên rung lên một chút.
Vốn người đi tới còn có chút nghi ngờ, bất quá khi nhìn thấy tiết mục kích tình của đôi nam nữ trước mắt càng ngày càng đặc sắc, nói không chừng còn có thể ngay tại hành lang đánh “dã chiến”, hắn ta lắc lắc đầu, sau đó xoay người rời đi.
Cuối cùng tên đàn ông chết tiệt này cũng chịu buông tứ chi của cô ra. Phượng Khuynh Ca dùng sức đẩy hắn, dựa lưng vào tường, há miệng thật to hít từng ngụm không khí.
Phượng Khuynh Ca ngẩng đầu lên, phẫn nộ trừng mắt nhìn người nọ. Nhưng khi nhìn rõ ràng hình dạng của người trước mặt, cô liền kinh ngạc, thì ra đây là người đàn ông kỳ quái mà cô đã gặp trong thang máy lúc nãy mà.
Có lẽ không thể chống đỡ được nữa, người nọ từ vách tường từ từ trượt xuống, thống khổ đưa tay ôm lấy ngực.
“Hô….” Trong miệng hắn bật ra âm thanh rên rỉ mơ hồ, xem ra là rất cố gắng áp chế đau đớn.
“Hỗn đản, anh dám hôn tôi. Đây chính là nụ hôn đầu tiên của tôi, anh lưu lại cho tôi bóng ma tâm lý như vậy, bảo tôi sau này làm sao đối diện với người đàn ông khác đây?” Phượng Khuynh Ca tức giận, giơ chân đá tên đang ngồi trên đất một cước.
Nam nhân đưa tay, nắm được bàn chân của cô, lạnh lùng ngẩng đầu lên. Tuy rằng hắn đeo kính râm, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương trong đôi mắt ấy.
“Trừng, trừng tôi làm cái gì? Anh đã làm sai, không nhận lỗi thì thôi, lại còn muốn uy hiếp tôi. Đã không biết phân biệt như vậy, hôm nay tôi tuyệt đối sẽ để cho anh nhớ kỹ, một bài học khó quên.” Phượng Khuynh Ca nhe ra một nụ cười tà ác, nói.
Trông thấy nụ cười của cô, đầu tiên ánh mắt nam nhân hơi lóe, tiếp theo trong lòng liền có dự cảm không hề ổn chút nào.