Bạn đang đọc Khi Trâu Già Gặp Cỏ Non: Chương 05
Chương 5
Không phải oan gia không gặp mặt.
Nói thật, khi đó cô thật sự muốn tìm một bức tường đụng chết mình.
Dù là ngay tại lúc này, cô cũng không muốn nương tay với mình.
“Aaaaaaaa, mình làm sao lại không chết a!” Lâm Nhược Hi khổ sở nằm trên bàn, cực kì ảo nảo kêu la thảm thiết.
Tình cảm nhỏ bé mới nảy mầm bị động tác chó ăn cứt bóp chết từ trong trứng nước, vô cùng tiếc nuối.
Biết vậy sẽ chẳng làm, phải biết tình huống lúc đó xấu hổ đến tột cùng, Hải Dật kéo cô dậy, cô lại dẫm lên mép váy. Nếu như nói, mới vừa rồi cái tình huống kinh điển chó đớp cứt đó Hải Dật còn chưa nhìn thấy cụ thể, thì lần này, anh đã nhìn được một cách rõ ràng từng chi tiết. Kết quả, kết quả, sau khi đứng dậy, Nhược Hi lấy tay che mặt giống như con chuột chạy qua đường, lẩn vào đám đông, biến mất, thậm chí còn hận không thể treo một tấm thẻ đằng sau lưng ghi tôi không có liên quan, tôi không….
“Được rồi, bạn cũng đủ mất mặt rồi, bây giờ toàn bộ mọi người đều đi hỏi thăm tin tức cô gái hôm đó nhảy với Hải Dật là ai, cậu cực kì có phong cách”. Lão Tam ngồi trên giường ăn bánh gạo, âm thanh nhắc nhở Nhược Hi, hành động của cô ngày đó giống hệt như chuột.
“Đại tỷ, mình thật chẳng dám nhận. Nhưng mà Hải Dật là ai, tại sao lại có nhiều người hỏi như vậy?” Lâm Nhược Hi thấy bạn tốt nhắc tới người trong lòng, vội vàng sán lại gần, ngồi trên ghế cạnh giường lão tam.
“Anh ta? Hội trưởng hội học sinh tiền nhiệm, bây giờ làm bác sĩ thực tập tại bệnh viện của gia đình, nghe nói bệnh viên kia chỉ có nhận các bác sĩ đã từng học Thạc sĩ ở nước ngoài trở về. Mặt khác, anh ta cũng là nhân vật phong vân trong trường chúng ta, không chỉ là hội trưởng hội học sinh, còn là hội trưởng hội văn học, trong hội thư pháp vẫn còn treo ba tác phẩm của anh ta….
Chẳng trách ngón tay anh ta lại thon dài như thế, hóa ra cầm được bút lông cũng là năng lực trời cho, Nhược Hi nhìn cái móng gà của mình, ngón tay gầy xương xương, một chút thịt cũng không có, nếu cầm bút lông, thật không biết là bút lông cầm cô hay là cô cầm bút lông.
Haiz! Có thể kết hợp được với bạch mã cũng phải là công chúa, nhưng cô quả thật chỉ là cô bé lọ lem mà thôi, ý nghĩ này vừa xuất hiện đã thành công chèn ép hết tất cả nhiệt tình cách mạng, Nhược Hi không thể không ngẩng lên nhìn Chân Chân: “Bạn nói, tỉ lệ bạch mã hoàng tử yêu cô bé lọ lem là bao nhiêu phần trăm?”
Chân Chân nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Loại khả năng này không phải là không có, tỷ lệ giống như bạn đi ra ngoài mua ba vé sổ xố, sau đó cả ba đều trúng thưởng, quan trọng là, cùng trúng thưởng hạng nhất. Ừm, hai người tỉ lệ không sai biệt lắm”.
Nhược Hi im lặng hỏi ông trời dựa người lên ghế, nếu thật sự như vậy, hay là cô nên thôi đi. Nếu không chỉ đơn phương mà có thể làm tốt, thì buông tha cũng là biện pháp tốt.
Ai, phí của trời, nên giải trừ đau khổ chỉ có cách là ăn uống, cho nên Lâm Nhược Hi cậy vào chiều cao ưu thế của bản thân, nhảy lên kéo gói bánh của Chân Chân, thả vào trong miệng, nhai nhóp nhép.
“Lâm, Nhược, Hi, bạn không biết xấu hổ, không cho cướp đồ ăn của mình~!”
Được rồi, ai so với cô thảm hại hơn, không chỉ có phát hiện mục tiêu ở trên sao Hỏa, còn bị người khác đánh cho thành đầu heo…
DĐLQĐ
Tới chủ nhật, Bối Ninh và lão ngũ cùng trở về nhà, Chân Chân đi dạo phố cùng Ngô Hạo, chỉ còn Nhược Hi nằm ở trong phòng không biết mình nên đi đâu.
Mặc dù hai mẹ con họ đảm bảo sẽ không quấy nhiễu tới cuộc sống của mình, nhưng ở chung một mái nhà khó tránh cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, hơn nữa còn trải qua chuyện đáng ghét như vậy, khẳng định không thể thoải mái mà chung đụng, nếu như tranh cãi, ba lại ở giữa sẽ cảm thấy khó xử, thôi, tốt nhất không trở về, như vậy cũng tránh phát sinh chuyện khiến mình không thoải mái.
Lâm Nhược Hi còn đang suy nghĩ thì dì quản lí kí túc xá gọi: “Lâm Nhược Hi phòng 208 có điện thoại.”
Kí túc xá đại học y chỉ có bốn tầng, dì quản lí ở tầng dưới cất giọng hoàn toàn không cần bất kì thiết bị máy mọc nào toàn bộ tầng lầu đều nghe rõ ràng, vì vậy để cho lỗ tai được yên tĩnh không bị người khác nhắc nhở, cô nhanh chóng chạy xuống, nếu không muốn xảy ra án mạng. Bởi mọi người sẽ hợp lại tấn công, cho đến khi người trong cuộc vết thương đầy mình bò xuống nghe điện thoại mới thôi. Không, nghe nói có người còn bị uy hiếp: Nếu như ngươi không đi xuống, toàn bộ người trong kí túc xá sẽ đem ngươi ném xuống.
Không cần nghĩ, nhất định là điện thoại ba gọi đến.
Thật ra thì ba cũng rất khó xử. Mẹ qua đời đã lâu, ba một mình vất vả nuôi nấng Nhược Hi. Mắt thấy Nhược Hi học lớp mười hai ở tại trường, trong nhà chỉ còn một mình ông, nấu cơm một mình, giặt giũ một mình, mua đồ ăn nấu ăn một mình. Thật ra ông tìm một người phụ nữ bầu bạn cũng không sao, thậm chí lúc bắt đầu có người giới thiệu Lâm Nhược Hi còn trêu chọc ông, rốt cuộc người nào mới thích hợp với ba, cho đến khi dì Mục xuất hiện, Lâm Nhược Hi mới biết mình sai lầm rồi. Nói là một chuyện, làm lại là chuyện khác. Ba ở bên cạnh cô mười năm bây giờ dưới tình huống thần không biết quỷ không hay mang một người phụ nữ khác về nhà ở, điều này khiến cho cô có chút cảm giác bài xích.
Vì thế, nhà cũng không còn là nhà cô, ở đó có một nữ chủ nhân khác, thậm chí cũng có một đứa con khác, vì vậy, cô là ai, cô rốt cuộc là cái gì?
“Lâm Nhược Hi, điện thoại!” Âm thanh của dì quản lí dưới lầu một trước sau như một vang lên, quả nhiên ngay sau đó có người ở phòng bên cạnh tới gõ cửa: “Nhược Hi, Nhược Hi, bạn có điện thoại”.
Dưới tinh thần bất khuất của dì quản lí, cùng sự ương ngạnh của người bạn học ở phòng bên cạnh, khiến Nhược Hi nhức đầu vô cùng.
Cái này, được rồi, thà mình bị chết, cũng không thể kéo theo mọi người.
Nhược Hi hùng dũng, khíách hiên ngang túm một túi xách lớn, kéo của phòng, lúc đi ra bạn học phòng bên cạnh nói: “Bạn ở trong phòng hả? Vậy còn để dì quản lí gọi lâu như vậy?” Sau đó đi xuống lầu.
Cầm điện thoại, suy nghĩ một lát, mới nói: “Ba, hôm nay con về nhà”.
“Ba gọi điện cũng muốn hỏi con, sao bây giờ vẫn chưa về nhà”. Lâm Húc Thịnh sợ cô còn đang tức giận, cẩn thận nói.
“Con bận, nên làm nốt việc, bây giờ sẽ về”. Giọng nói Lâm Nhược Hi lộ ra vẻ mệt mỏi, bất đắc dĩ.
“Chuyện này, Bảo Bảo, dì Mục hỏi con muốn ăn gì, để dì làm”. Lâm Húc Thịnh muốn tạo quan hệ tốt cho con gái và Mục Âm.
Con rất muốn bà ta và con trai của ba dọn ra khỏi nhà! Nhược Hi tức giận gào hét trong lòng. Nhưng ngoài miệng chỉ nói: “Sao cũng được, thích ăn cái gì thì ăn đi”.
“Vậy ăn chân gà cô ca nhé, hay mứt quả cũng được, còn có…”