Khi Trâu Già Gặp Cỏ Non

Chương 04


Bạn đang đọc Khi Trâu Già Gặp Cỏ Non: Chương 04

Chương 4
Lâm Nhược Hi liều mạng cảnh cáo bản thân, chủ động ôm ấp yêu thương đã là quá mất mặt, tuyệt đối không được chảy nước miếng, như vậy thật sự không có phẩm chất, càng không thể để lộ ra nụ cười háo sắc.
Nhất định phải tự nhiên, nhất định phải đúng mực.
Casablanca, đây là bài hát mà Lâm Nhược Hi thích nhất, đáng tiếc không thích hợp để khiêu vũ. Một đám người, mặc kệ là biết nhảy hay không biết nhảy đều ở nơi này cọ xát thân mật, chật chội không chịu nổi, cũng khiến thân thể của cô và Hải Dật càng sát lại gần.
Vóc dáng của anh ta khá cao, Nhược Hi cao 1m70 cũng chỉ đến môi anh ta, cô vẫn tránh né, sợ có người nào đó muốn giúp người làm niềm vui đẩy anh ta một cái, cái trán của cô khó mà giữ được.
Nhưng mà, mãi cho đến khi gần kết thúc bản nhạc, cũng không có người nào có “đạo đức tốt” đẩy anh ta một cái, vì vậy tâm sự thiếu nữ của cô coi như rơi vào khoảng không, gần đến phút cuối vẫn còn thở dài tiếc nuối.
Nhược Hi rất không có thần kinh vận động. Cấp ba nhảy xa chỉ được 1m6, gập bụng thì chỉ được mười chín cái, chạy 100m mất hai mươi hai giây, mọi người còn mong đợi gì ở cô. Nhưng hôm nay thật kì quái, cô lại không dẫm lên chân anh ta, một lần cũng không. Muốn mong đợi cơ hội này để diễn tiết mục mỹ nữ cứu anh hùng cũng không được, mưu kế không thực hiện được, cô đau lòng hết mức, không ngừng bóp cổ tay.

Kết thúc bản nhạc, anh ta đưa cô trở về chỗ ngồi, ngồi xong, ngay sau đó buông tay cô ra.
Đến lúc này, Nhược Hi mới phát hiện, thì ra anh ta vẫn dắt tay cô, từ sàn nhảy tới chỗ ngồi.
Không hiểu tại sao, cô đột nhiên giật mình.
Nếu như nói cô lúc còn sót lại một chút tỉnh táo, đó chính là không ngừng nhắc nhở bản thân, phải hỏi anh ta lớp nào, sau đó cùng nhau làm quen, đúng rồi, nhất định phải thế.
“Tôi, tôi tên Lâm Nhược Hi, còn anh?” Giọng nói run rẩy, sóng mắt mơ màng.
Chắc sự nhút nhát của cô cũng rơi vào trong ánh mắt anh ta. Sau đó, anh ta vừa định mở miệng nói, thì đằng sau có người đột nhiên chụp vào bả vai anh ta: “Thế nào, tốt nghiệp rồi còn không buông ta cho tiểu sư muội của chúng ta? Cậu tốt nhất để lại cho bọn mình hai hoa hậu giảng đường đi, xung quanh cậu một trăm dặm không lưu lại người sống, sẽ khiến các tiểu sư đệ trạng thái thăng bằng mất đi ổn định”.
Hải Dật quay đầu lại, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, mới nói: “Không được, tiểu sư muội này rất hiền lành, sợ bị bọn họ làm hại”.
“Cút. Cậu chính là con sói đang để ý tiểu nữ sinh”. Người vừa tới gương mặt tức giận, khóe miệng cong lên.
Nhược Hi nhìn trộm bọn họ tranh cãi, thuận tiện nhìn ngắm người trong lòng. Rất sạch sẽ, Nhược Hi nghĩ, con trai sạch sẽ là tiêu chuẩn thứ nhất. Mặc dù hầu hết bác sĩ đều rất sạch sẽ, nhưng lúc còn ở trong kí túc xá bệnh viên, không thấy được mấy người ưa sạch sẽ, cô nhìn thấy nhiều nam sinh quần áo lôi thôi, tóc để dài. Cho nên vừa nhìn thấy Hải Dật, nhẹ nhàng thoải mái khiến trái tim cô nhảy loạn, còn chưa nói đến ngón tay thon dày, mặc dù chưa nhìn kĩ nhưng chắc rất gọn gàng sạch sẽ.
Anh ta đã tốt nghiệp, vậy có phải là hơn cô năm tuổi?
“Đang nhìn cái gì?” Anh ta cười cười nhìn cô.
Không biết thì cái người vừa nãy đã bốc hơi, trước mặt Nhược Hi bây giờ chỉ có Hải Dật, cố đè nén cảm giác xấu hổ, cô ấp úng hỏi: “Sư huynh, chắc anh hơn em năm tuổi?”

“Điều này rất quan trọng sao?” Anh trầm thấp hỏi.
Hình như, không quan trọng. Cho nên Nhược Hi liều mạng lắc đầu, đáy lòng tự phỉ nhổ mình một trăm lần, một nghìn lần. Nhưng sau khi lắc đầu, đề tài tiếp theo là gì lại lặp lại tên họ mình, hỏi tên họ anh ta một lần nữa, rồi lại hỏi tuổi của anh ta?
Từ chối một lúc lâu, Nhược Hi rất không có tiền đồ nói: “À, cái đó, bạn cùng phòng đang chờ em”. Vì gia tăng độ tin cậy, cô còn đặc biệt khoa tay múa chân với mấy người bạn, hốt hoảng đứng dậy chạy đi.
Hải Dật ngẩng đầu, mấy người kia anh cũng thấy, nhưng không nhìn thấy bọn họ có động tác là gọi cô, anh đứng thẳng người nhìn bóng lưng vội vội vàng vàng của Nhược Hi, mỉm cười.
Tất nhiên Nhược Hi biết anh vẫn đang nhìn mình, có chút ngượng ngùng cô càng luống cuống.
Có lẽ, cô còn không biết bóng lưng của mình rất đẹp, Hải Dật lắc đầu cười chuẩn bị tìm một chỗ ngồi xuống, nhưng còn chưa kịp ngồi đã thấy, bóng dáng màu hồng nhạt đột nhiên ngã sấp xuống, sau đó là một tiếng ui da.
Lâm Nhược Hi nhất định phải thừa nhận một chút, cô đúng là không có tế bào vận động, ngay cả mấy bước đi cũng có thể bị trượt chân ngã sấp trên mặt đất, rầm một tiếng chấn động lòng người.
Được rồi, cô thừa nhận, cô vì muốn hấp dẫn ánh mắt người khác nên mới gây ra hành động như vậy. Nhưng cô hi vọng Hải Dật không bị mình hấp dẫn, một chút cũng không bị hấp dẫn.

Một giây, hai giây, ba giây sau…
Trước mặt giơ ra bàn tay thon dài, khiến Lâm Nhược Hi ảo não vô cùng. Một chút cũng không lãng mạn, không có chút nào hình tượng, cũng không thuần túy, cũng chẳng cảm động, thậm chí, còn không bình thường.
Hoàng tử không nên vào lúc công chúa bị té ngã giống như chó gặm cứt mà xuất hiện, đó không phải là anh hùng cứu mĩ nhân, đó chính là phá hoại cảnh đẹp.
Mắt thấy người vây xem ngày càng nhiều, nếu không đứng lên ngày mai sẽ được lên trang đầu của tập san toàn trường, Nhược Hi vẻ mặt không cam lòng ngoan ngoãn để tay vào lòng bàn tay anh, cúi đầu sát ngực, dựa vào lực cánh tay của anh ta đứng lên, gương mặt đỏ ửng nói: “A, cám ơn anh, sư huynh”.
“Xem ra, anh không tiễn em không được, anh cũng không muốn em lại vấp ngã”. Anh vẻ mặt vẫn bình thản tươi cười.
Trời a, sét đánh chết con đi, mặt mũi cũng bị vứt hết rồi! Nhược Hi một bên gào khóc, thầm nghĩ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.