Khi Trâu Già Gặp Cỏ Non

Chương 15


Bạn đang đọc Khi Trâu Già Gặp Cỏ Non: Chương 15

Chương 15
Nhược Hi âm thầm thở dài: “Nghe lời, chúng ta sẽ hòa thuận.” Thấy Mục Ca không phản ứng, cô đưa tay về phía trước, đặt trước mặt hắn.
Kết quả Mục Ca vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Vậy cô phải đồng ý, về sau đối xử tốt với tôi, không bắt nạt tôi.”
Trời ạ, hắn đang kích thích bản năng làm mẹ của cô sao? Gương mặt nhỏ nhắn anh tuấn hơi nhăn lại khiến người ta không nhịn được muốn véo một cái.
Nhược Hi cười mờ ám: “Ngoan, tôi khẳng định sẽ không bắt nạt cậu….” Phía sau chữ cậu còn kéo thật dài thật dài, liếc nhìn vẻ mặt của hắn.
Hình như bảo đảm này lay động được cậu nhóc, hắn cắn môi nói: “Được rồi, chúng ta làm hòa.”
Nhìn xem, một đứa nhóc kém cô năm tuổi, đầu óc sao có thể lợi hại bằng cô, Nhược Hi thấy mình sắp thắng lợi hưng phấn không ngừng, cố giả vờ bình tĩnh nhìn hắn.
Hai tay vừa chạm, Nhược Hi yếu đuối xoa trán: “Nhưng, Mục Ca, đầu tôi rất đau, giường đó không thoải mái, hai chúng ta đổi lại có được không?”

“Không cần, chăn này rất ấm.” Phát giác bị lừa Mục Ca mím môi nói.
Nhược Hi trợn mắt, “Chỗ đó cũng ấm.”
“Không cần, tôi thích chăn này.” Mục Ca giả bộ đang thương vùi mình vào chăn.
Đây là đứa nhỏ nhà ai, sao lại cố chấp thế này, đáng ghét chết đi. Chỉ là bộ dáng của hắn trông thật đáng yêu, Nhược Hi tạm thời tự buông tha ý nghĩ cướp đoạt sự ngây thơ của hắn, cười híp mắt nói: “Nếu như cậu nghe lời, ngay mai tôi sẽ xin mẹ cậu, mua cho cậu một đôi giày Nike.”
Điều kiện này có thể hấp dẫn hắn chứ? Nhược Hi đoán trong lòng Mục Ca đã cười đến không khép miệng lại được.
“Được, tôi đồng ý.” Mục Ca gắng gượng đồng ý.
Không đợi hắn kịp đứng dậy, cô lập tức đưa tay kéo người hắn, ỷ vào ưu thế chiều cao đạp hắn xuống, nhảy chồm lên trùm kín chăn.
Tất nhiên có người không phục, chỉ thấy Nhược Hi đang thoải mãn nằm trong chăn cuối cùng cũng buông tha: “Thôi, xem cô mới chủ động làm hòa, tôi không thèm so đo với cô.”
“Thôi đi, là tôi đại nhân đại lượng không so đo với cậu. Đại trượng phu co được giãn được, tôi giả vờ đầu hàng để lừa gạt tin tưởng của cậu, cậu cho rằng có thể đùa giỡn tôi? Tiểu đệ đê?” Nhược Hi gật gù hả hê.
“Đúng rồi, tôi không nên tin cô. Cô gian trá, độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, Khổng tử nói rất đúng tiểu nhân và đàn bà rất khó nuôi.” Mục Ca bất đắc dĩ lùi về giường xếp của mình, đắp kín chăn lầu bầu.
“Không sai, cô giá là ta, tiểu nhân là cậu, khó nuôi vô cùng.” Nhược Hi bởi vì thắng lợi dễ dàng, hừ hừ giọng tỏ vẻ thoải mái.
Đột nhiên Nhược Hi cảm thấy có mùi gì kì quái luẩn quẩn xung quanh, có chút thối, hình như là… tất thối.

Quả nhiên, thò tay tìm, nhìn thấy hai đôi tất trắng, khó trách vừa rồi hắn tỏ vẻ xấu hổ như vậy hóa ra tựa vào tường cởi tất, tên khốn kiếp này!
Nhưng cô lại bất động, giả vờ buồn ngủ, “Không thèm nói với cậu, tôi mệt, ngủ.” Nói xong còn lật người quay vào tường lẳng lặng chờ người phía sau ngủ.
Chưa đầy mười phút, thấy hơi thở của hắn đều đều, Nhược Hi cầm đôi tất nhảy xuống giường, trực tiếp đặt tất lên mặt của hắn, không đợi cô làm xong, hắn mở bừng mắt tia nhìn lạnh lẽo, Nhược Hi vừa định lên tinh thần chuẩn bị nghênh chiến, lại bị người ta bắt được mánh khóe.
Thua thiệt chính là chỗ này, Nhược Hi bình thường lấn áp hắn đã thành thói quen, thứ nhất là quên đi sức lực của hắn, thứ hai là nửa đêm làm chuyện xấu gót chân cũng không yên, vì vậy bị hắn kéo, ngã nhào lên giường, thịt đè thịt, chỉ nghe ầm một tiếng giường xếp hét thảm…
À không, là Mục Ca hét lên một tiếng thảm thiết.
Được rồi, một nữ sinh cao 1m70 nặng gần 60kg ngã lên người hắn chưa được 1m68 thì thật là, nhưng cũng không cần phải kêu thảm thiết như thế chứ? Nhược Hi nhất thời giãy dụa không đứng lên, lăn một vòng rồi mới bò dậy, lúc quay đầu, ách, thấy thương tích của hắn hơi bị nặng, đang nằm ôm vết thương, không còn hơi sức mà so đo.
“Cô thật nặng, cô là heo à?” Mục Ca cắn răng nói.
“Cái gì, cậu mới là heo.” Trong lòng áy náy muốn xin lỗi lại bị câu nói của hắn làm cho bực tức, cô cãi lại.
Hai người mắng nhau, cô heo cậu heo một lúc, Nhược Hi cảm thấy tranh chấp như vậy thật sỉ nhục cho sự thông minh của mình, bước nhanh về giường, chuẩn bị ngủ.

Ai da, âm thanh sau lưng cô không hề dứt, nhưng Nhược Hi vẫn chịu đựng không quay đầu lại. Đây là do hắn tự làm tự chịu, không thể oán trời trách đất. Lăn lộn mãi không ngủ được, cô ảo não vô cùng, rốt cuộc có trở về hay không là một vấn đề lớn, cuối cùng cô hạ quyết tâm, không thể không có cốt khí, lần này thật vất vả mới giành thắng lợi, kiên quyết giữ vững thành quả.
Ừ, cố gắng lên!
DĐLQĐ
Buổi sáng Nhược Hi tỉnh lại, Mục Ca đã không có ở trên giường, cô sửng sốt, nghĩ hắn đi tố cáo, vội vàng tới phòng bếp, Mục Âm đang chuẩn bị điểm tâm, nhìn cô đầu tóc rối bù lao tới, ân cần hỏi, “Bảo Bảo, con tìm gì?”
Nhược Hi chột dạ, ngượng ngùng cười, “Không có gì, tôi chỉ nhìn xem một chút.”
Tên tiểu tử thối không tố cáo với mẹ hắn, vậy hắn đi đâu? Mãi chờ đến khi cô tâm sự nặng nề đi vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi ra ngoài, mới thấy Mục Ca đóng cửa chính đi vào, giơ sữa đầu nành nói với Mục Âm: “Mẹ, con mua xong rồi.”
Nhược Hi đứng ở cửa nhà vệ sinh, thầm thở phào nhẹ nhõm, thấy tên tiểu tử kia bình thường, thật may không có việc gì, nếu không cô thật sự vì mình ỷ lớn hiẰ nhỏ mà áy náy nửa ngày. Mục Ca đưa ẹ sữa đậu nành, thấy Nhược Hi đứng đó ngẩn người, đột nhiên tinh thần sảng khoái gương mặt tươi cười: “Chào buổi sáng! Chị Nhược Hi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.