Bạn đang đọc Khi Trâu Già Gặp Cỏ Non: Chương 14
Chương 14
Nhược Hi bĩu môi, mặc áo khoác tới cạnh cửa ngồi xuống, lặng lẽ gọi một tiếng, bên ngoài không có phản ứng, chẳng lẽ hắn lạnh quá hôn mê? Không phải yếu ớt thế chứ? Xong rồi, nếu hắn thật sự bị làm sao, cô chắc sẽ bị cha lảm nhảm, đây chính là giày vò a. Nhưng nếu cứ bỏ qua như vậy cô không cam lòng.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng nói: “Ngu ngốc, nhanh mở cửa, tôi rất buồn ngủ.”
Thật là, suýt chút nữa bị hắn lừa. Bị nhốt ngoài cửa, đứng trên sàn nhà, còn có thể ngủ thiếp đi, thật không biết tên nhóc thối này làm bằng gì, Nhược Hi tựa người vào cửa trong lòng thầm khinh bỉ.
“Gọi nhanh một chút, sẽ để cậu vào.” Thắng lợi đang ở trước mắt, tâm tình Nhược Hi cực kì vui vẻ.
“Chị Nhược Hi, mở cửa.” Nhẹ nhàng một câu, giọng nói rất nhỏ, Nhược Hi nghe chưa đã nghiền, lại nói thêm vào: “Gọi lớn một chút, tôi không nghe thấy, còn phải nói thêm em sai rồi.”
Muốn dùng sự mềm yếu để khiến cô động lòng, điều này là không thể nào, tâm địa phải sắt đá cho hắn biết làm sai lầm của mình.
“Chị Nhược Hi, em sai rồi, chị cho em vào đi, em không dám nữa!” Câu nói này rất lớn, lớn đến nỗi hai người ở phòng đối diện phải lao ra ngoài, lúc hai người vừa lao ra, Mục Ca vừa vặn trượt chân ngã vào cạnh cửa, động tác cuối cùng còn phối hợp với âm thanh nức nở.
Nhược Hi cảm thấy có gì không đúng, nhưng không nghĩ ra được, đến khi Lâm Húc Thịnh dùng sức gõ cửa, cô mới nhảy dựng lên: “Lâm Nhược Hi mở cửa cho ba, Mục Ca ngất xỉu.”
Hả? Thật sao? Không phải chỉ mới đông lạnh mười phút? Tay Nhược Hi run run vội vàng mở cửa, chỉ thấy ba đang đỡ Mục Ca cả người mềm oặt đặt lên trên giường, sau đó Mục Âm lo lắng đưa một cốc nước ấm đến khóe miệng Mục Ca, một lúc lâu hắn mới nhấp miệng, căn bản là chưa hề hé miệng.
Lâm Nhược Hi cũng bắt đầu lo lắng, cô không phải cố ý, cũng không phải vô tình. Mặc dù đùa giỡn, nhưng khiến Mục Ca té xỉu cô cũng cảm thấy áy náy, muốn giải thích với Mục Âm một chút, cô không cố ý, nhưng Mục Âm lại cuống cuồng đi ra đi vào, chính là không cho cô cơ hội giải thích, vì vậy cô quay người nhìn ba nói: “Con không phải cố ý, con nghĩ cậu ta thân thể khỏe mạnh, không có việc gì, con chỉ đùa.”
“Con lớn như vậy còn so đo với đứa bé? Con hơn Mục Ca năm tuổi, bây giờ mới học năm nhất trung học, con đã học đại học, nhiều năm đọc sách như vậy uổng công rồi phải không? Không có chuyện gì nhốt người ta ở ngoài phòng lúc trời rét lạnh, đó là đùa giỡn, lớn như vậy còn không biết chuyện nên hay không nên làm?” Lâm Húc Thịnh rất ít khi nghiêm khắc như vậy, lúc trước khi Nhược Hi gây họa, ông đều nhẹ nhàng nhắc nhở vài câu coi như xong, lần này lại nghiêm khắc phê bình, khiến Nhược Hi sững sờ.
Nhược Hi làm sai nên không dám hỏi lại, chỉ có thể cúi đầu lắng nghe.
Mục Âm thở dài, để cốc nước và thuốc ở trên bàn, giật nhẹ tay áo Lâm Húc Thinh: “Thôi, hai đứa chỉ đùa giỡn một chút, cũng không có ác ý, Mục Ca đã uống nước rồi, một lát Nhược Hi cho con uống thuốc là được, chúng ta trở về thôi.”
“Con phải suy nghĩ kĩ một chút, tại sao con không thể chung sống hòa bình với Mục Ca?” Giọng nói Lâm Húc Thịnh nghiêm nghị, ông chưa bao giờ nghĩ Nhược Hi lại làm khó đứa bé như vậy, sau khi tái hôn ông dường như bỏ qua cảm thụ của Nhược Hi, nhưng không nghĩ kết quả sẽ như vậy. Mọi chuyện vốn không tệ, nếu hai đứa nhỏ hòa thuận thì người lớn cũng sẽ bớt lo lắng.
Ài, thật khó khăn.
Ba và Mục Âm về phòng, chỉ để lại Nhược Hi đang nhìn Mục Ca, người chiếm dụng giường của mình, không biết làm gì.
Chẳng lẽ tối nay cô phải ngủ giường gấp? Đúng là người làm việc xấu trời đang nhìn, không ngờ được sảng khoái vừa lòng một chút hậu quả là hại chính mình. Cô uất ức nằm trên giường Mục Ca, trùm kín chăn, bình thường đúng là khổ cho hắn, giường này vừa hẹp lại giống như là ngồi trên xe lửa, nằm bị hõm xuống khiến cả người không thoải mái, lật người cũng khó khăn.
Nhược Hi ôm chăn, xoay người, bật đèn ngủ, than thở, rõ ràng nghĩ tối thứ bảy được ngủ trên giường ấm áp không ngờ lại bị lưu lạc ở trên giường này, quả nhiên tạo nghiệt không thể sống.
Đột nhiên, ánh mắt của cô thấy nụ cười đắc ý, dụi mắt, cô nhìn lại.
Cô phát hiện, Mục Ca nằm trên giường mình, đang chống nửa người lên đắc ý nhìn sang, trên mặt là nụ cười sung sướng, tiểu tử thối.
Tên khốn kiếp này, hắn giả bộ bất tỉnh.
Mục Ca, ngươi khỏe mạnh lại giả bộ ngất xỉu! Nhược Hi gầm lên.
Một đêm trăng cao gió lớn, Lâm Nhược Hi đột nhiên cười gian xảo nhìn bạn học Mục Ca nói: “Này, Mục Ca, hai chúng ta bắt tay giảng hòa chứ?”
Mục Ca để lộ nửa người, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô nói một tiếng không, sau đó cực kì cẩn thận trùm chăn núp vào góc tường, giống như con dê con bị khách nhìn trúng, run lẩy bẩy.
Nhưng hắn liều mạng chống cự không tác dụng, Nhược Hi chỉ tiếp tục mở miệng nở ra nụ cười gian xảo: “Không sao… bước đầu tiên thiết lập mối quan hệ thân thiện, chúng ta nắm tay chứ?”
Đây chính là một cái bẫy, Mục Ca ngay từ đầu đã phát hiện rồi, Nhược hi lại biểu hiện giống như hồ ly đang cố muốn giấu cái đuôi, trông vừa buồn cười vừa ngu ngốc, khiến hắn không thể không giả vờ coi như không biết, vẫn dùng vẻ mặt mơ hồ nhìn cô, giống như mình cái gì cũng không hiểu.
Đừng nói, đứa nhỏ này dáng dấp không tệ. Nhược Hi nhìn từ trên xuống dưới quan sát đánh giá Mục Ca, chẹp chẹp mồm. Ánh đèn ngủ chiếu xuống gương mặt hắn, sóng mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng, giống như mấy thiếu niên trong manga, đang tiếc tuổi vẫn còn nhỏ, nếu không Nhược Hi thật không dám khẳng định không xuống tay với hắn.