Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa

Chương 16-32


Bạn đang đọc Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa – Chương 16-32


Chương 31
Mong đợi
Đây là lần đầu tiên Diệp Tri Thu có phản ứng mạnh như thế với rượu, đầu óc cô trống rỗng, cố gắng đi đến bồn rửa tay súc miệng, trong bụng vẫn cảm thấy cồn cào khó chịu, khuôn mặt xanh xai tiều tụy. Người vốn có thói quen chấp nhận hiện thực như cô mà đến giờ cũng nghĩ rằng, sự chịu đựng này dường như không đáng.
Trợ lý bán hàng Tiểu Lưu cũng vào theo, tay chân rối loạn, hỏi: “Tổng quản lý Diệp, chị sao vậy?”
Diệp Tri Thu cố trấn tĩnh rồi nói: “Tiểu Lưu, lấy cho tôi cái túi, sau đó giúp tôi gọi anh Đới Duy Phàm bên công ty quảng cáo, rồi nói nhỏ với Tổng giám đốc Lưu một tiếng là tôi phải đi bệnh viện”.
Tiểu Lưu vội vàng chạy đi. Diệp Tri Thu lấy giấy vệ sinh lau sạch nước trên miệng rồi đứng dựa vào tường. Một lát sau, Đới Duy Phàm, Tiểu Lưu và Lưu Ngọc Bình đều chạy tới. Lưu Ngọc Bình vội hỏi: “Tiểu Diệp, cô không sao chứ? Nôn ra được thì đỡ hơn rồi, về phòng khách nghỉ đi”.
Cô xua tay nói: “Tổng giám đốc Lưu, tôi không sao, bà vào tiếp khách đi, bụng tôi rất khó chịu, anh Đới đưa tôi đi bệnh viện là ổn thôi. Tiểu Lưu, em nhớ thu xếp lịch về của khách nhé.”
Đới Duy Phàm đỡ cô đi, anh nói: “Sắp gục đến nơi rồi mà còn nghĩ đến công việc. Mất mạng chỉ vì chút tiền mới là oan gia”. Anh mở cửa xe, để Diệp Tri Thu ngồi vào, vừa lái xe vừa nói tiếp: “Gọi điện thoại cho bạn trai em đến chăm sóc đi, không phải anh không quan tâm và không lo lắng cho em, nhưng anh ấy đi thì tiện hơn”.
Diệp tri Thu mệt mỏi nói: “Giờ anh ấy đang ở Hội nghị cung cấp xe hơi, rất quan trọng, có lẽ vẫn chưa kết thúc, đợi tí nữa rồi gọi.”
“Thu Thu, cá tính của em đáng sợ thật đấy. Làm như trâu như ngựa, em mệt thế chứ còn mệt hơn nữa ông bà chủ cũng chẳng thương sót đâu. Giờ lại nghĩ cho bạn trai, thực sự anh thấy sợ em rồi đấy!”.
Hai người đang nói chuyện thì Tiểu Địch gọi điện tới truy hỏi: “Thu Thu,nói ngay, có phải người ta cầu hôn cậu rồi không?”
Diệp Tri Thu giật mình, hôm nay thật lắm điều ngạc nhiên, những lời đồn thổi đã đành, ngay cả việc được cầu hôn cũng bị truyền ra: “Cậu, sao cậu biết được?”. Trong lúc lo lắng, bụng lại quặn đau dữ dội khiến cô không nén được tiếng xuýt xoa.
“Thu Thu, cậu sao thế?”
Diệp Tri Thu ôm bụng không nói nên lời, Đới Duy Phàm cầm điện thoại của cô, nói ngắn gọn: “Thu Thu uống quá nhiều, dạ dày không ổn, tôi đang đưa cô ấy đi viện”.
“Viện nào, tôi sẽ đến ngay”.
Tân Địch đến bệnh viện trước, đã xếp số và đợi sẵn trước cổng khu cấp cứu. Cô vừa đỡ Tri Thu đi vào phòng cấp cứu tầng một vừa gay gắt hỏi Đới Duy Phàm: “Là anh để Thu Thu uống rượu à? Anh thật quá đáng!”.
Đới Duy Phàm dơ tay tỏ vẻ vô tội, Diệp Tri Thu cố gắng nói: “Tiểu Địch, không liên quan đến anh Đới. Là tớ không may, vạ lây vào việc chả ra sao”.
Tân Địch thấy Đới Duy Phàm im lặng vân vê cằm, đành nói: “Xin lỗi đã trách lầm anh. Thôi anh về đi, để tôi chăm sóc Thu Thu được rồi”.
“Nói ra lời xin lỗi một cách không hề tự nguyện thì chỉ có nhà thiết kế lớn như cô mới làm được thôi”. Đới Duy Phàm cười nói. Lời nói tuy không mang ý trách cứ nhưng cũng đủ khiến Tân Địch ngại ngùng không biết nói gì.
Bác sĩ trực khoa Nội khám cho Tri Thu, hỏi thăm cặn kẽ tình hình rồi thu xếp cho Diệp Tri Thu đi siêu âm. Sau khi cầm kết quả xét nghiệm, ông ta coi rồi nói: “Viêm dạ dày cấp tính, sau này đừng uống rượu nữa, cũng đừng ăn đồ cay và đồ kích thích, giờ phải đi truyền trước đã”.
Tuy là buổi tối nhưng phòng truyền đã kín chỗ. Tân Địch thương lượng với y tá, cô hộ lý nói lạnh băng: “Không còn giường, tôi cũng chẳng có cách nào”. Tiểu Địch đành đỡ Diệp Tri Thu tìm nơi ngồi xuống để đợi đến đợt truyền.
Khi cô y tá đang lấy thuốc, Đới Duy Phàm đi về phía đó, không biết anh chàng đã nói gì mà cái mặt lầm lì của cô ta tươi như hoa. Cô ta mở cửa một căn phòng bên cạnh, nói: “Đây là phòng tiêm, để bạn của anh vào nghỉ ở đây đi”.
Tân Địch dìu Diệp Tri Thu vào phòng nằm xuống giường, cô thấy coi thường cách Duy Phàm dùng để gây thiện cảm với người khác, nhưng cũng không thể không công nhận đẹp trai thật hữu dụng. Đới Duy Phàm đưa điện thoại lại cho Diệp Tri Thu, nói: “Anh gọi cho bạn trai của em rồi, anh ấy nói sẽ tới ngay. Thu Thu, phụ nữ mà lý trí quá thì đàn ông sẽ phục nhưng chưa chắc đã thích. Đối với anh ấy, em còn quan trọng hơn công việc đấy. Tân Địch, tôi đợi bên ngoài, chút nữa bạn trai Thu Thu tới, tôi sẽ đưa cô về”.
 
 Anh chàng bước ra ngoài, cô y tá cứ nhìn theo mãi. Tân Địch nói giọng không hài lòng: “Phiền cô, có thể truyền nước được chưa?”
Cô y tá đỏ mặt, vội quay lại tìm ven cho Tri Thu, đặt kim rồi điều chỉnh tốc độ truyền. Diệp Tri Thu cười, kéo tay để Tân Địch ngồi xuống, cô nói: “Tân Địch à, cậu vẫn cái tính đấy”.
Tân Định ngồi bên giường cũng không nhịn được cười, nhìn khuôn mặt tiều tụy của Diệp Tri Thu rồi thở dài, kéo chăn đắp cho cô, nói: “Thu Thu, không phải tớ nói cậu, nhưng một công việc mà không đem lại niềm vui ình thì đâu đáng để cậu phải lao tâm khổ tử với nó như vậy”.
“Đừng mắng tớ nữa, lúc đến đây tớ đã bị anh Đới mắng cho tơi bời rồi”.
“Tân Địch bĩu môi: “Anh ta mà cũng nói ra được một câu tử tế ư? Nhưng nói đi nói lại, anh ta cũng đúng, cậu nên gọi bạn trai tới”.
Diệp Tri Thu đang nằm bơ phờ, bỗng như nhớ ra điều gì, cô mở to mắt nhìn Tân Địch: “Tiểu Địch, ai nói cho cậu việc cầu hôn đấy?”

“À,vừa rồi tớ gặp A Phong, anh ta nói tuần trước ở quán bar cậu tuyên bố đã có người cầu hôn. Thật chẳng đáng bè bạn gì cả, thế mà không nói cho tớ biết”.
Diệp Tri Thu giờ mới yên tâm, nhớ ra việc ở quán bar của A Phong tuần trước. Nhưng cô quả thực không nhớ nổi, sau khi uống rượu mình đã nói những gì, lại càng không biết có phải lúc đó mình nói cho Hứa Chí Hằng nghe không. Cô nói: “Thế… anh ta còn nói gì nữa?”
“Anh ấy còn nói, đúng lúc đó thì bạn trai cậu đến đón, định bật sâm banh chúc mừng thì các cậu đã đi mất, còn nói lần sau nhất định anh ấy sẽ bù”.
Diệp Tri Thu xuýt xoa ôm bụng, nghĩ may mà lúc đó đã đi rồi, chứ nếu không uống cốc sâm banh đó vào thì không biết mình sẽ nói gì với Hứa Chí Hằng. Cô tiếp lời: “Tiểu Địch, cậu nói với A Phong là tiết kiệm sâm banh đi, người cầu hôn mình không phải Chí Hằng”.
“Hả hả? Thu Thu, dạo này cậu đào hoa thế! Nói ngay, nói ngay, là ai?”
Tuy là bạn thân nhưng Diệp Tri Thu thấy hơi khó mở miệng, cô nói khẽ: “Cậu nghe rồi không được “hả” với “hở” đâu nhé, đó là… Tổng giám đốc Tăng”.
Tân Địch im lặng một lát, rồi bật cười thành tiếng: “Ha ha, lão Tăng, cuối cùng thì lão ta cũng không chịu được nữa rồi”.
Tiếng cười của cô nàng Tân Địch trước giờ vẫn có tính lây truyền cao, Diệp Tri Thu dù trong lòng đang bộn bề tâm sự nhưng nhìn bạn, cô cũng không nhịn được cười, nói: “Tiểu Địch, quên chuyện này đi nhé, tớ đã từ chối rồi”.
“Cậu cứ coi như một món quà đi, có thể đáp lại là: Cám ơn, tôi không cần. Đối với người như ông Tăng, trước khi phát ngôn điều gì, ông ta đã suy nghĩ thấu đáo rồi, không dễ bị người khác làm tổn thương đâu. Với lại, cậu và ông ta cũng có nhiều điểm tương đồng, chuyện ông ta có tình cảm với cậu, tớ cũng chẳng thấy bất ngờ.”
“Đối với tớ thì đó là bất ngờ lớn. Tớ cũng không phải người dễ rung động. Tiểu Địch, tớ biết ông ta thích tớ, nhưng thích thì chưa đủ để đi đến hôn nhân và cùng nhau đi suốt cuộc đời. Hơn nữa, giờ tớ có bạn trai rồi”.
“Cậu quyết định lấy Hứa Chí Hằng rồi sống trọn đời với anh ta ư?”
Diệp Tri Thu ngừng một lát mới nói: “Vấn đề này giờ nói đến vẫn còn quá sớm, chúng tớ chưa có dự định gì cho tương lai cả”. Cô nhớ như in khoảng khắc ngập ngừng của Hứa Chí Hằng, đúng là quá sớm để nói đến chuyện tương lai. Cô buồn bã thở dài.
“Tớ chẳng thích thú gì với việc lấy chồng, nhưng tớ cảm thấy cậu thích hợp với cuộc sống hôn nhân ổn định”.
Cô lại thở dài rồi nói: “Tổng giám đốc Tăng chắc cũng có suy nghĩ giống như cậu thôi”.
Diệp Tri Thu nhắm mắt lại khẽ lắc đầu, không muốn tiếp tục nghĩ về vấn đề gì nữa. Cơn đau bụng dịu đi đôi chút, những ngày vất vả liên miên đã tiêu tốn hết sức lực của cô. Mọi mệt mỏi lại kéo đến, cô bắt đầu mơ màng vào giấc ngủ.
Hứa Chí Hằng vội vàng đi vào, Tân Địch khẽ lấy tay ra hiệu cho anh nhẹ nhàng kẻo lại đánh thức Diệp Tri Thu. Hai người ra ngoài, Tân Địch nói: “Truyền xong là có thể về nhà, bác sĩ dặn hôm nay không được ăn thêm gì nữa, mai thì chỉ ăn đồ lỏng thôi. Anh chăm sóc cô ấy nhé, tôi đi đây, mai sẽ tới thăm”.
“Cám ơn.”
Hứa Chí Hằng ngồi bên giường, quan sát kỹ Diệp Tri Thu. Cô nằm nghiêng, khuôn mặt xanh xao, đôi mày hơi chau lại, rõ ràng là cô ngủ không ngon giấc, một tay đang truyền dịch, tay kia đặt trên bụng, các ngón tay vẫn nắm chặt mép chăn màu trắng. Anh nhẹ nhàng gỡ các ngón tay của cô ra, tay còn lại khẽ luồn vào chăn, rồi nhẹ nhàng xoa bụng cho cô thỏa mái.Đôi mày cô dần giãn ra, có vẻ giấc ngủ sâu hơn một chút, nhưng chưa được bao lâu thì di động ở bên gối đổ chuông, cô giật mình, mở mắt thấy Hứa Chí Hằng, cô thở phào rồi cầm di động lên xem. Người gọi tới là Tăng Thành, cô vội nhấn nút nghe.
“Chào Tổng giám đốc Tăng.”
“Tri Thu, em không sao chứ? Tôi đang chuẩn bị đi tỉnh khác công tác, vừa thấy anh Vương gọi điện đến nói vì anh ấy chúc em một ly rượu mà em phải đi viện”.
Lão Vương này thật lắm chuyện, rõ ràng là thích xen vào chuyện của người khác đây mà. Cô đành cười chua chát và đáp: “Không sao, tôi bị viêm dạ dày cấp tính, truyền xong là ổn thôi, cũng không trách ông ấy được”.
“Có người chăm sóc em không?”
Diệp Tri Thu nhìn Hứa Chí Hằng rồi khẽ mỉm cười, nói:” Bạn trai tôi đang ở đây”.
Tăng Thành ngừng lại một lát, nói: “Thế thì được, em chú ý nghỉ ngơi, giữ gìn sức khỏe nhé!”
Diệp Tri Thu đặt di động xuống, nghĩ ngợi một lúc rồi tắt máy. cô nhìn chai truyền dịch, sau đó lại quay sang nhìn Hứa Chí Hằng, rồi mới khàn khàn nói: “Anh tới rồi à? Tiểu Địch và anh Đối đâu anh?”.
“Anh Đối đưa Tân Địch về rồi. Em ngủ tí đi, vẫn còn nửa chai truyền cơ.”
Cô ngoan ngoãn nhắm đôi mắt đỏ hoe lại, một lúc sau khẽ nói: “Chí Hằng, anh ở đây thật tốt”. Thấy Hứa Chí Hằng sững sờ, cô mỉm cười nói: “Thực ra, em rất sợ cảm giác phải nằm một mình trong bệnh viện truyền dịch, cứ phải để ý chai truyền, cảm giác trong lòng lạnh lẽo, nhưng vẫn phải nhớ việc gọi y tá. Giờ thì không cần thế nữa, có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi”.
Tuy ánh đèn tuýp chiếu xuống làm sắc mặt cô nhợt nhạt, nhưng khóe môi lại ánh lên nét cười. Hứa Chí Hằng nắm chặt tay cô, bỗng dấy lên niềm thương cảm. Anh biết từ trước tới giờ, khả năng chịu đựng của Diệp Tri Thu rất cao, không có chuyện như các cô gái khác, lấy việc ốm đau bệnh tật để nhõng nhẽo. Chỉ cần thế này mà cô cũng có thể hài lòng, yêu cầu của cô thấp như thế, anh nghĩ mà khó có thể vui vẻ được.
Truyền dịch xong, trở về nhà đã rất muộn, Diệp Tri Thu đi tắm rồi lên giường, Hứa Chí Hằng nằm bên, một tay vẫn xoa xoa bụng cô, anh hỏi: “Còn đau không em?”
“Cũng đỡ hơn nhiều rồi”.

“Em phải hứa với anh, từ sau không được uống rượu trắng nữa.” Diệp tri Thu thu người trong vòng tay anh, lặng lẽ gật đầu. Hứa Chí Hằng than thở: “Anh vừa tìm hiểu về bệnh của em, viêm dạ dày cấp tính cũng không có gì đáng ngại, nhưng phải chú ý ăn uống, nếu không sẽ dễ tái phát, thậm chí còn có khả năng dẫn đến viêm mãm tính. Nếu em cứ trì hoãn, không chịu chữa trị dứt điểm là rất phiền. Nhìn em trong bộ dạng thế này, anh rất đau lòng, em biết không?”
“Không có lần sau đâu”, cô nhẹ nhàng nói, trong lòng cũng hạ quyết tâm. Công việc này cô đã tận tâm tận lực vì nó, còn ảnh hưởng đến sức khỏe như thế, nhưng cũng vì nó mà khiến cô dính vào bao nhiêu lời đồn thổi, thật sự không đáng chút nào. Cô nói: “Sau này, dù là ai mời em cũng không uống”.
“Cùng lắm thì đổi công việc khác. Công việc này vất vả như vậy, nếu em tìm được niềm vui và thấy hài lòng về nó thí anh không nói làm gì, nhưng rõ ràng là em đang bán mạng vì công việc đấy”.
“Cùng lắm thì đổi công việc khác”. Câu này Diệp Tri Thu nghe đã quen. Khi còn yêu Phạm An Dân, cứ nói đến những phiền não trong công việc thì anh ta lại dùng nó để an ủi cô, có khi còn bồi thêm câu: “Cùng lắm thì anh nuôi em”. Dù cô không coi đó là thật nhưng những câu nói đó lại có hiệu quả rất lớn trong việc an ủi cô. Vì cô biết, có người sẵn sàng ở phía sau nâng đỡ ình, ngay cả khi sự nâng đỡ đó chưa đủ để cô dựa vào, nhưng cảm giác cũng vô cùng ấm áp.
Lúc này, cô khẽ thở dài và than thầm, lương hưu của bố mẹ đều rất thấp, việc chăm sóc cho các cụ lúc về già là trách nhiệm của cô, hơn nữa, trước mắt cô còn phải lo trả tiền mua nhà, sao có thể nói thôi là thôi ngay được. Cô không để ý lời an ủi rất mơ hồ của Chí hằng. Cô biết từ trước tới giờ, tiền bạc đối với anh không phải là vấn đề lớn. Hơn nữa, giờ cô cũng chưa thể nói hết cho anh biết những lo lắng của mình.
Cô quay người lại, úp mặt vào ngực anh, nghe tiếng tim đập nhịp nhàng, cố gắng trấn tĩnh rồi nói: “Em sẽ chú ý, em hứa đấy”.
Hứa Chí Hằng siết chặt vòng tay hơn, anh nói: “Ngủ đi em, cố gắng nghỉ ngơi vài ngày”Diệp Tri Thu gọi điện cho Lưu Ngọc Bình xin nghỉ ở nhà ba ngày. Ông Vương ở thành phố H cũng gọi điện đến xin lỗi, cứ luôn miệng nói mình không nên để cô uống rượu trắng: “Haizzz, Tổng giám đốc Tăng đã dặn đi dặn lại, nhưng hôm đó tôi uống hơi nhiều, cứ hò hét chúc tụng với anh Thẩm mãi, cô đừng để bụng nhé!”.
Diệp tri Thu biết, chẳng qua ông ta nể mặt Tăng Thành nên mới khách khí luôn miệng nói như vậy. Cô biết nếu tình hình cứ thế thì những lời đồn sẽ càng nhiều hơn nữa, nhưng đối với việc này, cô không có cách nào khác.
Khi tiếp tục đi làm, Lưu Ngọc Bình cũng an ủi cô: “Cô thấy khỏe hơn chưa? Tổng giám đốc Thẩm rất ngại với cô, ông ấy không ngờ, cô làm bên kinh doanh bao lâu như thế mà tửu lượng lại kém đến vậy.”
Đương nhiên cô cười và nói mình không sao. Lưu Ngọc Bình tỏ ra quan tâm: “Thế thì tốt, Hội chợ bán hàng kỳ này rất thành công. Đúng là gần đây cô đã quá vất vả. Tôi nghĩ thế này, nhân lúc chưa vào mùa chính, cô bàn giao vấn đề quản lý đại lý cho anh Châu làm, như thế cô sẽ có thêm thời gian để huấn luyện các cửa hàng trưởng, nắm vững việc quy hoạch thống nhất các địa điểm bán hàng”.
Diệp Tri Thu không tỏ thái độ gì, cô nói: “Vâng, không có vấn đề gì”.
Quả nhiên, cô làm đúng theo sự sắp xếp của Lưu Ngọc Bình, vui vẻ bàn giao việc liên lạc và tiếp đãi các chủ đại lý cho Quản lý Châu. Hứa Chí Hằng đang định khuyên cô không nên tiếp tục làm việc cật lực như vậy, nhưng anh không ngờ Diệp Tri Thu đã giữ lời hứa, sau Hội chợ bán hàng, cô giảm sức ép công việc, tan ca đúng giờ, bớt làm thêm, và những chuyến công tác, cũng không tham gia tiếp khách nữa. Nhiều khi anh và Tri Thu còn có thời gian đi du lịch cuối tuần, thời gian càng nhiều, họ càng muốn cùng nhau đi ăn, xem phim và đi dạo bên bờ sông.
Thời tiết trong vùng ngày càng nóng, Hứa Chí Hằng đã bắt đầu cảm nhận được cái nóng nổi tiếng nơi đây, anh nói: “Trời ơi, sao nóng thế! Giờ mới là tháng Sáu mà”.
Diệp Tri Thu cười nói: “Còn nóng như vậy đến tháng Chín, mà bây giờ chưa phải là đợt nóng cực điểm đâu, đến ngày Tang Nã (hay ngày Tam phục: xuất hiện giữa tiết Tiểu thử và Đại thử, là một ngày vừa ẩm ướt vừa ngột ngạt và có nhiệt độ cao nhất trong năm), ngồi đây e là cũng chẳng có tí gió nào ấy chứ, nhiệt độ và độ ẩm cao, lúc đó mới thấy khủng khiếp”.
Đó là một ngày cuối tuần nắng đẹp, đến lúc hoàng hôn, hai người ngồi uống trà ở Long Cung Các của khách sạn trên sông. Mặt trời xuống quá nửa, ánh nắng xế chiều hắt xuống dòng sông phản chiếu sắc vàng rực rỡ, gió sông nhè nhẹ thổi khiến người ta có cảm giác vô cùng thư thái. Trên bờ sông, có nhiều người đi dạo để giảm bớt cái nóng mùa hè, thỉnh thoảng lại có một anh chàng dũng cảm từ trên cầu tàu biểu diễn các động tác nhảy nước. Từ phía của hai người nhìn ra thì đây quả thực là một bức tranh phong cảnh điển hình của mùa hè ở xứ này.  
“Đừng dọa anh, mùa hè ở Hàng Châu, Thượng Hải đều nóng cả, anh đã chuẩn bị tâm lý rồi”.
“Em chỉ có thể nói rằng, cái nóng ở đây không giống ở những nơi đó.”
Hứa Chí Hằng nhìn xa xăm, anh nói: “Nhưng anh nghĩ rằng chỉ có mùa hè như thế này mới có cảm giác thú vị khi uống trà trên sông”.
“Thành phố này là vậy, dù có nóng ghê gớm đến mức nào cũng có những niềm vui tương ứng với nó. Thực ra, em rất thích mùa hè, đối với em, mùa hè luôn là mùa nhẹ nhàng nhất”.
Hứa Chí Hằng quay đầu nhìn cô, gần đây cô đã bớt vất vả, ăn uống cũng có giờ giấc hơn, khí sắc ngày càng tốt lên, dưới ánh hoàng hôn, gương mặt thanh tú của cô cũng được mạ sắc vàng nhạt nhạt. Chỉ có điều, thần sắc vẫn đăm chiêu suy nghĩ như mọi khi.
“Thu Thu, không phải em đang nghĩ về công việc chứ?”
Diệp Tri Thu quay lại, khẽ lắc đầu. Đâu chỉ có công việc, dạo này mọi việc nhìn thì có vẻ ổn, nhưng thực chất không phải thế, vẫn còn các tin đồn nhảm nhí, cô đoán những tin đồn ấy sẽ còn bị thêm nhiều tình tiết nữa, tuy đã quyết là lấy tĩnh trị động, làm tốt công tác chuẩn bị ứng phó với kết quả xấu nhất, nhưng cô vẫn không khỏi lo lắng. Trong đó, việc tế nhị nhất là làm thế nào để giải thích cho anh chàng không hiểu những trò hề trong giới thời trang này hiểu được. Cô đành đổi hướng câu chuyện: “Sao tự nhiên lại muốn đưa em tới đây uống trà thế?”
“Em thật biết chọc anh đấy, đừng nói với anh là em quên rồi nhé”. Anh nhìn cô, đôi mắt sáng lên tia cười, nói: “Lần đầu tiên chúng mình ăn cơm ở đâu? Em đã nói gì với anh?”.
Đương nhiên là Diệp Tri Thu nhớ. Giữa những ngày đông lạnh lẽo, người đàn ông này đã xuất hiện trong cuộc sống của cô. Bữa ăn cùng nhau đầu tiên của họ là ở nơi này, cô đã từng nói với anh, mùa hè mà ngồi đây uống trà là một cách hưởng thụ tuyệt vời”.
Cô đã coi rằng, đó chỉ là lần hẹn ngoài ý muốn, nhưng không ngờ nó vẫn tiếp tục từ giữa đông cho đến tận hè. Hai người nhìn nhau, trong sâu thẳm đáy mắt còn chất chứa nụ cười, dù có thể không được coi là mãi mãi, nhưng cô hy vọng tình cảm giữa anh và cô sẽ kéo dài thật dài
 
Chương 32
Ngần ngại

Bên ngoài, trời nắng khủng khiếp, điều hòa trong phòng để vừa đủ mát, Diệp Tri Thu cẩn thận xem bản kế hoạc mùa đông của bên Thiết kế. Thời trang đông của Tín Hòa vẫn tiếp tục theo mục đích từ trước đến nay là phục vụ phụ nữ trung niên. Các thiết kế chủ yếu dùng nguyên liệu da và lông thú, cũng có phong cách, nhưng một loạt thời trang thu thì nhảy vọt cả về màu sắc lẫn kiểu cách khiến cô hơi kinh ngạc.
Diệp Tri Thu chỉ cần nhìn qua cũng biết, Lộ Dịch không cam tâm để sản phẩm mới thua kém, anh ta đã bắt đầu hạ quyết tâm tập trung thiết kế sản phẩm ùa sau. Đối với cá nhân anh ta, đó chắc chắn là một sự lựa chọn thông minh, nhưng phong cách của sản phẩm mới lại không phù hợp. Là một Tổng quản lý Kinh doanh, cô hoàn toàn có quyền đưa ra ý kiến với bên Thiết kế. Hơn nữa, cô tin rằng ý kiến của mình sẽ được bà Lưu và Tiểu Na coi trọng. Nhưng đối với Lộ Dịch, dù sao cũng có đồng cảm nghề nghiệp, vì thế cô không muốn phủ nhận nỗ lực của anh ta.
Đương miên man suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa, Thẩm Tiểu Na đẩy cửa bước vào và nói: “Thu Thu, họ nói có thật không? Ông Uông bên Địch Á muốn kéo chị sang đó à?”.
Diệp Tri Thu nghĩ, đúng là cô tiểu thư không am hiểu chuyện đời, tin đồn ầm ĩ lên như thế, mẹ cô cũng đã lựa chọn các đối sách ứng phó, thế mà bây giờ cô nàng còn đến hỏi điều này. Cô nói: “Người khác nói gì chị không để ý, nhưng thực sự đến giờ phút này, chị chưa gặp riêng Tổng giám đốc Uông lần nào”.
Thẩm Tiểu na thở phào: “Em cũng nói với mẹ như vậy, chị không phải là người dễ dàng đổi việc. Haizzz, không phải là chị có ý kiến gì với cách làm của mẹ em đấy chứ?”
Trong cuộc họp thường kỳ tuần trước, Lưu Ngọc Bình đột ngột tuyên bố thăng chức cho Quản lý Châu lên Phó tổng quản lý Kinh doanh, đồng thời yêu cầu Diệp Tri Thu bàn giao việc quản lý các đại lý quan trọng nhất của Tín Hòa cho ông ta. Ông Châu và Lưu Ngọc Bình là bạn với nhau từ thời trung học. Khi Tín Hòa thành lập, ông đã cùng vợ chồng Thẩm – Lưu xông pha vất vả, tiềm lực tài chính không nhỏ. Thực ra ông ta vẫn cùng  Lưu Ngọc Bình quản lý kinh doanh ở Tín Hòa, chỉ thiếu một chức danh cụ thể thôi. Khi Diệp Tri Thu đột nhiên nhậm chức, tâm trạng mâu thuẫn của ông ta như thế nào, mọi người đều có thể đoán được. Bây giờ việc bổ nhiệm này là rất tự nhiên.
Nét mặt các quản lý kinh doanh mỗi người mỗi khác, quản lý sản xuất thì im lặng không nói gì, Thẩm Tiểu Na nhướng mày định nói nhưng bị ánh mắt sắc lạnh của bà mẹ giữ lại. Mọi người đều nhìn Diệp Tri Thu, nhưng cô cứ điềm nhiên như không, nói: “Xin Tổng giám đốc Lưu xác định phạm vi công việc rõ hơn một chút, tôi sẽ bàn giao ngay. Mọi người cố gắng phối hợp với Phó tổng quản lý Châu, tôi hy vọng tất cả vẫn tiếp tục nghiêm chỉnh chấp hành các chế độ của bộ phận kinh doanh. Mỗi quản lý kinh doanh cần cẩn thận kiểm tra và duy trì các đại lý nằm trong chức trách của mình. chỉ có như thế mới ổn định và phát triển mạng lưới đại lý thông qua sự nỗ lực của các vị được”.
Phó tổng quản lý kinh doanh Châu mặt mũi hồng hào, lập tức đứng dậy phát biểu sẽ làm đúng chức trách, cố gắng mở rộng mạng lưới bán hàng, đưa mặt hàng mùa thu lên một tầm ới.
Sau khi tan họp, Diệp Tri Thu và Phó tổng quản lý king doanh Châu đã làm một bàn giao công việc cụ thể tới mức Lưu Ngọc Bình cũng cảm thấy kinh ngạc. Mà ông phó tổng quản lý Châu kia chỉ sau một vài ngày hào hứng nhậm chức đã thấy công việc mình vừa tiếp nhận thật không dễ dàng. Ông ta không ngờ mạng lưới bán háng tưởng chừng vẫn rất quy củ dưới tay Diệp Tri Thu, khi ông tiếp nhận lại thành ra trăm mối ngàn dâu như vậy. Nhưng ông ta đã khua môi múa mép với Thẩm Gia Hưng và Lưu Ngọc Bình rồi nên phải làm theo chế độ của Diệp Tri Thu, yêu cầu các quản lý kinh doanh kiểm tra, phái họ thay phiên nhau đi công tác, tiến thêm một bước trong nhiệm vụ phát triển các đại lý.
Việc sản xuất và tiêu thụ vào thời điểm trái vụ nên công việc của các quản lý kinh doanh lại càng nặng nề hơn, gần như ai cũng than phiền, nhưng khi phản ảnh lại với Diệp Tri Thu thì đương nhiên cô có thể nói việc đó do Phó tổng quản lý Châu hoàn toàn phụ trách, cô chỉ chịu trách nhiệm đánh giá thành tích. Phó tổng quản lý Châu thì lại ngang nhiên tuyên bố, nếu không theo sự sắp xếp của ông ta thì trực tiếp gặp tổng giám đốc Lưu xin bố trí nhiệm vụ khác. Vì thế mọi người đành ngậm bồ hòn làm ngọt
 Diệp Tri Thu chỉ lạnh lùng quan sát mà không phát biểu ý kiến của mình. Cô biết, có một số người sẽ bàn tán tùm lum hơn với nhau về sự thay đổi này, nhưng cô cũng không muốn biết cụ thể. Hơn nữa, cô cho rằng cho họ bận thêm một chút để bớt thời gian đưa tin nhảm.
Cô cũng bắt tay ngay vào việc huấn luyện đội ngũ của hàng trưởng. Đầu tiên, cô tiến hành huấn luyện ngắn hạn các cửa hàng trưởng trong khu vực một cách có hệ thống, sau đó, cô chỉ đạo một số cửa hàng trưởng, có thành tích xuất sắc đến hổ trợ, tiến hành huấn luyện nhân viên đại lý; bây giờ lại tỉ mỉ thẩm tra các kế hoạch thiết kế sắp tới, biểu hiện vẫn bận rộn như trước kia. Nhưng càng như vậy, người trong công ty càng tò mò và dò xét nhiều hơn.
Thẩm Tiểu Na không muốn nghĩ về việc đó, cũng không thích làm những việc phải động não, nhưng đối với người thông minh thì chỉ cần nhìn cũng có thể nhận ra ngay là có điều không ổn.
Diệp Tri Thu không muốn nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô nàng mà chỉ hài hước hỏi lại: “Thế em hỏi lại xem mẹ em có ý kiến gì với chị không?”
Thẩm Tiểu Na bĩu môi: “Em không hỏi đâu, chỉ cần em vừa hỏi là sẽ có một tràng trách móc ngay”.
Diệp Tri Thu cười, dù sao cô cũng thích cá tính thẳng thắn của Thẩm Tiểu Na. Hai người quen biết nhau, lâu dần cũng thành bạn, cô nói: “Hai người là mẹ con nên bà ấy mới trách em, đối với chị thì Tổng giám đốc Lưu chỉ có yêu cầu về công việc. Cũng như vậy, chị không muốn làm việc công theo cảm tình. Ý kiến cá nhân trong công việc thực ra không quan trọng, hai bên hiểu được công sức của nhau là được”.
Cô nói vẫn đơn giản và rõ ràng như mọi lần, Thẩm Tiểu Na cũng chẳng muốn để ý, cô nàng sớm đã thừa nhận suy nghĩ của Diệp Tri Thu rất phức tạp, cái gì cũng nói nhưng rồi lại kín như bưng, Tiểu Na nói: “Chị không để ý mà tiếp tục làm là được rồi, em không tin ông Châu, ông ta làm sao mà kiểm soát được cái chợ ấy”.
“Em đến vừa đúng lúc, chị đang định tìm em đấy.” Diệp Tri Thu không muốn tiếp tục câu chuyện nên giở các mẫu thiết kế thu đông ra, chỉ những điểm cô còn nghi ngờ rồi nói tiếp: “Tiểu Na, em nghĩ thế nào về điểm này?” 
“Nói chung là không có sắc vàng vọt cũ rích ấy, rất tốt.”
“Nếu chỉ nhìn loại này thì không có vấn đề lớn, thử kéo dài dây chuyền sản xuất ra thì cũng được thôi. Có điều, em nên nhắc Lộ Dịch, anh ấy phải tự biết thích ứng với phong cách chung của Tín Hòa, giảm bớt tính cá nhân trong thiết kế, nếu không các sản phẩm thu đông sẽ rất khó khăn trong việc điều tiết, bố trí cửa hàng và chiến thuật tiếp thị”.
“Ha ha… Lộ Dịch cũng nói với em như thế đấy, anh ấy bảo chắc chắn chị sẽ không đồng ý.”
Diệp Tri Thu buồn cười, cô nói: “Tùy thôi, anh ta nghĩ thế nào cũng được, nhưng cái nào cần sửa thì phải sứa”.
“Thu Thu, em đang thất tình, chị an ủi em đi, đừng nói về công việc nữa.”
Diệp Tri Thu hoài nghi nhìn Thẩm Tiểu Na, cô nàng mặc áo có ruy băng đỏ kết hợp với quần bò lửng mầu trắng, trang điểm tươi trẻ, không có vẻ gì là thất tình. Cô hỏi lại: “Thất tình hả? Với ai?”.
“Còn với ai nữa? Em đã bộc bạch với Duy Phàm rồi, anh ấy cứ nói đi nói lại là chỉ coi em như em gái, chẳng lẽ cái số em chỉ làm được em gái người ta thôi sao? Anh Hướng Viễn cũng thế, chỉ coi em là em gái”.
Diệp Tri Thu nhìn cô nàng, thầm nghĩ, cô gái này đã hai mươi lăm tuổi mà vẵn còn nhõng nhẽo, cô nói: “Đó không thể nói là thất tình, chỉ là anh ấy chưa đón nhận lời yêu của em, chưa bắt đầu yêu thì làm sao gọi là thất tình được”.
“Chị nói giống hệt anh Hướng Viễn, giờ anh ấy đã có bạn gái, cũng không thèm quan tâm tới em nữa, em chán lắm!”.
“Em cứ chăm chỉ làm việc, duyệt mẫu thu đông nhanh lên một chút, có việc làm là sẽ hết thời gian để chán thôi mà”.
Thẩm Tiểu Na chán nản với lời khuyên này, nhưng Diệp Tri Thu cũng chả thèm quan tâm tới cô nàng mà vẫn nhìn các mẫu thiết kế. Cô thừa nhận, Lộ Dịch có tài, có con mắt nhìn hơn mấy nhà thiết kế kia, nhưng tiếc là sau khi rời Tố Mỹ, anh ta chưa tìm được mảnh đất phù hợp để phát triển.
“Thu Thu, chị có đi Hồng Kông xem Tuần lễ Thời trang không? Em đã đặt vé máy bay và phòng rồi.”
Cô lắc đầu nói: “Em đưa các nhân viên thiết kế đi đi, cuối tháng chị đến Thẩm Quyến xem triển lãm là được rồi”.
Trước kia khi còn làm việc ở Tố Mỹ, năm nào cô cũng đi Hồng Kông một hoặc hai lần, nhưng mục đích chính không phải là xem Thiết kế Thời trang,mà là tham khảo cách thức triển lãm của họ, như bố trí gian hàng, thiết kế các khoảng trống và phương thức kinh doanh. Nhưng những việc đó giờ tạm thời chưa cần thiết với Tín Hòa, hơn nữa, Lưu Ngọc Bình khống chế chi phí công tác khá chặt, cô cũng không thích ồn ào trong những việc như thế này.
Diệp Tri Thu nhìn Thẩm Tiểu Na ra khỏi phòng làm việc mà lắc đầu ngán ngẫm, cô bé này đúng là đơn giản quá, không thấy được cách nghĩ của mẹ mình.
Lưu Ngọc Binh đương nhiên không tin vào năng lực của ông ChâuCô tự hào về thành tích trong Hội chợ đặt hàng của mình. Cách làm tiếp theo của Lưu Ngọc Bình cũng không làm cô ngạc nhiên. Những ví dụ về việc lấy yếu thắng mạnh của các doanh nghiệp thời trang tư nhân ở đây rất nhiều, các ông bà chủ vẫn có thói quen kìm hãm quyền lực của người giỏi dưới quyền mình, cũng không sợ họ khi nắm được quyền lực sẽ khó khống chế. Lưu Ngọc Bình không yên tâm khi giao cả mạng lưới tiêu thụ vào tay cô, trước sau cũng tìm lý do dùng Phó tổng quản lý Châu hoặc một người khác để hạn chế cô.
Điều mà Diệp Tri Thu thắc mắc, chính là Lưu Ngọc Bình chỉ nghe những lời đồn thổi, thậm chí còn chưa đến tìm chứng cớ xác thực đã bắt đầu phòng bị cô thì đúng là quá thiển cận.

Cô nghĩ đi nghĩ lại, mãi cũng chỉ có thể kết luận một điều là vợ chồng ông bà chủ và cô chưa kịp thiết lập được lòng tin cần thiết cho nhau; nguyên nhân mà cô chuyển sang Tín Hòa chính là tiền, mà Lưu Ngọc Bình tìm cô vì muốn giải quyết khó khăn cấp bách trong kinh doanh, khi tình hình ổn định trở lại thì kiểu hợp tác mùa vụ này bắt đầu có rạn nứt.
Bất kể là tin đồn có liên quan tới Tăng Thành hay Địch Á đều làm cô phiền lòng, nhưng cái hiểm của nó chính là ở chỗ ngay cả khi cô oan hơn Đậu Nga (1) thì cũng không thể xông ra cầu tuyết tháng Sáu để minh oan ình được. Ngược lại, làm như vậy chỉ khiến mọi thứ thêm trầm trọng mà thôi.
Trên thực tế, cô cũng không còn quan tâm xem ông bà chủ nghĩ như thế nào. Từ lần uống rượu phải nhập viện đó, cô đã bắt đầu có ý thức hơn về vấn đề chuyển đổi công việc. Có điều, cô vẫn quyết tâm một điều rằng, ngay cả khi những ngày làm việc ở Tín Hòa có bất công và ấm ức đến mấy thì vẫn phải làm việc cho đến nơi đến chốn, coi như xứng đáng với hai mươi vạn tệ kia, chỉ cần ông bà chủ không có động tĩnh gì thì cô cũng sẽ ngồi im quan sát, rồi tìm cơ hội sau.
Khoảng thời gian này là những ngày ngọt ngào nhất của Diệp Tri Thu và Hứa Chí Hằng.
Đến tầm trung tuần tháng Bảy, cái nóng nhất của mùa hè nơi đây đã tới, Hứa Chí Hằng đưa Diệp Tri Thu và vợ chồng Vu Mục Thành đi du lịch, họ đến khu du lịch ở một huyện gần đó nghỉ ngơi. Nơi đó nằm ngay cạnh một hồ lớn, có rất nhiều cua và cá nước ngọt, thời điểm này là mùa hoa sen, gió làm lay động những khoảng hoa trắng hồng, cùng với mầu xanh mướt, cảnh đẹp tuyệt vời.
Đến tối, họ cùng nhau đến nhà hàng ven hồ ăn cơm. Nhà hàng này, nhìn bên ngoài giống như hình một con thuyền, bốn góc đều treo đèn lồng đỏ, các món ăn được đưa tới rất nhanh, toàn là các đồ tươi ngon, lại có cả các món làm từ thảo dược như hạt sen, củ ấu. Tất cả cửa sổ dài đều được mở hướng ra phía mặt hồ. Mặt hồ phản chiếu bóng núi, trăng thanh gió mát, cảnh vật khiến lòng người không có men rượu mà đã chếch choáng say.
Hứa Chí Hằng cười nói: “Các món ở đây hơi giống món ăn trên du thuyền của vùng Hàng Châu, Vô Tích”. Anh quay sang Diệp Tri Thu, nói tiếp: “Thu Thu, đến mùa thu, lúc nào rảnh thì mình qua đó ăn cua nhé!”
Phục vụ mang tới một đĩa cá chim hấp. Tạ Nam đột nhiên che miệng chạy vội vào nhà vệ sinh. Diệp Tri Thu cũng tất tả đi theo. Tạ Nam khom lưng trước bồn cầu, hình như đang muốn nôn, Tri Thu chạy đến đỡ Tạ Nam, ân cần hỏi: “Chị không sao chứ?”.
Tạ Nam đỏ mặt lắc đầu rồi đứng thẳng dậy nói: “Ngại quá, chị đang nghén ấy mà. Cứ tưởng chỉ buổi sáng mới buồn nôn thôi, không ngờ lúc nãy ngửi thấy mùi tanh đã không chịu được rồi. Một lát là lại bình thường ngay thôi”.
“Chúc mừng chị!”, Diệp Tri Thu cười nói tiếp: “Thảo nào trên đường Chí Hằng nói Mục Thành hôm nay lái xe cẩn thận khác hẳn mọi khi”.
“Hi, anh ấy làm quá lên đấy, không cho chị lái xe đi làm, lại cứ nhất quyết phải đưa đón chị bằng được.”
Khi hai người trở về chỗ, Hứa Chí Hằng cũng nói với Vu Mục Thành: “Chúc mừng cậu, Mục Thành, sau này cậu có thể uống rượu thỏa mái rồi chứ? Độ này toàn tôi tiếp khách thôi đấy!”
Vu Mục Thành cười rồi nhìn Tạ Nam, anh nói:” Còn phải xem bà xã có đồng ý không đã”.
Tạ Nam nói vẻ trách cứ: “Anh chỉ cần cẩn thận lúc ở nhà là được, hôm đó vừa từ viện về đã uống ngay nửa cốc Whishky, lại còn cố kéo em xuống nhà đi bộ ven hồ ngắm trăng nữa chứ”.
Mọi người đều cười, Diệp Tri Thu khẽ thở dài, cô bỗng hiểu ra tại sao bố mẹ lại vội vàng ép cô đi gặp mặt đến thế. Ở trong khu tập thể lớn như vậy, đừng nói là bạn trai cũ đã kết hôn, mà các bạn học của cô và những người cùng lứa ở đó hầu như đã lập gia đình, thậm chí một số đã có con. Đồng nghiệp của bố mẹ cô, rồi cả hàng xóm, trong lúc tán ngẫu đều mang chủ đề này ra để nói chuyện, kiểu như: Con bà bao giờ thì lập gia đình, dự định lúc nào thì có con…. Còn cô mỗi khi về nhà, cứ ăn cơm xong là đi ngay, không có cảm giác gì khác, nhưng bố mẹ thì cả ngày ở nhà nên cũng lo lắng cho con gái, mà cũng vì thế họ luôn muốn cô có công việc và gia đình ổn định.
(1) Nhân vật trong vở kịch Nỗi oan của nàng Đậu Nga. Vở kịch kể về câu chuyện bi thảm của náng Đậu Nga. Mẹ chết khi nàng còn nhỏ, vì gia đình nghèo khó, cha phải bán nàng cho gia đình bà Thái làm con dâu. Sau đó, chồng nàng ốm chết, nàng và bà Thái sống dựa vào nhau, nhưng nàng bị một tên vô lại quấy rầy và vu cáo nàng bỏ thuốc độc giết người. Quan tòa nhận hối lộ, tra tấn bà Thái trước mặt nàng, vì hiếu thảo nên nàng phải oan ức nhận tội và bị tử hình. (BV)Nhưng liệu cô và Hứa Chí Hằng có đi đến bến bờ hạnh phúc được không? Cô nghiêng đầu nhìn anh, lúc này nhân viên phục vụ đưa lên một bát canh nấu với đậu xanh, anh vớt viên đá trong bát cô ra và nói: “Bụng em yếu, vì thế phải ăn uống cẩn thận, không được ăn đồ lạnh”.
Anh lúc nào cũng quan tâm, lo lắng cho cô như vậy, từ khi bị viêm dạ dày cấp tính thì anh bắt đầu nghiêm túc kiểm soát chế độ ăn uống của cô, không cho uống rượu hay ăn đồ cay, ngay cả khi hai người không ăn cùng nhau, anh cũng gọi điện đến đúng giờ để nhắc nhở.
Cảm giác được một người đàn ông quan tâm, chiều chuộng như vậy thật là thích, nhưng càng tiếp xúc lắm thì càng hy vọng nhiều. Nhiều lúc cô băn khoăn suy nghĩ, không biết cảm giác ngọt ngào này sẽ tiếp diễn được bao lâu. Lời cầu hôn hôm nào của Tăng Thành vẫn còn văng vẳng bên tai. Cuộc đời dài như vậy, chúng ta luôn có một niềm tin vào điều vĩnh viễn. Lúc này nghĩ về một người đàn ông khác, cô có cảm giác tội lỗi, nhưng trước mặt là vợ chồng Vu Mục Thành đang rất hạnh phúc, quả thật trong lòng không khỏi dấy lên những cảm xúc khó tả.
Khu nghỉ mát có các căn biệt thự nối liền và khu nhà chung cư thấp tầng trải dài theo đường ven hồ. Họ cùng thuê một căn biệt thự ở đó. Sau khi về phòng, Hứa Chí Hằng đi tắm trước, lúc ra thấy Diệp Tri Thu đang ngồi vắt chân trên chiếc ghế mây ngoài ban công nhìn xa xăm về phía hồ. Cô mặc áo lụa trắng, chiếc váy hoa to, ánh trăng vằng vặc, lai thêm vòng hương muỗi mà cô phục vụ mang đến đặt bên cạnh ghế đang cháy, làn khói cứ bủa vây quanh cô, cách nhau có vài bước chân mà cảm giác xa vời vợi.
Hứa Chí Hằng để ý, từ lúc ăn cơm về, tâm trạng của cô không được tốt, lúc này nhìn có vẻ càng ưu tư. Anh đến bên, lay nhẹ vai cô rồi hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy? Hình như em không vui?”.
Diệp Tri Thu không biết trả lời ra sao. Cô có thể nói gì đây? Chẳng lẽ nói là thấy Tạ Nam chỉ lớn hơn mình một chút mà đang rất hạnh phúc vì chuẩn bị làm mẹ, nên cô thấy thèm muốn? Chẳng lẽ lại nói, cô chợt nghĩ về việc người đàn ông khác đã bất ngờ cầu hôn, đảm bảo về sự vĩnh cửu? Chẳng lẽ lại nói, cô đã quen với cuộc sống có anh mà giờ bỗng cảm thấy bên nhau như thế này vẫn cần có một lời thề thốt? Nói cô đã mệt mỏi xông pha ngang dọc khắp nơi, giờ đang muốn tìm ình một bến đỗ ư?
Cô chỉ dựa đầu vào anh và nói: “Không có gì, hôm nay trăng đẹp quá, không khí cũng rất yên bình”.
Xung quanh chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu rả rích, lại thêm sự tĩnh lặng của đêm hè. Hứa Chí Hằng ôm cô, ngồi lên ghế mây, để cô ngồi trên đùi mình và nói: “Thu Thu, anh thích kiểu con gái độc lập, nhưng khả năng khống chế tình cảm của em thực sự cao quá, anh cảm thấy nhiều khi em cố tình tạo khoảng cách với anh”.
Diệp Tri Thu yên lặng, biết khả năng quan sát tinh tường của anh, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông luôn sắc xảo và tự phụ đang mỉm môi tủm tỉm, cô đưa tay vuốt nhẹ viền cong quen thuộc của đôi môi rồi cười nói: “Muộn rồi, em muốn giữ khoảng cách thích hợp với anh, một khoảng cách để lưu giữ những tình cảm đẹp, nhưng trước khi hạ được quyết tâm đó thì em đã quá gần anh rồi”.
Hứa Chí Hằng ôm chặt cô hơn nữa, anh biết cô thẳng thắn như vậy là để lảng tránh một sự thật khác, nhưng dưới ánh trăng nụ cười của cô thật dịu dàng làm lòng anh dần không giữ nổi sự nghiêm túc đó nữa. Anh nói: “Tháng sau tìm nơi nào đó, anh sẽ  đưa em đi nghỉ ngơi”.
“Không biết có rảnh không nữa, lại phải gấp rút chuẩn bị Hội chợ đặt hàng mùa thu rồi.”
“Em mới vừa rảnh được một chút mà?”
Vâng, anh là ông chủ rồi thì đương nhiên biết rằng, nhân viên cứ rảnh mãi như thế sẽ nguy hiểm tới tiền đồ của công ty đấy.”
“Trong tình hình hiện tại, nếu ông bà chủ không coi trọng em nữa thì anh hy vọng, bà ta sẽ tiếp tục điều ấy. Thực sự, anh không muốn em cứ hành xác như vầy nữa.”
Diệp Tri Thu cười thầm, cô nói: “Hy vọng ấy của anh, em đoán sẽ rất nhanh thành sự thật thôi”
 
 
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.