Bạn đang đọc Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa – Chương 15-30
Chương 29
Đối diện
Khi Tăng Thành vào quán cà phê ở tầng một của khách sạn Shangri-La thì thấy ngay Diệp Tri Thu đang ngồi một mình ở bàn gần cửa sổ.
Cô mặc áo sơ mi sọc nhỏ màu xanh sẫm, tóc kẹp phía sau, đang đọc cuốn Tạp trí Thời trang rất dày, trang trí bắt mắt, bên cạnh đặt một tách cà phê. Khuôn mặt tuy hơi gầy, nhưng dưới ánh đèn, có vẻ khí sắc tốt hơn mấy ngày trước. Cô lật đi lật lại các trang báo nhưng hình như không tập trung lắm, rõ ràng đang suy tư điều gì đó.
Tăng Thành đi đến chào cô: “Chảo em, Tri Thu”.
Diệp Tri Thu ngẩng đầu ngạc nhiên rồi vội vàng đứng lên đáp: “Chào Tổng giám đốc Tăng”.
Cô đến đây theo lời hẹn của ông chủ Thẩm Gia Hưng. Cô đến trước mười phút nhưng ông ta vẫn có thói quen đến muộn. Đương nhiên không dám giục ông ta nên trong lúc chờ đợi, cô gọi tách cà phê và xem cuốn tạp chí vừa mua bên đường. Cô dang thầm suy đoán xem Thẩm Gia Hưng muốn gì và chuẩn bị tâm lý cho cuộc nói chuyện. Cô không ngờ lại gặp Tăng Thành, sau lần cầu hôn đột ngột tuần trước, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại. Cô có chút bối rối, nhưng Tăng Thành lại tự nhiên như không.
“Sao chỉ có mình em ở đây?”
“Tổng giám đốc Thẩm hẹn tôi ra đây có việc, chắc cũng sắp tới nơi rồi.”
Lúc này, có hai người ở bàn khác đi đến. Diệp Tri Thu nhận ra ngay cô gái xinh đẹp đi trước chính là người dẫn chương trình ở đài truyền hình địa phương – Lý Tư Bích. Trước đây, năm nào Tố Mỹ cũng tài trợ cho chương trình của cô ta, thi thoảng cũng nhận lời làm MC cho các buổi hội nghị của Tố Mỹ. Có điều cô ta khá kiêu ngạo, ít khi để ý đến người khác. Từ trước tới giờ luôn là bộ phận Kế hoạch thay cô ta sắp xếp lịch làm việc, vì thế Diệp Tri Thu chưa bao giờ làm việc trực tiếp với Tư Bích.
“Tổng giám đốc Tăng thật đúng giờ, chúng tôi cũng vừa mới tới.” Lý tư Bích cười rồi nhẹ nhàng nói: “Chắc đây cũng là nhân viên của Tố Mỹ ạ? Nhìn mặt thấy quen quen”.
“Diệp Tri Thu, tổng quản lý kinh doanh của Tín Hòa. Đây là Lý Tư Bích, tôi nghĩ không cần phải giới thiệu nữa. Còn đây là anh Ngô, phụ trách sản xuất bên đài truyền hình.”
Lý Tư Bích “ồ” lên một tiếng rồi nhìn Diệp Tri Thu với vẻ hết sức tò mò nói: “Tổng quản lý Diệp được lên chức ở Tín Hòa à? Rất hân hạnh, chúng ta có thể trao đổi danh thiếp không?”.
Diệp Tri Thu đưa danh thiếp cho cô ta và người đàn ông họ Ngô, khách sáo xin hai người chỉ giáo.
“Chúng tôi qua bên kia nói chuyện một chút. Tri Thu, chào cô nhé.” Ba người đến ngồi bên chiếc bàn ở một góc khá xa.
Diệp Tri Thu vẫn cúi đầu đọc tạp chí. Bỗng cô ngẩng đầu lên, thấy Tăng Thành ngồi đối diện với Lưu Tư Bích. Cô ta đang nói gì đó, còn Tăng Thành hơi nghiêng đầu có vẻ rất tập trung lắng nghe, nhưng mấy ngón tay để trên thành ghế thì đang gõ nhịp. Làm việc ở Tố Mỹ sáu năm trời, sau khi thăng chức cũng được tham dự các hội nghị của công ty, cô thừa hiểu Tăng Thành thường không biểu hiện tâm trạng trên nét mặt, nhưng lại biểu hiện rõ qua động thái của các ngón tay. Những ngón tay gõ nhịp chứng tỏ ông ta đang mất kiên nhẫn. Cô cũng không biết Lưu Tiểu Bích với nụ cười tươi tắn và tư thế ngồi duyên dáng kia đang nói gì mà khiến ông ta chán ngán đến vậy.
Cô nhìn về phía khác rồi cười thầm. Nói là làm việc ở Tố Mỹ, nhưng thực ra công việc đó cũng giống như dò đoán suy nghĩ của ông chủ như thế nào. Đúng là kính nể một người trong một thời gian dài mới có thể hiểu thấu được người đó. Suy nghĩ bất chợt này làm cô sợ đến mức vội vàng nhắc nhở bản thân nên nghĩ ngợi về việc chính của mình.
Cô ngồi một lúc lâu nữa thì Thẩm Gia Hưng mới chậm rãi đi vào. Ông ta bước vào thấy Tăng Thành nên qua đó chào hỏi trước rồi mới lại phía cô. Ông ta gọi tách trà xanh, sau đó vào thẳng vấn đề.
“Tiểu Diệp, cô nghĩ thế nào về tình hình Tín Hòa hiện nay?”
Diệp Tri Thu trầm tư một lúc rồi nói: “Chỉ có thể nói một cách thận trọng là lạc quan. Hiện nay sự cạnh tranh ngày càng khốc liệt, các thương hiệu ở thị trường nội địa đang có xu thế co hẹp lại. Cũng may là Tín Hòa có cơ sở tốt, các sản phẩm có ảnh hưởng tích cực tới thị trường ngoại địa. Vì thế, nhiệm vụ cấp thiết hiện nay là một mặt giữ vững thương hiệu sản phẩm, một mặt phát triển các đại lý ở những tỉnh khác”.
“Tiểu Diệp, nếu chỉ đứng ở góc độ kinh doanh thì cô rất đúng. Có điều,những vấn đề mà tôi phải suy nghĩ không chỉ giới hạn ở góc độ đó. Hôm nay tôi gọi cô ra đây vì có một số lời không tiện nói ở công ty, Việc thứ nhất rất đơn giản, Hội chợ đặt hàng thời trang mùa hè này có thể vẫn theo chính sách cũ, nhưng đến Hội chợ đặt hàng thời trang mùa thu, hy vọng cô sẽ ủng hộ quyết định của tôi.”
Diệp Tri Thu vốn chẳng có hứng thú với việc vuốt râu hùm, chỉ cố gắng làm tròn trách nhiệm để bảo đảm cuộc sống. Cô mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Thẩm, Tín Hòa là việc kinh doanh của gia đình ông và của Tổng giám đốc Lưu, tôi chỉ là một nhân viên làm công ăn lương, tất cả những việc tôi làm chẳng qua là làm hết trách nhiệm được giao phó. Tôi nói hết những phán đoán của mình về thị trường với ông để ông tham khảo thêm thôi. Nếu công ty có quyết định chính thức, tôi chỉ có nhiệm vụ có thể chấp hành, mà thực ra ông không cần phải thương lượng với tôi”.
“Tiểu Diệp, cô làm tròn trách nhiệm là tốt. Tôi biết, Tổng giám đốc Lưu đưa cô về đây làm là có đề ra mục tiêu cuối năm cho cô, nhìn từ góc độ hoàn thành nhiệm vụ thì không thể nói là cô sai được. Nhưng đối với lĩnh vực thời trang ở khu vực này, không nói thì cô cũng rõ, lợi nhuận trong vòng hai năm trở lại đây luôn đứng ở mức thấp, chỉ có thể nói là xoay vòng vốn vẫn ổn định thôi. Trước mắt Tín Hòa chưa thành Tập đoàn, bên công ty bất động sản và công ty thời trang vẫn hoạt động độc lập, có điều phát triển bên nào hơn thì không cần tôi nói nhiều cô cũng hiểu, bên bất động sản có tiềm năng hơn, cần phải nắm cơ hội ngay. Kế hoạch của tôi là, trong năm nay bên thời trang phải tập trung đầu tư tài chính cho bên bất động sản. Báo cáo của cô rất ngắn gọn rõ ràng, tôi rất hoan nghênh, bản thân tôi cũng đồng ý với ý kiến của cô. Nhưng đến mùa thu, tôi không muốn gặp những tranh cãi tương tự như vậy nữa.”
Diệp Tri Thu im lặng, lời của Thẩm Gia Hưng rất rõ ràng, đến lúc đó nếu cô vẫn cương quyết chủ trương tập trung phát triển thời trang thì sẽ trở thành cái gai trong mắt ông ta. Hơn thế, cô chợt hiểu ra nguyên nhân tại sao trong vài năm trở lại đây Tín Hòa phát triển chậm như vậy. Ông chủ chỉ coi doanh nghiệp này là điểm hổ trợ tài chính chứ không có kế hoạch phát triển xa hơn, thế thì cô phải lo lắng vấn đề này làm gì nữa?
“Tôi hiểu ý ông, Tổng giám đốc Thẩm, tôi phụ trách kinh doanh, mục tiêu cuối năm của tôi cũng chính là mục tiêu của Tín Hòa, không thể mang lợi ích cá nhân hay lợi ích của bộ phận kinh doanh đặt lên trên lợi ích của công ty. Đối với những dị nghị trong chính sách kinh doanh, tôi vẫn có suy nghĩ từ góc độ phát triển công ty.”
“Tiểu Diệp, tôi rất hoan nghênh thái độ làm việc của cô, nhưng mục tiêu cá nhân phải phục tùng sự phát triển của toàn doanh nghiệp, hơn nữa càng phải biết hướng tới đại cục. Trước mắt, cô có ảnh hưởng rất lớn tới Tổng giám đốc Lưu và Tiểu Na. Con bé Tiểu Na trước giờ chẳng chịu chú tâm làm việc gì, thế mà lần này nó cũng dám tranh cãi với tôi về vấn đề kinh doanh, vấn đề mà nó không am hiểu lắm. Điều này làm tôi hết sức bất ngờ. Tôi không muốn vì việc này mà làm cho gia đình bất hòa, ảnh hưởng đến phát triển của cả doanh nghiệp.”
Diệp Tri Thu biết lúc này chỉ còn cách tỏ rõ thái độ của mình với ông chủ: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi sẽ chấp hành theo quy định của công ty, tạm thời giữ ý kiến riêng của mình lại, sẽ không gây ảnh hưởng đến Tổng giám đốc Lưu hay Tiểu Na đâu”.
“Thẩm Gia Hưng cười nói: “Vậy thì tốt rồi, chúng ta nói tới việc thứ hai, thực ra nó cũng có quan hệ nhất định với việc lưu thông tiền mặt. Nhà xưởng của Tín Hòa đang nằm trong diện quy hoạch của thành phố, sắp phải tháo dỡ. Tổng giám đốc Lưu rất bảo thủ, trước đây không đồng ý cho tôi xây dựng nhà xưởng trong khu dự án phát triển công nghiệp, bây giờ lại muốn tìm được nơi giao thông tiện lợi, điều này thực khó như bắc thang lên trời vậy. Nếu chuyển tới khu vực ngoại thành hoặc vùng tiếp giáp thành phố thì sẽ khó khăn cho việc phối hợp tuyển công nhân, vận chuyển hàng hóa, nguyên liệu, như vậy vốn đầu tư sẽ lên cao. Thế mới nói ông Tăng Thành biết nhìn xa trông rộng, sớm đã có một miếng đất trong khu dự án phát triển ở ngay thành phố, giờ đang bắt đầu xây dựng khu công nghiệp ình.”
Diệp Tri Thu quả thực chưa từng nghĩ về vấn đề này. Hiện giờ Tín Hòa thuê lại nhà xưởng của một xí nghiệp quốc doanh đã phá sản nằm trong khu phố cũ, ở đó tập trung hơn chục doanh nghiệp thời trang và cũng đã trở thành khu công nghiệp thời trang có tiếng của thành phố. Có điều đây là ngành công nghiệp thu hút nhiều lao động hơn các ngành khác, nhưng đối với việc đóng góp các loại thuế cho chình phủ, nó chỉ đứng ở mức trung bình. Đánh giá về mức độ quan trọng của khu vực này thì càng ngày càng kém, vì vậy thực sự cần đưa vào cải tạo. Đương nhiên sau khi cải tạo, khu vực đó sẽ không có chỗ cho ngành thời trang phát triển nữa. Cho nên các doanh nghiệp này chỉ còn cách đi tìm một địa điểm khác để phát triển.
“Theo những thông tin tôi biết, việc cải tạo khu vực này sẽ được tiến hành trong khoảng cuối năm nay, đây là vấn đề mà các doanh nghiệp về thời trang nằm trong khu vực đều phản đối mãi. Trước mắt, tôi đang cố gắng kiếm một miếng đất trong khu dự án phát triển, hy vọng có thể nắm được cơ hội. Có điều, hiện tại nếu lấy được đất thì cũng phải theo hình thức đấu thầu trực tiếp. Phía bên Tổng giám đốc Tăng, khu công nghiệp được tiến hành xây dựng chậm nên không nhìn thấy quy hoạch cụ thể. Tôi chưa hiểu ông ấy có dự tính thế nào, cô làm ở Tố Mỹ trong thời gian dài như vậy, bạn bè cũ chắc chắn là nhiều, vì vậy có thể nghe được tin tức gì đó.”
Diệp Tri Thu chỉ nghĩ về các chính sách đại lý chứ hoàn toàn không nghĩ tới việc ông ta sẽ đề cập đến khu dự án. Theo bản năng, cô hướng ánh mắt về phía Tăng Thành ở góc bên kia phòng, đúng lúc ông ta cũng quay đầu lại. Tăng Thành nhận ra sự thất vọng và mệt mỏi thoáng qua trên khuôn mặt cô, ông tỏ ra hơi ngạc nhiên.
Diệp Tri Thu cúi xuống nhìn tách cà phê trước mặt, bình tĩnh lại rồi mới nói: “Tổng giám đốc Thẩm, trước đây ở Tố Mỹ, tôi chỉ phụ trách về vấn đề tiêu thụ một mặt hàng, cũng chưa được nghe đến đường hướng phát triển công ty, chỉ nghe Tổng giám đốc Tăng sẽ xây khu công nghiệp nhưng không nắm được tình hình quy hoạch cụ thể. Nếu cho đến giờ ông ta chưa công khai điều gì thì tôi nghĩ, những người đang làm việc ở Tố Mỹ nếu biết được điều gì đó thì cũng chỉ sơ sơ mà thôi”.
Thẩm Gia Hưng lộ vẻ không vui, nói: “Kế hoạch của Tổng giám đốc Tăng trước sau gì cũng phải tuyên bố, cũng không phải là bí mật doanh nghiệp gì cả, nhưng nó ảnh hưởng rất lớn đến việc khai giá đấu thầu và bước quy hoạch tiếp theo của tôi, càng tìm hiểu sớm càng tốt. Hiện giờ cô là tổng quản lý kinh doanh của Tín Hòa, chắc cô biết điều này ảnh hưởng đến lợi ích của công ty như thế nào?”.
Diệp Tri Thu lại tiếp tục im lặng, làm một tổng quản lý kinh doanh vất vả và cực nhọc hay là theo lệnh đi thám thính, đối với cô đều rất khó khăn. Nhưng Thẩm Gia Hưng đã nói với giọng khiến cô không thể chối từ, hơn nữa, cô cũng không muốn tranh luận với ông chủ của mình nên đành nói: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi chỉ có thể nói tôi sẽ chú ý đến thông tin này, còn nghe được điều gì và nghe được đến đâu thì không dám chắc”.
“Tiểu Diệp, chắc mấy hôm vừa rồi cô đi công tác ở thành phố H hả?”, Thẩm Gia Hưng thong dong nói tiếp: “Nghe giám đốc bán hàng nói hôm đó Tổng giám đốc Tăng đã lái xe đưa cô về khách sạn. Một nhân viên có mối thâm giao với ông chủ cũ như thế, thử dò hỏi xem quy hoạch sắp được công bố ở bên ấy như thế nào, việc đó có vẻ không khó”.
Diệp Tri Thu ngước mắt nhìn thẳng Thẩm Gia Hưng và nói: “Tổng giám đốc Thẩm, xin hỏi ông có chỗ nào không bằng lòng với công việc của tôi không?”
Một nhân viên vẫn luôn giữ thái độ nhã nhặn như cô giờ bỗng trở nên nghiêm nghị, ánh mắt sắc lạnh khiến Thẩm Gia Hưng vô cùng ngạc nhiên. Ông ta nói: “Tiểu Diệp, tôi đã khẳng định năng lực làm việc của cô, cô đừng suy nghĩ lung tung”.
Diệp Tri Thu đang định tiếp lời thì nhìn thấy Tăng Thành đứng lên rồi đi về phía mình, cô vội im lặng. Ánh mắt Tăng Thành quét qua cô một lượt, rồi quay sang nói với Thẩm Gia Hưng: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi có việc phải đi trước, mọi người về sau nhé!”.
Thẩm Gia Hưng và Diệp Tri Thu đều đứng dậy, Thẩm Gia Hưng nói: “Tổng giám đốc Tăng, nếu có thời gian thì chúng ta gặp nhau, được không? Mấy năm nay, sự phát triển của Tố Mỹ thật khiến người khác ngưỡng mộ, đáng để Tín Hòa học tập”.
“Tổng giám đốc Thẩm khách khí rồi, nói học tập thì hơi quá, chỉ là giao lưu thôi.” Tăng Thành gật đầu chào hai người rồi quay đi.
Nhìn theo tấm lưng thẳng đang bước khỏi đại sảnh, Thẩm Gia Hưng cười nói: “Tiểu Diệp, nếu chỉ đứng trên góc độ thời trang, tôi biết rõ Tín Hòa không cùng làm với Tố Mỹ, giữa hai bên không có gì đáng gọi là bí mật doanh nghiệp cả. Còn quan hệ giữa cô và Tổng giám đốc Tăng là chuyện riêng của hai người, tôi không quan tâm. Có điều, đối với việc phát triển khu công nghiệp, nếu đã xác định quy hoạch, tôi quyết tâm cạnh tranh với bên Tổng giám đốc Tăng trong việc tìm đối tác. Tôi hy vọng vì cô làm việc, ăn lương của Tín Hòa nên sẽ suy nghĩ cho tiền đồ phát triển của công ty mình”.
Khi Tăng Thành đến chào tạm biệt, Diệp Tri Thu đã nén được cơn giận. Biết Thẩm Gia Hưng lúc này đang muốn kết thúc câu chuyện một cách êm đẹp nên cô cười mỉm và nói: “Tổng giám đốc Thẩm, nguyên tắc làm việc của tôi từ trước đến nay là hết sức trong phạm vi công việc của mình, không vượt giới hạn, cũng không sai nhiệm vụ, xin ông yên tâm”.
Thể hiện đến mức độ này là giới hạn cực điểm của cô rồi, Thẩm Gia Hưng dù không hài lòng thì cũng chẳng nói thêm được câu nào nữa, ông gọi phục vụ tới tính tiền rồi khách khí nói: “Tôi còn có hẹn với bạn, để tôi đưa cô về nhé!”.
Cô cười nói: “Tổng giám đốc Thẩm, ông cứ đi trước đi, tôi ngồi thêm lúc nữa”.
Diệp Tri Thu ngồi đó, một tay vân vê trán, một tay xoay xoay tách cà phê nghĩ ngợi. Thái độ Thẩm Gia Hưng tuy phản cảm nhưng không làm cô ngạc nhiên. Trước kia, khi còn làm việc ở Tố Mỹ, có thể nói Tăng Thành là một ông chủ hiếm khi coi trọng nhân viên. Những ví dụ như vậy, cô cũng được nhìn thấy và nghe thấy rất nhiều. Các ông bà chủ ở những doanh nghiệp tư nhân trong ngành thời trang rất khác người, chỉ xả ra một tí tiền cho công nhân mà lại đòi hỏi sự trung thành của họ, yêu cầu họ bán cả linh hồn và sức lực.
Việc ở thành phố H, một quản lý kinh doanh thấy Tăng Thành tiễn cô về khách sạn không phải là điều gì ghê gớm. Nhưng cô hiểu rất rõ mấy vị quản lý kinh doanh dưới quyền mình, bất kể là nam hay nữ thì mức độ tung tin đồn đều cao như nhau, họ có sở thích tán ngẫu, buôn chuyện, hơn thế đều có khả năng thêm mắm thêm muối đẻ biến các việc rất đơn giản thành phức tạp. Việc đó lại đến tai người không mấy khi chú ý đến bên thời trang, lại rất ít đến công ty như Thẩm Gia Hưng thì chỉ có trời mới biết tin đồn này đã được thổi qua tai bao nhiêu người.
Đương nhiên cô có thể nói mình không có gì phải hổ thẹn, nhưng điều đó chẳng có sức thuyết phục nào so với những lời đồn kia. Cô không sợ, nhưng lại rất ghét việc liên quan đến những lời đồn thổi không rõ nguyên cớ. Cô chỉ tự an ủi mình, may mà Hứa Chí Hằng và vòng quay làm việc của cô không liên quan gì đến nhau.Bỗng ngửi thấy mùi nước hoa, Diệp Tri Thu ngẩng đầu lên nhìn, là Lý Tư Bích. Hình như cô ta phải ra ngoài, đi qua chỗ cô rồi dừng lại cười nói: “Tổng quản lý Diệp trước đây là cấp dưới của Tổng giám đốc Tăng sao?”
“Đúng, tôi có làm ở Tố Mỹ vài năm.”
“Tổng quản lý Diệp, có việc tôi muốn nói với cô, tôi có thể ngồi một lúc không?”
Cô ta miệng thì khách sáo hỏi như thế nhưng thực ra đã ngồi đối diện với Diệp Tri Thu rồi. Diệp Tri Thu lúc này tuy không có tâm trạng nào nhưng cũng đành nói: “Mời cô ngồi”.
Lưu Tư Bích nhìn cô đăm đăm rồi nói: “Tổng quản lý Diệp quả là tuổi trẻ tài cao, còn trẻ thế này mà đã phụ trách việc kinh doanh của cả một doanh nghiệp rồi”.
Cô ta khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, Diệp Tri Thu cười và lịch sự đáp lại câu nói tán dương đó: “Cô quá khen”.
“Tổng quản lý Diệp, gần đây tôi phụ trách chương trình phỏng vấn những phụ nữ giỏi trong các doanh nghiệp của thành phố, không biết cô có đồng ý làm khách mời của chúng tôi không?”
Diệp Tri Thu cười: “Người phụ nữ giỏi à? Ha ha. Cô Lý này, tôi chẳng qua chỉ là một nhân viên làm công ăn lương thôi, không giỏi giang như cô nói đâu”.
Lý Tư Bích cũng không nài ép, cô ta cười nói: “Thế thì chúng ta nói chuyện một lúc nhé. Cứ coi như đang chuẩn bị bài phỏng vấn của tôi thôi. Chắc bình thường chị rất bận? Áp lực công việc có lớn không chị?”.
“Cũng ổn, vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được của tôi.”
“Nếu không trách tôi mạo muội thì chị có thể tiết lộ một chút về đời tư của mình được không? Đại loại như, có bạn trai chưa, làm sao để dung hòa được mối quan hệ giữa công việc và đời sống cá nhân?”.
Diệp Tri Thu nhìn Lý Tư Bích nói: “Cô Lý, nếu tôi không nhầm thì cô đang muốn tôi nói về Hứa Chí Hằng, đúng không?”.
Lý Tư Bích sững sờ, không ngờ một người trông rất nhẹ nhàng như cô lại có thể vào đề trực tiếp như vậy. Diệp Tri Thu cười và nói tiếp: “Tín Hòa chưa bao giờ quảng cáo trên truyền hình, cũng chưa tài trợ cho chương trình nào. Tôi chỉ là một người làm công ăn lương, trong thành phố này có cả trăm nghìn người giống tôi. Cô Lý hôm nay đã có ý nói chuyện với tôi như thế, chắc không phải vì chương trình của mình. Xin đừng hiểu nhầm, Chí Hằng chẳng nói gì với tôi cả. Chẳng qua là khi cô gọi điện đến thì tôi đang bên cạnh anh ấy, mùi nước hoa của cô tôi cũng đã từng ngửi thấy trong xe anh ấy. Phán đoán của tôi không thái quá, đúng không?”
Lý Tư Bích cũng cười: “Hình như hôm nay tôi tự làm mình ê mặt rồi. Có điều, Tổng quản lý Diệp, tôi không có ác ý gì cả, chẳng qua chỉ là có chút hiếu kỳ về chị thôi”.
Cô ta cười rất thỏa mái khiến Diệp Tri Thu cũng bớt đi phần nào căng thẳng, cô nói: “Hy vọng tôi không làm cô mất hứng”.
“Nếu không nói mấy câu vừa rồi, đúng là tôi sẽ mất hứng. Có điều, mong chị hiểu cho lời nói thẳng của tôi. Ban đầu, trong tưởng tượng của tôi, típ người như Chí Hằng chắc chắn sẽ không bao giờ yêu người như chị”.
Diệp Tri Thu bật cười nói: “Tôi cũng không chắc là mình có thích nói chuyện thẳng thắn như thế này không. Thích ai là việc rất khó đoán, ban đầu tôi cũng cảm thấy người tôi thích không phải típ như anh ấy”.
“Tôi cảm thấy trực giác của tôi về đàn ông rất chuẩn. Đừng lo, tôi không có thói quen rầy rà người khác. Trên thế giới này, có rất nhiều đàn ông hội tụ được các điều kiện tốt, tôi đã từng gặp những người còn đẹp trai hơn, điều kiện tốt hơn Hứa Chí Hằng.” Lý Tư Bích cười nhẹ, suy tư một chút rồi nói tiếp: “Đương nhiên, sự lựa chọn của anh ấy cũng làm tôi kinh ngạc. Tôi không định làm khổ mình bằng việc bỏ quá nhiều thời gian và công sức ột người. Có thử thách, đương nhiên sẽ có hứng thú hơn, nhưng ít ra đến thời điểm này, tận hưởng niềm hạnh phúc khi được người khác theo đuổi còn thỏa mái hơn nhiều”.
Diệp Tri Thu cảm thấy cô gái trước mặt mình thẳng thắn bộc bạch tính cách ích kỷ như vậy cũng là điều thú vị, cô ôn tồn nói: “Nhưng có khi nhiều sự lựa chọ quá cũng rất mệt mỏi”.
“Đúng vậy”, Lý Tư Bích đồng tình rồi tiếp lời: “Vấn đề của tôi là có quá nhiều sự lựa chọn, bởi thế tôi dễ dàng bỏ qua một người nào đó mà không cảm thấy hối tiếc. Đôi lúc tôi nghi ngờ, có phải mình đã bỏ qua người phù hợp nhất với mình rồi không? Nhưng sau đó lại tự nhủ, mình còn nhiều sự lựa chọn tốt hơn đang đón đợi”.
Diệp tri Thu không hiểu tại sao cô ta lại có hứng tâm sự những chuyện ấy với mình, cô chỉ cười và không nói gì.
“Một câu hỏi nữa, chị đừng quá để ý nhé! Với một người đặc biệt thông minh lại có điều kiện tốt, luôn luôn tự kiêu như anh Chí Hằng, chị có cảm thấy mình chắc chắn thuộc về anh ấy không?”
“Tôi nghĩ, nên chắc chắn về bản thân thì tốt hơn.” Diệp Tri Thu không còn nhẫn nại để nói chuyện với cô ta nữa nên trả lời chiếu lệ. May mà lúc này di động đổ chuông, nhìn số điện thoại gọi đến cô khẽ chau mày.
“Chị nói rất có lý. Rất vui vì được quen biết chị, chúng ta liên lạc sau nhé!” Lý tư Bích cười, đứng dậy rồi uyển chuyển bước ra.
Chương 30
Khốn đốn
Số máy gọi đến là của Tăng Thành, Diệp Tri Thu hơi do dự nhưng không thể không nghe máy.
“Tri Thu, em ra khỏi khách sạn thì rẽ phải, tôi đợi em ở bên đường.”
Diệp Tri Thu ngạc nhiên nhưng đành khẽ nói “Vâng” một tiếng rồi tắt máy. Cô ngán ngẩm nghĩ, muốn tránh cũng không nổi, giờ cô hay Tăng Thành dù cẩn thận tới đâu cũng vô ích, gặp mặt riêng kiểu này chắc chắn một điều là quan hệ nam nữ không rõ ràng. Nếu là người khác thì cô đã từ chối thẳng thừng nhưng khẩu khí của Tăng Thành từ trước tới nay chưa bao giờ có khái niệm chấp nhận sự cự tuyệt của cô. Hình như cô mới chỉ dám cự tuyệt lời cầu hôn của ông ấy.
Cô ngồi thêm một lúc rồi ra khỏi khách sạn, hướng về phía con đường rạp bóng cây. Bên đường có vài chiếc xe đang đỗ, trong đó có xe của Tăng Thành. Cô mở cửa xe rồi ngồi lên, mùi thuốc phản phất. Tăng Thành dụi điếu thuốc đang hút, tiện tay bật đèn trong xe, ông hỏi: “
“Hôm nay ông Thẩm nói điều gì gây khó khăn cho em sao?” Dưới ánh đèn, ông nhìn cô bằng ánh mắt điềm tĩnh, không có bất kỳ cảm giác bất an hay đang thám thính điều gì.
Đương nhiên cô hiểu, câu nói đó phát xuất từ lòng quan tâm của ông. Tăng Thành biết rõ, Thẩm Gia Hưng vốn chẳng mặn mà gì với việc kinh doanh thời trang, nay lại hẹn hò cô ra ngoài nói chuyện riêng thì đúng là có việc lạ, hơn thế ông lại quá hiểu tình hình của Tín Hòa. Nhưng cô không muốn kể lể nỗi khổ của mình với ông chủ cũ, lại càng không muốn thăm dò thông tin bên Tố Mỹ để báo cáo lại cho ông Thẩm. Vì thế cô chỉ cố gắng tỏ ra tự nhiên: “Cũng có một số việc, nhưng vấn đè không lớn”.
Tăng Thành cười nói: “Tri Thu, em làm việc với tôi sáu năm, chưa bao giờ tôi thấy em nhìn tôi bằng ánh mắt nhìn ông Thẩm. Ánh mắt đó quá mạnh mẽ, không có vấn đề gì mới là lạ”.
Diệp Tri Thu biết mình chưa thể đạt đến trình độ giấu kín tâm trạng như Tăng Thành, sự bức xúc của cô lúc ở khách sạn đã lọt vào mắt ông, cô đành cười buồn: “Đó là bởi ông chưa bao giờ giao việc ngoài khả năng của tôi.”
“Thế ư? Tôi nhớ có một năm em đi công tác Quế Dương đúng vào dịp nghỉ Quốc Khánh, thế mà tôi lại yêu cầu em về ngay để giám sát việc khởi công cửa hàng, em không mua được vé máy bay, cũng chẳng đặt được vé tàu nằm, phải ngồi gần ba mươi tiếng đồng hồ mới về tới nơi. Hôm sau lại đi làm bình thường. Cái này nằm trong khả năng của em sao?”
“Sao ông biết?” Diệp Tri Thu kinh ngạc, cô không có thói quen kêu khổ, kêu mệt với ông chủ hay cấp trên mà Tăng Thành cũng không phải là người thích nghe cấp dưới kể lể điều đó.
“Tôi không chỉ biết thế thôi đâu, có điều em đừng cho rằng tôi tầm thường nhé!”, ông điềm đạm nói tiếp: “Lúc đó em có bạn trai, tôi có vợ, tôi không có ý gì cả, cũng không muốn sự quan tâm của tôi gây phiền phức cho em”.
Diệp tri Thu trong lòng xáo trộn, lần công tác vất vả đó đã là việc của mấy năm trước. Cô vẫn luôn coi sự vất vả, mệt nhọc là một phần trong công việc mà thản nhiên đón nhận. Cô hoàn toàn không ngờ, ông chủ đã quan tâm đến mình từ rất lâu rồi, hơn nữa, sự quan tâm đó lại lặng thầm, không có bất kỳ biểu lộ nào.
“Việc của Tín Hòa đối với tôi không quá quan trọng, tôi chỉ quan tâm đến em thôi, và hiện giờ tôi có thể công khai thể hiện sự quan tâm ấy”. Tăng Thành quả nhiên bình tĩnh hơn cô rất nhiều. Ông nói tiếp: “Tri Thu, hy vọng lời cầu hôn kia không làm mất niềm tin của em đối với tôi”.
Nhưng việc cầu hôn đó đã làm mọi chuyện khác trước. Diệp Tri Thu ngẩng đầu nhìn ánh mắt dịu dàng của Tăng Thành và cười theo. Tăng Thành biết cách làm cho người khác bình tĩnh, cô nói: “Tổng giám đốc Tăng, dù không làm ở Tố Mỹ nữa nhưng tôi vẫn luôn tin tưởng ông. Tôi chỉ hy vọng mình không phụ lòng ông thôi”.
“Nếu như thật sự em tin tưởng tôi thì đã không tính đến hạ sách chuyển sang Tín Hòa rồi”, Tăng Thành vừa cười vừa nói. Diệp Tri Thu cúi đầu im lặng, ông nói tiếp: “Tri Thu, xin lỗi em. Tôi không có ý khác, chỉ là muốn nhắc nhở em thôi. Sự tận tâm và nhiệt tình với công việc của em không thể chê vào đâu được, nhưng nếu đầu tư vào công việc quá mức sẽ khiến em rơi vào giữa mâu thuẫn của hai vợ chồng ông Thẩm và bà Lưu. Đó là việc đại kỵ của người làm quản lý chuyên môn. Gần đây ông Thẩm rất hay đến khu dự án nên tôi ít nhiều cũng biết ý đồ của ông ta”.Diệp Tri Thu vội đáp lời: “Không, ông đừng nói với tôi những điều như vậy, dù tôi nghe được điều gì, tôi cũng không nói lại cho Tổng giám đốc Thẩm đâu. Làm việc ở Tín Hòa tôi rõ, tôi sẽ không làm những nhiệm vụ ngoài khả năng và trách nhiệm của mình”.
Tăng Thành gật đầu rồi nói: “Làm ở các doanh nghiệp tư nhân mà giữ được điều đó quả không dễ, thôi để tôi đưa em về”. Tăng Thành khởi động xe, nhìn về phía trước, nói với giọng bình thản: “Ngoài ra, tôi hy vọng lần này em đừng cố chấp như vậy nữa, nếu có việc gì cần tôi lộ diện thì cứ nói. Em nhất định không được coi lời cầu hôn kia là một gánh nặng. Tôi chỉ đưa cho em sự lựa chọn, còn đối với em, cuộc sống quả thực còn vô vàn những điều có thể, tôi sẽ hiểu sự lựa chọn của em”.
Vô vàn những điều có thể? Lựa chọn? Liên tưởng tới những điều mà vừa nãy Lý Tư Bích nói, cô khẽ mỉm cười. Cô không thể tự tin như Lý Tư Bích và cũng biết rằng sự lựa chọn của mình không nhiều. Ban đầu, khi muốn có hai mươi vạn tệ để mua nhà, cô chỉ còn một khả năng, đó là đặt tiền đồ của mình vào doanh nghiệp mà mình chẳng coi ra gì.
Nếu cô không muốn làm ngành này thì cũng chẳng có đường lui. Hơn nữa, bao nhiêu việc trước mắt đều chứng tỏ cô muốn làm tốt công việc của mình trong hai năm, mong lập thành tích để mưu cầu cho con đường phát triển đã trở nên mơ hồ. Các doanh nghiệp thời trang ở khu vực này rất nhiều, nếu cô có ý muốn nhảy bổ làm thì không hề khó, nhưng cô không muốn giẫm vào vết xe đổ của Lộ Dịch, khiến con đường phía trước càng ngày càng bó hẹp.
Còn trong tình cảm, Hứa Chí Hằng đă trở thành người hết sức quan trọng với cô. Lúc bối rối nhất, cô chỉ lựa chọn cách lao vào vòng tay anh, mà vòng tay ấy đã thành công trong việc dỗ dành, an ủi cô.
Tăng Thành lái xe về hướng nhà cô thuê, suốt dọc đường hai người đều im lặng. Đến cổng khu chung cư, Diệp tri Thu đợi xe dừng hẳn, cô tháo dây an toàn ra rồi xuống xe, quay đầu lại nói: “Tổng giám đốc Tăng, tôi cảm thấy ông nên toàn tâm toàn ý dành tình yêu thương cho vợ mình, tôi và ông không hợp nhau. Ông hãy quên những lời nói hôm trước đi, được không?”
Tăng Thành khẽ lắc đầu, mỉm cười: “Tri Thu à, em bao giờ cũng suy nghĩ nhiều quá, em lên nghỉ ngơi cho sớm đi nhé!”.
Hứa Chí Hằng từ phía khu đỗ xe của tòa nhà bên cạnh đi đến, thấy Diệp Tri Thu từ chiếc Audi đi ra, rồi cúi đầu đi vào khu chung cư. Anh đang định gọi cô thì thấy người đàn ông từ phía cửa lái của chiếc xe đó bước xuống, đó là một người đàn ông gầy yếu. Người ấy đứng đó, tay để lên cánh cửa xe, nhìn về phía màn hình LED ở phía bên kia đường, bộ dạng như đang nghĩ ngợi gì đó. Anh nhận ra đó là Tăng Thành. Lúc này trên màn hình LED đang chiếu hình ảnh hạnh phúc của Phạm An Dân và Phương Văn Tĩnh. Tăng Thành xem xong một lượt mới vào xe nổ máy.
Hứa Chí Hằng thấy bộ dạng của Tăng Thành như thế, anh biết chủ nhân của lời cầu hôn đọt ngột kia là ai. Anh không ngờ, hôm ở Triển lãm Quốc tế, Diệp Tri Thu đã cố tình giới thiệu anh với Tăng Thành như vậy mà ông ta vẫn mở lời cầu hôn cô. Từ hai hôm trước, sau khi từ quán bar về, cô hoàn toàn không đá động đến việc này, anh cũng cảm thấy đó là việc riêng của cô nên không muốn hỏi thêm. Bây giờ xem ra, điều đó không đơn giản chỉ là một lời cầu hôn đã bị cự tuyệt trong quá khứ.
Hôm nay, sau khi ăn xong bữa trưa, anh đã đưa Diệp Tri Thu về khách sạn, cô nói ông chủ muốn hẹn cô ra bàn chút việc. Lúc đó, trông cô có vẻ hơi mệt mỏi, chỉ nói chắc chắn ông ta sẽ làm khó cô việc gì đó, nhưng cô phải đến cho có lệ.
Hứa Chí Hằng ngạc nhiên nói: “Nếu theo cách nói của em thì ông ta làm bên bất động sản, hà cớ chi lại can thiệp vào việc của bên công ty thời trang?”
Diệp Tri Thu cười khổ: “Có thể anh đã quen với cách làm việc của các giám đốc chuyên môn bên công ty mình rồi. Tuy nhiên, thói quen làm việc của các doanh nghiệp thời trang ở đây là vậy. Tín Hòa là của vợ chồng họ, làm gì có chuyện phân rạch ròi của anh hay của tôi”.
“Cũng có thể hiểu được, anh trai anh là một ông chủ rất coi trọng việc đó, quản lý từ những việc nhỏ nhất. Anh đoán, cấp dưới cũng phải cố gắng thích ứng với cung cách làm việc của anh ấy.” Anh dừng xe trước khách sạn, vuốt nhẹ tóc cô rồi nói tiếp: “Nếu như em không thấy có hứng thú với công việc thì đừng ép mình quá”.
Diệp Tri Thu cũng cười, cô nói: “Em không kỳ vọng vào ông chủ, mà chỉ có thể thuyết phục mình rằng, đừng làm gì đến mức thất vọng. Anh yên tâm, sẽ không đến nỗi quá buồn chán đâu”.
Thế mà lúc này, người đưa cô về lại là Tăng Thành, Hứa Chí Hằng thấy buồn bực trong lòng.
Từ trước tới nay, đường tình của anh vốn rất thuận lợi, chưa bao giờ có trải nghiệm mình là một trong nhiều sự lựa chọn của các cô gái. Giờ nhìn theo hướng chiếc Audi vừa đi mất, anh phải thừa nhận đây là một đối thủ mạnh của mình.
Sau khi bị tra tấn bởi ba cuộc nói chuyện khá căng thẳng, Diệp Tri Thu rất mệt, cô tẩy trang, tắm rửa, rồi mặc quần áo ở nhà. cô cũng không muốn mang sổ ghi chép ra làm khổ mình thêm nữa, nên thất thần ngồi dựa vào sofa. Nghe tiếng chuông cửa, cô ra mở, Hứa Chí Hằng hai tay cho ra phía sau, cười nói với cô: “Em đoán sẽ thích đồ trên tay nào của anh?”
“Tay trái”, cô tiện miệng nói.
Hứa Chí Hằng đưa tay trái ra, là một bó hồng đỏ thắm. Diệp Tri Thu vui vẻ nhận lấy, cô nói: “Thế tay phải còn có niềm vui bất ngờ nào khác không anh?”
“Nếu như em đang đói thì đây cũng có thể coi là niềm vui bát ngờ nữa.” Anh lại đưa tay phải ra, đó là một túi nilon. Diệp Tri Thu đón lấy, mở ra xem, hóa ra là bánh trứng mật ong và chè đậu đỏ. Đã có lần cô chỉ cho anh món ăn này ở một cửa hàng nằm mãi trong hẻm sâu, chính là món khoái khẩu của cô.
Cô reo lên vui sướng: “Lâu lắm rồi không được ăn món này, đúng lúc em đang đói”. Đương nhiên, cũng đã lâu rồi cô mới nhận được hoa. Cô nghĩ như tự diễu mình, phải đi tìm bình hoa để cắm trước đã, sau đó mới ăn bánh trứng mật ong và chè đậu đỏ. Lúc này, bao nhiêu tâm sự phức tạp trong lòng đã bị dẹp sang một bên, cô nói: “Bên đó toàn đường một chiều, anh lái xe chắc vất vả lắm?”
“Anh đi bộ sang, phố đó rất thú vị. Anh đi từ chỗ đó đến chỗ em mà rẽ nhầm một ngă ba, thế là anh rẽ sang xem mới biết cả dẫy phố đó đều là các cửa hàng hoa, anh đi hỏi đường, ông chủ nói hôm nay sẽ giảm giá đặc biệt, anh chợt nghĩ mình quen nhau bao lâu rồi nhưng anh chưa tặng hoa cho em bao giờ nên mua luôn. Cầm bó hoa đi dạo hết phố này đến phố khác, phải nói là lúc đó anh rất hãnh diện, những người anh hỏi đường tiếp sau đó đều rất niềm nở, nhìn anh bằng ánh mắt đồng tình.”
Diệp Tri Thu cười lớn, rồi hôn anh một cái, miệng cô toàn là vị thơm ngọt của chè đậu đỏ. Anh liền giữ chặt cô lại, nhẹ nhàng thưởng thức vị ngọt mà xưa nay anh vẫn không hề thích ăn ấy. Mãi sau anh mới bỏ cô ra, cười nói: “Đền bù như thế này không tệ, thế hôm nay em nói chuyện với ông chủ sao rồi?”
Nói đến Thẩm Gia Hưng, Diệp Tri Thu lại chau mày, cô nói: “Không biết anh trai anh có nghiện cái việc ép nhân viên thề thốt trung thành không nhỉ?”
Hứa Chí Hằng cười nói: “Chưa đến mức đó, anh ấy chỉ yêu cầu rất cao với cấp dưới thôi, cầu toàn trong mọi việc. Hơn nữa, nói theo cách của Mục Thành thì anh cũng có khuynh hướng như vậy. Hình như là gene di truyền ấy, tuy thế nhưng anh không nghiêm trọng như anh trai”.
“Em không sợ ông chủ yêu cầu cao, mà sợ ông ta yêu cầu một việc khác mà mình không thể tuân theo.” Diệp Tri Thu ngậm ống hút nghĩ, Tăng Thành chẳng phải cũng là một ông chủ yêu cầu rất cao đó sao? Nhưng nếu yêu cầu hợp lý thì cũng không có vấn đề gì. Giây phút suy tư ấy lọt vào mắt Hứa Chí Hằng, anh đột nhiên ý thức được mình đang chăm chú quan sát nét mặt cô như đang cố nhìn ra điều gì đó. Điều này làm anh rất ngạc nhiên, mỉm cười mỉa mai bản thân vì từ trước tới giờ anh vẫn tự phụ, không muốn mình mất phong độ.
Diệp Tri Thu cắn thêm một miếng bánh rồi nói: “Trước kia em và Tiểu Địch đi dạo ở khu này cũng rất hay vào tiệm bánh đó. Cô ấy thích ăn bánh nướng, còn sở thích của em là bánh trứng, lần nào cũng ăn chán chê đến mức mấy ngày sau không dám ăn ngọt nữa. Ôi, ăn như thế kiểu nào cũng tăng cân”.
Hứa Chí Hằng xoa xoa lưng cô, nói: “Nếu em có thêm tí thịt thì ôm thích hơn. Nhưng cứ lao lực mãi như em thì anh đảm bảo, nếu có ăn một bữa đêm nữa cũng chẳng tăng được cân nào”.
“Xong vụ Hội chợ đặt hàng là ổn mà. Em hứa, chỉ cần anh không chán, em chấp nhận để anh nuôi em béo.”
Hứa Chí Hằng cười, nhìn Diệp Tri Thu lúc này thật dễ thương. Cô dựa vào anh, vui vẻ ngậm ống hút. Anh cảm thấy niềm vui của cô rất tự nhiên chứ không hề gượng ép. Anh nghĩ: Thôi được, thế thì chờ Hội chợ đặt hàng xong rồi tính”.
Thứ Năm tới, Diệp tri Thu sẽ đến mọt khu nghỉ mát ở vùng ngoại ô để nghỉ ngơi. Hội chợ đặt hàng thời trang hè của Tín Hòa đặt ở đó. Tất cả mọi người của Tín Hòa đang bận rộn vì việc này, xe của công ty và xe buýt mà công ty đi thuê đều đã đợi sẵn ở bãi đỗ sân bay, ga tầu, bên Thiết kế đã đến sớm để sắp xếp các mẫu quần áo trưng bày, các nhân viên, ngoài một số ít ở lại văn phòng, còn tất cả đều đến đó để giúp sức. Cô đã sắp xếp ột số khách hàng đến trước, giám sát tất cả các khu vực, làm công tác chuẩn bị sau cùng. Sau khi bố mẹ đi du lịch về, cô cũng không có thời gian rảnh để về nhà, chỉ gọi một cú điện thoại về hỏi thăm.
Ngày thứ Sáu và thứ Bảy diễn ra rất thuận lợi. Sản phẩm mẫu chỉ trưng bày, chọn năm người mẫu để biểu diễn. Diệp Tri Thu, Thẩm Tiểu Na và Đới Duy Phàm sau khi thương lượng đã làm cho hoạt động thiết kế trở nên sôi nổi hơn, thêm vào đó, hoạt động hổ tương giữa khách hàng và nhân viên thiết kế có hậu quả tốt và nhận được phản ứng nhiệt tình của các chủ đại lý.
Đến chiều thứ Bảy, đã thống kê sơ bộ tình trạng đặt hàng, Lưu Ngọc Bình mặt mũi tươi tỉnh, vừa gọi điện báo tin vui với Thẩm Gia Hưng vừa niềm nở chào khách hàng. Diệp Tri Thu thở phào, cảm thấy sau thời gian nửa năm vất vả ngày đêm, giờ có thể thỏa mái hơn một chút rồi.
Đới Duy Phàm vừa chỉ huy cấp dưới tháo dỡ sân khấu vừa khẽ nói với cô: “Thu Thu, em chú ý một chút, mấy quản lý kinh doanh cấp dưới của em đều là những dạng biết dựng chuyện đấy, họ đang bàn tán về em, ngay cả khách hàng cũng đồn ầm lên rồi kìa”.
Họ không bàn tán mới lạ, Diệp Tri Thu gắng cười, cô nói: “Họ không ấm ĩ lên thì không chịu yên, em làm sao quản được.”
“Có người nói em đã tiếp xúc với Tổng giám đốc Uông của Địch Á, muốn nhảy sang đó làm, lại có người nói quan hệ của em… với ông chủ cũ không rõ ràng”. Đới Duy Phàm cười nói. Anh chàng có mối quan hệ lâu năm với các doanh nghiệp thời trang, đâu đâu cũng quen biết, không có thông tin gì không biết. Anh ta cũng chẳng cho việc náy là quan trọng, chỉ cảm thấy hơi buồn cười, nên nói ra cho Diệp Tri Thu chú ý chút.
Diệp Tri Thu kinh ngạc, cô cứ nghĩ chỉ có một số lời đồn đại liên quan đến Tăng Thành thôi. Để tránh rắc rối, cô đã cố gắng giữ khoảng cách an toàn với ông ta, hy vọng không lâu sau đó sự chú ý của mọi người sẽ chuyển sang vấn đề khác. không ngờ vấn đề mới lại liên quan đến Địch Á, đó là việc cô không thể cứ lờ đi mãi được.
Địch Á là một công ty thời trang ở khu vực này, quy mô cũng tương đương với Tín Hòa, từ đường lối, định vị sản phẩm, thị trường đến đại lý tiêu thụ đều trùng hợp. Tuần trước, đúng là Tổng giám đốc Uông của Địch Á có gọi điện cho cô, nhiệt tình mời cô đi ăn cơm. Cô biết, đằng sau sự thiết tha mời mọc đó là gì, hơn nữa cô cũng không định chuốc thêm rắc rối ình, nên từ chối thẳng. Nào ngờ, cuộc điện thoại chỉ có hai người biết ấy lại trở thành đề tài cho người khác đồn đại.
Cô chợt nghĩ, ngay cả Đới Duy Phàm cũng nghe được thông tin này thì chắc chắn nó đã đến tai Lưu Ngọc Bình. Bà chủ ban nãy rất hài lòng nhìn vào con số thống kê không có biểu hiệu gì lạ, nhưng điều đó không có nghĩa là bà ta sẽ không tin vào tin đồn vớ vẩn này. Làm ở Tín Hòa, cô không đánh giá cao khả năng hiểu biết của bà ta, nếu như thay vào đó là một bà chủ thẳng thắn, chân thành thì những lời đồn kia chẳng phải sợ, chỉ cần nói ra là giải quyết được vấn đề ngay. Nhưng cô đã nhận hai mươi vạn tệ để nhảy sang đây làm việc, mối quan hệ kiểu như vậy đâu đủ sức để đánh bật những lời đồn kia.
Đới Duy Phàm nhìn sắc mặt cô rồi cười nói: “Đừng lo, khả năng của em đã được chứng minh, mấy năm nay Hội chợ đặt hàng của Tín Hòa không hiệu quả như thế này đâu. Hội chợ này có thể coi là bước chuyển lớn của Tín Hòa. Bà chủ có nghe thấy cũng chẳng sao, chỉ càng lo mất em thôi”.
Diệp Tri Thu cười chua xót, nghĩ mọi chuyện đâu đơn giản như vậy, nhưng cũng chẳng biết làm thế nào.
Theo lệ thường, Hội chợ đặt hàng có các tiết mục tiếp đãi những chủ đại lý từ nơi xa tới, như câu cá, đánh mạt chược, hát karaoke, bi da, bóng chuyền… Tất cả các hình thức vui chơi giải trí đều được trưng dụng cho tới bữa cơm chiêu đãi tối thứ Bảy. Thẩm Gia Hưng cũng từ trong thành phố đến góp vui, hai vợ chồng ông bà chủ đích thân đi từng bàn chúc rượu quan khách, không khí rất náo nhiệt. Diệp tri Thu uống một ít rượu vang, sau đó điều các quản lý kinh doanh đi chúc rượu các nơi
Nhìn khung cảnhđông vui như vậy, cô thầm nghĩ: Thôi được, lửa đã sắp cháy sém mặt thì chỉ nên lo việc trước mắt thôi. Nhiệm vụ thu xếp thời trang hè đã hoàn thành trước thời hạn, tiếp theo, phải làm việc nhiều hơn với bên Thiết kế để chọn ra những mấu thu đông thích hợp với thị hiếu. Đồng thời yêu cầu các quản lý kinh doanh duy trì tốt hơn mối quan hệ với đại lý, cố gắng hết sức giảm nhẹ chính sách với các đại lý để có dược phản ứng tích cực.
Ý thức được bản thân đang dự tính cho tương lai, cô nghĩ mình bị công việc ám ảnh quá mà phì cười. Lại nghĩ về những lời đồn thổi, cô chỉ lắc đầu ngao ngán.
Lúc này thấy Thẩm Gia Hưng giật lấy cốc của Lưu Ngọc Bình, giọng nói hơi nặng: “Em uống nhiều rồi, để anh, không tí nữa về lại kêu đau đầu”. Ông quay đầu lại, thấy Diệp Tri Thu liền cười nói: “Tổng quản lý Diệp, đến đây chúc Tổng giám đốc Vương một cốc nào. Sau này toàn bộ thị trường Giang Nam đều nhờ vào Tổng giám đốc Vương cả đó”.
Diệp Tri Thu dở khóc dở cười không biết nên làm gì. Thẩm Gia Hưng và Lưu Ngọc Bình bình thường biểu hiện như không hạnh phúc lắm, khi ngồi cùng một chỗ thường tìm cách trách cứ nhau, nhưng dù sao họ là vợ chồng bao năm, ít nhiều cũng hiểu rõ về nhau, trong những giờ phút quan trọng như thế này sẽ không bao giờ để lộ ra điều đó. Có điều, bây giờ là quá sức với cô, người chuyên được treo thẻ miễn trong các cuộc vui như cô chắc giờ không được phép như vậy nữa rồi. Cô nói: “Xin lỗi, tổng giám đốc Thẩm, tửu lượng của tôi không được tốt, uống chút rượu vang để tỏ thành ý là được rổi”.
Thẩm Gia Hưng rót một ly rượu trắng nồng độ cao, đẩy vào tay cô nói: “Thế sao được, làm gì có Tổng quản lý kinh doanh nào lại dùng rượu vang để chúc khách, thật thiếu thành ý. Tôi đây tuy không oai như Tăng Thành, nhưng hình như cũng hiếm khi có lời mời, chắc cô nể mặt tôi chứ?”
Dù ông ta lúc này chỉ thuận miệng nhắc tới Tăng Thành nhưng lại khiến Diệp Tri Thu tức giận. Cô đứng đó, không nhận ly rượu mà chỉ nhìn thẳng ông ta, nói: “Tổng giám đốc Thẩm hình như uống hơi nhiều rồi”.
Ông Vương ở bên cạnh chính là chủ đại lý mà tuần trước cô đích thân đến thành phố H mời tham dự, ông ta khá thân với Tăng Thành. Thấy tình hình có vẻ không ổn, ông ta liền nhận ngay ly rượu đó rồi đưa vào tay cô, cười ha hả nói: “Tổng quản lý Diệp, lần trước cô đến chỗ tôi, tôi chưa tỏ hết được thành ý của mình, hôm nay chúng ta kiểu gì cũng phải cùng nhau cạn một ly”.
Trước mặt bao nhiêu quan khách, lại nể hai người, nhất là lời của Thẩm Gia Hưng, cô đành uống cạn ly rượu. Rượu vào đến đâu, ruột gan cô như lửa đốt đến đó, cảm thấy nôn nao trong người. Biết mình không ổn nên vừa đặt ly rượu xuống là cô vội chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Hai ngày nay, cô đã vất vả tiếp khách suốt, lại chẳng ăn uống ra hồn, giờ nôn đến mật xanh mật vàng mới thôi, người rũ ra như tàu lá héo.