Bạn đang đọc Khi Tam Đại Tiểu Thư Xinh Đẹp Là Hot Boy: Chương 5
Vân Băng tức giận rồi bỏ đi xuống tầng 1, vào quán cafe Như Băng đang ngồi rồi cũng gọi ình một ly cappuccino rồi ngồi nói chuyện với Như Băng nhưng Như Băng rất kiệm lời nên khi Vân Băng nói gì chỉ trả lời đúng có hai từ trở xuống.
Vân Băng nản luôn nên không thèm nói nữa, lôi Iphone ra nghịch.
Còn về phần Quỳnh Băng thì lại lên tầng 3 – tầng Thời Trang.
Quỳnh Băng đang bay lượn khắp cái tầng 3 rồi đứng lại trước cửa hàng quần áo mang tên thương hiệu JA – thương hiệu quần áo nổi tiếng nhất thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Trịnh thị.
“Kính chào tiểu thư.” Toàn thể nhân viên trong cửa hàng cúi đầu chào khi Quỳnh Băng vừa bước vào.
“Ừm, chào mọi người. Mọi người cứ tiếp tục làm việc đi.” Quỳnh Băng nói và kèm theo một nụ cười tươi như hoa làm các cô nhân viên cũng phải ngây ngất vài phút mới hoàn hồn.
“Này, tại sao mấy cô lại gọi nó là tiểu thư, còn tôi chỉ là quý khách là thế nào? Các cô có biết tôi là ai không hả?” Một đứa con gái ăn mặc “hồng loẹt” từ trên xuống dưới lớn tiếng với mấy cô nhân viên đang lựa đồ giùm nhỏ đó.
“Thật ra đây là…” Một cô nhân viên đang định nói gì đó thì đột nhiên im lặng khi nhận được ánh mắt ra hiệu im lặng của nó.
“Sao, còn ai có thể có quyền hơn bổn tiểu thư sao?” Nhỏ kia đang vênh mặt tự sướng nghĩ rằng cô nhân viên sợ mình nên không nói tiếp.
“Tiểu thư tập đoàn Dương thị, tôi nói có đúng không?” Quỳnh Băng im lặng nãy giờ mới lên tiếng.
“Biết rồi thì còn không mau xin lỗi.” Nhỏ kia nói.
“Tại sao?” Quỳnh Băng nói, mặt đanh lại, Quỳnh Băng cực kì ghét những kẻ dám uy hiếp mình. Tiểu thư tập đoàn Dương thị? Hứ, bổn tiểu thư đây còn chẳng để vào mắt, chỉ đứng thứ 5 Việt Nam thôi mà cũng đòi lên mặt.
“Cái cửa hàng này không coi trọng tôi chứng tỏ cái người mà bọn họ coi trọng thì cũng không coi trọng tôi. Mà tôi chúa ghét những kẻ không coi trọng mình, những người đó đều bị phá sản hết.” Nhỏ kia tiếp tục “ba hoa chích chòe”.
“Đúng là tôi không coi trọng cô thật.” Quỳnh Băng nói nhẹ.
“Cô dám!?” Nhỏ kia tức muốn ói máu, mặt đỏ cả lên.
“Thứ mà tôi coi trọng rất ít và rất tiếc cô không nằm trong số đó.” Quỳnh Băng tiếp tục nói nhẹ như không nhìn thấy nhỏ kia đang tức.
Nhỏ kia định đi lại tát cho Quỳnh Băng vào má thì thấy ngoài cửa một chàng trai vô cùng đẹp trai đi vào. Nhỏ kia liền giả vờ ngã xuống và giả vờ khóc, “Hu hu, tôi có làm gì cô đâu mà cô lại nói tôi như thế! Huhu…” rồi quay sang chàng trai kia, “Anh yêu, cô ta cô ta, ….” Nhỏ đó giả vờ sụt sịt nói không nên lời làm chàng trai kia hơi hơi đau lòng, dù gì thì cô ta hiện tại cũng là người yêu của hắn.
“Này, cô kia!” Chàng trai kia đột nhiên nói lớn làm Quỳnh Băng tỉnh từ trong mộng. Từ nãy đến giờ Quỳnh Băng há hốc mồm ra, chả hiểu cái mô tê gì sất.
“Anh gọi tôi hả?” Quỳnh Băng lên tiếng trả lời, mặt lại đanh lại. [cái chị này thay đổi nhanh quá *lau mồ hôi*]
“Đúng rồi. Tại sao cô lại làm cho cô ấy khóc chứ hả. Cô có biết cô ấy là người yêu của tôi không?” Chàng trai đó tiếp tục nói. [chẹp, bạn Phong của chúng ta mạnh mồm nhể?]
“Sao tôi biết được, tôi cũng không phải thần.” Quỳnh Băng lại giơ ra cái bản mặt vô “số” tội.
“Cô…” Phong cứng họng.
“Sao? Không cãi được chứ gì. Nếu mà muốn bắt đền tôi thì nên nhớ tìm hiểu sự thật trước khi nói người ta.” Quỳnh Băng nói, rồi quay sang nhìn nhỏ kia. “Còn cô, cấm cô vác cái bản mặt son phấn của cô đến cửa hàng này nữa. Bẩn sàn lắm!” Nói xong, Quỳnh Băng lại gọi các cô nhân viên lại và bảo, “Mấy chị nhớ mặt cô ta cho em, lần sau đến thì trực tiếp gọi vệ sĩ ra đuổi nhé! Mặt cô ta nhiều son phấn thế kia nên chắc rất dễ nhận ra đấy.” Quỳnh Băng nói rồi kèm theo một nụ cười tươi làm các cô nhân viên vô thức gật đầu.
“Cô có quyền gì mà cấm cô ấy.” Phong tức vì mình bị làm lơ.
“Tôi lấy quyền của tôi, não anh có vấn để à?” Quỳnh Băng.
“Cô là cái gì mà cấm được cô ấy.” Phong tức giận và lúc này mới chìa tay ra để kéo nhỏ kia đứng dậy. [từ nãy đến giờ mải cãi nhau với chị Quỳnh Băng nên bạn Phong đã quên mất nhỏ kia vẫn đang “ngồi” trên đất mẹ thân yêu.]
“Hứ, muốn gây sự thì ít nhất cũng nên tìm hiểu chủ của nó là ai chứ!” Quỳnh Băng nói rồi bỏ đi luôn.
“Này đứng lại.” Phong nói như hét nhưng Quỳnh Băng không thèm quan tâm, đẩy cửa ra về luôn.
Đằng sau là hai ánh mắt, một căm thù, một tức giận [ai chà, bạn Phong cứ nghĩ là Quỳnh Băng sẽ đổ trước vẻ đẹp trai của Phong cơ, chẹp chẹp, tự tin quá].