Bạn đang đọc Khi Tam Đại Tiểu Thư Xinh Đẹp Là Hot Boy: Chương 21: Một phần quá khứ.
Chương 21: Một phần quá khứ.
Trong căn phòng VIP1 hiện đang có một khung cảnh hết sức an lành. [mà thực ra thì từ hôm qua đã an lành rồi]
Trong căn phòng gần phòng bếp, nơi có một vị nam thần đang say giấc nồng.
Ánh nắng chiếu le lói qua khung cửa kính trong suốt bằng thủy tinh gần ban công, qua tấm rèm vải mỏng đắt tiền, nhẹ nhàng đi trên từng tấm thảm lót sàn, từng đồ vật bằng gỗ đặt trong căn phòng hay những vật trang trí thủ công, cuối cùng là đến khuôn mặt hoàn mỹ, trắng trẻo của vị nam thần ấy. Lông mi dài, cong cong như liễu rủ đang rung rung theo từng nhịp thở của chiếc mũi cao vừa đủ, nhỏ nhắn, đôi môi tinh tế màu anh đào hình trái tim hút hồn phái nữ, mái tóc nâu cafe lẫn lộn vài sợi tóc đen như mực hơi rối chẳng những không làm giảm vẻ đẹp mà còn tăng thêm vẻ đáng yêu khi đang ngủ.
Ài, vị nam thần diệt nước hại dân đó không ai khác chính là nó.
Bỗng nó mở bừng đôi mắt. Một màu nâu cafe trong veo ánh lên vẻ hoảng sợ, kinh hoàng chứng tỏ vừa mới gặp ác mộng. Nó bật người ngồi dậy, đưa đôi mắt vừa tỉnh liếc xung quanh phòng, trán nó ướt đẫm mồ hôi, hơi thở gấp gáp. Sau một phút, nó đưa tay phải lên vỗ vỗ ngực trái, nơi con tim của nó vừa đau như cắt khi gặp ác mộng. Nó khẽ chớp đôi mắt rồi nhắm mắt dưỡng thần, thở dài rồi điều chỉnh lại nhịp thở cho ổn định rồi đứng dậy, làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi chuẩn bị đến lớp.
—
Đoàng, tiếng súng vang lên khô khốc giữa khung cảnh hỗn loạn của tiếng vũ khí va chạm với nhau, tiếng lầm bầm chửi rủa khiến cho tất cả ngưng mọi hoạt động, đứng chết trân nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt. Phó bang chủ bang Butterfly bị bắn lén, là do bang chủ của bang Mãnh Long gây ra.
Người con gái có gương mặt xinh đẹp đến mức người khác cũng phải đỏ mắt mà ghen tị bỗng đôi mắt mở to, trong ánh mắt vốn dĩ là vô cảm kia bỗng ánh lên vẻ đau khổ tột cùng khi nhìn người con trai đang gối đầu lên đùi mình, gương mặt vốn hoàn mĩ của chàng trai bỗng nhuốm đầy máu và vài vết xước, sắc mặt trắng bệch, không có chút huyết sắc. Từ miệng của chàng trai bỗng phụt ra một ngụm máu, theo khóe miệng tuôn ra ướt sẫm cả một chỗ đất xơ xác, thấm đẫm đến mức có thể nhìn rõ được trên chiếc quần đen bó sát của cô gái. Bàn tay run run của cô gái đặt trên chỗ sườn trái của chàng trai, nơi chàng bị phát súng vừa nãy bắn vào. Khuôn mặt của hai cô gái xinh đẹp cũng chẳng kém đằng sau hai người một nam một nữ kia cũng không giấu được vẻ kinh hoàng, nước mắt như suối tuôn ra thành hai hàng, theo gò mà mà lăn xuống. Cô gái đứng bên trái đưa tay ngăn lấy tiếng nấc chực trào ra, đôi mắt ánh lên vẻ đau đớn tột độ. Mà cô gái đứng bên phải có vẻ bình tĩnh hơn, gương mặt vẫn mang vẻ lạnh lùng không đổi, nhưng hai dòng lệ theo khóe mắt chảy xuống kia đã tố cáo tất cả, vẻ mặt lạnh lùng lại nhiễm bi thương khó nói nên lời.
“….Kh…không….S…Sa…Sao…” Chàng trai khẽ thì thào.
“Không, không được.” Cô gái run run lay người chàng trai. Khuôn mặt vẻ thống khổ vô cùng hiện lên rõ ràng.
“C…Cười….l…lên….đừng…kh…khóc….” Chàng trai khẽ nhếch khóe miệng cười lên một nụ cười vui vẻ, thỏa mãn khi thấy những giọt nước mắt như những hạt cườm trên chiếc vòng cổ đứt dây rơi xuống mặt mình từ đôi mắt nâu cafe của cô gái kia. Vốn là một nụ cười vô cùng hoàn hảo, lại bị sắc mặt trắng bệch kia làm thành vô cùng khó coi, còn khó coi hơn là khóc. Bàn tay nhuốm máu của chàng trai đưa lên, chạm vào mặt, lau đi nước mắt của cô gái kia.
“Không, không được. Anh Duy, không được, không được.” Cô gái kia lầm lầm không được không biết bao nhiêu lần với giọng nhỏ xíu, nhưng giữa bốn bề đang lặng thinh thế này thì âm vang cũng khá lớn, vang vọng khắp vùng đất trống.
“….C…Cười…nh…nhiều….l…lên….nh…é…” Chàng trai phun một ngụm máu rồi bàn tay vô thức buông lỏng trên một bên má bị bết máu lại của cô gái kia, đôi mắt nâu có vài tia màu xám từ từ bị che lấp bởi hàng mi cong dày, khóe miệng nở nụ cười thỏa mãn trên gương mặt nhuốm máu tựa bông hoa xinh đẹp đang nở rộ giữa một rừng máu, cuối cùng thì cũng một lần em cũng đã khóc vì tôi, chàng trai kia trước khi nhắm mắt xuôi tay chỉ có một ý nghĩ ấy.
“Không, không, không, KHÔNG!!!!!!!!!” Cô gái thống khổ gào lên rồi òa khóc nức nở, hai dòng lệ màu trong suốt bỗng biến thành màu tươi khiến người xung quanh hoàng sợ. Gương mặt xinh đẹp, trắng nõn hết sức khó coi, bàn tay ôm chặt lấy thân thể dần lạnh ngắt mới vài giây trước còn ấm của chàng trai.
Lần đầu tiên để lộ cảm xúc là vì ai?
Lần đầu tiên rơi lệ là vì ai?
Huyết lệ đã chảy ra là vì ai?
—
Đoạn kí ức dừng lại, nó đưa tay lên xoa xoa hai thái dương. Chuyện xảy ra đã cách đây vài năm rồi, sao nó lại vẫn không quên được? Ngày này năm nào nó cũng bị cái kí ức kinh khủng ấy ám ảnh suốt một tuần.
Nó lắc lắc đầu rồi lấy đồ dùng cần thiết cho buổi học rồi mở cửa phòng, cũng là lúc cánh cửa phòng đối diện, phòng của hắn, cũng mở ra.
Nó xoay người, khóa cửa phòng nó rồi nhìn hắn, gật đầu xem như chào hỏi rồi bước về phía cửa phòng VIP1, hắn cũng bước sau nó.
Nó hôm nay chỉ mặc đơn giản với một cái áo sơ mi dài tay màu trắng, kẻ sọc xanh, quần đen hơi bó và một cái áo khoác dạ màu nâu sáng. Chân đi đôi giày thể thao màu trắng. Mái tóc nâu cafe đã được chải lại gọn gàng.
Hắn thì mặc áo sơ mi dài tay bên trong, bên ngoài là áo len ba lỗ màu nâu, quần tây màu nâu, đi đôi giày da sáng bóng.
Nó mở cửa rồi ngay bên ngoài là gương mặt nhe nhởn của anh, lạnh lùng của cô, ho khan của cậu, cười mỉm của nhỏ. Nó bước ra khỏi cửa phòng và đi ra thang máy trước, nhỏ và cô cũng theo sau, bọn hắn cũng đi sau.
Nhỏ mặc áo len mỏng màu đen và áo khoác dạ giống y nó nhưng màu trắng và quần tây màu đen. Chân đi đôi giày thể thao màu trắng.
Cô thì vẫn đen toàn tập [thực sự Ane vẫn ko hiểu tại sao mình lại tạo ra một nhân vật như này nữa?]: áo sơ mi đen, áo khoác dạ giống nó và nhỏ cũng màu đen, quần hơi bó màu đen. Chân đi đôi giày thể thao màu đen nốt.
Anh mặc một cái áo khoác da màu đen cùng với áo len cổ lọ màu xám bên trong, quần tây màu nâu sậm, chân đi đôi giày da màu nâu sáng.
Cậu mặc áo sơ mi màu trắng bên trong, áo len màu vàng be, quần hơi bó màu trắng, chân đi đôi giày da màu nâu sậm.
Ting tiếng thang máy vang lên, cả 6 người đều cùng bước vào. Vì trong thang máy khá rộng nên tụi nó đứng ở một góc, bọn hắn đứng ở góc đối diện.
“Tuy ở trên này đi lại bất tiện, nhưng thang máy này thì cũng tạm được, chỉ có sáu người trên tầng này đi, vậy cũng tiết kiệm được một chút thời gian.” Nhỏ nghiêng đầu nói không lớn không nhỏ nhưng cả 5 người còn lại đều nghe thấy. Giọng có phần hơi khàn khàn. [ai biểu đấu võ mồm nhiều làm chi? *đáng đời* – Nhỏ: ngươi muốn chết? *mặt giang hồ, tay cầm dao găm sẵn sàng phi* – ấy ấy, bình tĩnh bình tĩnh, mất bình tĩnh là chết bất thình lình đó!]
“Con trai gì mà lắm chuyện.” Cậu khiêu khích nhướn mày nhìn nhỏ, giọng cũng khàn khàn, chả kém nhỏ.
“Hừ. Có cho tiền đây cũng không thèm đôi co với KẺ-BẠI-TRẬN-PHẢI-DỌN-DẸP-PHÒNG-KHÁCH nhá!” Nhỏ cố tình nhấn mạnh.
“Cậu….” Cậu tức đến nổ đầu, khói từ đâu đó phun ra làm 4 người không-có-trong-cuộc-đấu khẽ nhíu mày.
“Phiền phức nhức đầu.” Nó nói rồi đưa tay lên xoa thái dương, mắt nhắm nghiền, cả người vô lực dựa vào góc trong cùng của thang máy.
“Sao?” Cô quan tâm hỏi, mặc dù giọng nói vẫn lạnh như băng.
“Không nhớ sao?” Câu nói này, là nó nói cho cả cô và nhỏ cùng nghe.
Đột nhiên cô và nhỏ nhớ ra được cái gì đó, sắc mặt đại biến, mặt nhỏ xanh mét, trắng bệch, không có sức sống, đôi mắt linh động đã biến thành vô hồn, cả người run run ngồi thụp xuống. Cô cũng không khá hơn là bao, tuy gương mặt là lạnh lùng nhưng sắc mặt trắng bệch, đôi mắt cũng khép lại, cả người rõ ràng là hơi run rẩy.
Bọn hắn thì khó hiểu nhìn ba con người đối diện mình lúc này. Lúc thì bí ẩn khó hiểu, lúc thì làm người khác tức muốn hộc máu, lúc thì mồm mép lợi hại, lúc thì run rẩy kinh hoàng. Rốt cuộc thì, đâu mới là vẻ mặt thực sự của ba người bọn họ? Bọn hắn cùng nghĩ giống hệt nhau.
Ting một cái, đã đến tầng 1. Bọn hắn bước ra khỏi thang máy trước, tụi nó cũng lờ đờ, đi chậm chạp ra sau.
—
Cái ki ức mà nó muốn quên là gì? Người con trai tên Duy đã bị trúng đạn là ai? Người con gái đã rơi huyết lệ là ai? Và vì sao tụi nó lại biến đổi sắc mặt khi nhắc đến cái kí ức đó? Rốt cuộc thì hai người đó có thân phận gì?