Khi Tam Đại Tiểu Thư Xinh Đẹp Là Hot Boy

Chương 20.2: chuyển đến kí túc xá nam


Bạn đang đọc Khi Tam Đại Tiểu Thư Xinh Đẹp Là Hot Boy: Chương 20.2: chuyển đến kí túc xá nam

Chương 20.2: Chuyển đến kí túc xá nam.
Sau khi nó đã vào phòng VIP1, cô và nhỏ vẫn đang tiếp tục đi trên dãy hành lang để đến phòng của mình.
Khi đến trước cửa phòng ghi VIP2, cô dừng lại, quay đầu nhếch miệng nói, “Đi tiếp vui vẻ.” rồi ấn chuông cửa.
Nhỏ tức giận, đầu bốc khói. Rồi sau đó quay lưng, dậm chân thùm thụp trên tấm lót hành lang đi tiếp với bộ dáng tức giận cực độ.
Anh đang ngồi uống trà trong phòng khách thì nghe thấy tiếng chuông cửa thì nhíu mày lại tức giận. Rốt cuộc thì ai là người ‘chưa thấy quan tài không đổ lệ’ dám lên ấn chuông cửa phòng anh? Rõ ràng là anh đã dặn Hiệu Trưởng phải tuyệt đối nghiêm cấm học sinh bước lên tầng này rồi cơ mà. Làm gì có học sinh nào muốn gia đình, tập đoàn nhà mình bị phá sản mà dám lên đây chứ? Huống chi, đây còn là ấn chuông…
Anh bực mình buông chén trà trong tay, đặt ‘cốp’ một cái xuống mặt bàn thủy trong màu xanh biếc chỉ có năm cái trên thế giới được Tập Đoàn Bạch thị làm riêng để phục vụ cho nhà anh. Anh sải chân về phía cửa với vẻ mặt tức giận rồi mở cửa ra. Anh mở to mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cậu bạn cùng bàn với mình – Thế Lâm – đang xách hai vali đứng dựa vào thành cửa.
Anh hơi ngạc nhiên rồi hỏi, “Lên đây làm gì? Hiệu Trưởng không ấy người biết rằng không được phép…” Anh chưa nói xong, cô đã điềm nhiên bước vào.

Cô thản nhiên đưa mắt liếc toàn bộ những thứ quanh lối vào phòng khách rồi hơi gật gật đầu, nói, “Not bad.”
“Này, lên đây làm gì?” Anh nóng nảy bước vào theo cô rồi định chạm vào vai cô để xoay cô lại hỏi thì cô đã nhanh chóng quay người lại và nắm chặt bàn tay của anh.
Cô lạnh lùng mở miệng, “Ở.” rồi buông tay anh ra, nói, “Phòng?”
Anh nghệt mặt ra, chả hiểu cái mô tê gì sất, cái gì mà ‘ở’ với ‘phòng’? Anh nhíu mày nghĩ nghĩ, vẫn không hiểu cô đang muốn nói gì. Anh cảm thấy rất là tức vì mấy người này toàn nói chuyện khó hiểu, làm anh – một người không thích suy nghĩ – rất là đau đầu.
“Nói gì thì nói rõ ra đi. Tôi không hiểu gì cả.” Anh vươn tay ra sau đầu, nhắm hờ mắt lại. Anh không xưng tao – mày nữa vì chỉ là lúc đó anh đang bực mà thôi, còn bình thường thì anh cũng sẽ không xưng như vậy.
“Tôi sẽ ở đây trong cả năm học, phòng tôi ở đâu?” Cô khó chịu, lười nhác dùng chất giọng lạnh tanh -10000 độC của mình nói. Cô khó chịu là điều đương nhiên vì bình thường cô nói như vậy cũng đủ khiến cho người xung quanh hiểu được rồi.
“Hả?” Anh mở lớn mắt, ngạc nhiên và sốc là cảm xúc hiện tại của anh, nhưng không hiểu sao anh vẫn chỉ chỉ vào căn phòng gần phòng bếp còn trống mà anh chưa đụng tới và nói, “Đó.”
Cô khẽ gật đầu rồi toan bước đi thì anh lại chợt nhớ ra cái gì đó, quát làm cô đứng lại, “Đứng lại! Tại sao lại ở đây?”
Cô nhẹ nhàng xoay người rồi liếc một cái lạnh băng về phía anh làm anh rùng mình, rồi nói, “Hỏi Trần đại thiếu.” rồi thản nhiên đi về phòng mà anh đã chỉ.
Cô xoay người, áp lưng vào cửa phòng, khóa trái cửa rồi bắt đầu sắp xếp quần áo. Cô không kiểm tra phòng vì với bản năng của thám tử, cô thấy anh không nói dối, chứng tỏ anh cũng không biết là cô sẽ đến đây nên sẽ không sắp đặt camera. Còn vì sao cô không sợ hắn là người đặt camera thì đơn giản thôi, cô đã điều tra và kết quả cho thấy rằng hắn không bao giờ bước chân vào phòng của anh và cả cậu cũng như vậy, không ai tự tiện vào phòng của nhau hết. Hơn nữa, nếu hắn không tuân thủ theo luật lệ này mà tự tiện bước vào phòng anh khi chưa được anh cho phép thì cũng không được. Vì khóa của căn phòng này không phải là khóa bình thường mà nó được cài đặt nhận diện khuôn mặt, giọng nói, dấu vân ngón tay cái nên chắc chắn không thể bắt trước nên cô rất yên tâm mà không kiểm tra phòng.
Vali thứ nhất chứa toàn quần áo con trai, tóc giả giống hệt cái cô đang đội trên đầu và vài cái áo bó ngực do nó tự làm để cho tụi nó mặc khi giả trai.

Vali thứ hai chứa vài bộ quần áo bó màu đen của con gái để cô cùng nó, nhỏ đi ‘chơi’ vào ban đêm và máy ảnh tân tiến nhất, khi chụp không phát ra tiếng động và tự động in ảnh ra sau khi chụp, máy camera nhỏ xíu như cái khuy áo có chức năng thu âm, vài tấm ảnh quan trọng khi cô làm việc.
Cô thở dài mệt nhọc rồi mở cửa, bước ra phòng khách, thấy anh đang ngồi thẫn thờ trên ghế sofa bằng lông mềm mại thì nói, “Tôi bảo.”
Anh cứng ngắc quay đầu rồi hỏi, “Có chuyện gì?”
Cô không đáp lại, chỉ lấy ra một tờ giấy A2 rồi ném vào mặt anh, “Luật.” rồi lạnh lùng quay trở về phòng, khóa trái cửa rồi đi tắm.
Anh ngớ người rồi trải tờ giấy A2 trên mặt bàn thủy tinh trong màu xanh biếc rồi lẩm nhẩm đọc những hàng chữ nắn nót, đẹp đẽ, uyển chuyển trên tờ giấy. Nội dung tờ giấy như sau:
“Luật:
1 – Không được phép đưa con gái lên trên phòng, kể cả bạn gái, nếu đưa lên, anh chính là gay. (Hình phạt khi phạm lỗi: quét và lau tổng thể căn phòng trong 5 ngày cho đến khi ‘sạch bong sáng bóng’)

2 – Tôi đặc biệt thích yên tĩnh nên yêu cầu anh không được phép mở tiệc, không được phép làm ồn khi tôi còn ở đây. (Hình phạt khi phạm lỗi: phải làm ô-sin cho người tôi một tuần)
3 – Vì tôi muốn có quyền riêng tư nên yêu cầu không được phép đặt chân vào phòng tôi hay chạm vào đồ dùng của tôi để trong phòng nếu tôi chưa cho phép hoặc đồng ý. (Hình phạt khi phạm lỗi: phải nhảy choi choi quanh phòng 3 tiếng)
4 – Phải mặc quần áo chỉnh tề khi ở trong phòng. Không được phép vứt đồ, rác rưởi lung tung vì tôi rất ưa sạch sẽ. (Hình phạt khi phạm lỗi: anh tập làm siêu nhân đi, trèo ra trèo vào cổng kí túc xá nam 100 lần)
Nếu đồng ý thì kí tên vào, không đồng ý thì tôi sẽ đập cho anh một trận cho đến khi anh chịu kí mới thôi.
Kí tên, Thế Lâm.”
Mặt anh đen lại. Cái khỉ gì thế? Nhưng anh vẫn phải kí vì anh biết vừa rồi nếu không phải Thế Lâm giảm lực ở cánh tay khi nắm chặt tay anh thì chắc bàn tay của anh đi quy thiên luôn rồi. Chứng tỏ rằng Thế Lâm có võ, và có khi còn trên anh nên anh vẫn chưa ngốc đên nỗi dám liều mạng với những đối thủ khi chưa nắm bắt rõ tình hình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.