Khi Tam Đại Tiểu Thư Xinh Đẹp Là Hot Boy

Chương 8


Bạn đang đọc Khi Tam Đại Tiểu Thư Xinh Đẹp Là Hot Boy: Chương 8

[Bắt đầu từ chap này bọn nó gọi nhau bằng tên con trai luôn nhé! Không nhớ thì mình nhắc cho nó->Minh Nhật, cô->Thế Lâm, nhỏ->Quốc Anh]
“Này, sao Nhật không nói trước là trường này con gái mê trai đẹp hả?” Nhỏ tức giận, lớn tiếng quát nó.
“Ui za, âm thanh của Quốc thật lớn.” Nó ra vẻ nai ngơ không hiểu chuyện bịt tai lại.
“Cậu, cố tình?” Giọng nói âm lãnh của cô rót từng chữ từng chữ vào tai nó làm nó run vì lạnh. [bọn nó chuyển sang gọi cậu-tớ]
“Đâu có, Lâm đẹp trai, Lâm thông minh,. … ấy ấy, tớ không biết thật mà…” Nó đổ mồ hôi lạnh nhìn cái bản mặt lạnh lùng có vài giọt mồ hôi trên mặt cô.
“Cậu không biết?” Cô nhướn mày ra vẻ bất mãn.
Nó rùng mình, không ổn, kiểu này chắc chắn là nổi giận thật rồi. Ai nha, đáng ra mình không nên nói dối người này a!!!! Thật hối hận, đúng chính xác thì nó đang hối hận cực kì khi cứ chạy hồng hộc như điên, muốn dừng lại cũng không có dừng được. Đằng sau có đến hai người đang đuổi, một người mặt lạnh đến phát sợ, một người mặt đỏ au vì nén giận, đừng hỏi tại sao nó không thể dừng lại trong khi đang mệt a!
Ây da, thật ra là khi bọn nó mới bước vào cổng trường đã bị mọi người chú ý vì cái nhan sắc có 1-0-2 của tụi nó. Mới đầu, tụi nó không có để tâm lắm vì chỉ có năm, sáu người, nhưng chẳng biết mọi người lấy đâu ra thông tin, chui ra đến vài trăm nữ nhân háo sắc làm bọn nó thật khổ sở chạy như ma đuổi, mà còn hơn ma đuổi để trốn vào khu vực vắng vẻ này.
“Thôi, tớ thua.” Nó giơ tay đầu hàng. Cô và nhỏ nhìn nhau rồi chẳng ai bảo ai, xông lên, mỗi đứa đập một phát vào đầu nó làm nó đau điếng.
“Lên phòng Hiệu Trưởng.” Nhỏ nói rồi đi trước.

—- [Ta là dải phân cách lalala *dạo này Ane hết thuốc, chưa mua được thuốc mới, rất xin lỗi mọi người*] —-
Phòng Hiệu Trưởng…
“Gãy chân mất!” Nhỏ nói, miệng thở hồng hộc.
“Bọn mình nên đi tập chạy ma-ra-tông mới phải.” Nó cũng miệng thở hồng hộc.
“…” Cô không nói gì nhưng vẻ mặt đen lại thấy rõ.
Bọn nó vừa bị một đám fan zombies đuổi theo tiếp.
Cạch cửa phòng mở, nó, nhỏ và cô bước vào. Mặt ai cũng trông nghiêm túc, không vui đùa cợt nhả như thường ngày.
“Chào các em.” Ông thầy Hiệu Trưởng hiện tại ngước nhìn rồi hơi mỉm cười nhìn bọn nó. Ông thầy này rất trẻ, tầm 23, 24 tuổi.
Theo như bọn nó nghĩ thì ông này khẳng định là có mối quan hệ không tầm thường với bà Mary Dolia rồi, trông mặt non thế kia mà, làm sao quản nổi một cái trường rộng 6000ha này được chứ.

“Chào thầy.” Bọn nó đồng thanh rồi hơi hơi cúi đầu chào ông thầy.
“Ừm. Thầy đã xem qua điểm thi của các em và các em đã đạt được điểm tối đa trong tất cả các môn, làm thầy rất hài lòng nên quyết định sẽ cho các em học ở lớp 12A1 – lớp giỏi nhất của trường.” Thầy Hiệu Trưởng mỉm cười.
Bọn nó sởn da gà, ông thầy này nói chuyện thật sến.
“Vâng, bọn em xin phép.” Nó nói rồi bọn nó hơi hơi cúi đầu chào lần hai rồi đi ra ngoài.
“Chậc, thảo nào ổng được bà Mary quý.” Nó mở miệng đầu tiên khi đang trên đường đến lớp.
“Đúng, cái giọng ngọt sớt như mía lùi thế kia mà, thật biết nịnh bợ.” Nhỏ bĩu môi đồng tình.
“Nói nhỏ.” Cô nói lạnh lùng.
“Yes, sir.” Nó và nhỏ đồng thanh nói rồi giơ tay lên kiểu chào giống quân đội.
“Sắp đến chưa?” Nhỏ than vãn sau một hồi đi.
“Tớ mệt chết mất.” Nó tiếp tục.
“Sắp đến.” Tiếng cô lạnh lùng truyền vào tai nó và nhỏ lại biến thành một nơi gọi là thiên đường.
Bọn nó sắp được nghỉ sau một hồi tra tấn đôi chân cành vàng lá ngọc của tụi nó a, cả nó và nhỏ đều cười toe toét miệng, vừa nhảy chân sáo theo cô vừa ngâm nga câu hát đầy vẻ yêu đời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.