Khi Ta Là Kẻ Ngốc

Chương 20. Bày Tỏ


Bạn đang đọc Khi Ta Là Kẻ Ngốc: Chương 20. Bày Tỏ


– Haizz, về hết rồi…
Nhìn lên bảng đen, một dòng chữ bằng phấn trắng rõ rệt:
“Trực nhật thứ 6, Linh Lan.
Nhiệm vụ: lau dọn lớp, thay khăn trải bàn, giặt rèm cửa”
Cũng đúng thôi, thứ hai tuần sau là lớp làm lễ liên hoan rồi bắt đầu kì nghỉ đông chào mừng lễ Giáng Sinh. Nhưng mà để mình tôi lại vào lúc trời tối như thế này mà không có ai giúp cả, phân biệt đối xử thế?
Tôi thở dài sườn sượt, cầm chổi đứng chống hông trước lớp. Hướng ánh mắt khoảng không, tôi lại nghĩ đến cậu ta.
– Aaaaa, tên chết tiệt đó, cậu ta không định giải thích gì với mình sao?
Tôi uất ức cắn đầu ngón tay, híc, tên chết tiệt đó, cậu ta không cho tôi một lời giải thích nào có. Có thể là lần đầu tiên tôi biết yêu, có thể lần đầu tiên tôi gặp phải trường hợp như thế nhưng cái tham lam của con người trong tôi vẫn không tin điều ấy là thật. Nếu thế, tôi cần một lời giải thích từ chính Thiên Ân.
Tôi cắn chặt môi, giơ cây chổi lên cao, ánh mắt phừng phực lửa.
“Cốc, cốc!”
Tôi ngẩng đầu nhìn người vừa gõ cửa. Hải Đăng đứng tựa người vào cửa, hắn khoác ba lô lên một bên vai, nhìn tôi với đôi mắt đểu giả, môi nhếch lên vô cùng khó ưa. Mặc dù nhìn hắn có phần gọi là “đẹp trai” nhưng tôi luôn muốn đấm vào cái bản mặt của hắn một cái. Hắn ta ném ba lô xuống sàn rồi thong dong bước lại gần tôi. Tôi lùi ra sau cảnh giác, giơ thẳng cây chổi ra trước mặt hắn, hắn né ra sau, nhếch môi cười khinh khỉnh. Tôi vẫn giữ yên cây chổi, lạnh lùng nói:
– Anh đến đây làm gì? Chẳng phải giờ học của anh kết thúc rồi hay sao?
Hắn đưa tay gạt cây chổi ra rồi bước lại gần tôi. Tôi giơ tay chắn trước mặt, lạnh giọng nói:
– Đứng cách tôi 5 bước chân. Đứng đây được rồi, lại gần nữa là tôi cho anh ăn trầu.
Hắn ta vừa cười vừa mếu nhìn tôi, ngoan ngoãn làm theo lời tôi. Đứng cách tôi 5 ô gạch, hắn nhún vai, bĩu môi nói:
– Em cảnh giác quá đó, anh có ý gì đâu, chỉ muốn nói chuyện thôi.
Tôi quơ quơ cây chổi xuống sàn, lùa rác vào một chỗ, mặt sàn thoáng chút sạch bong. Tôi chạy lòng vòng khom lưng quét lớp, Hải Đăng vẫn đứng yên đấy nhìn tôi, vẫn nhếch môi cười. Tôi tự hỏi, có phải sinh ra hắn ta đã vậy rồi không nhỉ? Tôi gom rác lại một chỗ trước mũi chân Hải Đăng rồi nghênh mặt đi lấy cái ki hốt rác. Hải Đăng nói như mếu:
– Linh Lan, em chơi ác quá đó.

– Anh không thích thì cứ bước ra khỏi lớp, tôi đang trực nhật. Cát trên giày của anh đóng thành lớp lên sàn lớp của tôi rồi kìa.
Tôi nói một hơi, đưa tay đẩy mạnh hắn ta qua một bên rồi để cái ki hốt rác xuống. Tôi vỗ vỗ lưng rồi nhận lấy cây chổi từ tay hắn.
– Cảm ơn.
Tôi khó khăn nói. Hắn ta nhướn mày ung dung nói:
– Mà này, hôm nay chỉ mình em ở đây thôi à? Cái tên hay đi cùng em ấy, tên gì nhỉ? Thiên Ân thì phải? Hắn đâu rồi?
Tôi dừng lại, trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nói:
– Anh đừng có nhiều chuyện. Không liên quan đến anh.
Hắn ta giơ hai tay lên, cười giảng hòa. Tôi đi đổ rác, hắn ngồi lên bàn giáo viên lẩm nhẩm hát gì đó. Tôi bước vào, hắn giơ tay chào, tôi không thèm quan tâm, bước lên bục đẩy hắn xuống rồi rút khăn trải bàn giáo viên ra.
– Em lạnh lùng quá.
Hắn nói giọng đùa cợt, đoạn sấn lại gần tôi. Tôi lách người qua, bước đến bên cửa sổ tháo rèm xuống. Tôi đang loay hoay nên tháo rèm như thế nào, một vòng tay từ đằng sau bất ngờ ôm lấy tôi. Tôi cứng đơ, cả người lạnh ngắt. Cái quái gì thế này?
Tôi đứng im, nuốt nước bọt cái ực, lạnh lùng hỏi hắn:
– Buông tôi ra. Anh bị hâm à?
– Anh sắp chuyển trường rồi.
Hắn ta nói, giọng đượm buồn, vòng tay siết chặt tôi hơn. Tôi hơi cựa quậy, giọng vẫn lạnh băng:
– Anh nói với tôi làm gì? Anh chuyển trường thì đâu liên quan gì đến tôi.
Hắn ta siết tay chặt hơn, hắn thì thầm vào tai tôi:
– Anh thích em mà. Có thể ta sẽ không còn gặp nhau nữa, cho anh một nụ hôn tạm biệt nhé.
Tôi chề môi, lừ mắt bảo hắn:

– Mặc kệ anh, tôi không thích anh, buông tôi ra.
Tôi vùng mạnh ra, Hải Đăng vẫn siết chặt tay. Rồi đột nhiên hắn ta nới lỏng tay ra. Tôi mừng thầm, nhích người ra, vừa nhích người ra, Hải Đăng nắm lấy hai vai tôi quay lại phía hắn rồi bất ngờ cúi người xuống đặt môi lên môi tôi. Cả người tôi như hóa đá, mặc ôi hắn đang lướt qua môi tôi, cả người tôi vẫn không thể cử động được. Cái quái gì… đang diễn ra thế này?
Hải Đăng buông tôi ra, hắn ta nhìn tôi, ánh mắt mơ hồ. Tôi đẩy hắn ra, loạng choạng lấy ba lô của mình rồi chạy ùa ra khỏi lớp.
***​
– Anh diễn cũng hay thật.
Ngọc Thi nhếch môi bước vào, ném điện thoại thẳng vào người Hải Đăng. Hải Đăng bắt lấy điện thoại, hắn mở điện thoại, tay lướt qua màn hình xem mấy tấm hình Ngọc Thi vừa chụp được.
– Lần cuối cùng tôi giúp 2 người đó, vậy là đã trả nợ xong, cảm ơn anh đã hợp tác. Nhưng có 1 điều tôi không hiểu…
Ngọc Thi dừng một lát, nhíu mày nhìn Hải Đăng dò xét. Hải Đăng nhướn mày nhìn Ngọc Thi bảo:
– Có chuyện gì?
Ngọc Thi hít một hơi, khoanh tay trước ngực, nói:
– Tôi không thể tin là anh lại dễ dàng đồng ý giúp tôi như thế. Anh thật sự… thích Linh Lan à?
Hải Đăng ngước mắt nhìn ra cửa sổ, một nụ cười thoáng qua, hắn ta chỉ lạnh lùng nói:
– Đúng thế, thì sao nào?
Ngọc Thi kinh ngạc nhìn Hải Đăng, người như hắn ta mà cũng mở miệng khẳng định mình thật sự thích một người sao? Cô chưa từng nghe tới.
“Píp, píp!”
Tiếng chuông tin nhắn phát ra từ chiếc điện thoại lúc nãy cô đưa cho Hải Đăng, Ngọc Thi nhào tới giật lại chiếc điện thoại. Hải Đăng xoay người quay lưng về phía Ngọc Thi, hắn không kiên nể mở tin nhắn lên xem.
“Đã nhận được hình rồi, cảm ơn nhé. Xong việc rồi, chiếc vòng cổ nạm kim cương purple này coi như là của cô. Cô có thể lấy nó bất cứ lúc nào.

Mona”
Hải Đăng nhíu mày, nhìn người gửi tin nhắn. Hắn ta đưa điện thoại cho Ngọc Thi, nhếch môi cười, ánh mắt có phần phức tạp:
– Cô nhanh tay thật, mà Mona là ai thế?
– Anh không cần biết.
Ngọc Thi giật phắt điện thoại, vội vã lục lọi album hình, chẳng còn tấm nào cả. Cô ngẩng phắt đầu trừng mắt nhìn Hải Đăng, may mắn là cô đã nhanh tay gửi hình trước đó, nếu không thì… Hải Đăng khoác ba lô lên vai, ung dung ra khỏi lớp. Ngọc Thi loáng thoáng nghe thấy hắn ta nói với mình:
– Từ nay cô không còn quan hệ gì với họ thì hãy giúp đỡ Linh Lan nhé.
Ngọc Thi không dám thở mạnh, cô run run nhìn theo bóng Hải Đăng, không thể tin vào tai mình nữa.
– Hải Đăng, anh ta xóa hết hình ư? Anh ta thích Linh Lan thật ư? Không thể tin được…
***​
Tôi chạy ra khỏi lớp. Chạy thật nhanh ra khỏi ngôi trường ấy. Nước mắt không ngừng ứa ra, tôi tự thấy kinh tởm mình thật. Nếu Thiên Ân nhìn thấy thì không biết cậu ấy nghĩ gì với tôi? Nghĩ đến đấy, tôi thấy mình có lỗi quá. Linh Lan ngốc! Tôi ra sức lau lau môi mình, mặc cho nó đỏ au và rát kinh khủng. Aaaaaaa…!!
Tôi vừa chạy vừa hét, hét thật to cho thỏa nỗi lòng. Tôi chạy đến công viên, nhích từng nặng nề lại cái ghế đá mà tôi và Thiên Ân đã ở đó, cái ngày Thiên Ân nói thích tôi. Tôi quệt nước mắt ngồi phịch xuống ghế đá. Hai hàng nước mắt cứ chảy dài xuống, người tôi run lên chẳng biết nên làm thế nào. Tôi đột nhiên lấy điện thoại ra, vô thức ấn số nào đó rồi áp tai lên nghe.
“Pi pi pi…”
Tiếng nhạc chờ điện thoại kéo dài mãi, trái tim tôi thổn thức chờ người nghe máy.
“Linh Lan…”
Lại là giọng trầm ấm ấy, vẫn chỉ gọi tên tôi rồi im lìm như mọi khi tôi gọi điện. Giọng nói của Thiên Ân lan vào trái tim tôi, tôi nấc nghẹn từng tiếng, nói không nên lời.
– Xin… híc… tớ… híc, tớ… công… viên… huhuhu… Aaaaa…
Tôi rùng mình, lời nói nghẹn òa lên nức nở. Đầu dây bên kia, Thiên Ân lúng túng nói:
“Chờ, tớ… tới liền. Ở yên đó.”
Tôi vô thức gật đầu. Vẫn áp điện thoại lên tai mặc cho Thiên Ân đã ngắt điện thoại từ khi nào.
Tôi chỉ biết ngồi yên tại chỗ khóc, tuyết trắng tràn vào giày khiến chân tôi tê cóng. Gió Đông thoảng qua cuốn một tờ giấy vướng vào chân tôi. Tôi rùng mình một cái, kéo cái khăn choàng cổ lên che tới nửa khuôn mặt, tôi cuối xuống nhặt tờ giấy lên rồi ôm vào lòng, nước mắt vẫn cứ chảy dài không dứt được.
– Thiên Ân…

Tôi vô thức gọi, ngoan ngoãn ngồi đợi như con mèo con đợi chủ.
– Linh Lan…
Tôi ngẩng phắt đầu nhìn người trước mắt. Mắt tôi giãn to hết cỡ, nước mắt rơi lã chã, hai má ửng đỏ vì lạnh, đôi môi đỏ rát mím chặt lại.
– Sao thế?
Thiên Ân bước tới, khụy gối xuống chân tôi, ánh mắt lo lắng nhìn tôi. Tôi đặt một tay lên vai Thiên Ân, một tay quệt dòng nước mắt nóng hổi. Thiên Ân đưa tay lên quệt nước mắt cho tôi, đoạn nắm lấy hai tay tôi đặt vào ngực mình.
– Nói tớ nghe. Có chuyện gì mà giờ này lại ở đây?
– Xin lỗi, Thiên Ân.
Tôi òa lên, tiếng xin lỗi thoát ra khó khăn vô cùng. Nếu tôi nói thật, Thiên Ân có giận tôi không nhỉ?
– Nào, nín đi. Cứ như con nít ấy, xin lỗi tớ chuyện gì?
– Hôn… hắn hôn tớ… Xin lỗi…
Thiên Ân nhíu mày nhìn tôi, tay cậu ấy nắm chặt tay tôi, tức giận hỏi:
– Hắn nào?
– Hải Đăng…
Tôi thật thà trả lời y như một đứa con nít. Tôi chẳng muốn ai nhìn thấy mình khóc cả, vì khi ấy, trông tôi rất buồn cười, nhìn tôi y như một đứa con nít vậy. Thiên Ân quệt nước mắt cho tôi, tôi mím môi, ngồi im thin thít. Nói ra rồi, lòng nhẹ nhỏm hẳn. Tôi nhìn Thiên Ân, cậu ấy dịu dàng nhìn tôi, môi cậu ấy mấp máy, tôi cúi gầm mặt, chắc Thiên Ân giận lắm, chắc cậu ấy sẽ nặng lời với tôi!
– Ôi… Linh Lan… Đáng yêu thật đấy! Haha…
Thiên Ân phì cười rồi kéo tôi xuống ngã hẳn vào lòng cậu ấy. Hơi ấm từ Thiên Ân truyền sang tôi, hai trái tim cùng lỗi nhịp như hòa vào làm một. Tôi kinh ngạc, môi run lên, hai má ửng đỏ càng đỏ hơn. Thiên Ân vẫn cứ siết chặt tôi, vòng tay ấm áp ấy làm tôi thấy dễ chịu vô cùng. Bao nhiêu căng thẳng mà cả tuần nay tôi chịu đựng như tan biến đi hết. Tôi thở nhè nhẹ, môi mấp máy, ngượng ngịu vô cùng:
– Thiên Ân, tớ thích cậu. Cậu có thích tớ không?
Thiên Ân xoa đầu tôi, giọng nhẹ nhàng bên tai:
– Có, tớ thích cậu, cậu muốn tớ nói bao nhiêu lần cũng được nên bây giờ, cậu cũng nói lại tớ nghe đi. Cậu thích tớ, đúng không? Nói lại tớ nghe một lần nữa đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.