Bạn đang đọc Khi Ta Là Kẻ Ngốc: Chương 19. Bản Chất Thật
Tôi bước chầm chậm lên từng bậc thang, miệng lẩm bẩm đếm “1… 2… 3…”, tôi tự cho đây là một cách để mọi người thấy rằng “Tôi chẳng quan tâm đến xung quanh!” Tôi cứ cúi đầu đi thẳng, mặc cho tiếng xì xào bàn tán dọc khắp hành lan không hề dứt.
Tôi đứng trước cửa lớp, tay nắm tay vặn cửa, cắn chặt môi. Hai cô bạn cùng lớp, hai cô nào đó trong lớp rất ghét tôi, cao giọng nói như thể “Mình nói thì họ làm gì được mình”:
– Này, cậu thấy lạ không? Mấy hôm nay Linh Lan và Thiên Ân không đi chung với nhau. Haha, chắc bị Thiên Ân bỏ rơi rồi, nhìn xem, nhìn xem, Tuyết Vũ so với cô ta thì…
– Ừm, ừm, Tuyết Vũ giờ cứ kè kè theo Thiên Ân ấy…
Mặc dù chuyện giữa tôi và Thiên Ân được đem ra bàn tán cả tuần nay, nhưng khi chính tai mình nghe cũng thấy “nhột nhột”. Tôi “chậc” lưỡi, vặn nắm cửa rồi đẩy thật mạnh.
– Chào buổi sáng.
Tôi nói thật lớn, rồi kín đáo liếc cái nhìn lạnh băng về hai cô bạn ấy. Hai cô bạn xanh mặt, lúng túng kéo tay nhau ra khỏi lớp, còn quăng lại một câu:
– Hôm… hôm nay lạnh quá, mình đi kiếm gì đó nóng uống đi.
Rồi kéo tay nhau đi mất.
Tôi chép miệng, để ba lô dưới chân rồi nằm ườn lên bàn, ánh mắt mơ hồ nhìn tuyết trắng ngoài cửa sổ. Tôi áp bàn tay lên mặt mình, bàn tay lạnh cóng chạm vào da mặt tôi như một dòng tiện bất ngờ chạy dọc khắp cơ thể. Tôi rùng mình, ngồi bật dậy, cảm giác lúc nãy làm tôi nhớ tới Thiên Ân, cái lúc mà cậu ta áp hai tay vào má tôi vào lúc trời bắt đầu se lạnh. Tôi đột nhiên thấy buồn, người nóng ran giữa cái lạnh ngày đông, tim nhói lên bất chợt đập nhanh. Tôi nhíu mày nhìn ra cửa lớp, Thiên Ân khoác ba lô đi xuống. Bộ dạng cậu ta không gấp gáp nhưng bước chân cậu ta lại có vẻ gấp, như một con báo vừa tìm thấy một con mồi. Mắt tôi nong nóng, tôi cứ nhìn thẳng vào Thiên Ân, Thiên Ân cũng nhìn tôi, miệng mấp máy gì đó. Có gì đó rưng rưng trong mắt tôi, hình ảnh trước mắt nhòa đi, tôi chớp mắt thật nhanh, đứng dậy thật nhanh, chạy tới cửa sau thật nhanh, tôi chẳng muốn chạm mặt cậu ta tí nào. Tôi vừa ngoài đầu lại nhìn Thiên Ân, vừa kéo cửa. Thiên Ân ném cặp lên bàn, rồi bước nhanh lại chỗ tôi. Tôi kéo xoạch cửa, bước thật nhanh ra ngoài.
– Ối!
Tôi vừa nhào ra khỏi lớp, chân vướng phải cái gì đó, tôi ngã về phía trước, “vồ ếch”ngay trước cửa lớp. Đầu gối tôi va mạnh xuống sàn gạch lạnh, hình như tay tôi bị sượt mấy hạt cát trên sàn bị sướt mấy đường. Tôi ngẩng đầu nhìn cái người đứng trước cửa làm tôi ngã, Mona, à không, Tuyết Vũ trợn mắt kinh ngạc há hốc mồm nhìn tôi, chân cô ta run run, môi mấp máy nói “Xin lỗi!”
Mấy người trong lớp, ngoài hành lang tưởng như chuyện lạ ngàn năm có một, kéo nhau ra nhìn, chỉ tay nói không ngừng.
– Linh Lan…
Thiên Ân chạy lại, nhíu mày nhìn Tuyết Vũ, đoạn đưa tay đỡ tôi. Tôi kín đáo vùng tay ra, lồm cồm bò dậy rồi xoa cằm, giả vờ như chẳng có gì, tự nói với mình:
– A, đói bụng quá. Đi ăn thôi.
Tôi đi lướt qua Thiên Ân, rồi chạy thật nhanh. Mặc kệ tay mình đang chảy máu, mặc cho đầu gối đang nhức nhối, tôi cứ chạy đi như bay.
Tôi đi đến căn tin, mua vài cái sandwich, một ly cam ép với mấy cái mochi của Nhật rồi ôm chúng lại bàn trong góc khuất, nơi cách biệt với mọi người nhất và cũng là nơi tôi với Thiên Ân hay ngồi. Người ta thường nói: “Dù có thay đổi thế nào đi nữa thì thói quen vẫn là cái khó thay đổi nhất.” Tôi đã quen với việc có Thiên Ân bên cạnh, bây giờ đi đâu cũng chỉ có một mình, tự dưng cảm thấy quanh mình trống vắng.
– Tôi có thể ngồi đây không?
Nếu là một người con trai tôi sẽ không hề ngạc nhiên và thẳng thừng từ chối. Nếu là một đứa con gái xa lạ thì tôi cũng sẽ không ngạc nhiên và miễn cưỡng đồng ý. Nhưng khi tôi ngẩng đầu lên, tôi đứng hình, nhìn chủ nhân của giọng nói đó không chớp mắt. Không, phải chứ. Tôi chẳng biết nên xử sự sao nữa, đầu óc tôi lúc này trống rỗng rồi.
– Cô thật bất lịch sự quá đấy.
Chủ nhân của giọng nói ấy tiếp tục lên tiếng, rồi ngồi phịch xuống đối diện tôi không kiên nể. Giọng nói ấy lọt qua tai tôi, tôi rùng mình, kinh ngạc hỏi:
– Ngọc… Ngọc Thi…? Cô… cô…
– Cô ồn ào quá.
Ngọc Thi cau có nhình tôi, cô ta mở lon coca ra uống một hơi. Tôi nhìn theo cử động tay của Ngọc Thi, cô ta đeo một chiếc vòng ngọc trai đỏ, từng hạt tròn ánh lên màu dịu nhẹ của buổi sớm. Tôi mím môi, nghiệm mặt hỏi:
– Cô định làm gì nữa đây?
– Chỉ muốn yên tĩnh thôi. Cô thấy đấy, tôi quá nổi tiếng nên nếu mà tôi chọn bàn ở ngoài đó thì sẽ rất ồn ào.
Ngọc Thi kiêu ngạo nói, đôi môi đỏ như một bông hoa hồng vào buổi sớm. Tôi vẫn còn nghi ngờ, định hỏi “Thật không?” nhưng chưa kịp hỏi, Ngọc Thi nhoài người về phía tôi, giật một cái mochi trong tay tôi, nhíu mày nói:
– Cái gì đây? Sao tôi chưa bao giờ thấy nhỉ?
– A, cái này là…
Tôi chưa kịp nói, cô ta đưa lên miệng cắn nhẹ một cái, đôi lông mày kiêu ngạo giãn ra, mắt mở to ngạc nhiên:
– Ngon quá, món này là gì sao tôi chưa thấy nhỉ?
Ngọc Thi? Tôi tự hỏi, đây có phải là Ngọc Thi mà tôi đã gặp trước đây? Tôi cắn môi, nhoài người về trước, đặt tay lân vai cô ta cái “bộp”, tròn mắt hỏi:
– Ngọc Thi, cô bị gì vậy? Cô… có phải là Ngọc Thi không vậy?
Ngọc Thi gạt phắt tay tôi ra khỏi vai cô ta, cau có nói:
– Đừng đụng vào tôi, tôi đến đây để nói với cô, hãy cẩn thận đấy. Người tốt trong mắt cô chưa hẳn là tốt đâu. Chỉ vậy thôi, cảm ơn vì cái bánh nhé.
Nói rồi, cô nàng hất tóc bỏ đi, bỏ lại tôi một dấu chấm hỏi to đùng. Ngọc Thi nói vậy là có ý gì nhỉ?
Tôi gặm cái sandwich cuối cùng vào miệng, đứng dậy phủi quần áo rồi lủi về lớp. Ngọc Thi hôm nay lạ quá, cô ta sao lại thân thiện với tôi như thế nhỉ? Hôm nay cô ta chỉ có một mình, bình thường lúc nào Hồng Vân và Tiểu Lê cũng đi chung với cô ta, thế mà hôm nay chả thấy tâm hơi của 2 cô nàng kia đâu. Tôi lắc lắc đầu, vỗ trán mình một cái, Linh Lan ơi là Linh Lan, chuyện này có liên quan gì tới mày đâu chứ? Không liên quan, không quan tâm, chuyện của mày còn chưa xong nữa mà đi lo cho người ta. Tôi hậm hực, ăn nhanh hết cái bánh, vỗ ngực cho nó trôi xuống rồi đi thẳng vào phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo.
– Á…
Tôi đứng trước lối vào phòng vệ sinh, định đưa tay vặn cửa, thì tiếng la của ai đó vang lên. Tay tôi khựng lại trên không, tim đột nhiên đập nhanh đến khó thở. Tôi cảm thấy người mình lạnh đến phát run, cái lạnh từ trong tim lan ra khắp cơ thể. Có gì đó mách bảo, tôi nên bỏ đi…
– Á… Chết tiệt…
Tiếng la lúc nãy lại vang lên. Tôi thu tay về, nhích chân lại gần và áp sát tai vào cửa. Trong phòng lúc này không có tiếng nói, chỉ có tiếng bước chân dồn dập của nhiều người, vật thủy tinh nào đó rơi xuống sàn vỡ toang.
– Ách, vòng tay của tôi…
Một cái gì đó đứt phựt, rồi từng hạt rơi lộp cộp xuống sàn. Tim tôi “thịch” một tiếng, hai chân lùi vội va vào nhau phát ra âm thanh nhỏ, tôi đứng im, thở nhè nhẹ, một hạt tròn như viên bi ve lăn đến chạm vào mũi giày của tôi rồi bật ra. Tôi nhìn hạt tròn, cúi xuống nhặt hạt ấy lên và nhìn. Một hạt ngọc trai màu đỏ, màu của ánh hoàng hôn, cảm giác lành lạnh khi chạm vào nó lan vào tay tôi. Tôi thừ người ra, hạt ngọc trai này, tôi thấy quen quen… Nó giống cái vòng mà Ngọc Thi đeo khi gặp tôi ở căng tin.
– Hai cậu quá đáng vừa thôi, hai cậu không thấy tội cho Linh Lan à? Tôi chán quá rồi, tôi không hiểu sao tôi lại dễ dàng bị hai cậu giật dây như thế.
Giọng nói lúc nãy đột nhiên quát lớn lên, tôi giật nảy mình đứng phắt dậy. Hình như là… giọng của Ngọc Thi?
– Đó là do cậu ngốc.
Một giọng nhẹ nhàng, lời nói có phần khinh khỉnh. Tôi nhíu chặt mày, mắt trợn tròn, là… Tuyết Vũ. Cô ta quen biết Ngọc Thi sao?
– Hừm, thật nực cười. Lúc đầu tôi cứ nghĩ mình sẽ là người lợi dụng hai cậu chứ.
Ngọc Thi cười khẩy, lời nói có phần chua chát.
– Ngọc Thi, buồn cười quá, nhưng cũng cảm ơn cậu nhé, cậu diễn rất, rất, rất hay. Chỉ đơn giản là đọc kịch bản do bọn tớ viết ra rồi cảm thấy hứng thú sôi trào trong lòng, và cuối cùng biến đời thật của chúng ta thành một kịch bản hoàn hảo như bọn tớ đã viết.
Tôi nắm chặt hạt ngọc trai trong tay, lắng nghe rõ từng lời một của giọng nói lúc nãy. Không phải giọng của Ngọc Thi cũng không phải giọng của Tuyết Vũ, một giọng nữ khàn đặc, giống như là đang bị bệnh vậy. Nhưng cái chất giọng này tôi thấy rất quen thuộc. Cô gái đó nói tiếp:
– Linh Lan chỉ là một con tốt để hoàn thành bàn cờ mà bọn tớ sắp sẵn thôi. Cậu không thấy game này rất vui sao? A, một nàng công chúa bị đày xuống kiếp lọ lem, sau bao năm trôi dạt thì gặp được chàng hoàng tử hồi bé của mình, sắp khám phá ra sự thật và được trở về hoàng cung thì vị thần sắc đẹp xuất hiện, giành mọi thứ từ nàng lọ lem đáng thương, và cứ thế, mọi sự thật về nàng lọ lem một lần nữa bị chôn vùi và mãi mãi cũng không ai biết cô ta là công chúa. Ngọc Thi, cậu không nghĩ kịch bản này rất hay sao?
– A ha ha ha ha ha… Không nhịn cười được nữa, cái sở thích quái gỡ của cậu được bao bọc kĩ thật đấy. A ha ha ha…
Tuyết Vũ lớn tiếng cười, tiếng cười chua ngoa của cô ta vang vọng, tôi rùng mình một cái, lúng túng bắt viên ngọc trai đỏ vừa vô ý vuột tay. Ặc, nếu mà để người khác nhìn thấy, chắc sẽ chẳng ai gọi cô ta là “thánh thiện” nữa rồi. Tôi nuốt nước miếng cái ực, rón rén bước lại.
“Reeng…”
Tiếng chuông reo lên, tôi giật bắn mình loạng choạng lùi ra sau, sàn khá trơn làm tôi trượt một cái, may mắn là bám được vào hai bên tường nên đứng vững được.
– Haizz, vào học rồi… – Tuyết Vũ lên tiếng, tôi vội vã chạy ra phía ngoài, ánh mắt hiếu kỳ cố liếc về phía cánh cửa, cố nhướn cổ lên xem động tĩnh thế nào – … Chúng ta đi thôi, Thảo Nghi!
Tôi chạy vụt ra ngoài, lời nói cuối cùng của Tuyết Vũ như đoạn băng tua lại cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi. Tôi cắm đầu chạy, chạy thật nhanh về lớp mình, Thảo Nghi, không lẽ cô ấy bị Ngọc Thi ức hiếp sao? Không thể nào, rõ ràng là xung đột giữa Tuyết Vũ và Ngọc Thi, Tuyết Vũ với Thảo Nghi lại chung một nhóm, không lí nào Ngọc Thi lại ức hiếp hai người họ được, vả lại, cái vòng bị đứt này, hình như nó là của Ngọc Thi mà.
Nếu tôi tin theo lời Ngọc Thi nói lúc nãy, hai người mà giật dây Ngọc Thi ắt hẳn là Tuyết Vũ và Thảo Nghi. Nhưng Thảo Nghi đối với tôi rất tốt, cá tính của cô ấy cũng không giống như Ngọc Thi nói, tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng, sẽ có một ngày mình bị bạn bè phản bội. Nhưng chính tai tôi nghe thấy cuộc đối thoại lúc nãy, tôi không thể không tin.