Đọc truyện Khi Rau Chân Vịt Gặp Rau Muống – Chương 9: Bảy – 2010
Editor: Umi
Hai năm sau, Vương Huy quay lại Trùng Khánh để tham gia thi đấu một cuộc thi lớn dành cho ca sĩ quán bar. Trong thời gian tranh tài, Vương Huy đi tìm Phùng Tùng. Phùng Tùng vô cùng kinh ngạc nhìn Vương Huy đột ngột xuất hiện trước mặt mình, oán trách Vương Huy không xem anh ta là bạn thân, không thèm liên lạc với anh ta trong suốt mấy năm qua, cũng không thèm chấp nhận lời mời gia nhập nhóm trên QQ. Vương Huy khẩn khoản nhận lỗi, nói vì mình đã theo đuổi một giấc mộng ca sĩ ngu ngốc.
Phùng Tùng mời Vương Huy vào một quán nước, nghiêm túc hỏi: “Cậu biết chuyện của Châu Tuệ chưa?”
Vương Huy ngạc nhiên nhìn Phùng Tùng: “Chẳng phải cô ấy kết hôn lâu rồi sao? Cô ấy xảy ra chuyện gì?”
Phùng Tùng: “Nửa năm trước cậu ấy đã ly hôn rồi.”
Vương Huy: “Ly hôn?”
Phùng Tùng: “Đúng thế. Cậu ấy không nói với cậu sao?”
Vương Huy: “Không. Lúc trước, sau khi cô ấy kết hôn, tớ có gặp cô ấy một lần, sau đó thì không liên lạc nữa. Về sau nữa thì tớ bị mất điện thoại hai lần nên mất luôn số điện thoại của cô ấy.”
Phùng Tùng: “Cậu ấy gặp chuyện không may.”
Vương Huy lo lắng nhìn Phùng Tùng: “Chuyện gì?”
Phùng Tùng: “Cậu ấy bị ung thư vú.”
Vương Huy: “Ung thư vú?”
Phùng Tùng: “Ừ. Sau khi Châu Tuệ mắc bệnh, chồng cậu ấy liền quyết định ly hôn, còn lén bán luôn ngôi nhà của bọn họ. Châu Tuệ nói kết hôn được một năm thì cậu ấy phát hiện hắn ta có quan hệ mờ ám với một nhân viên thu ngân làm cùng siêu thị. Cậu ấy biết sớm muộn gì hắn ta cũng đòi ly hôn, nhưng không ngờ tên súc sinh đó lại tuyệt tình như vậy.”
Vương Huy: “Thằng khốn! Thế hiện giờ Châu Tuệ ra sao?”
Phùng Tùng: “Tinh thần cậu ấy rất sa sút. Mấy ngày nay tớ theo dõi QQ của cậu ấy, đều là những câu nói bi quan, chán đời. Tớ nghĩ Châu Tuệ không thể chống đỡ nổi nữa.”
Vương Huy: “Cậu không gọi điện cho cô ấy sao?”
Phùng Tùng: “Gọi, nhưng cậu ấy đều nói không sao. Tớ còn khuyên bảo cậu ấy qua QQ, hy vọng cậu ấy mạnh mẽ lên.”
Vương Huy: “Cậu biết nơi ở hiện tại của cô ấy không?”
Phùng Tùng: “Không biết, nhưng tớ có cách tìm được địa chỉ của cậu ấy.”
Vương Huy: “Cậu phải nhanh chóng tìm ra, tớ sẽ trở về Bắc Kinh.”
Phùng Tùng: “Cậu không tham gia cuộc thi?”
Vương Huy: “Tớ không thể bỏ mặc Châu Tuệ.”
Phùng Tùng liên lạc với Châu Tuệ trên QQ, nói muốn gửi cho cô mấy món đặc sản Trùng Khánh nên xin địa chỉ ở Bắc Kinh của cô. Lấy được địa chỉ, Phùng Tùng liền nói cho Vương Huy biết.
A Tuyết nghe tin Vương Huy từ bỏ cuộc thi để quay về Bắc Kinh thì muốn lên cơn điên. Cô ta nổi giận đùng đùng, nói với Vương Huy rằng anh đã vào được vòng chung kết, rất có khả năng giành chiến thắng, anh đã cố gắng phấn đấu trong quán bar nhiều năm như vậy chẳng phải chỉ vì ngày hôm nay sao? Nếu Vương Huy từ bỏ, những gì họ đã trả giá cho cuộc thi lần này sẽ trở thành cái gì?
Vương Huy nói anh có một người bạn học không còn nhiều thời gian, anh phải về xem người ấy thế nào. A Tuyết nói trên đời này có rất nhiều người không còn nhiều thời gian, Vương Huy không phải là đấng cứu thế, nếu anh quay về Bắc Kinh thì anh chính là kẻ ngu ngốc nhất.
Vương Huy nói so với tính mạng của bạn học cũ thì cuộc thi này chẳng là gì. A Tuyết nói nếu anh không quý trọng cuộc thi cũng có nghĩa là không quý trọng bản thân. Nếu anh quay về, hai người sẽ chia tay.
Vương Huy vẫn mua vé máy bay về Bắc Kinh. Phùng Tùng tiễn Vương Huy ra sân bay Giang Bắc, còn dặn dò anh phải chăm sóc Châu Tuệ thật chu đáo. Phùng Tùng rất muốn đi Bắc Kinh cùng Vương Huy, nhưng tháng sau anh ta sẽ kết hôn, có nhiều việc cần phải chuẩn bị nên không thể đị được. Vương Huy đảm bảo với Phùng Tùng là mình sẽ chăm sóc Châu Tuệ cẩn thận.
Mười phút trước khi lên máy bay, Vương Huy nhận được tin nhắn của A Tuyết. Cô ta nói hiện tại cô ta đã gặp được một nam ca sĩ thích cô ta, cô ta cũng cảm thấy anh ta hợp với mình.
Vương Huy nhắn trả lời A Tuyết: “Tôi chúc mừng con mẹ nó cô đã tìm được tình yêu đích thực.”
Gửi xong tin nhắn, Vương Huy tắt điện thoại rồi lên máy bay về Bắc Kinh.
Vương Huy ra khỏi sân bay thủ đô, vội vàng gọi taxi, lòng nóng như bị lửa đốt chạy đến đứng trước một căn hộ nhỏ ở một tiểu khu cũ nát. Khi cánh cửa được mở ra, Vương Huy không thể cầm được nước mắt khi nhìn thấy Châu Tuệ vô cùng chật vật và tiều tụy.
Châu Tuệ ngơ ngác nhìn Vương Huy như nhìn sinh vật ngoài hành tinh. Anh bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa rồi nhìn thẳng cô: “Em khỏe không?”
Châu Tuệ cứng đờ nhìn Vương Huy, rồi đột ngột ôm cổ anh, với những cảm xúc vỡ vụn, cô bắt đầu gào khóc. Vương Huy cũng ôm chặt lấy Châu Tuệ, trên mặt là những giọt nước mắt không thể kìm nén.
Phòng Châu Tuê tuy nhỏ nhưng rất sạch sẽ, Vương Huy đỡ cô ngồi xuống sofa. Mắt Châu Tuệ đỏ ửng vì khóc, cô nghẹn ngào: “Sao cậu biết tôi ở đây?”
Vương Huy: “Phùng Tùng nói cho anh biết.”
Châu Tuệ: “Cậu ấy nói cho cậu biết chuyện của tôi?”
Vương Huy: “Ừ. Hiện giờ em sao rồi?”
Châu Tuệ: “Bây giờ tôi đã nhìn ra được nhiều thứ.”
Vương Huy sốt ruột hỏi: “Nhìn được gì chứ? Bệnh của em thế nào rồi?”
Châu Tuệ: “Còn một năm nữa.”
Vương Huy: “Là sao?”
Châu Tuệ cười khổ: “Tình trạng của tôi hiện giờ cũng giống như cậu thời đại học, trong lòng trống rỗng, mỗi ngày đều trống rỗng, một năm nữa thì tôi cũng chẳng còn nữa.”
Vương Huy kích động đứng lên: “Sao lại như vậy?”
Đúng lúc này thì chuông điện thoại Châu Tuệ reo lên, nhạc chuông là giai điệu êm dịu của bài hát Cô gái trấn nhỏ. Châu Tuệ nhìn Vương Huy cười rồi mới nhận điện thoại.
Là điện thoại của công ty bảo hiểm.
Châu Tuệ thản nhiên nói: “Xin lỗi, tôi bị ung thư vú, chỉ còn sống được một năm, các người thật sự mong muốn bán bảo hiểm cho tôi sao?”
Nhân viên công ty bảo hiểm đứng hình năm giây, rồi gác điện thoại.
Châu Tuệ cười khổ: “Cậu xem, tôi không cần kéo theo bọn họ, giờ chắc chắn bọn họ sẽ cho tên tôi vào danh sách đen.”
Vương Huy lo lắng: “Không được. Anh không muốn em chết, anh muốn nhìn thấy em sống.”
Châu Tuệ: “Vương Huy, cảm ơn cậu để đến thăm tôi, nhưng cậu nên rời khỏi đây thôi. Cuộc sống của cậu còn rất dài mà tôi chỉ còn lại một năm. Tôi sẽ đến sống ở một nơi nào đó, đừng thương hại tôi, tôi muốn bình thản ra đi.”
Vương Huy gầm lên: “Anh con mẹ nó không phải thương hại em. Anh con mẹ nó vẫn còn yêu em, mấy năm nay chưa từng quên em. Con mẹ nó em ra đi bình thản, còn anh thì sao?”
Châu Tuệ: “Vương Huy, cậu đừng đùa như vậy, từ trước đến giờ tôi chưa từng tin cậu yêu tôi.”
Vương Huy: “Trong lòng anh có ai chẳng lẽ anh con mẹ nó không biết sao? Khi học đại học là anh làm tổn thương em, nhưng sự thật là lòng anh có em, cũng có Cố Tiểu Yến, lúc ấy anh con mẹ nó thật sự muốn đuổi Cố Tiểu Yến ra khỏi tim để trong lòng chỉ còn em thôi, em hiểu chưa?”
Châu Tuệ buồn bực dựa vào sofa: “Cậu làm đầu tôi đau đầu quá, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Vương Huy: “Chẳng lẽ bố mẹ em không biết em bị bệnh?”
Châu Tuệ: “Sức khỏe bố mẹ tôi không tốt, tôi không thể để họ biết.”
Vương Huy: “Vậy chỉ có mình em chịu đựng ở nơi đây?”
Châu Tuệ: “Tôi còn có lựa chọn khác sao?”
Vương Huy: “Từ hôm nay trở đi, anh ở lại đây cùng em.”
Châu Tuệ: “Cậu định làm gì?”
Vương Huy: “Anh sẽ chăm sóc em, cùng em chữa bệnh.”
Châu Tuệ: “Vương Huy, hiện giờ tôi không còn chút cảm giác gì với cậu. Tôi không còn là Châu Tuệ học đại học ở Trùng Khánh năm xưa, bây giờ tôi là một người đàn bà đã ly hôn, là một người đàn bà bị chồng bỏ rơi, là một người đàn bà bị bác sĩ tuyên án tử hình, cậu hiểu không?”
Vương Huy: “Anh chỉ cần biết rõ là trong lòng anh có em, mặc kệ lòng em có anh hay không. Anh sẽ ở lại đây.”
Châu Tuệ: “Cậu đang giở trò lưu manh đấy à?”
Vương Huy: “Đúng, anh giở trò lưu manh, ngay từ đầu anh đã giở trò lưu manh với em, cả đời này anh sẽ giở trò lưu manh với em, dù xảy ra chuyện gì đi nữa!”
Châu Tuệ sụp đổ nhìn Vương Huy: “Vương Huy, cậu kết hôn chưa?”
Vương Huy: “Chưa!”
Châu Tuệ: “Thế còn bạn gái?”
Vương Huy: “Hôm nay vừa chia tay.”
Châu Tuệ: “Chia tay? Tại sao?”
Vương Huy: “Vì cô ta không thật sự yêu anh, mà anh cũng không yêu cô ta. Cô ta chỉ muốn anh nổi tiếng để sau này cô ta cũng được nổi tiếng theo. Bây giờ chắc cô ta đang nằm trên giường của một ca sĩ có chút danh tiếng nào đó.”
Châu Tuệ buồn bực nhìn Vương Huy: “Vương Huy, xem ra cậu còn thảm hơn tôi.”
Vương Huy: “Đừng nói nhảm nữa, mau chuẩn bị cho anh một cái giường đi.”
Châu Tuệ: “Tôi thuê căn phòng nhỏ như vậy, giường nhỏ như vậy, sofa cũng nhỏ như vậy.”
Vương Huy: “Anh đi mua đệm.”
Vương Huy xoay người đi ra cửa rồi vội vã chạy đi.
Hai mươi phút sau, Vương Huy thở hồng hộc, khiêng một cái đệm gấp về.
Châu Tuệ kinh ngạc nhìn Vương Huy: “Cậu mua ở đâu thế?”
Vương Huy: “Của một người dân công ngoài kia.”
Châu Tuệ: “Cậu trộm của người ta?”
Vương Huy: “Mua! Anh trả ông ta ba trăm tệ, ông ta liền vui vẻ gọi anh là anh, mẹ kiếp, ông ta đã là ông chú 50 rồi.”
Vương Huy đặt tấm đệm ở một góc phòng, nhìn thẳng Châu Tuệ: “Cần treo tấm màn không?”
Châu Tuệ buồn bực nhìn Vương Huy: “Vương Huy, hiện tại tôi hơi luống cuống, chúng ta cần bình tĩnh một chút.”
Vương Huy: “Bình tĩnh cái rắm! Muốn ăn gì, anh làm cơn cho em.”
Châu Tuệ kinh ngạc nhìn Vương Huy: “Cậu biết nấu ăn?”
Vương Huy: “Một ca sĩ không biết nấu ăn không phải là lưu manh giỏi.”
Châu Tuệ cười phì một tiếng.
Vương Huy cũng cười ngây ngô, nhìn Châu Tuệ: “Tài nghệ bếp núc của anh rất tốt.”
Châu Tuệ: “Vậy cậu nấu cháo đi, nấu với rau chân vịt.”
Vương Huy: “Em xác định là rau chân vịt?”
Châu Tuệ: “Lâu rồi tôi chưa ăn rau chân vịt, hôm nay gặp cậu thì muốn ăn một ít.”
Vương Huy: “Em nghỉ ngơi một lát đi, nửa tiếng sau anh sẽ cho em một nồi cháo tuyệt hảo. À, trong nhà có rau chân vit không?”
Châu Tuệ: “Không có.”
Vương Huy: “Gạo thì sao?”
Châu Tuệ: “Cũng không có.”
Vương Huy: “Thế thường ngày em ăn cơm như thế nào?”
Châu Tuệ: “Gọi bên ngoài.”
Vương Huy: “Vậy nhà có bếp không?”
Châu Tuệ: “Có.”
Vương Huy: “Chờ anh.”
Vương Huy lại vội vã lao ra cửa.
Hai mươi phút sau, Vương Huy mang về ít gạo và mì, còn có một bó lớn rau chân vịt, có cả muối, dầu ăn và các loại gia vị khác, mồ hôi to mồ hôi nhỏ thay nhau nhễ nhại bước vào nhà.
Châu Tuệ buồn bực nhìn Vương Huy: “Sao lại mua nhiều rau chân vịt như vậy? Nhiêu đó ăn một tháng cũng không hết.”
Vương Huy: “Em yên tâm, anh có thể làm cho em hai mươi món rau chân vịt.”
Châu Tuệ: “Trời đất! Vương Huy, cậu phải mua các loại thực phẩm khác nhau chứ, chúng ta không thể cứ ăn rau chân vịt mãi được.”
Đúng lúc đó thì một chú dân công khoảng chừng năm mươi tuổi xách một túi đồ ăn đi vào.
Vương Huy: “Anh trai, để ở đây.”
Chú dân công đặt hết thức ăn xuống mặt đất, cười ngây ngô nhìn Vương Huy: “Anh trai nhỏ, sau này cần gì thì cứ gọi tôi.”
Vương Huy lấy ra một ít tiền định đưa cho chú dân công, nhưng ông ấy từ chối: “Anh trai nhỏ, tôi không thể lại lấy tiền của cậu.”
Châu Tuệ: “Chú là người Tứ Xuyên?”
Vương Huy: “Chú ấy là người Phù Lăng. Chú ấy còn biết trường chúng ta ở Dương Gia Bình nữa.”
Phù Lăng (chữ Hán giản thể:涪陵区, Hán Việt: Phù Lăng khu) là một quận thuộc thành phố trực thuộc trung ương Trùng Khánh, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Quận này nằm ở giữa hai con sông Ô Giang và Trường Giang, còn có tên là “Du Đông Nam Đại Môn”. Sông Ô Giang trước kia gọi là Bồi Thủy.
Chú dân công: “Thật là trùng hợp. Tôi đang làm việc ở sở thú gần đây.”
Châu Tuệ: “Lâu rồi tôi mới lại được nghe giọng Trùng Khánh, cảm giác rất thân thiết.”
Chú dân công: “Em gái nhỏ, sau này có việc gì thì cứ gọi tôi, tôi ở ngay dưới lầu. Giờ tôi phải đi đây.”
Chú dân công nói xong liền đi ra cửa.
Vương Huy: “Em nghỉ ngơi một lát đi, nửa tiếng nữa anh gọi em dậy ăn cơm.”
Châu Tuệ nghe lời đi nằm nghỉ. Nửa tiếng sau, Vương Huy mồ hôi nhễ nhại rời khỏi phòng bếp, bưng theo một nồi cháo rau chân vịt, anh còn nấu thêm canh trứng cà chua và khoai tây thái sợi.
Châu Tuệ sửng sốt nhìn Vương Huy đặt mấy món ăn lên bàn.
Vương Huy: “Đừng lo, ăn đi.”
Châu Tuệ: “Sao cậu làm được?”
Vương Huy: “Bạn gái cũ của anh mỗi ngày đều bắt anh phải nấu ăn, nếu anh không nấu thì sẽ cãi nhau, vậy nên bắt đắt dĩ phải nấu thôi.”
Châu Tuệ cầm đũa, gắp một miếng rau chân vịt bỏ vào miệng.
Vương Huy cũng cầm đũa, múc một chén cháo húp tuồn tuột.
Châu Tuệ khó chịu nhìn tướng ăn của Vương Huy.
Vương Huy: “Đói cả ngày nay rồi, lúc nãy trong bếp phải kiềm chế lắm anh mới không ăn vụng.”
Châu Tuệ bê bát cháo, vừa húp một miếng liền phun ra.
Vương Huy lo lắng nhìn Châu Tuệ: “Khó ăn lắm sao?”
Châu Tuệ: “Không phải, dạ dày tôi trước giờ không được tốt.”
Vương Huy: “Ăn từ từ thôi. Em muốn ăn gì thì cứ nói, anh sẽ nấu cho em ăn.”
Châu Tuệ: “Những món tôi muốn ăn thì cậu đã nấu hết rồi.”
Vương Huy: “Đây gọi là tâm linh tương thông.”
Châu Tuệ cười khổ, bê cháo ăn từng miếng một.
Cứ thế, Vương Huy ở lại cùng Châu Tuệ. Mấy ngày đầu, Châu Tuệ cứ ngỡ mình đang nằm mơ, nhưng khi thấy Vương Huy chạy đông chạy tây hỏi thăm bệnh tình của cô thì cô mới ý thức được rằng người đàn ông này thật sự muốn ở cùng cô. Châu Tuệ bối rối. Cô đã buông bỏ tất cả, chỉ sống cho qua những ngày cuối cùng, nhưng Vương Huy lại xuất hiện làm lòng cô gợn sóng. Mấy ngày nay, cô thường mơ thấy những cảnh tượng trước kia khi còn học ở Trùng Khánh. Nhìn người đàn ông vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này, cô không muốn để Vương Huy lại bước vào tim cô một lần nữa, vì như vậy khi cô đi, cô sẽ cảm thấy khó chịu.
Vào một buổi sáng sớm, Châu Tuệ đứng cạnh cửa sổ ngơ ngác nhìn phong cảnh bên ngoài, Vương Huy đang dọn dẹp nhà cửa.
Châu Tuệ nhàn nhạt nói: “Vương Huy, mấy ngày này tôi luôn bị mất ngủ, tôi đã suy nghĩ rất lâu, thấy cậu vẫn nên rời khỏi đây thì hơn.”
Vương Huy buông cây chổi trong tay, bất đắc dĩ nhìn Châu Tuệ: “Châu Tuệ, anh biết em đang bị bệnh nên anh sẽ không so đo với em mấy chuyện này. Nhưng anh muốn nói cho em biết, em không được đuổi anh đi.”
Châu Tuệ: “Cậu cho rằng như thế này rất ý nghĩa sao?”
Vương Huy: “Mấy hôm nay anh đem bệnh án của em tìm một vị chuyên gia, người đó nói chỉ cần tâm tình tốt, tích cực phối hợp trị liệu thì có thể sẽ xuất hiện kỳ tích.”
Châu Tuệ cười khổ: “Kỳ tích này rất xa vời.”
Vương Huy: “Em không thể bỏ qua kỳ tích này.”
Châu Tuệ: “Vương Huy, cậu ở cạnh tôi thế này chỉ làm khi đi tôi sẽ càng thêm khó chịu, rối rắm, cậu hiểu không?”
Vương Huy: “Hừ, con mẹ nó suốt ngày em cứ liên mồm đi đi đi. Con mẹ nó em đi bây giờ luôn đi, đứng từ trên này nhảy xuống thì em sẽ thỏa nguyện vọng đi của em.”
Vương Huy không thể khống chế cảm xúc được nữa, bắt đầu hét lên với Châu Tuệ.
Châu Tuệ đau khổ ngồi xổm xuống.
Vương Huy chạy đến trước cửa sổ, mở cửa ra: “Con mẹ nó em không nhảy đúng không? Vậy anh nhảy.”
Vương Huy lập tức nhảy lên bệ cửa sổ, một chân đặt gần mép bục cửa.
Châu Tuệ vội vàng đứng dậy, kéo Vương Huy lại: “Anh điên rồi sao?”
Vương huy thở phì phò nhìn Châu Tuệ: “Em mới điên. Em nhìn lại bộ dạng của mình xem.”
Châu Tuệ ôm bả vai Vương Huy kéo xuống khiến anh ngã sõng soài trên mặt đất. Vương Huy khổ sở ôm thắt lưng rên rỉ.
Châu Tuệ vội vàng chạm vào thắt lưng Vương Huy, anh đau đớn rên rỉ: “Đừng đụng vào, có lẽ anh bị gãy xương sườn rồi.”
Châu Tuệ lo lắng nhìn Vương Huy: “Anh đừng làm em sợ.”
Vương Huy đau đớn nằm trên mặt đất một lúc thì dũng cảm đứng lên, nói muốn làm sủi cảo nhân rau chân vịt trộn với trứng gà.
Vương Huy bận rộn hai tiếng đồng hồ thì cũng cho Châu Tuệ bưng sủi cảo ra bàn ăn. Châu Tuệ ăn hai bát lớn sủi cảo, đây là bữa tối mà cô thấy ngon miệng nhất. Sau khi ăn xong, Châu Tuệ đi đi lại lại trong phòng hơn hai mươi vòng vì cô ăn quá nhiều, quá mức chịu đựng của dạ dày.
Một tháng sau, Phùng Tùng cùng vợ mới cưới tới Bắc Kinh hưởng tuần trăng mật. Vương Huy và Châu Tuệ dẫn hai người đến Toàn Tụ Đức để chiêu đãi bọn họ.
Toàn Tụ Đức là thương hiệu vịt quay nổi tiếng ở Bắc Kinh.
Vợ của Phùng Tùng vừa nhìn thì thấy có điểm giống Chu Đình, nhưng cô ấy hiền lành hơn Chu Đình rất nhiều. Phùng Tùng rất yêu vợ, anh quay kỹ một miếng thịt vịt rồi đưa đến miệng vợ. Vương Huy và Châu Tuệ thấy cảnh này thì không chịu được, nói lần này Phùng Tùng hết cứu vãn được rồi. Phùng Tùng cười hề hề, nói bây giờ anh ta đích thực là Bá Nhĩ Đóa. Mặc dù Vương Huy và Châu Tuệ biết khá nhiều tiếng địa phương Trùng Khánh nhưng đối với từ Bá Nhĩ Đóa này vẫn còn mù mờ, không hiểu nổi. Vợ Phùng Tùng giải thích từ này theo người phương bắc có nghĩa là sợ vợ. Vương Huy nghe thế vội vàng mời Phùng Tùng một ly, nói Phùng tùng là người đàn ông đáng để người khác phải học hỏi. Bọn họ vừa ăn thịt quay vừa ôn lại chuyện cũ, đến khi cơm no rượu say Phùng Tùng mới lấy ra một tờ giấy đưa cho Châu Tuệ.
Châu Tuệ nhìn tờ giấy, trên đó viết Toàn thể bạn học lớp chứng khoán 9901 hy vọng Châu Tuệ chiến thắng bệnh tật, dũng cảm đối diện với cuộc sống, 35 người chúng tôi mãi mãi ở bên cậu.”
Phùng Tùng rưng rưng nhìn Châu Tuệ: “Lớp phó học tập Châu, đây là chữ ký của 35 người chúng tôi, có người đã đi Quảng Châu, có người thì ở Sơn Tây, còn có hai người đang ở Thượng Hải. Tôi đã liên lạc với họ, mỗi người nhận được giấy đều ký tên rồi nhanh chóng chuyển phát nhanh gửi đến cho người khác, cứ thế chuyển đi cho từng người, rồi dùng cách nhanh nhất có thể để chuyển về Trùng Khánh.”
Châu Tuệ cầm tờ giấy, đọc lên từng cái tên một: “Phùng Tùng, Chu Đình, Lý Kiến Cương, Cao Nguyên, Tôn Phương…”
Nước mắt Châu Tuệ từng giọt từng giọt rơi xuống trang giấy, đọc đến tên người cuối cùng, cô ngạc nhiên khi đó là giáo sư Thái.
Phùng Tùng: “Đúng rồi, còn có cả giáo sư Thái nữa. Giáo sư nói cậu là sinh viên xuất sắc nhất mà bà đã từng được dạy trong suốt cuộc đời dạy học của bà. Giáo sư hy vọng cậu cũng sẽ xuất sắc vực dậy tinh thần, dũng cảm nhìn về phía trước.”
Châu Tuệ nghe đến đó thì không thể kìm nén dược nữa, cô nhào vào ngực Vương Huy òa khóc nức nở.
Phùng Tùng: “Hiện giờ trong lớp chúng ta chỉ còn lại cậu và Vương Huy là chưa ký tên, bây giờ hai người hãy ký đi.”
Phùng Tùng lấy cây bút đưa cho Vương Huy. Tay Vương Huy khẽ run, ký tên mình lên tờ giấy rồi đưa bút cho Châu Tuệ. Tay Châu Tuệ run rẩy không ngừng, cô đã không còn đủ sức để ký tên. Vương Huy nắm lấy bàn tay Châu Tuệ, hai người cùng dùng sức, ký tên Châu Tuệ lên trang giấy.
Nước mắt ướt đẫm trên gương mặt Phùng Tùng và vợ. Phùng Tùng nghiêm túc nhìn Vương Huy: “Vương Huy, năm 2012 sẽ là kỷ niệm mười năm lớp chúng ta tốt nghiệp, cậu nhất định phải cùng Châu Tuệ mang theo tờ giấy này quay lại Trùng Khánh. Tớ sẽ gọi tất cả mọi người trong lớp cùng trở về Trùng Khánh rồi chúng ta sẽ cùng nhau vui chơi. Cậu nhất định phải dẫn Châu Tuệ đến cho tôi, nếu không tôi sẽ đập gãy xương sườn của cậu. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cậu vẫn còn nợ tôi một cái xương sườn.”
Vương Huy ôm Phùng Tùng, dán mặt vào tai anh ta, nói nhỏ: “Tớ không chỉ dẫn cô ấy về Trùng Khánh, tớ còn muốn cưới cô ấy nữa.”
Phùng Tùng cho Vương Huy một đấm: “Cậu muốn giống tớ trở thành Bá Nhĩ Đóa sao?”
Vương Huy cùng Phùng Tùng đều nở nụ cười vui vẻ.
Phùng Tùng lấy ra năm vạn tệ giao cho Vương Huy. Châu Tuệ vội vàng nói mình không thể nhận số tiền này.
Phùng Tùng: “Trong này có ba vạn là do các bạn học cùng nhau góp, hai vạn là tiền mừng cưới của vợ chồng chúng tôi. Một năm sau các cậu hãy phải chiêu đãi toàn thể chúng tôi ăn uống thả cửa ba ngày để trả nợ. Nhưng nói trước cho các cậu biết, tôi đã nhắm trúng một quán ăn ở Tấn Vân Sơn, món ăn ở đó cực kỳ đắt tiền.”
Cuối cùng Vương Huy và Châu Tuệ cũng nhận tiền. Bọn họ dẫn vợ chồng Phùng Tùng tham quan Cố Cung, Vạn Lý Trường Thành, Thiên Đàn. Ba ngày sau, vợ chồng Phùng Tùng hạnh phúc rời khỏi Bắc Kinh.
Một tuần sau, Vương Huy dẫn Châu Tuệ đến bệnh viện chuyên về ung bướu kiểm tra. Bác sĩ nói bệnh tình của Châu Tuệ còn có thể khống chế, nhưng khả năng chữa khỏi không lớn lắm, cô cần phải lạc quan, tích cực phối hợp với sự điều trị của bác sĩ. Ở thời điểm hiện tại, Châu Tuệ có cảm giác như trong người đang có một luồng sức mạnh vô cùng ấm áp thôi thúc cô tiến về phía trước, vì cô biết bên cạnh mình không chỉ có một Vương Huy mà còn có 35 người bạn học và cả giáo sư đang chờ cô, vậy nên lòng tin bản thân sẽ chiến thắng được bệnh tật càng lúc càng lớn dần trong cô.
Ban ngày Vương Huy ở nhà chăm sóc Châu Tuệ, buổi tối anh sẽ đi hát ở quán bar. Vì muốn tiết kiệm tiền nên mỗi ngày Vương Huy thay vì đi xe đạp điện vòng theo Nam Tứ Hoàn thì anh lại đi theo đường vành đai 2, điều này làm Vương Huy gầy hẳn đi. Một hôm, Vương Huy ngã bệnh. Anh nằm trên giường toát mồ hôi lạnh, mặc dù Châu Tuệ đã cho anh uống thuốc nhưng anh vẫn cảm thấy rất lạnh. Nhìn Vương Huy dù đã đắp chăn nhưng vẫn run lên vì lạnh, Châu Tuệ đột nhiên chui vào chăn rồi nồng nhiệt hôn Vương Huy. Hai người lăn lộn trong chăn, đây là lần đầu tiên hai người nằm chung một giường. Châu Tuệ và Vương Huy trao nhau những nụ hôn nóng bỏng trong suốt một tiếng đồng hồ, khi ngừng lại thì cơ thể cả hai đã ướt đẫm mồ hôi. Hai người nằm trong chăn ôm chặt lấy nhau, chưa bao giờ thấy tim cả hai gần kề nhau như vậy, cảm giác xúc động như một dòng nước ấm chảy dọc trong cơ thể hai người. Vương Huy nhẹ nhàng ngâm nga Cô gái trấn nhỏ, Châu Tuệ lặng lẽ rơi những giọt nước mắt hạnh phúc.
Một mùa thu nữa lại về, nhưng mùa thu Bắc Kinh năm nay nồng nàn hơn năm ngoái. Sau khi xem xét bệnh tình của Châu Tuệ, bác sĩ đề nghị cô nên làm phẫu thuật cắt bỏ một bên ngực, như vậy sẽ giúp tế bào ung thư không di căn sang nơi khác. Thật ra vào lúc này rồi Châu Tuệ cũng không nghĩ tới mình có cần một bên ngực đó hay không, dù sao tính mạng vẫn là quan trọng nhất. Hơn nữa mỗi khi nhìn tờ giấy có đầy đủ chữ ký của bạn học, Châu Tuệ luôn khích lệ bản thân, nhắc nhở mình phải sống, nhất định phải sống. Cô hy vọng có thể gặp lại những người đã làm cô phải khóc vì xúc động ấy.
Trước khi phẫu thuật một ngày, Vương Huy đã làm một chuyện cảm động nhất trong cuộc đời Châu Tuệ. Anh cầu hôn Châu Tuệ. Anh nói cho dù Châu Tuệ có ngực hay không có ngực, anh vẫn muốn cưới cô làm vợ. Châu Tuệ từ chối lời cầu hôn của anh.
Nước mắt rơi trên gương mặt Vương Huy, anh nói: “Châu Tuệ, em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta cùng nhau đứng ở bờ Trường Giang, anh đã nói ngực của em rất lớn làm em choáng váng không?”
Châu Tuệ: “Đúng vậy, lúc ấy em thật sự rất choáng váng, nhưng hiện giờ anh còn làm em mờ mịt hơn.”
Vương Huy quỳ một bên gối, lấy ra một chiếc nhẫn từ túi áo: “Châu Tuệ, nếu em không chấp nhận gả cho anh, vậy hãy để ông trời đánh chết anh, có lẽ đó là báo ứng mà anh phải nhận lấy.”
Châu Tuệ tức giận nhìn Vương Huy: “Anh nói bậy bạ gì thế?”
Vương Huy: “Ban đầu, em nghĩ rằng anh chỉ thích thú với bộ ngực của em, thật ra khi đó anh đúng là có hứng thú với ngực em thật, nhưng sau khi ở bên cạnh em một thời gian, anh biết lòng anh đã có em. Anh thừa nhận động cơ ban đầu quả thật rất không đàng hoàng, vậy nên nếu em không đồng ý gả cho anh thì hãy để ông trời đánh chết anh đi.”
Châu Tuệ buồn bực nhìn Vương Huy: “Trời ạ, có người cầu hôn như anh sao?”
Vương Huy: “Em chọn đi, để ông trời đánh chết anh hay lấy chiếc nhẫn này?”
Châu Tuệ hoàn toàn sụp đổ nhìn Vương Huy: “Anh im lặng một chút. Chúng ta cần phải bình tĩnh.”
Vương Huy: “Anh không bình tĩnh được nữa. Anh đã thề độc, nếu anh không lấy được em thì anh sẽ bị trời đánh chết. Sau này, khi nào ngoài trời có mưa to sấm sét thì anh sẽ chạy ra mảnh đất trống. Anh không tin ông trời sẽ bỏ qua cho anh.”
Châu Tuệ sững sờ, ngẩn người nhìn Vương Huy: “Vương Huy, em không biết phải nói gì nữa.”
Vương Huy đeo nhẫn lên ngón áp út của Châu Tuệ: “Ông trời luôn nhân từ nương tay cho nhân loại, anh hy vọng em cũng nhân từ nương tay với anh.”
Vậy là dưới tình huống Châu Tuệ không chút phòng bị, không thể kháng cự, không còn đường lui, Vương Huy cầu hôn thành công. Ngày hôm sau, Châu Tuệ làm phẫu thuật cắt bỏ một bên ngực. Mấy tháng sau, Châu Tuệ trải qua quãng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời của mình. Đến năm 2011, rốt cuộc Châu Tuệ cũng chờ đợi được kỳ tích. Sau một thời gian chịu đựng những cơn đau, bác sĩ tuyên bố Châu Tuệ có thể giành lại được sự sống.
Cũng trong năm 2011, Châu Tuệ dẫn Vương Huy về Hà Bắc ra mắt bố mẹ. Bố mẹ Châu Tuệ cực kỳ hài lòng về Vương Huy. Sau đó, Vương Huy dẫn Châu Tuệ về Sơn Đông. Sau đó nữa, hai bên gia đình chờ ngày bàn hôn sự. Sức khỏe Châu Tuệ càng ngày càng có chuyển biến tốt, cô tìm một công việc làm trên mạng, mỗi ngày lên diễn đàn giới thiệu một chút về sản phẩm, nếu bán được thì càng tốt, công việc tương đối thoải mái. Thật ra bác sĩ đề nghị trong thời gian này Châu Tuệ không được làm việc vì bệnh tình của cô chưa hoàn toàn được khống chế, còn có thể tái phát, nhưng Châu Tuệ thật sự không đành lòng nhìn một mình Vương Huy liều mạng làm việc nuôi sống cả hai ở thành phố Bắc Kinh đắt đỏ nên cô đã lén làm công việc trên mạng này.
Mùa xuân năm 2012, Vương Huy và Châu Tuệ đón tết ở Bắc Kinh. Đêm giao thừa, hai người cùng nhau gói sủi cảo, uống rượu vang. Khi tiếng chuông báo hiệu năm mới vang lên, Vương Huy nói với Châu Tuệ anh muốn vào ngày 4 tháng 1 năm 2013, anh sẽ chính thức cưới cô làm vợ, anh muốn cùng Châu Tuệ sống bên nhau trọn đời. Châu Tuệ hạnh phúc nói với Vương Huy rằng cô nhất định sẽ đợi được đến ngày 4 tháng 1 năm 2013, chỉ cần đợi được đến ngày đó, bọn họ sẽ sống bên nhau trọn đời.