Đọc truyện Khi Rau Chân Vịt Gặp Rau Muống – Chương 10: Tám – 2012
Editor:Umi
Nhắc đến năm 2012 là người ta nghĩ ngay đến ngày tận thế, và lớp chứng khoán 9901 đã thực sự đón nhận ngày tận thế. Chiều ngày 22 tháng 5, cách ngày kỷ niệm mười năm lớp bọn họ tốt nghiệp một tháng, Phùng Tùng qua đời vì tai nạn giao thông.
Khi nhận điện thoại báo tin dữ của Chu Đình, Châu Tuệ và Vương Huy sững sờ đến mười lăm phút rồi mới cuống cuồng đặt vé máy bay đi Trùng Khánh. Đến nhà Phùng Tùng, hai người thấy có rất nhiều bạn học đã ở đó từ trước. Vợ Phùng Tùng khóc đến muốn ngất lịm đi. Cô nói với mọi người rằng lúc Phùng Tùng lái xe qua một khúc cua, có một chiếc xe tải bị mất phanh lao thẳng vào xe họ. Trong lúc nguy cấp, Phùng Tùng vội vàng đẩy vợ ra khỏi xe, lúc anh định mở cửa xuống xe thì chiếc xe tải kia đã đâm tới. Vợ Phùng Tùng trơ mắt nhìn xe bọn họ lao xuống dòng Trường Giang, mà Phùng Tùng cũng theo chiếc xe chìm xuống dưới. Mặc dù trục vớt được chiếc xe nhưng lại không tìm thấy Phùng Tùng, cảnh sát nói khả năng Phùng Tùng sống sót là không. Vậy là theo lời của cảnh sát, Phùng Tùng đã vĩnh viễn biến mất trong lòng Trường Giang.
Vận mệnh thật biết trêu ngươi, Phùng Tùng hy vọng Châu Tuệ có thể chờ đến tháng 6 năm 2012, nhưng trớ true thay, anh lại chỉ chờ được tới tháng 5. Tin dữ Phùng Tùng qua đời nhanh chóng được truyền tới tai bạn tiểu học, bạn trung học rồi đến bạn đại học. Phùng Tùng là người bạn học tốt nhất của lớp chứng khoán 9901, cũng là ông chồng sợ vợ tuyệt vời. Rất nhiều bạn học từ trời nam đất bắc đến đưa tiễn Phùng Tùng, bọn họ hy vọng quãng đường cuối cùng của người bạn nghĩa khí thích đặt biệt danh này sẽ không cô quạnh.
Châu Tuệ và Vương Huy ở lại Trùng Khánh một tháng, chờ đến ngày 22 tháng 6.
Ngày 22 tháng 6, rất đông bạn học đến bờ Trường Giang. Hôm nay là ngày kỷ niệm mười năm lớp chứng khoán 9901 tốt nghiệp, nhưng Phùng Tùng đã vĩnh viễn nằm dưới lòng Trường Giang. Vương Huy ôm đàn ghi-ta, cùng mọi người đồng thanh hát ca khúc Phùng Tùng thích nhất trong cuộc đời anh, bài Anh hùng chân tâm.
Tôi có một giấc mơ
Đó là dùng tiếng hát để xoa dịu nỗi đau của bạn
Những ngôi sao rực rỡ trên bầu trời, ai mới thực sự là anh hùng
Nhân gian cho tôi những xúc cảm
Nhưng không có hận, cũng chẳng có đau
Chỉ mong khắp nơi trong thiên hạ đều có tình
Dùng giọng ca tiếng hát của tôi để đổi lấy nụ cười thật lòng của bạn
Cầu mong bạn có người cùng chung hoạn nạn
Hãy trân trọng cuộc sống từng phút từng giây
Hãy luôn cố gắng thực hiện ước mơ
Không trải qua mưa gió sao thấy được cầu vồng
Không ai không cố gắng mà giành được thành công
Hãy trân trọng cuộc sống trong từng xúc cảm
Hãy ôm lấy người bạn thân thiết với tình thương mến
Để cùng nói những lời thật lòng rồi cùng rơi những giọt nước mắt hạnh phúc
Khi đó bạn chính là anh hùng
Mặc dù Phùng Tùng không phải là một đại anh hùng, nhưng anh là một người bạn trọng tình trọng nghĩa, và là một anh hùng sợ vợ. Châu Tuệ lấy tờ giấy ra, đó là tờ giấy có chữ ký của bạn học, tờ giấy dùng đề khích lệ cô trong suốt thời gian vừa qua, chính tay Phùng Tùng đã đưa nó cho cô. Nhưng vận mệnh tàn khốc. Châu Tuệ lặng lẽ thả trôi tờ giấy xuống dòng Trường Giang, cô muốn Phùng Tùng biết những người bạn học có tên trong tờ giấy này đều đã giữ lời hứa với anh, lời hứa họp lớp nhân kỷ niệm mười năm tốt nghiệp. Mọi người đứng ngay ngắn, đồng loạt hướng về Phùng Tùng đang nằm sâu trong dòng Trường Giang bái lạy. Giáo sư Thái đứng đằng sau bọn họ, bà như vừa thấy một Phùng Tùng vừa phóng túng vừa hoạt bát hiếu động, cũng vô cùng bướng bỉnh. Suốt 30 năm dạy học, dù đã nhiều lần nghe tin học trò từng người từng người ra đi khi còn rất trẻ, nhưng chưa bao giờ giống lần này, bà cảm thấy tự hào về lớp chứng khoán 9901. Mặc dù bọn họ không phải học trong một ngôi trường danh tiếng, lớp chứng khoán 9901 của bọn họ cũng phải là lớp học khiến người ta phải nhớ đến, nhưng bọn họ đã cho bà thấy được một loại tình nghĩa, đó là cuộc đời chúng ta không bao giờ có thể vứt bỏ được tình bạn học.
Chu Đình cùng chồng và cậu con trai ba tuổi đến viếng Phùng Tùng. Lần đầu tiên mọi người thấy Chu Đình khóc. Châu Tuệ và Chu Đình ôm chặt lấy nhau, hai người có cảm giác như Phùng Tùng vẫn đang ở bên cạnh họ, chưa hề rời xa.
Phùng Tùng cứ thế mà lặng lẽ rời xa chúng ta. Nhiều năm sau này, vẫn có người còn nhớ biệt danh Phùng Ba Lần, vẫn có người còn nhớ về nụ hôn mãnh liệt ở Tấn Vân Sơn, vẫn có người còn nhớ anh nổi giận trong bồn cầu, vẫn có người còn nhớ anh vô sỉ đùa dai. Phùng Tùng đã thực sự đi xa, nhóm QQ thiếu anh trở nên tĩnh lặng, nhưng anh luôn sống mãi trong lòng mỗi người.
Sau khi rời khỏi Trường Giang, Châu Tuệ và Vương Huy trở lại Dương Gia Bình. Trường Cao đẳng nghề công nghiệp Trùng Khánh đã đổi tên thành Học viện khoa học kỹ thuật Trùng Khánh, địa điểm cũng đã được chuyển đến chỗ khác. Mặc dù không tìm thấy trường nhưng Châu Tuệ và Vương Huy vẫn tìm được suối hoa đào, nay đã sạch sẽ và trong hơn nhiều so với trước kia. Hai người ngồi dưới gốc hoa đào bên dòng suối, lòng cũng thanh khiết hơn.
Ngày 4 tháng 1 năm 2013, Vương Huy cưới Châu Tuệ, Châu Tuệ trở thành vợ Vương Huy, là rau chân vịt gặp rau muống, là Châu Tuệ đã gặp gỡ Vương Huy. Bọn họ trải qua hơn mười năm hợp tan tan hợp, nhưng cuối cùng duyên phận đã để họ được ở bên nhau.
Kết thúc câu chuyện này, bạn học Cố – cũng là tác giả câu chuyện, cũng chính là tôi – có đôi lời muốn nhắn nhủ: Trên đời này, ai là món ăn của ai chính là do ông trời quyết định, là do vận mệnh sắp đặt, là do duyên phận an bài chứ không hề liên quan đến đầu bếp, cũng chẳng liên quan đến phi thành vật nhiễu, và càng không liên quan đến những chòm sao.
Hoàn.