Đọc truyện Khi Rau Chân Vịt Gặp Rau Muống – Chương 7: Năm – 2005
Editor: Umi
Đã ba năm sau khi tốt nghiệp, Vương Huy đã đến thành phố mình luôn mơ ước là Bắc Kinh, làm một ca sĩ đường phố. Hằng ngày, anh ôm đàn ghi-ta hát rong trên những con đường Bắc Kinh, lúc là đường phố phía tây, khi lại ở phía đông thành phố, có khi lại hát ở những con ngõ hẻm, thậm chí anh còn lượn lờ khu vực xung quanh nhà ga Đại Hưng. Ở Bắc Kinh có rất nhiều ca sĩ lang thang giống Vương Huy, bọn họ muốn dùng âm nhạc để thể hiện mộng ước của bản thân, với cây đàn ghi-ta và những bài hát đã thuộc làu, bọn họ dùng lời ca tiếng hát để chứng minh sự tồn tại của mình. Ba năm nay, Vương Huy không chỉ đi hát trên những con phố Bắc Kinh mà anh còn không ngừng tìm kiếm Cố Tiểu Yến. Vương Huy hy vọng Cố Tiểu Yến có thể đứng trước mặt anh, nói cho anh biết vì sao năm xưa cô lại vứt bỏ anh, xóa bỏ lời hẹn ước của hai người. Nhưng ngoài thất vọng, cái Vương Huy cũng chỉ là thất vọng. Bố mẹ Cố Tiểu Yến ly hôn, cô theo mẹ đến Bắc Kinh nhưng không ai biết cô sống ở đâu, cũng không ai nói cho Vương Huy biết phải làm thế nào để tỉnh khỏi giấc mộng này. Vương Huy không cam lòng, anh có cảm giác Cố Tiểu Yến luôn đứng ở một góc nào đó nhìn anh. Anh hy vọng Cố Tiểu Yến có thể dũng cảm bước ra đến trước mặt anh, dũng cảm cho bản thân một lý do, hoặc một cái cớ cũng được.
Châu Tuệ nhận được bằng chính quy, một năm sau cô quay về quê hương Hà Bắc. Cô tìm được việc làm trong một công ty chuyên về thực phẩm ở thành phố Bảo Định, làm trong bộ phận Marketing. Một năm sau, công ty cử cô đi công tác ở Bắc Kinh, phụ trách mảng Marketing, tìm kiếm thị trường ở thủ đô. Châu Tuệ nghe Phùng Tùng nói Vương Huy cũng đã tới Bắc Kinh, có gọi điện cho anh ta một lần, sau đó thì đổi số, hoàn toàn mất liên lạc. Châu Tuệ biết việc này là vì Phùng Tùng lập QQ lớp, Châu Tuệ bị anh ta kéo vào nhóm. Trên QQ, Phùng Tùng nói lớp bọn họ chỉ có Vương Huy và Châu Tuệ là đến Bắc Kinh làm việc. Châu Tuệ đến Bắc Kinh hơn nửa năm, mỗi ngày đều như nhau, sáng thì an nhàn đi làm, chiều lại tấp qua một quán ăn gần công ty giải quyết cái bụng. Châu Tuệ biết ở Vương Huy đang ở Bắc Kinh, nhưng thành phố này rộng lớn như vậy nên cô chưa từng nghĩ sẽ gặp lại anh, cũng giống như Vương Huy không tìm thấy Cố Tiểu Yến. Một buổi chiều nọ, Châu Tuệ đi mua quần áo, khi đi qua một hầm dành cho người đi bộ qua đường thì bất chợt nghe được bài “Cô gái trấn nhỏ” quen thuộc.
Lúc ấy, Châu Tuệ đã đi qua đường hầm, khi tiếng hát cất lên, cô như bị điện giật, vội vàng chạy ngược lại xuống đường hầm. Cô nhìn thấy một người đàn ông râu ria xồm xoàm, vẻ mặt đau thương vừa đàn vừa hát “Cô gái trấn nhỏ”.
Châu Tuệ từ từ tiến đến trước mặt người đàn ông, anh ta đang nhắm mắt, chìm đắm trong bài hát. Châu Tuệ ngơ ngác nhìn cái chén được đặt trước mặt người đàn ông, bên trong có mấy tờ tiền, cô cảm thấy khóe mắt cay cay, nhưng cố gắng nén lại, không để giọt lệ tràn mi. Vương Huy cảm nhận được có người đứng trước mặt mình, anh mở mắt, khi nhìn thấy Châu Tuệ, tiếng hát trong cổ anh im bặt, tiếng đàn cũng lặn tăm.
Đó là một buổi chiều mùa thu đầy lá phong rơi, Châu Tuệ đã gặp lại Vương Huy như thế. Cô cười tươi, nói: “Sao cậu lại biến thành một tên ăn mày thế này?”
Vương Huy cười xấu hổ, cứng ngắc hỏi: “Cậu khỏe không?”
Châu Tuệ vẫn mỉm cười nhìn Vương Huy: “Tôi đang làm việc ở Bắc Kinh.”
Vương Huy: “Thì ra là vậy. Cậu làm gì?”
Châu Tuệ: “Tôi làm bên mảng marketing trong một công ty thực phẩm. Mấy năm nay cậu không tìm việc hả?”
Vương Huy: “Không, tôi chỉ muốn hát.”
Châu Tuệ: “Nếu tình cờ gặp nhau trên đường, chắc chắn tôi sẽ không nhận ra cậu. Cậu khác quá.”
Vương Huy: “Cậu cũng vậy, trưởng thành hơn.”
Châu Tuệ: “Tôi mời cậu ăn cơm.”
Vương Huy: “Để tôi mời.”
Châu Tuệ và Vương Huy rời khỏi hầm dành cho người đi bộ qua đường, đi đến một quán thịt dê xiên nhỏ trong một con hẻm. Vương Huy định hai chai bia Yên Kinh (một loại bia nổi tiếng ở Bắc Kinh), còn Châu Tuệ nói trời lạnh, muốn uống rượu trắng nên gọi một bình rượu Ngưu Lan Sơn.
Thịt dê xiên Bắc Kinh với lẩu Trùng Khánh cũng không quá khác nhau, chỉ là một loại chủ yếu là vị cay xé họng, một loại lại có mùi vị dễ chịu. Trong hương vị dễ chịu đó, Châu Tuệ cùng Vương Huy ăn ngon lành món thịt dê xiên nóng hổi.
Vương Huy hơi ngạc nhiên với tửu lượng của Châu Tuệ, cô uống rượu như uống nước lọc. Châu Tuệ nhìn ra thắc mắc của Vương Huy, mỉm cười nói: “Đi làm hơn một năm nay, phải giao tiếp nhiều với khách hàng nên tửu lượng có tăng một chút.”
Vương Huy rót thêm cho Châu Tuệ một ly rượu, cô từ chối: “Không uống nữa, vừa nãy hơi lạnh, giờ ấm hơn nhiều rồi. Cậu ở Bắc Kinh có tìm Cố Tiểu Yến không?”
Vương Huy: “Tìm, nhưng không tìm được.”
Châu Tuệ: “Thì ra là vậy.”
Sau đó, Châu Tuệ bắt đầu trầm mặc.
Vương Huy uống xong hai chai bia Yên Kinh, vì muốn phá tan sự im lặng, ngượng ngùng giữa hai người nên hỏi: “Cậu biết tin tức gì về bọn Phùng Tùng không?”
Châu Tuệ: “Phùng Tùng mở một cửa hàng bán xe máy.”
Vương Huy: “Xe máy Trùng Khánh rất nổi tiếng. Bây giờ cậu có…có bạn trai chưa?”
Châu Tuệ: “Công việc bận rộn quá, vẫn chưa nghĩ đến.”
Vương Huy: “Làm việc ở Bắc Kinh quả thật rất áp lực.”
Châu Tuệ: “Cậu vẫn muốn hát như hiện nay?”
Vương Huy: “Tôi thích cuộc sống tự do như thế này, tôi cũng thích hát.”
Châu Tuệ: “Ừ. Chúng ta ăn no rồi thì về thôi, tối nay tôi còn có hẹn với khách hàng.”
Vương Huy đứng dậy đi tính tiền, Châu Tuệ kéo anh lại: “Để tôi.”
Vương Huy nhìn Châu Tuệ, cười khổ: “Cậu thực sự coi tôi là ăn mày đấy à?”
Vương Huy chạy đến quầy tính tiền, Châu Tuệ nhìn theo bóng dáng có phần tang thương của anh, sống mũi cô lại cay cay.
Vương Huy tính tiền xong thì tiến lại gần Châu Tuệ xin số điện thoại của cô. Cô đọc số điện thoại của mình cho anh rồi hai người đi ra cửa quán, sau đó mỗi người một hướng.
Châu Tuệ đứng chờ tàu điện ngầm, rồi lên tàu điện ngầm đến nơi hẹn với khách hàng, cả quãng đường mũi cô đã cay xè. Đây là cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn nhất trong đời cô, có nằm mơ cô cũng không nghĩ đến sẽ gặp một Vương Huy đáng thương ở một đường hầm Bắc Kinh. Tại buổi tiệc tối đó, Châu Tuệ uống rất nhiều, cũng may được bạn thân Chu Cường đưa về nhà.
Sau hôm đó, mặc dù biết cách thức liên lạc của nhau nhưng Châu Tuệ và Vương Huy đều chưa bao giờ liên hệ với đối phương. Nhưng vào một ngày nghỉ lễ, Vương Huy gửi một tin nhắn cho Châu Tuệ. Sau khi trải qua những ngày tháng khổ cực làm ca sĩ ở hầm dành cho người đi bộ, Vương Huy đã xin được một chân hát trong một quán bar. Còn Châu Tuệ thỉnh thoảng có đi qua đường hầm đó, không hiểu sao cô cứ hồi hộp mãi. Cô sợ mình sẽ bắt gặp bóng dáng khiến người khác phải đau lòng của Vương Huy, nhưng cô cũng muốn được gặp anh. Tuy nhiên, Châu Tuệ đã không còn được nhìn thấy anh nữa, vì anh đã không còn ở đó nữa. Mãi cho đến ba năm sau, khi ấy Bắc Kinh đang vào cuối thu, Châu Tuệ nhận được một tin nhắn của Vương Huy.