Đọc truyện Khi Rau Chân Vịt Gặp Rau Muống – Chương 6: Bốn – 2002
Editor: Umi
Năm học 2002, Châu Tuệ lại giành được một suất học bổng, còn Chu Đình và Vương Huy cuối cùng cũng đã bị Vương Mẫu nương nương trừng phạt, Chu Đình thi lại hai môn, Vương Huy thì thi lại ba môn, học lại một môn. Phùng Tùng lại vượt qua cửa ải một cách ngoạn mục, không bị thiếu điểm môn nào. Sự khác biệt lớn nhất giữa những người không bị thiếu điểm và bị thiếu điểm là đến ngày rằm tháng giêng, những người không bị thiếu điểm vẫn dược ở nhà uống rượu ăn sủi cảo, còn những ai thiếu điểm thì phải lên tàu đi Trùng Khánh. Phùng Tùng đặc biệt vui mừng trên nỗi đau của người khác:
“Người anh em, số cậu cũng quá thảm rồi, năm mới tết đến, ai cũng được ăn sủi cảo, chỉ có cậu là năm nào cũng không được ăn.”
Nếu là trước đây, chắc chắn Vương Huy sẽ nổi nóng, nhưng kể từ sau khi anh qua lại với Chu Đình, đối với những lời châm chọc của Phùng Tùng, anh đã bình tĩnh tiếp nhận.
Năm 2002 là năm bọn Châu Tuệ tốt nghiệp, bọn họ phải đến thực tập ở một sàn giao dịch chứng khoán. Cũng chính trong năm này, đội bóng Trung Quốc làm nên lịch sử khi lần đầu tiên được tham gia vòng chung kết World Cup, kết quả là không đá vào lưới đội bạn quả nào, bị thủng lưới chín bàn trong ba lượt trận tại vòng bảng. Phùng Tùng và Vương Huy hâm mộ bóng đá cũng gần như người thành phố Milan của Italia, trước sự kiện lịch sử của bóng đá Trung Quốc, hai người liền góp tiền mua một chiếc tivi cũ. Sau trận thua 0:2 trước Costa Rica, bọn họ hy vọng ở lượt trận thứ hai, đội bóng Trung Quốc sẽ lấy lại thể diện cho người Trung Quốc. Thế nhưng lịch sử là minh chứng rõ ràng nhất, trận đó Trung Quốc bị Brazil đè bẹp với tỷ số 0:4.
Phùng Tùng buồn bực nhìn Ronaldo, Rivaldo, Carlos, Ronaldinho mỗi người sút tung một quả vào lưới Trung Quốc, tinh thần cực kỳ sụp đổ, cực kỳ thương tâm. Khi Vương Huy vào phòng vệ sinh, Phùng Tùng nghịch chiếc điện thoại Siemens mới mua của Vương Huy thì thấy có một tin nhắn, nội dung là Chúng ta chia tay đi, người gửi là Chu Đình. Phùng Tùng ngơ ngác nhìn tin nhắn trong điện thoại của Vương Huy, rồi lấy di động của mình gọi theo số đã gửi tin nhắn cho bạn mình, người nhận điện quả nhiên là Chu Đình. Phùng Tùng muốn nổi điên.
Trước tháng sáu năm 2002, lớp chứng khoán 9901 chỉ có Phùng Tùng, Chu Đình và Vương Huy là có điện thoại di động. Phùng Tùng đã phải chắt chiu từng đồng để mua điện thoại, dù sao ở thời đại này, điện thoại di động đang dần thay thế máy nhắn tin, nếu có một chiếc Siemens thì chưa biết chừng còn có thể dụ dỗ một cô em trước khi tốt nghiệp, đây chính là tính toán của Phùng Tùng. Còn vì sao Chu Đình và Vương Huy mua điện thoại, trước nay anh chưa từng nghĩ đến. Ngước nhìn trận đấu đã kết thúc giữa Trung Quốc và Brazil, Phùng Tùng nghĩ anh ta đã biết lý do.
Phùng Tùng vọt vào phòng vệ sinh, nắm bả vai Vương Huy: “Nói cho tớ biết, cậu và Chu Đình là thế nào?”
Vương Huy biết chuyện gì tới cuối cùng cũng đã tới, bình tĩnh nhìn Phùng Tùng: “Tớ và cô ấy qua lại, giờ muốn chia tay.”
Phùng Tùng không kiềm được tức giận, chỉ tay vào Vương Huy: “Đồ con rùa nhà cậu, chẳng những thông đồng cùng bạn gái tôi, mà còn giấu giếm tôi hơn một năm trời. Mẹ nó, mãi đến khi các người chia tay, tôi mới được biết sự thật.”
Phùng Tùng phẫn nộ, giơ tay đấm một quả vào Vương Huy, mà Vương Huy cũng đang buồn bực vì chuyện chia tay với Chu Đình, thế là hai người nhào vào đánh nhau, chắc có lẽ đây là lần đầu tiên hai sinh viên nam Trung Quốc ẩu đả trong phòng vệ sinh. Sau một hồi kịch chiến, cả Phùng Tùng và Vương Huy đều bị chảy máu không ngừng, mặt cả hai đều bị thương, quả thật đây cũng có thể được coi là một trận quyền anh hấp dẫn. Thân thể Phùng Tùng cường tráng như Võ Đại Lang nhưng lại bị Vương Huy đấm gãy một cái xương sườn. Hậu quả vô cùng nghiêm trọng, Phùng Tùng nhập viện, Vương Huy bị mời vào đồn cảnh sát. Giáo sư Thái nổi giận đùng đùng, đến đồn bảo lãnh Vương Huy, nghĩ bụng nhất định phải xử phạt nghiêm khắc.
Vì chuyện này mà mấy ngày nay giáo sư Thái bị xoay đến đau cả răng, lãnh đạo trường cực kỳ tức giận, yêu cầu đuổi học Vương Huy. Nhưng giáo sư Thái chính là giáo sư Thái, bà không đành lòng nhìn Vương Huy vượt ngàn dặm xa xôi từ Sơn Đông đến Trùng Khánh để đi học, giờ gần tốt nghiệp lại không thể cầm một tấm bằng, chỉ có thể thất bại thảm hại rời khỏi Trùng Khánh. Giáo sư Thái quyết định để cả lớp quyết định số phận của Vương Huy. Bà bảo Châu Tuệ làm một cuộc khảo sát ý kiến, chỉ cần một người trong lớp đồng ý với quyết định đuổi học Vương Huy thì anh sẽ bị đuổi học. Châu Tuệ mượn cớ, muốn đẩy công việc khó khăn này cho người khác, nhưng giáo sư Thái nghiêm túc nói rằng, việc này chỉ có thể do cô làm.
Trong ký túc xá, hai cô gái Tứ Xuyên nói ra nguyên nhân Chu Đình và Vương Huy chia tay. Chuyện là Chu Đình muốn Vương Huy ở lại Trùng Khánh nhưng Vương Huy kiên quyết đòi về Sơn Đông. Đây là nguyên nhân chia tay phổ biến nhất của các cặp sinh viên Trung Quốc trước thời điểm tốt nghiệp, rất nhiều đôi tình nhân chia tay nhau vì lý do này. Đương nhiên, thời đại này vẫn có những người yêu nhau đến chết đi sống lại, vì tình yêu mà vượt qua trăm núi nghìn sông, nhưng với Chu Đình và Vương Huy, bọn họ có thể coi là tình yêu thật sự sao? Thật ra Vương Huy không xem chuyện giữa anh và Chu Đình là thật, mặc dù quan hệ giữa hai người khá tốt, nhưng càng ngày anh càng nhận ra rằng đó chỉ là những phút giây để khỏa lấp cô đơn và ưu sầu, chứ không phải là tình yêu, vì trong lòng anh vẫn chưa thể nào quên hết bóng hình của Cố Tiểu Yến.
Trong lớp có rất nhiều người nghĩ Châu Tuệ sẽ “tiêu diệt” Vương Huy, dù sao cô cũng thầm mến Vương Huy lâu như vậy, nhưng Vương Huy lại tuyệt tình chơi đùa với cô vài ngày rồi bỏ rơi cô. Thậm chí họ còn cho rằng cho rằng Vương Huy và Châu Tuệ đã xảy ra quan hệ, vì chỉ có vậy thì một người đàn ông mới bỏ rơi một người phụ nữ chỉ sau vài ngày chơi đùa. Mọi người đều đoán Châu Tuệ sẽ nhân cơ hội này trả thù Vương Huy, Phùng Tùng cũng nghĩ vậy. Vì vậy, Phùng Tùng đã đi gặp giáo sư Thái, nói rằng tuy mình bị đánh trọng thương, nhưng mình là người dân địa phương, không nên bắt nạt người nơi khác. Nói tóm lại, Phùng Tùng không đồng ý với quyết định đuổi học Vương Huy.
Giáo sư Thái không ngờ nhân phẩm Vương Huy lại tốt như vậy, trong lớp, ngoại trừ Châu Tuệ, tất cả đều đã bỏ qua cho Vương Huy. Thật ra chuyện này cũng không phải hoàn toàn vì nhân phẩm của Vương Huy tốt. Chu Đình dù sao cũng là bạn gái cũ của Vương Huy, đối với Vương Huy vẫn có chút trách nhiệm, cô khuyên mọi người trong lớp nên bỏ qua cho Vương Huy, dù gì cũng đã như anh chị em hơn ba năm rồi, giờ sắp tốt nghiệp, nếu đến cả tấm bằng mà cũng không cho người ta lấy thì quá tuyệt tình. Trong số người Chu Đình khuyên nhủ, tất nhiên có cả Châu Tuệ. Vốn dĩ Châu Tuệ cũng định bỏ qua cho Vương Huy, nhưng khi thấy Chu Đình cầu xin cô như vậy, là con gái, chắc mọi người cũng hiểu được mùi vị này, là sự hỗn hợp của cả năm vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn.
Châu Tuệ lạnh lùng nói với Chu Đình: “Không cần cầu xin tôi, tự tôi có quyết định của riêng mình.”
Ba ngày liền Vương Huy nằm lì trong ký túc xá. Thật ra Vương Huy không hề quan tâm đến bằng tốt nghiệp, lý tưởng của anh là âm nhạc. Anh luôn xem mình là ca sĩ thuộc về phong cách đau thương với những bản tình ca da diết. Khi nghĩ đến sự nghiệp sau này, Vương Huy luôn muốn đến Bắc Kinh thực hiện giấc mơ của mình. Dù sao anh cũng đã trải qua cảm giác đau khổ, dáng vẻ của anh khi vừa đánh đàn ghi-ta vừa hát tình ca thật sự rất trống trải, rất đau thương. Điều làm Vương Huy khổ sở lúc này là mẹ anh. Chỉ cần nghĩ đến mẹ sẽ đau lòng như thế nào nếu anh không lấy được bằng tốt nghiệp là anh không chịu được. Mẹ anh vốn bị bệnh tim, việc này làm anh cực kỳ lo lắng. Vào buổi tối thứ ba Vương Huy nằm vật ra giường trong ký túc xá, Chu Đình gọi điện thoại tới, nói rằng ngoài Châu Tuệ ra, những người khác đều đồng ý cho anh nhận bằng tốt nghiệp.
Nghe Chu Đình nói xong, Vương Huy có phần hận giáo sư Thái, bà là người vừa sáng suốt lại vừa quá tàn nhẫn. Bà luôn để sinh viên tự giải quyết chuyện lớn nhỏ trong lớp, Phùng Tùng đã đặt cho bà một biệt danh là Minh chủ Nấm Men. Vương Huy đi tìm Nấm Men, nghiêm túc trình bày hoàn cảnh của bản thân, nào ngờ giáo sư Thái nói một câu khiến Vương Huy phải ủ rũ trở về: “Em tìm tôi thì có lợi ích gì? Hiện tại ngoài Châu Tuệ, những bạn khác đều bỏ qua cho em. Vậy nên tốt nhất là em tìm Châu Tuệ đi.”
Nấm men là một nhóm vi sinh đơn bào được loài người sử dụng từ hàng nghìn năm nay để sản xuất nước uống có cồn và làm bánh. Ngày nay những hiểu biết khoa học và công nghệ đã cho phép phân lập và sản xuất công nghiệp những chủng nấm men có những tính chất đặc biệt, thoả mãn ngày càng cao nhu cầu thực phẩm của con người.
Vương Huy mặt dày tìm Châu Tuệ, mấy lần gọi điện thoại đều bị Châu Tuệ từ chối, vì thế anh chỉ có thể đến căn tin chờ cô. Vương Huy nhìn Châu Tuệ, đôi mắt hơi ướt, có phần mông lung: “Mẹ tôi bị bệnh tim, tôi không muốn làm bà đau lòng.”
Châu Tuệ không nhìn Vương Huy, chỉ để ý đến hộp cơm của mình, tất nhiên phần ăn của cô không có rau chân vịt. Cô lạnh lùng: “Ngày mai cậu sẽ biết thôi.”
Tối đó, Vương Huy trằn trọc cả đêm. Ngày hôm sau, giáo sư Thái gọi anh vào văn phòng, nói cho anh biết anh có thể nhận bằng tốt nghiệp. Vương Huy cả cảm giác như bản thân đang được bình minh chiếu rọi. Giáo sư Thái bắt đầu tận tình khuyên nhủ Vương Huy nên sửa đổi tính tình, sau này nếu cứ nóng nảy như vậy thì làm sao đứng vững trên xã hội? Lúc này, Vương Huy không còn cảm thấy giáo sư Thái là Nấm Men nữa, mà giống như là mẹ của anh. Bà giảng giải suốt một giờ lẻ tám phút, đến khi nhìn thấy mắt Vương Huy đã ươn ướt, cho rằng anh đã tỉnh ngộ thì mới dừng lại, sau đó mới chuyển đề tài, nghiêm túc hỏi Vương Huy:
“Có phải em đã làm gì có lỗi với Châu Tuệ? Tại sao cả lớp đều bỏ qua cho em, chỉ có Châu Tuệ là bỏ phiếu trắng?”
Vương Huy kinh ngạc nhìn giáo sư Thái: “Việc này cũng có thể bỏ phiếu trắng ạ?”
Giáo sư Thái tức giận, chỉ tay vào Vương Huy: “Mau lăn ra khỏi đây cho tôi.”
Vương Huy lăn ra khỏi văn phòng giáo sư Thái, trong đầu cứ mãi nghĩ đến mấy chữ “bỏ phiếu trắng”. Đến khi tới suối hoa đào, cuối cùng Vương Huy đã hiểu hành động “bỏ phiếu trắng” của Châu Tuệ, đó chính là thái độ rõ ràng nhất của cô với anh, rằng hai người đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa. Anh muốn viết thư cảm ơn cô, nhưng trầy trật cả buổi trưa, một chữ anh cũng không thể viết được.
Cả lớp tổ chức một buổi tiệc lớn mừng tốt nghiệp, đa số đều uống rượu. Vương Huy và Phùng Tùng uống rất nhiều, nhịn tiểu rất lâu, cuối cùng không chịu nổi nữa mà cùng chạy vèo vào nhà vệ sinh. Trong nhà vệ sinh, Phùng Tùng mở miệng:
“Người anh em, đã có tính toán gì sau khi tốt nghiệp chưa?”
Vương Huy nôn ra một bãi rồi mới thở hổn hển nói: “Đi Bắc Kinh.”
Phùng Tùng: “Tìm Cố Tiểu Yến?”
Vương Huy: “Tìm cô ta cái búa!”
Phùng Tùng: “Người anh em, ở Trùng Khánh cậu không học được gì tốt đẹp mà lại học được cây búa.”
Vương Huy: “Bạn thân, cảm ơn cậu đã tha thứ cho tớ.”
Phùng Tùng: “Đồ con rùa nhà cậu, ngủ với bạn gái tớ, đánh gãy một xương sườn của tớ, mẹ nó, tớ bị làm sao mới có thể tha thứ cho cậu được?”
Vương Huy ôm bả vai Phùng Tùng: “Người anh em, cả đời này, chúng ta mãi là anh em.”
Thế là hai người khoác vai nhau lảo đảo quay trở lại bàn ăn.
Lúc này, Châu Tuệ và Chu Đình cũng đã uống nhiều, hai cô gái đang chơi trò oẳn tù tì uống rượu. Về tỷ số, Chu Đình chơi trò này rất giỏi, gần như không có đối thủ, nhưng Châu Tuệ chơi nhiều với Chu Đình nên cũng dần khám phá ra bí quyết, có thể nói là bất phân thắng bại. Về khí thế, cả hai đều không chịu thua kém, tất cả mọi người đều nghe hai người hét to: “Hai chú ong nhỏ, cùng bay đến bụi hoa, bay nào, bay nào…Uống!”
Đám bạn học vô cùng kinh ngạc, ngây người nhìn Châu Tuệ và Chu Đình. Vương Huy cùng Phùng Tùng đang choàng vai bá cổ nhau cũng giật mình nhìn hai cô gái. Châu Tuệ hát “Hai chú ong nhỏ” xong là gục đầu xuống bàn, đầu đã hoàn toàn choáng váng rồi. Chu Đình tự hào nói:
“Người học giỏi nhất cũng chẳng thể thắng nổi trùm uống rượu.”
Câu nói này của Chu Đình hoàn toàn kích động được Châu Tuệ, cô lắc lư đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ngực phập phồng: “Cậu dám so ngực với tôi không?”
Chỉ một câu nói này của Châu Tuệ làm Chu Đình im bặt, lập tức ngồi phịch xuống ghế. Châu Tuệ lử đử đi đến trước mặt Vương Huy, dáng vẻ say rượu của cô thực sự rất đáng yêu:
“Cậu dám so ngực với tôi không?”
Vương Huy lập tức hóa đá, Phùng Tùng vội vàng ôm lấy Châu Tuệ: “Châu Tuệ, cậu uống nhiều quá rồi.”
Châu Tuệ đẩy Phùng Tùng ra, nhìn anh ta cười hì hì: “Phùng Tùng, à không, phải là Phùng Ba Lần mới đúng, cảm ơn cậu đã đặt biệt danh “chị gái ngực khủng học kinh” cho tôi. Biệt danh này rất hay, tôi rất tự hào, rất vinh dự!”
Châu Tuệ nói xong liền ngã lăn xuống đất, mãi đến khi buổi tiệc tốt nghiệp kết thúc vẫn không tỉnh lại, còn câu nói khi say rượu của Châu Tuệ đã khắc sâu vào đầu rất nhiều người. Nhiều năm sau, các anh chị em vẫn quỳ lạy một Châu Tuệ khi say rượu.
Đây là đêm cuối cùng ở trường, cả phòng thức nói chuyện cả đêm là điều tất yếu. Mấy người trong phòng Vương Huy đều hy vọng anh sẽ trở thành một ca sĩ nổi tiếng, khi đó trường kỹ thuật bọn họ cũng sẽ được lây tiếng thơm. Còn trong phòng Châu Tuệ, vấn đề được nói nhiều nhất vẫn là Châu Tuệ. Bọn Chu Đình chăm chú nghiên cứu ngực Châu Tuệ, mặc kệ Châu Tuệ đang say ngủ nhưng thỉnh thoảng lại lảm nhảm “Cậu dám so ngực với tôi không?” khiến các cô gái trong phòng phải nhụt chí anh hùng.
Hôm sau, Vương Huy cùng mấy người phương Bắc lên xe tiến về phía Bắc. Vương Huy muốn về Sơn Đông trước, mẹ anh rất lo lắng, sợ con trai mình không nhận được bằng tốt nghiệp, vì vậy anh muốn đem bằng về ẹ kiểm chứng, coi như làm thuốc an thần cho bà. Những người khác, trừ Châu Tuệ, đều đến tiễn bọn Vương Huy. Vốn dĩ bọn Chu Đình định đánh thức Châu Tuệ dậy, nhưng gọi một hồi lâu mà Châu Tuệ vẫn chỉ nói một câu: “Cậu dám so ngực cùng tôi không?” Cuối cùng, bọn cô đành bỏ cuộc. Tại sân ga, trước mặt Phùng Tùng, Chu Đình trao cho Vương Huy một cái ôm chia tay, hai người cùng nhìn nhau cười, một nụ cười đơn thuần, không còn ân oán tình thù. Khi Vương Huy đã lên tàu, đoàn tàu bắt đầu lăn bánh, anh nhìn thấy Châu Tuệ. Cô đứng ở một góc khuất trong sân ga, chăm chú nhìn anh. Vương Huy cười nhìn Châu Tuệ, khi đi ngang qua cô, anh còn đưa tay lên vẫy, nhưng Châu Tuệ không nhìn thấy.
Thật ra Châu Tuệ đã tỉnh dậy từ sớm, nhưng cô không muốn cùng bọn Chu Đình đi tiễn Vương Huy. Chờ đến khi mấy cô bạn cùng phòng đi hết rồi, Châu Tuệ mới vội vàng bắt taxi. Anh tài xế nhiệt tình người Trùng Khánh biết Châu Tuệ đi tiễn mối tình đầu đã vượt đèn đỏ hai lần, đưa Châu Tuệ đến nhà ga với tốc độ chóng mặt. Khi Châu Tuệ xuống xe, anh tài xế còn nói với cô một câu đánh trúng tâm trạng: “Mối tình đầu cũng giống như nồi lẩu Trùng Khánh, khi ăn rất bình thường, nhưng dư vị đọng lại thì rất lâu, vương vấn mãi thôi.”
Châu Tuệ âm thầm rời khỏi nhà ga. Cô đi thẳng, đi thẳng, đi đến bến tàu Triều Thiên Môn. Lòng cô lúc này êm đềm như nước sông Gia Lăng, nhưng cũng dậy sóng tựa như nước Trường Giang, vừa bình lặng lại vừa hỗn độn. Châu Tuệ biết mối tình đầu thời đại học của cô, hoặc cũng có thể nói tình cảm thuộc về mối tình đầu của cô đã kết thúc. Một người tên Vương Huy đã rời khỏi thành phố này, đã bước ra khỏi trái tim cô. Cô ngâm nga “Cô gái trấn nhỏ”, bài hát đã mang cô đến với mối tình đầu. Châu Tuệ giờ đây đã không còn phiền muộn, như anh tài xế nhiệt tình đã nói, mối tình đầu cũng giống như một nồi lẩu. Vì thế, sau khi rời khỏi Triều Thiên Môn, một mình cô đã giải quyết hết một nồi lẩu Trùng Khánh.
Trường Cao đẳng kỹ thuật Trùng Khánh là một trường đào tạo nghề rất hấp dẫn học sinh đăng ký tuyển sinh, đơn giản là vì sinh viên tốt nghiệp trường này đều có việc làm. Thật ra, đây chỉ là lý do được các anh sắt chị thép dùng nhằm lôi kéo học sinh đăng ký tuyển sinh vào trường. Bọn Châu Tuệ học chuyên ngành chứng khoán, điểm không cao cũng chẳng thấp, chỉ có một số ít tìm được việc làm ở các công ty chứng khoán, còn lại đều tìm việc trái ngành. Châu Tuệ muốn học lên cao, đương nhiên việc này đối với một người học giỏi như cô chẳng khác nào là cọng lông trong nồi lẩu, chỉ cần nóng một chút thì sẽ bị nấu chín. Vậy là Châu Tuệ ở lại Trùng Khánh, tiếp tục con đường học vấn của mình.
Ba năm sau.