Đọc truyện Khi Rau Chân Vịt Gặp Rau Muống – Chương 4: Hai – 2000 (phần 3)
Editor: Umi
Lớp Châu Tuệ tổ chức đi dã ngoại, địa điểm là phía bên kia hướng bắc núi Tấn Vân Sơn. Tấn Vân Sơn vốn có tên là Nga Mi, phong cảnh đẹp như tranh vẽ, lung linh lãng mạn vô cùng. Ở thời buổi đại học này, việc đi du lịch tập thể là một hình thức tạo điều kiện để sản sinh tình cảm, vì vậy Châu Tuệ rất trông mong vào chuyến đi này. Cô cố gắng mặc đẹp, thay đổi cách ăn mặc để nhìn mình được sành điệu hơn, “tây” hơn, tất nhiên không thể thời thượng được như những cô gái ở Thượng Hải, nhưng so với mấy cô gái Trùng Khánh như Chu Đình thì Châu Tuệ có nhỉnh hơn một chút. Và một chút này đã giúp Châu Tuệ thu hút rất nhiều sự chú ý, đến cả Vương Huy không biết vô tình hay cố ý mà cũng nhìn cô mấy lần khiến trái tim tương tư của cô giống như là pháo hoa, thế là cô cũng vô ý cố tình đi sát cạnh bên Vương Huy. Trên đầu là trời xanh mây trắng, dưới chân là non nước hữu tình, bên cạnh lại là người con gái xinh đẹp yêu kiều, giờ phút này, Vương Huy đã vứt Cố Tiểu Yến ở tận đẩu đâu rồi. Trên đường đi, anh và Châu Tuệ cứ liếc mắt đưa tình, đầu mày cuối mắt, lên đến đỉnh núi thì dường như cả hai đã xác định quan hệ yêu đương. Giữa núi non hùng vĩ, Vương Huy và Châu Tuệ lén nắm tay nhau chạy đi chỗ khác. Lúc này, tại Tấn Vân Sơn, Châu Tuệ giống như một cô chim nhỏ rơi vào lưới tình, chìm đắm trong sự lãng mạn của đất trời, cứ bay lên, bay lên mãi. Khi hai người nắm tay nhau chạy đến phía sau một cây cổ thụ thì bất ngờ bắt gặp cảnh Chu Đình và Phùng Tùng đang ôm hôn nhau nồng nhiệt. Nụ hôn kinh thiên động địa như củi khô gặp lửa của Chu Đình và Phùng Tùng khiến người ta hít thở không thông, mà điều càng làm cho Châu Tuệ và Vương Huy khó thở hơn nữa là hai người kia rốt cục cũng phát hiện ra bọn họ, thế là Châu Tuệ vội vàng kéo Vương Huy chạy biến khỏi chỗ đó.
Trên cơ bản, tình yêu thời đại học là sự pha trộn giữa cái gọi là nghiêm túc và không nghiêm túc. Có thể nói Chu Đình là người khá nghiêm túc trong tình yêu, nhưng khi đối diện với một Phùng Tùng lời ngon tiếng ngọt thì cuối cùng, Chu Đình vẫn bị…trật đường ray… Đối với sinh viên thời nay, nói nghiêm trọng thì chính là nghiêm trọng, mà nói không nghiêm trọng thì cũng chẳng có gì là nghiêm trọng, vậy nên với việc phạm lỗi, cũng như những cô gái Trùng Khánh dám làm dám nhận khác, sau nụ hôn cuồng nhiệt ở Tấn Vân Sơn, Chu Đình quyết định chia tay bạn trai, bước vào giai đoạn yêu đương mãnh liệt với Phùng Tùng. Tuy cũng là đôi nam nữ yêu nhau nhưng tình yêu của mỗi đôi lại có sự khác biệt. Châu Tuệ luôn tâm tâm niệm niệm rằng Vương Huy là bạn trai của mình, còn Vương Huy thì ngoài mặt nhận Châu Tuệ là bạn gái nhưng lòng lại không thể quên Cố Tiểu Yến. Vương Huy giống như Tỷ Can đã bị Thương Trụ vương moi tim, sau đó ông gặp một người nông dân chất phác nói người không có tim thì phải chết. Nhưng Vương Huy may mắn hơn Tỷ Can rất nhiều vì người mà anh gặp là Châu Tuệ dịu dàng, hiền lành và tốt bụng, nên cô sẽ không nói người không tim phải chết giống như bà nông dân đời nhà Thương độc miệng nhất trong lịch sử Trung Quốc kia. Hàng ngày, Châu Tuệ và Vương Huy cùng nhau ngắm hoàng hôn trên bờ Trường Giang, cùng nhau dạo bước dưới khung cảnh xinh đẹp, cùng nhau khắc tên vào gốc cổ thụ ở quảng trường Triều Thiên Môn. Tóm lại, Châu Tuệ muốn dùng cảnh đẹp để làm Vương Huy động lòng, khắc sâu tình yêu của hai người vào tim anh. Trái ngược với tình yêu lãng mạn của Châu Tuệ và Vương Huy, cặp đôi Chu Đình và Phùng Tùng lại như đang trong thời kỳ hormone tình yêu dâng trào mãnh liệt nhất.
(Khương Tử Nha đã nhìn thấy trước rằng Trụ Vương và Đát Kỷ muốn lấy trái tim của Tỷ Can, nên đã viết điều ấy lên một lá bùa và đưa cho Tỷ Can, nói rằng sau khi bị lấy tim, Tỷ Can phải đốt lá bùa, lấy tro trộn với nước để uống, sau đó rời khỏi nhà đi về hướng nam. Khương Tử Nha dặn ông rằng cho dù gặp vấn đề gì, ông cũng không được chú ý, như vậy mới có thể giữ được tính mạng.
Một ngày nọ, quả nhiên Trụ Vương đã nghe theo lời mê hoặc của Đát Kỷ và đòi kiểm tra xem trái tim của hoàng thúc Tỷ Can có mềm yếu hay không. Tỷ Can không còn lựa chọn nào khác nên đã móc tim của mình và đưa cho Trụ Vương. Sau đó ông lấy tay che vết thương trên lồng ngực, vội vàng chạy về nhà, đốt lá bùa và lấy tro trộn với nước để uống. Sau đó ông rời khỏi nhà, đi về hướng nam. Ông nhìn thấy một người phụ nữ bán rau. Người phụ nữ này gào to: “Bán rau không có tim, bán rau không có tim đây”.
Cảm thấy rất khó hiểu, Tỷ Can liền hỏi: “Không có tim là như thế nào?” Bà ấy trả lời: “Một người không thể sống mà không có trái tim”. Tỷ Can nhận ra rằng trái tim của ông không còn nữa, lập tức ngã xuống rồi chết.)
Bố Phùng Tùng là người Tứ Xuyên, mẹ là người Trùng Khánh nhưng Vương Huy cảm thấy tính cách của Phùng Tùng lại giống người Tứ Xuyên hơn. Thật ra Trùng Khánh vốn dĩ thuộc Tứ Xuyên, sau được tách ra thành một thành phố độc lập, từ đó hai tỉnh thành này hình hành một sự đua tranh ngấm ngầm không rõ ràng. Nếu không tin thì bạn hãy hét to: “Người Tứ Xuyên hùng mạnh”, bảo đảm có rất nhiều chị em Trùng Khánh dùng ánh mắt cay độc giết chết bạn, cũng giống như khi bạn công khai hét lớn đội Thiên Tân cố lên thì chắc chắn bạn sẽ chết chìm trong bể nước bọt của đàn ông Bắc Kinh. Tóm lại, theo Vương Huy, Phùng Tùng là người hội đủ các yếu tố tốt đẹp của cả người Tứ Xuyên và Trùng Khánh. Anh thoải mái, mạnh mẽ, không câu nệ tiểu tiết, muốn đùa cợt ai thì đùa cợt người đó, muốn đặt biệt danh cho người nào thì người đó lập tức có biệt danh, quan trọng nhất là anh không phải hạng người “kẻ no bụng đâu biết người đói khát”.
Ở ký túc xá nam, biện pháp giải phóng hormone tốt nhất chính là xem phim người lớn. Độ nhiệt tình khi xem phim người lớn được quyết định bởi nhóm bạn cùng phòng, xem thử họ giải phóng sớm hay giải phóng muộn. Phùng Tùng thuộc nhóm người giải phóng muộn, anh ta đang định làm với Chu Đình. Phùng Tùng nổi danh là ông vua phim A của tầng lầu có phòng anh ta ở, vì thế, hễ cứ vừa thấy anh ta xuất hiện là ông chú bán đĩa đã lập tức đưa ra đĩa JAV mới nhất. Tất nhiên, vào năm 2000, sinh viên muốn xem phim người lớn thì phải nhịn ăn một chút để có tiền mua đĩa, vì khi đó internet vẫn còn là một khái niệm xa lạ, nên bọn họ không thể được như đàn em sau này, chỉ cần mấy phút là đã có đủ tuyển tập Tokyo.
Đêm hôm đó, tại một khách sạn nhỏ, Phùng Tùng và Chu Đình đã nảy sinh quan hệ. Sau khi xong việc, hai người bọn họ đi ăn lẩu, có lẽ vì khá hưng phấn nên Phùng Tùng uống liền ba chai bia. Phùng Tùng lảo đảo quay về ký túc xá, nhìn anh em đang xem màn biểu diễn mãnh liệt của em gái Nhật Bản thì thấy hơi tự hào, nói Chu Đình còn phong tình hơn em gái Nhật Bản nhiều. Mọi người trong phòng nghe vậy thì lập tức tắt máy tính, kêu gào đòi Phùng Tùng kể trải nghiệm thực tế. Lúc này, Phùng Tùng mới miêu tả sinh động chuyện anh ta và Chu Đình một đêm ba lần, giọng nói tự hào: “Mọi người không hiểu được đâu! Khi tớ và Đình Đình làm xong lần đầu tiên, tớ muốn cô ấy lần nữa, nhưng vì lúc đó cái áo mưa duy nhất đã dùng xong nên tớ liền nghĩ đến việc đi tắm. Cọ cọ rửa rửa một hồi thì bọn tớ làm lần hai ngay trên sàn. Một giờ sau thì tớ lại dũng mãnh, tiếp tục áp dụng biện pháp tắm rửa. Lần này, tớ bá đạo đặt cô ấy lên bồn cầu. Lúc đó, Đình Đình bỗng dưng như quỷ khóc sói gào. Khách sạn bảo bọn tớ quá ồn ào nên ép bọn tớ rời đi. Anh đây một đêm ba lần, tiết kiệm hai biện pháp an toàn, cũng tiết kiệm luôn tiền thuê nhà nghỉ hai lần, kể ra anh đây cũng rất nhìn xa trông rộng.” Nói xong, Phùng Tùng lăn ra ngủ cực kỳ thoải mái, vừa đắc ý lại vừa có nét ngây ngốc vì đã được thỏa mãn.
(Ý của Phùng Tùng là khi quan hệ trong nước hoặc dưới nước thì sẽ giảm rủi ro về việc mang thai ngoài ý muốn. Suy nghĩ này là hoàn toàn sai lệch theo khoa học.)
Trong khi Phùng Tùng ngủ li bì thì những người khác trong phòng lại không tài nào ngủ được, kể cả Vương Huy. Có câu rất đúng, trên thế giới này, không có người đàn ông nào mà không phát dục. Vậy nên đêm đó, Vương Huy trăn trở cả đêm, nhìn thấy giường của hai người đối diện rung lắc dữ dội. Ở ký túc xá nam, vào buổi tối, “một mình” là môn bắt buộc mà ai cũng phải học, chỉ khác ở chỗ nếu là nam sinh tương đối văn minh thì làm khá kín đáo, còn nếu là nam sinh có phần cuồng dã thì lại làm khá là thô tục và mãnh liệt. Vương Huy tương đối buồn bực, anh bắt đầu nghĩ đến Châu Tuệ, nhưng khi trời gần sáng, anh lại tưởng tượng đến Cố Tiểu Yến. Cứ như vậy, trong giấc mơ, Vương Huy thấy Cố Tiểu Yến nằm dưới thân mình. Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, thấy quần lót của mình đã nhớp nháp, ướt mèm, Vương Huy vội vàng thay chiếc quần lót khác.
Sau một đêm ngủ say sưa, Phùng Tùng được bạn cùng phòng đặt một biệt danh khá đặc sắc – Phùng Ba Lần. Bạn học Phùng Ba Lần không nghĩ biệt danh này đáng xấu hổ, ngược lại còn lấy làm tự hào, anh ta không những cổ vũ Vương Huy nhanh chóng “làm thịt” Châu Tuệ mà còn tốt bụng đưa cho Vương Huy một cái bao cao su, khuyên anh nên dùng biện pháp an toàn thông thường. Vốn dĩ Vương Huy định ném trả lại cái bao cao su cho Phùng Tùng, nhưng nghĩ tới việc nếu muốn tiến thêm một bước với Châu Tuệ thì cũng phải chuẩn bị chu đáo, mà anh biết anh không có dũng khí ra hiệu thuốc mua cái đó, nên cuối cùng Vương Huy quyết định lấy chiếc bao cao su nhét vào ví tiền. Phùng Tùng bảo Vương Huy sau khi làm chuyện đó với Châu Tuệ xong thì hai người bọn anh sẽ trao đổi kinh nghiệm. Lúc này, Vương Huy cảm thấy Phùng Tùng rất vô liêm sỉ, cực kỳ cực kỳ vô liêm sỉ.
Châu Tuệ hẹn Vương Huy ra bờ Trường Giang ngắm cảnh, Vương Huy cũng vui vẻ nhận lời. Dưới ánh hoàng hôn trên bờ Trường Giang, Châu Tuệ giống như một cô gái mới lớn. Cô nhìn mặt trời như quả cầu lửa đang dần chìm xuống, hưng phấn quay sang nói với Vương Huy: “Nhìn cảnh này anh có cảm giác thiên trường địa cửu không?”
Cả người Vương Huy như có lửa, anh nhìn Châu Tuệ mờ ám. Ánh mắt của Vương Huy khiến tim Châu Tuệ nhộn nhạo, tựa như đang có một con nai chạy loạn bên trong. Tất nhiên, tim đập mạnh thì phải thở mạnh, mà thở mạnh thì ngực sẽ phập phồng lên xuống, hiện tượng này càng gây kích thích thị giác khi ứng vào Châu Tuệ có bộ ngực không hề nhỏ. Giờ này khắc này, mỗi một nhịp tim là một lần ngực cô nảy lên một cái. Châu Tuệ nhắm mắt, cô mong đợi Vương Huy sẽ trao ình một nụ hôn nóng bỏng, nụ hôn đầu đời dành ối tình đầu tiên. Vương Huy nhìn Châu Tuệ đang nhắm chặt mắt, anh cúi đầu đặt một nụ hôn cuồng nhiệt lên ngực cô. Châu Tuệ lập tức ngây người vì kinh ngạc. Cô mở mắt, ngơ ngác nhìn Vương Huy giống như một con chó động dục đang vùi đầu vào ngực cô hít ngửi. Vương Huy giơ tay kéo bra của Châu Tuệ làm cô hoảng sợ cực độ, vội vàng đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo, ngơ ngác nhìn Vương Huy: “Anh muốn làm gì?”
Vương Huy cũng ngây ngốc nhìn ngực Châu Tuệ, tỏ vẻ chưa thỏa mãn: “Anh muốn em.”
Châu Tuệ sững sờ nhìn Vương Huy: “Anh vừa nói gì?”
Vương Huy đứng lên, kéo Châu Tuệ rồi đè xuống đất, lòng nóng như lửa bắt đầu cởi chiếc quần bò của Châu Tuệ. Châu Tuệ thấy Vương Huy run rẩy lấy chiếc áo mưa từ trong túi ra thì cũng lấy lại tỉnh táo, cô dùng sức đẩy Vương Huy ra, chạy qua một bên rồi giận dữ nhìn Vương Huy: “Anh chỉ muốn em thôi phải không?”
Vương Huy cầm áo mưa, thở hổn hển nhìn Châu Tuệ: “Đúng vậy. Rồi sao?”
Nghe Vương Huy nói vậy, nước mắt Châu Tuệ lập tức tuôn trào, cô quay người bỏ chạy. Đây là lần đầu tiên Châu Tuệ chạy một đoạn đường dài như vậy, trái tim cô như bị những con sóng Trường Giang xô đánh vỡ tan tành. Chạy một hơi về ký túc xá, cô trùm mình trong chăn rồi òa khóc. Tay ôm chặt lồng ngực, chưa bao giờ cô cảm thấy ghét bộ ngực của mình như lúc này, thậm chí bây giờ cô vẫn còn cảm giác đầu của tên ngốc nào đó đang vùi vào ngực cô.
Vương Huy tức giận đem chiếc áo mưa vứt xuống sông Trường Giang. Màn đêm buông xuống, anh ủ rũ về trường, lúc tới vòng xoay Dương Gia Bình thì bị một chị gái phong tình, lẳng lơ lôi kéo: “Cậu chàng đẹp trai, vào trong để mấy em gái hầu hạ nào.”
Vương Huy ngẩng đầu lên nhìn thì thấy mình đang đứng trước một hộp đêm khá sang trọng, anh đẩy bà chị trước mặt ra, sải từng bước dài vội vã rời khỏi đó. Khi đi qua vòng xoay, Vương Huy mở ví kiểm tra, thấy bên trong là tiền sinh hoạt phí cho tháng này, anh xoay người, nhằm thẳng hướng hộp đêm mà tiến bước.
Một vị triết nhân đã nói, cuộc đời con người đẹp nhất là vào tuổi thanh xuân, cái không đẹp duy nhất ở tuổi này chính là “mụn cơm tuổi thanh xuân”, vậy nhưng mặc dù cũng có một vài cái mụn trên mặt, Vương Huy vẫn rất đẹp trai. Vương Huy được chị gái nhiệt tình lúc nãy dẫn đến một căn phòng, anh không biết nên làm gì, bối rối ngồi trên sofa, không lâu sau thì có một bác gái dẫn ba chị gái vào phòng. Ba bà chị vừa thấy Vương Huy cao ráo đẹp trai thì nhiệt tình liếc mắt đưa tình, má mì thấy vậy mới hỏi Vương Huy muốn cô nào. Vương Huy vừa nhỏ giọng nói “Tùy” thì một bà chị nhanh chóng đến ngồi bên cạnh, giơ tay ôm cổ anh, giọng điệu mờ ám: “Tiểu soái ca, cậu đẹp trai quá.” Vương Huy vì câu “Tiểu soái ca” này mà mơ mơ hồ hồ bị nhốt trong phòng cùng chị gái họ Hà. Nhìn chị gái Hà đốt nến, Vương Huy lập tức liên tưởng đến Trương Mạn Ngọc trong phim Tân Long Môn khách sạn của nhà làm phim Từ Khắc. Chị ta nhìn Vương Huy bằng ánh mắt vô cùng quyến rũ, ý tứ cực kỳ rõ ràng: Đêm nay chị đây là đồ ăn của cậu, vì thế, tiểu tử cậu mau đến ăn nhanh đi.
Sau khi uống hết hai bình rượu Sơn Thành, lá gan của Vương Huy cũng đã lớn hơn, tay anh bắt đầu mò mẫm cặp đùi trắng nõn của chị Hà, mà lúc này cơ thể chị Hà cũng đã bị đốt lửa, chị nhìn Vương Huy, thái độ rộng rãi: “Tiểu soái ca, giá của chị luôn là 300 tệ, chưa rớt giá bao giờ. Hôm nay, vì đã làm chị có cảm giác nên chị sẽ giảm giá cho cậu xuống còn 200 tệ. Đêm nay chị sẽ cho cậu biết thế nào là thiên đường.”
Tất nhiên Vương Huy không phản đối, vội vàng móc 200 tệ ra, chị Hà cũng với tay tới nắm cửa khóa chốt, mờ ám nhìn Vương Huy, nhỏ giọng: “Tiểu soái ca, tại nơi này, chúng ta cùng nhau vui vẻ nào.”
Trong lúc Vương Huy đưa tay cởi áo của mình thì phòng bên cạnh chỉ cách một vách tường truyền đến giọng nói quen thuộc: “Tôi chỉ chơi oẳn tù tì tiếp rượu chứ không bán thân”, sau đó tuy là những âm thanh hỗn loạn nhưng Vương Huy vẫn nghe rõ ràng tiếng quát của Chu Đình: “Ông còn dám đụng vào tôi thì bà đây sẽ giết ông ngay lập tức.” Lời đe dọa của Chu Đình càng làm người đàn ông trung niên thêm kích thích, ông ta nhào tới đè lên người Chu Đình khiến cô phải hét to: “Cứu tôi với, cứu tôi với!!!”
Nghe rõ đúng là giọng của Chu Đình, Vương Huy không thể làm ngơ, anh vội vàng chạy sang phòng bên cạnh, đá tung cửa rồi ào ào xông vào kéo ông chú kia ra khỏi người Chu Đình, còn Chu Đình lúc này thì đang nhìn Vương Huy với vẻ vô cùng hoảng sợ.
Ông chú rõ ràng đã uống khá nhiều rượu, giơ nắm đấm nhằm thẳng vào Vương Huy nhưng bị anh dễ dàng tóm lấy rồi đẩy ngã xuống sofa. Ông ta lập tức nhổm người dậy vươn tay với lấy chai rượu đã mở trên bàn ném về phía Vương Huy, thấy vậy Chu Đình vội vàng lôi Vương Huy bỏ chạy. Hai người chạy thục mạng ra khỏi đó, đằng sau là ông chú và hai người khác đang đuổi theo như điên. Chu Đình và Vương Huy chạy một mạch đến bờ Trường Giang, núp sau một tảng đá to tránh tầm mắt của ba người đuổi theo phía sau. Ông chú cùng đàn em tìm xung quanh một lúc nhưng không thấy hai người bọn họ mới bỏ đi.
Trời vừa xẩm tối, Vương Huy và Chu Đình hồn bay phách tán trốn đằng sau tảng đá, nửa đêm, hai người đã ngồi trên tảng đá. Xẩm tối, hai người bị dọa cho hoảng hồn, nửa đêm, cả hai đều xấu hổ không biết phải làm gì. Những con sóng Trường Giang vẫn vỗ như bao ngày, đèn thuyền chài trên Trường Giang vẫn sáng như lúc trước.
Cứ chịu đựng như vậy cho tới khi trời sắp sáng, Chu Đình mới chủ động mở miệng:
“Tôi tới đó được ba ngày rồi, chỉ là muốn kiếm chút tiền mua một đôi giày. Tôi không bán thân, chỉ tiếp rượu thôi.”
Vương Huy hiểu quá rõ tửu lượng của Chu Đình. Đợt liên hoan lớp lần trước, một mình cô ấy đã hạ gục năm chàng trai trong lớp, đương nhiên, bao gồm cả chàng trai vàng chưa được phát hiện của cô – Phùng Tùng.
Bỗng Vương Huy nghĩ ra một chuyện, hoảng hốt nói: “Phùng Tùng không biết chuyện này?”
Chu Đình hỏi lại Vương Huy: “Anh ta biết bản thân cần phải làm gì và không nên làm gì, tôi cũng không có nghĩa vụ phải lập bàn thờ trung trinh với anh ta.”
Con gái Trùng Khánh rất có trách nhiệm, muốn dùng gì mua gì thì đều là tự thân vận động. Ai cũng yêu thích cái đẹp, điều đó đặc biệt đúng với cô nàng Trùng Khánh Chu Đình thích điệu đà. Cô luôn cập nhật xu hướng thời trang mới nhất trong khoảng thời gian sớm nhất, cô muốn kiếm thêm một khoản thu nhập để được khoác trên người những bộ cánh thời thượng nhất, vì vậy việc cô làm thêm tại câu lạc bộ đêm có thể bỏ qua được. Nhưng Vương Huy thì ngược lại, việc anh vào câu lạc bộ đêm để hưởng lạc, giải tỏa dục vọng là một điều không thể chấp nhận, cứ ấp a ấp úng:
“Thực ra, tôi…tôi chỉ muốn uống chút rượu.”
Chu Đình giật lấy ví tiền trong người Vương Huy, tìm thấy một cái bao cao su. Bao cao su này không phải là cái mà Phùng Tùng đưa Vương Huy lúc trước, cái đó đã sớm hy sinh dưới dòng Trường Giang rồi, cái này là do lúc nãy chị Hà đưa cho anh trước khi hành sự.
Chu Đình lạnh lùng nhìn Vương Huy: “Muốn làm chuyện đó?”
Vương Huy ấp a ấp úng: “Không, không phải.”
Chu Đình cười phá lên: “Tại sao cậu lại không tìm Châu Tuệ?”
Vương Huy: “Cô ấy…cô ấy không muốn.”
Chu Đình: “Rốt cuộc cậu có thích Châu Tuệ không?”
Vương Huy: “Có…có cảm giác…nói chung là rất khó giải thích.”
Chu Đình: “Cảm giác gì?”
Vương Huy: “Ấm áp.”
Chu Đình: “Chỉ là ấm áp, không có cảm giác ngày nhớ đêm mong?”
Vương Huy: “Không, không có.”
Chu Đình: “Tôi rõ rồi. Cậu không thích Châu Tuệ. Tất cả cũng chỉ là Châu Tuệ yêu đơn phương thôi.”
Vương Huy: “Trong lòng tôi vẫn là, vẫn là…”
Chu Đình: “Mẹ kiếp, rốt cuộc vẫn là cậu không biết xấu hổ mà cứ ôm khư khư bóng hình Cố Tiểu Yến. Cố Tiểu Yến có gì tốt đẹp chứ? Cô ta đã vứt bỏ cậu không thương tiếc, thế mà cậu lại luôn nhớ nhung cô ta. Cậu đúng là ngu ngốc*!”
Vương Huy: “Hắc cái gì? “
Nguyên văn: “Hắc chọc chọc” (哈戳戳) tiếng địa phương, nghĩa là ngu, đần, đầu óc không linh hoạt, làm việc không nhanh nhẹn. Chu Đình đang nói tiếng địa phương
Chu Đình: “Ý của tôi là cậu rất ngu ngốc, ngốc đến mức tự nguyện đội mũ lên đầu!”
Vương Huy: “Thì ra là vậy.”
Chu Đình: “Dám cùng tôi chơi trò yêu đương không?”
Vương Huy: “Chơi cái gì?”
Chu Đình: “Nói chuyện với người không hiểu tiếng Trùng Khánh thật là phiền phức. Cậu nghĩ cậu với tôi được không?”
Vương Huy kinh ngạc nhìn Chu Đình: “Thế Phùng Tùng thì sao?”
Chu Đình: “Tôi đã muốn chia tay với anh ta từ lâu rồi. Anh ta quá phiền phức!”
Vương Huy: “Vì sao?”
Chu Đình: “Tôi phát hiện thật ra tôi không thích anh ta. Trừ việc trên giường, chúng tôi không hợp nhau về bất kỳ phương diện nào.”
Vương Huy: “Tôi không thể làm thế cùng cậu.”
Chu Đình: “Tại sao?”
Vương Huy: “Phùng Tùng là bạn thân của tôi.”
Chu Đình: “Bạn thân cái búa! Tôi nói cho cậu biết, hiện giờ tôi không phải bạn gái anh ta. Tôi đang độc thân.”
(Cái búa ở đây được dùng giống như “con khỉ” của , ví dụ “Bạn thân con khỉ”, “Học giỏi con khỉ”…)
Vương Huy: “Tôi không làm những chuyện vô đạo đức như thế này.”
Chu Đình: “Cậu đừng lừa mình dối người. Đàn ông các người có cái gì là không muốn? Có người nào là thuần khiết?”
Chu Đình xé bao cao su ra, nói: “Cậu cứu tôi một lần, tôi báo đáp cậu một lần. Ngoài Phùng Tùng thì tôi cũng chỉ làm với mối tình đầu thôi, tôi không ăn tạp. Vì cậu không yêu Châu Tuệ nên có thể nói tôi không làm tổn hại đến tình cảm chị em của chúng tôi. Cậu và tôi, sau này chúng ta cùng chơi đùa với tình yêu.”
Vương Huy: “Không được. Nếu làm vậy thì sau này tôi còn mặt mũi nào đối diện với Phùng Tùng?”
Chu Đình: “Cậu gấp cái rắm gì thế? Chúng ta có thể lén lút mà.”
Vương Huy: “Lén lút?”
Chu Đình: “Nói cậu ngốc quả không sai mà. Ở đây là Cửu Long Pha, chúng ta có thể đến Sa Bình Bá hoặc là Nam Ngạn, như vậy sẽ không bị ai phát hiện. Nhanh lên, trời sắp sáng rồi, rốt cuộc cậu muốn hay không muốn?”
Sa Bình Bá, Nam Ngạn: tên các quận của Trùng Khánh.
Vương Huy run run nhận lấy áo mưa, cởi quần, nhanh chóng mặc áo mưa, lúc ấy Chu Đình cũng đã tự cởi quần của mình. Vương Huy kêu lên một tiếng, thật xin lỗi, Vương Huy đã sớm tiết. Chu Đình buồn bực nhìn Vương Huy: “Cậu được không đó?”
Vương Huy cũng vô cùng buồn bực nhìn Chu Đình: “Tôi, tôi hơi khẩn trương, xin lỗi.”
Mặt trời dần ló dạng, sau một hồi vận động ở bờ Trường Giang, Chu Đình và Vương Huy về trường. Hôm đó, Chu Đình trốn tiết, ở ký túc ngủ cả ngày. Mặc dù có đi học nhưng Vương Huy cũng ngủ li bì trong tiết Tài vụ – Kế toán. Châu Tuệ hơi áy náy nhìn Vương Huy. Cô lén đưa cho Vương Huy một tờ giấy nhỏ có nội dung “Cho em thêm thời gian, sớm muộn gì em cũng là của anh.”
Vương Huy cũng gửi lại cho Châu Tuệ một mảnh giấy nhỏ: “Xin lỗi, chúng ta không hợp nhau.”
Vậy là Châu Tuệ và Vương Huy bình tĩnh chia tay, còn Phùng Tùng và Chu Đình lại ầm ĩ chia tay. Phùng Tùng van xin Chu Đình đưa ra lời giải thích, Chu Đình chỉ để lại câu hợp được thì tan được, cô cũng chẳng có cách nào. Phùng Tùng biến thành một Vương Huy thứ hai, cả ngày ôm đàn ghi-ta của Vương Huy gảy ra những âm thanh khó có thể gọi là giai điệu, nói đó là giai điệu thì chi bằng nói Phùng Tùng dùng ghi-ta để giải tỏa. Tóm lại, từ một Phùng Ba Lần được bạn bè cùng phòng cực kỳ hâm mộ và ghen ghét, Phùng Tùng đã trở thành Phùng Đại Ngọc, giống hệt Vương Huy trước kia. Còn Vương Huy thì tinh thần phấn chấn lên thấy rõ, anh không những thường lén lút chuồn khỏi ký túc xá, mà còn ở bên ngoài cả ngày, điều này làm cho anh em trong ký túc xá vô cùng buồn bực. Thấy vậy Vương Huy liền nghĩ ra lý do, nói rằng anh tới Sa Bình Bá chơi với một người bạn đồng hương khá thân đang học đại học Trùng Khánh. Bạn bè trong phòng cũng dần phát hiện Vương Huy có điều thay đổi, anh rộng rãi hơn trước kia nhiều.
Sau khi chia tay với Phùng Tùng, Chu Đình cũng thường xuyên đi đâu đó một mình, cô cũng dùng lý do giống Vương Huy, nói rằng đi chơi với một người bạn thời trung học đang học ở đại học Trùng Khánh. Cứ như vậy mà đại học Trùng Khánh trở thành bia đỡ đạn.
Thời gian sau khi chia tay với Vương Huy, tinh thần Châu Tuệ rất sa sút. Cô viết đi viết lại không biết bao nhiêu lần lời bài hát “Cô gái trấn nhỏ”:
“Không biết vì em vui vẻ hay vì anh đau khổ
Vẫn đành buông tay để người rời xa
Không hiểu, anh thực sự không hiểu
Vì sao anh không thể xóa bỏ?
Vì không nỡ
Tình yêu này, suốt đời em sẽ không thể nào hiểu được.”
Hằng ngày, Châu Tuệ vẫn viết ca từ bài hát lên bàn học. Từ đó về sau, ngôi trường đã lưu lại những bút tích của Châu Tuệ. Ở trường đại học, các câu từ được viết trên bàn học có tính thời đại giống như văn học thời cải cách, nhất là đối với những câu từ trôi chảy và hài hước. Vì vậy, nếu bạn muốn tìm hiểu văn hóa của một trường đại học thì trước hết bạn phải nghiên cứu những chữ viết trên bàn học. Theo các câu từ phía trên, bạn có thể biết được tính chất và đặc trưng của ngôi trường này. Ví dụ, bởi vì trước đây, trường Châu Tuệ là trường xây dựng toàn đào tạo về sắt thép xi măng, nên bàn học vẫn còn lưu lại những câu thơ lời văn mạnh mẽ của các anh chị khóa trước, chẳng hạn như “Anh là gió em là cát. Tại lò sắt, chúng ta cùng tu luyện thành kẻ ngốc.”
Ba tuần sau, Châu Tuệ rất kinh ngạc khi phát hiện có rất nhiều ý kiến phản hồi những dòng chữ của cô, trong đó có một câu như thế này: “Không biết cậu là nam hay nữ, nhưng những lời cậu nói đã làm tôi rơi nước mắt như mưa. Hy vọng được làm bạn tri âm cùng cậu. Phùng Tùng, số điện thoại di động là xxxxx, số điện thoại của ký túc xá là 023xxxxx.” Châu Tuệ đọc đến dòng chữ này thì tức giận ghi lại hai chữ “Chết đi”. Trong khi đó, Phùng Tùng chẳng hay biết gì đang mong đợi cú điện thoại của bạn tri âm. Phùng Tùng nhớ trước kia, khi còn đang trong giai đoạn yêu đương với Chu Đình, việc vui vẻ nhất của anh là nghe tiếng chuông điện thoại. Năm 2000, có điện thoại di động là một việc rất đáng để ngạo mạn, mà càng đáng ngạo mạn hơn nữa là khi Chu Đình gọi điện, Phùng Tùng sẽ ném hộp cơm cho Vương Huy, còn mình thì chạy đi nghe điện thoại. Nhưng giờ đây, điện thoại của Phùng Tùng đã yên tĩnh đi rất nhiều. Anh ta cũng giống như Châu Tuệ, “Vì không nỡ. Tình yêu này, cả đời em cũng sẽ không hiểu được.