Khi Rau Chân Vịt Gặp Rau Muống

Chương 3Hai - 2000 (phần 2)


Đọc truyện Khi Rau Chân Vịt Gặp Rau Muống – Chương 3: Hai – 2000 (phần 2)


Editor: Umi
Chiều chủ nhật, lớp Châu Tuệ tổ chức một buổi “đại hội kiểm điểm”, giáo sư Thái bắt buộc cả lớp phải tham gia không thiếu một ai. Buổi kiểm điểm bắt đầu lúc hai giờ và kết thúc vào bốn giờ. Trong hai tiếng đồng hồ, Châu Tuệ đã phát huy hết khả năng văn chương của mình, câu từ ướt át, tình cảm dạt dào, giọng nói xúc động, có thể kể một đoạn như sau: “Chúng ta là những người từ khắp năm châu bốn bể tụ họp về đây, về một lớp học nhỏ bé ở Trùng Khánh phồn hoa này, tình cảm sâu đậm chẳng khác nào anh em một nhà, và chúng ta đã thật sự là một gia đình. Tôi rất trân trọng gia đình này, và rất yêu quý anh chị em trong gia đình, vì vậy, mong mọi người cho tôi thêm một cơ hội để tiếp tục làm thành viên của gia đình này. Nếu mọi người không đồng ý thì tôi sẽ trở thành điều sai lầm của bố mẹ, sẽ là vết nhơ trong cuộc đời họ. Thân là lớp phó học tập, vậy mà không chịu nghiêm túc học hành, không đặt học tập lên trên hết mà lại nhậu nhẹt say xỉn, còn gây gổ đánh nhau, bố mẹ nào có thể chấp nhận được việc làm này của con cái? Tôi có lỗi với ba mẹ, có lỗi với hương thân phụ lão, cũng có lỗi với thành phố núi xinh đẹp này. Em xin lỗi giáo sư Thái, tớ xin lỗi tất cả anh chị em trong gia đình vì đã làm mất thể diện của mọi người. Châu Tuệ tôi xin thề từ nay về sau sẽ không uống rượu, nếu thấy tôi uống một giọt rượu nào nữa thì mọi người cứ đem tôi vứt xuống sông Trường Giang, tôi sẽ không oán trách nửa lời.”
Chờ đến khi Châu Tuệ đọc xong bản kiểm điểm, giáo sư Thái đi lên đọc lần lượt từng điều trong bảng nội quy dài lê thê, thì ở dưới Chu Đình và Phùng Tùng đang chụm đầu nói chuyện. Sau một hồi bàn tán, hai người đưa ra kết luận: toàn bộ bài kiểm điểm của Châu Tuệ không hề nhắc đến Vương Huy, rõ ràng là Châu Tuệ ngốc nghếch đã ôm mối tình si với Vương Huy hết thuốc chữa rồi.
Chu Đình càng nghĩ càng tức, đến khi không nhịn được nữa thì viết cho Vương Huy một mảnh giấy đe dọa: Con rùa rụt đầu kia, cậu phải gánh trách nhiệm cùng Chu Tuệ, nếu không tôi sẽ cho cậu biết tay.
Vương Huy sững sờ nhìn mảnh giấy nhỏ trên tay không biết nên nói gì, thật ra anh còn chưa xác định được con rùa mà cô gái Trùng Khánh kia nhắc tới có phải là anh không.
Phía trên, giáo sư Thái yêu cầu cả lớp biểu quyết cho phần kiểm điểm của Châu Tuệ, trừ Vương Huy thì ai cũng giơ tay đồng ý bỏ qua cho Châu Tuệ lần này. Giáo sư Thái thấy vậy thì tuyên bố Châu Tuệ được “tha thứ”, lúc này Vương Huy mới chậm rãi đứng lên nhận hết trách nhiệm về mình, bảo rằng lần này lỗi hoàn toàn thuộc về anh, không liên quan gì đến Châu Tuệ, vì vậy người nên viết bản kiểm điểm là mình. Giáo sư Thái nhìn anh, sau đó chỉ nói nếu anh muốn thì viết bản kiểm điểm rồi nộp cho bà, hôm nay kết thúc tại đây.
Buổi kiểm điểm kết thúc, Vương Huy hết đứng lên rồi lại ngồi xuống, cứ như vậy ngơ ngơ ngác ngác suốt hai tiếng đồng hồ trong phòng học, còn Châu Tuệ đã được các bạn cùng phòng hộ tống về ký túc xá rồi ra sức “tân trang” cho cô, sau đó cả bọn kéo cô đến con đường phồn hoa, phát triển nhất thành phố Trùng Khánh để ăn mừng.

Bọn Phùng Tùng luôn mồm châm chọc nói Vương Huy không phải là đàn ông chân chính, chờ qua thời khắc nguy nan mới làm Đổng Tồn Thụy. Vương Huy biết mình đuối lý nên không nói gì, sau một hồi cân nhắc suy nghĩ, anh quyết định sẽ an ủi Châu Tuệ. Thế là Châu Tuệ nhận được một túi lê do đích thân Vương Huy đem đến khi bọn cô đang vui vẻ ở Dương Gia Bình.
Đổng Tồn Thụy (1929 – 1948): là quân nhân của đội dã chiến quân Đông Bắc của quân giải phóng nhân dân Trung Quốc. Năm 19 tuổi, khi quân giải phóng tấn công Quốc Dân đảng, anh đã dùng thân mình ôm bao thuốc nổ phá tan một lô cốt trọng yếu để mở đường cho đồng đội.
Túi lê bị năm cô nàng cùng phòng tiêu diệt nhanh gọn lẹ nhưng Châu Tuệ không mấy để tâm. Đêm đó cô mất ngủ. Cô hiểu rõ hàm ý của Vương Huy khi đưa cô túi lê này. Anh muốn giữa hai người vốn dĩ chưa có bắt đầu thì nên dừng lại ở đây thôi, anh không còn tin vào tình yêu của phụ nữ nữa. Lăn qua lộn lại cả đêm, Châu Tuệ đưa ra quyết định: cô sẽ quên Vương Huy, cô đã quá mệt mỏi với tình yêu thầm kín của mình.
Thời gian học đại học của nhiều người cơ bản cũng chỉ là hết ăn thì ngủ, ngủ dậy lại ăn, ăn xong thì chơi, chơi mệt lại ngủ, chỉ khi nào cận kề ngày thi mới hốt hoảng vắt chân lên cổ mà chạy. Nhưng Châu Tuệ không nằm trong số đó. Sau buổi kiểm điểm, cô đặt việc học lên hàng đầu mà không quan tâm đến chuyện gì khác, vì vậy từ biệt danh “cô gái ngực to”, cô đã được thăng cấp thành “chị gái ngực to học khủng”. Tất nhiên biệt danh quỷ khóc thần sầu này là do bọn Phùng Tùng luôn giỏi đặt biệt danh “sáng chế” ra. Còn Vương Huy sau khi tỉnh ngộ thì lại độc ác thôi rồi, suốt ngày nguyền rủa Cố Tiểu Yến nếu không phải đầu bị hói thì cũng là miệng bị nhiệt, còn không thì cũng phải mặt bị nổi đầy mụn khiến cho bọn người Phùng Tùng nghi ngờ mấy ma ma ác độc trong Hoàn Châu cách cách đã nhập hồn vào Vương Huy, nên rất nhiệt tình mà ban phát cho anh một biệt danh rúng động lòng người là “Vương ma ma”. Vương Huy không phản đối biệt danh này, còn ngày ngày mơ thấy mình thực sự biến thành ma ma, thỏa sức đánh Cố Tiểu Yến bạc tình bạc nghĩa kia khiến cô ả răng rụng đầy đất.
***
Nếu được hỏi ngày nào được mong đợi nhất trong khoảng thời gian học đại học thì ắt hẳn nhiều anh chàng sẽ trả lời là ngày cùng bạn gái thuê phòng, nhưng bọn Phùng Tùng lại không nghĩ vậy, đơn giản là do họ không có bạn gái. Vì thế ngày mà bọn họ mong ngóng nhất chính là buổi tiệc giáng sinh, vì hôm đó, bọn họ có thể được ăn chơi thả ga. Dĩ nhiên, Châu Tuệ cũng không ngoại lệ, cô rất trông chờ tiệc đón giáng sinh. Suốt mấy tháng nay, Châu Tuệ đã biến thành Mai Siêu Phong, không chỉ đọc hết toàn bộ sách có liên quan đến chứng khoán mà còn nghiền ngẫm nghiên cứu bộ bách khoa toàn thư Anh quốc, thật sự là không dễ dàng gì. Vì vậy, khi bạn vào lớp học, nếu thấy một cô nàng đeo cặp mắt kính dày cộp đang chúi đầu vào một đống sách thì ngàn lần vạn lần đừng bao giờ ảo tưởng đến việc chinh phục nàng, bởi vì thực ra khi ấy, nàng đang nói chuyện yêu đương với mấy công thức tính. Nếu bạn dũng cảm lân la lại gần, không biết chừng khi còn đang suy nghĩ sẽ phải nói gì thật ấn tượng thì răng cửa của bạn đã vĩnh viễn tạm biệt khoang miệng bởi cú đấm của nàng cũng không phải là không có khả năng. Đây chính là chân lý mà bọn Phùng Tùng đã lĩnh ngộ được từ chị gái ngực to học khủng.
Thực ra Châu Tuệ rất muốn nhân buổi tiệc mà thả lỏng tinh thần, cho phép mình được nghỉ ngơi một chút. Nhưng cô lại tính sai một điều, đó là không biết cây văn nghệ của lớp là Vương Huy có uống nhầm thuốc hay không mà tự dưng nổi hứng hát bài Cô gái trấn nhỏ. Dù đây đã là lần thứ hai Châu Tuệ nghe Vương Huy hát bài này nhưng giọng hát trầm ấm của anh vẫn dễ dàng khơi dậy những xúc cảm mạnh mẽ trong cô, vẫn khuấy đảo nỗi nhớ nhà đã bị cô cố đè nén nơi sâu thẳm. Cô đắm chìm trong từng câu chữ được thốt ra từ miệng anh. Và trong cơn mê muội giọng hát anh, nội tâm tĩnh tại mấy tháng nay của cô bỗng chốc như tảng đá trong đoạn đầu phim Tây du ký bị nổ tung để chào đón sự ra đời của Tôn Ngộ Không, cô hốt hoảng nhận ra tình cảm của mình dành cho Vương Huy thật sự không thể nào phai nhạt, dù là một chút, mà cô lại không có quyền quyết định cho tình cảm ấy.
Sau buổi tiệc giáng sinh, Châu Tuệ muốn gọi điện hẹn Vương Huy đi xem phim nhưng trong phòng ký túc xá luôn có mấy nữ ma đầu ôm điện thoại nấu cháo nói chuyện yêu đương. Cứ mấy lần như vậy, Châu Tuệ không chịu nổi nữa bèn chạy ra trạm điện thoại công cộng gần trường rồi gom hết dũng khí gọi đến phòng Vương Huy. Người nghe điện thoại là Phùng Tùng, anh ta vừa uống rượu xong, giọng điệu vừa mờ ám vừa dâm đãng: “Chị gái ngực to học khủng, cậu muốn tìm tôi sao?”

Nghe đầu dây bên kia gọi cô như vậy, gan phổi Châu Tuệ như muốn nổ tung. Cô cảnh cáo Phùng Tùng không được gọi mình bằng biệt danh kinh dị đó nữa. Phùng Tùng lắp bắp, nói rằng bọn họ không nói gì sai cả, và càng không sợ lời đe dọa của một nữ sinh.
Sau khi nổi giận đùng đùng cúp điện thoại, Châu Tuệ định đến bờ suối hoa đào bên ngoài trường cho hạ hỏa, nào ngờ lúc này lại gặp phải Vương Huy đang vừa bước ra từ một tiệm cắt tóc. Kể từ khi nghĩ thông về chuyện của Cố Tiểu Yến, Vương Huy đã cắt bỏ mái tóc dài lãng tử của mình, thay vào đó là những kiểu tóc khiến người ta phải sùi bọt mép. Lần này, kiểu đầu mới của anh là kiểu dùng keo vuốt cho tóc dựng thẳng đứng, rất khí thế, rất mạnh mẽ. Trống ngực đập thình thịch, có lẽ nhịp tim đã đạt 120 lần/phút, Châu Tuệ vội vàng chạy đến gần Vương Huy.
Vương Huy đang đắc ý sờ kiểu tóc mới của mình, còn tạo dáng thiên tử nổi giận khiến Châu Tuệ hơi e sợ. Cô đi tới trước mặt Vương Huy, cố gắng trấn tĩnh hỏi: “Vương Huy, cậu có thời gian đi xem phim không?”
Vương Huy đang vuốt vuốt tóc, nghe câu hỏi của Châu Tuệ thì có phần sửng sốt, lúng túng nhìn Châu Tuệ: “Cậu nói gì cơ, xem phim?”
Châu Tuệ: “Hội trường lớn của trường chúng ta đang chiếu bộ phim Cha mẹ tôi của đạo diễn Trương Nghệ Mưu, nghe bọn Chu Đình nói phim rất cảm động.”
Vương Huy: “Cha mẹ tôi? Buồn bã?”
Chu Tuệ: “Không phải buồn bã, mà là cảm động.”

Vương Huy: “Vậy thì đi xem một chút, dù sao cũng đang rảnh.”
Vương Huy sải bước hướng tới hội trường lớn, Châu Tuệ cũng vội vã đi theo.
(Đường về nhà là bộ phim đầu tiên của Chương Tử Di đóng năm 1999 khi nữ tài tử Trung Quốc này mới 20 tuổi, do Trương Nghệ Mưu đạo diễn. Tựa đề tiếng Anh là “The Road Home”. Nguyên tác phim là “Cha mẹ tôi (Ngã đích phụ thân mẫu thân; phồn thể: 我的父親母親; giản thể: 我的父亲母亲; bính âm: wo de fùqīn mǔqīn). Nhờ bộ phim khởi đầu này mà Chương Tử Di bắt đầu được thế giới điện ảnh khám phá tài năng và tên tuổi cô bắt đầu sáng chói trên màn bạc Trung Hoa.)
Năm 1999, bộ phim Cha mẹ tôi của đạo diễn Trương Nghệ Mưu được công chiếu, năm 2000 Châu Tuệ cùng Vương Huy xem một trong những bộ phim kinh điển của nước nhà tại hội trường lớn của trường họ đang theo học. Bộ phim kết thúc, Châu Tuệ khóc rất nhiều. Cô ngỡ như mình là nhân vật do Chương Tử Di thủ vai, luôn kiên định với tình yêu của mình. Nghĩ vậy, cô không kìm được mà nhẹ nắm lấy bàn tay của Vương Huy. Vương Huy có phần mơ hồ. Kỳ thực mà nói Vương Huy không phải là người am hiểu chuyện tình cảm, và càng không biết thương hoa tiếc ngọc là gì, anh đẩy tay Châu Tuệ ra, lạnh lùng nói: “Phim như vậy mà cậu cũng khóc được, có tiền đồ thật đấy!”
Có thể coi đây là buổi hẹn hò đầu tiên của Châu Tuệ và Vương Huy, vì không muốn phải kết thúc sớm nên sau khi xem phim xong, Châu Tuệ rủ Vương Huy đi ăn lẩu. Vốn dĩ Vương Huy đang muốn về ký túc xá để soi gương xem kiểu tóc mới của mình, nhưng sau khi nghe lời rủ rê của Châu Tuệ, bụng anh đã lập tức khởi nghĩa, như muốn nói với anh rằng: “Bạn thân hỡi, hãy lấp đầy tôi bằng tất cả sự say mê của cậu đi!”
Cách vòng xoay Dương Gia Bình 500 mét về hướng nam là trường Đại học Nghệ thuật Trùng Khánh, đi thẳng thêm 300 mét là một con ngõ nhỏ đầy ắp những quán lẩu. Ở nơi này, người ta để trần cánh tay, chịu đựng cơn nóng 40 độ C đặc trưng của Trùng Khánh, ngồi quán lề đường hưởng thụ những nồi lẩu thơm phức. Món lẩu ở đây rất nổi tiếng, nghe nói nơi đây là quê hương của món lẩu. Tại vùng núi này, ngoài việc bán lẩu ra thì cứ bảy bảy bốn chín ngày, các cửa hàng sẽ sáng chế ra thêm một loại lẩu mới rất đặc sắc mà chỉ Trùng Khánh mới có. Tất nhiên, người ta, đặc biệt là sinh viên thích đến đây không chỉ vì món lẩu tuyệt vời, mà còn vì không khí thân thương mà nó mang lại, ấm cúng, tiện nghi, an nhàn.
Châu Tuệ cầm thực đơn, hỏi : “Vương Huy, cậu muốn ăn gì?”
Vương Huy đang nghịch tóc, không có đầu óc đâu mà nghĩ đến biệt danh của Châu Tuệ nên khi nghe hỏi bèn nói luôn: “Cho tôi rau chân vịt.”
Dì chủ quán vội vàng nói: “Bạn học à, ở đây không có rau chân vịt.”

Vương Huy không chịu, kiên quyết đòi ăn rau chân vịt, nói rằng mình rất thích rau chân vịt mà tại sao ở đây lại không có, còn đòi Châu Tuệ đổi quán khác. Vương Huy quay qua nhìn Châu Tuệ, lúc này mới thấy cô đang đứng thẳng, cúi đầu tựa như đang suy ngẫm về rau chân vịt, anh mới đột nhiên ý thức được rằng mình đã từng làm cô tổn thương một lần nên hiện giờ không thể sát muối vào vết thương đó được. Vậy nên Vương Huy vội vàng nói lại là sẽ ăn ở đây.
(Biệt danh của Châu Tuệ và rau chân vịt đồng âm một chữ)
Châu Tuệ vừa tủi thân vừa xấu hổ ngồi xuống, cúi thấp đầu, mong chiếc bàn ngăn cách giữa hai người sẽ che khuất ngực cô. Lúc này, người cô hận nhất không phải là Vương Huy mà là bọn người Phùng Tùng vì đã đặt cho cô cái biệt danh khủng khiếp như vậy. Thật ra khi biệt danh chị gái ngực to học khủng được bọn rùa rụt đầu kia khởi xướng, cô đã nghe người ta nói lại. Cô nàng Chu Đình suốt ngày nghiên cứu ngực cô, còn nói bạn trai cô ấy chê cô ấy là Thái Bình công chúa khiến cô ấy bị tổn thương, rất buồn bực, vì vậy cầu mong cô hãy truyền thụ lại bí kiếp giúp ngực to. Con gái coi ngực to là niềm tự hào, nhưng Châu Tuệ lại không nghĩ vậy. Cô cho rằng ai nói ngực cô to là đang sỉ nhục mình, vì vậy cô có phần nhạy cảm với những từ đồng âm với từ ngực. Rất nhiều lần Châu Tuệ muốn kiến nghị với giáo sư Thái phạt bọn Phùng Tùng, nhưng cuối cùng cô vẫn cố nhẫn nhịn, chỉ có thể hàng ngày nguyền rủa bọn rùa rụt cổ kia bị rớt môn. Sau đó, cô nghe nói Phùng Tùng và Vương Huy đều phải học lại môn Chủ nghĩa Mác – Lênin.
Châu Tuệ hơi buồn bực, cô muốn gọi một bình Sơn Thành. Vương Huy thấy cô muốn uống rượu thì vội vàng giật lại, nói cô không được uống. Vì thế, cuối cùng là Châu Tuệ ngồi nhìn Vương Huy uống rượu.
Là người Sơn Đông, tửu lượng của Vương Huy có thể sánh với anh hùng Lương Sơn Bạc Võ Nhị Lang. Nhưng có vẻ hôm nay Vương Huy không ở trong giai đoạn “phong độ” nhất, uống hết sáu bình rượu thì đã ngà ngà say: “Từ nhỏ tôi đã rất thích ăn rau chân vịt, mẹ tôi thường xuyên mua rau chân vịt về cho tôi ăn.”
Có lẽ Vương Huy chỉ muốn giải thích một chút nhưng lại khiến Châu Tuệ càng mất tự nhiên, cô cố gắng che ngực mình, nghĩ thầm phải ăn nhanh bữa ăn này. Nhưng “người nói vô tình, người nghe hữu ý”, những lời của Vương Huy đã truyền đến tai dì chủ quán, dì ấy áy náy chạy xung quanh tìm, đem về một bó rau chân vịt cho Vương Huy. Dì áy náy nhìn Vương Huy: “Bạn học này, các cháu ở xa trăm dặm tới Trùng Khánh học chắc chắn là rất nhớ nhà, nhớ mẹ. Dì mới chạy đi tìm rau chân vịt cho cháu nè, mau ăn đi.”
Thế là trước mặt Vương Huy có thêm một bó rau chân vịt còn non màu xanh nhạt, khiến cho không khí thêm phần mờ ám. Cô em ngực to đang ngồi đối diện, vậy có nên ăn bó rau chân vịt trước mặt này không? Đáp án là, Vương Huy ăn, không những thế mà còn ăn rất nhiều, uống rất mạnh. Vương Huy càng nhìn thì càng thấy trên người dì chủ quán phảng phất hình dáng của mẹ làm anh nhớ nhà vô cùng. Dì ấy còn nói sẽ không lấy tiền bó rau chân vịt, nói rằng coi như đó là tấm lòng của bà dành cho đôi tình nhân trẻ. Dì chủ quán lẩu thật sự rất nhiệt tình, tất nhiên không chỉ dì chủ quán lẩu mà tất cả các thím các dì Trùng Khánh đều nhiệt tình như vậy, làm những người tha hương nơi đất khách đều có cảm giác rằng Trùng Khánh chính là nhà.
Ăn rau chân vịt xong, Vương Huy đã say bét nhè, Châu Tuệ cũng được giải thoát. Dì chủ quán được một phen cười nghiêng ngả vì Vương Huy cứ luôn miệng gọi bà là mẹ. Sau một hồi vật vã, cuối cùng, dì chủ quán nhiệt tình đã cùng Chu Tuệ đưa Vương Huy về ký túc xá. Đêm đó, Vương Huy ói mửa tùm lum lên chiếc giường thân yêu của Phùng Tùng. Đêm đó, Phùng Tùng và Vương Huy gây với nhau một trận. Đêm đó, Châu Tuệ lại mất ngủ. Đêm đó, Trùng khánh mưa như trút nước. Đêm đó, Chu Đình dẫn bạn trai về ký túc xá. Đêm đó, Châu Tuệ xuân tâm nhộn nhạo.
Cứ như thế, một đêm của Trùng Khánh trôi qua. Ngày hôm sau, Phùng Tùng và Vương Huy làm hòa với nhau, còn cô nàng Chu Đình thì gặp xui, cô và bạn trai bị dì quản lý ký túc xá bắt gặp tại trận. Chu Đình chỉ còn cách kéo áo xin xỏ Châu Tuệ tha ình, chỉ phạt viết bản kiểm điểm thôi. Châu Tuệ vì nể tình chị em nên cũng mắt nhắm mắt mở, chỉ bắt Chu Đình viết bản kiểm điểm dài mười nghìn chữ, còn bàn bạc với mấy chị em khác trong phòng chạy đến chỗ giáo sư Thái xin bà bỏ qua cho Chu Đình lần này. Tất nhiên là hai cô bạn Tứ Xuyên không đồng ý giúp, mà Chu Đình cũng rất nghi ngờ là do hai người họ bán đứng mình. Cô nghiến răng nghiến lợi nói rằng sẽ quyết chiến với hai người kia tới cùng. Ở ký túc xá nữ, việc cô tranh tôi đấu là bình thường, nhưng điều làm Châu Tuệ buồn bực nhất chính là cho dù cô đã quen với tình trạng đó thế nào đi nữa thì cũng không thể chịu được việc mấy cô gái Trùng Khánh và Tứ Xuyên thường xuyên mắng mỏ, chửi bới nhau như vậy. Điều này làm Châu Tuệ như rơi vào sương mù, cũng giống như núi Tấn Vân Sơn, luôn ảo mộng mây trắng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.