Khi Phượng Hoàng Lạc Đàn

Chương 138: Bị Vây Hãm


Đọc truyện Khi Phượng Hoàng Lạc Đàn – Chương 138: Bị Vây Hãm


Anh nhìn cô, áy náy: “Xin lỗi nhé, suýt nữa làm liên lụy em rồi.


“Không sao.

Con gái khi ghen đa phần đều mất lý trí.

Tôi không để ý đâu”
Cô phẩy tay, hào phóng bỏ qua.

Vệ Quân khẽ cười.

Người đâu mà rộng lượng, nhân từ, đáng yêu thế chứ ly.

Nhưng có người lại không muốn cái kết như Vậy.

“Chỉ thế thôi sao? Nhạt vãi!”
Ái Nhi tụt hứng.

“Ai mà biết con ranh Lam Nhi lại quen con hồ ly đó chứ.

Diệu Huyền bĩu môi.

Thâm rủa Khả Hân.

Đúng là cái thứ không có tiên đồ.

Người quen thì thế nào, không đánh được sao.

.

Bình thường hùng hùng hổ hổ tưởng ghê gớm lắm.

Tới khi cần thể hiện thì lại như rùa rụt cổ.

Sao cô lại có đứa em họ thế chứ.

Vô dụng! Người không hài lòng nhất với kết quả này đương nhiên là Kiều Giang.

Cô hừ lạnh.

Tưởng là cao tay thế nào, cuối cùng chỉ là bom xịt.

Uổng công cô đặt hy vọng vào nó như thế.

Đúng là, dựa vào mình vẫn tốt hơn.

Ánh mắt xinh đẹp hằn lên tia ác độc, khó lường!
Chiều muộn.

Đình Thiên tan làm.

Chuẩn bị đi đón Hạ Lâm, điện thoại có tin nhắn tới.

Nội dung là những bức hình.


Anh nhấp vào xem.

Trên màn hình là có hai người, một nam một nữ đang ngồi trong nhà hàng ăn cơm, trông rất vui vẻ.

Anh lướt sang tấm thứ hai, hai người họ đang cụng ly với nhau.

Bức thứ ba, người đàn ông gắp đồ ăn cho cô gái.

Bức thứ tư, người đàn ông hơi trườn cao người qua bàn, khoảng cách mặt với cô gái rất gần.

Anh ta đưa ngón tay chạm vào môi cô gái.

Điều đặc biệt, đôi mắt anh ta nhìn cô gái hết mực dịu dàng, yêu thương.

Đặc biệt nữa, cô gái không hề có bài xích với hành động thân mật kial Phút chốc, sắc mặt Đình Thiên sa sâm xuống, ánh mắt lạnh lẽo, đáng sợ.

Anh khóa màn hình, vứt điện thoại xuống bàn.

Dựa lưng vào thành ghế, không có ý ra về.

Mặc kệ thời gian đang trôi, Đình Thiên vẫn ngồi đấy, dù trong tiềm thức anh vẫn biết mình cần phải đi đón Hạ Lâm.

Những bức hình kia là thật, không phải ghép, cũng không có qua chỉnh sửa.

Anh là người trong nghề, hiểu rõ hơn ai hết.

Cửa phòng chợt bị mở ra, một cái đầu ló vào, hiện ra khuôn mặt đẹp trai của Thiệu Huy.

“Đình Thiên, đi uống vài ly không?”
Anh chỉ hỏi thế thôi chứ cũng không hy vọng cái tên đang yêu này sẽ đi cùng.

Không nghĩ, Đình Thiên lại nhận lời: “Đi!”
Thiệu Huy trố mắt ngạc nhiên.

Đi thật à? Đình Thiên mở máy nhắn cho Hạ Lâm tin rồi tắt nguồn.

Lãnh đạm cầm áo khoác măng tô, ra ngoài cùng đám Thiệu Huy.

Giờ tâm trạng anh không được tốt.

Anh không muốn gặp cô lúc này.

Không nói đến chuyện cô thật sự có gian tình với Trương Vệ Quân hay không.

Chỉ riêng việc thấy người mình yêu ngồi ăn cơm vui vẻ với người đàn ông khác.

Anh đã thấy cực kỳ khó chịu rồi.

Hạ Lâm vừa ra khỏi thang máy, tin nhắn của Đình Thiên được gửi tới.

Cô không nghĩ gì, vui vẻ mở ra đọc.

“Anh có chút việc, em gọi tài xế đưa về đi”
Cô trầm ngâm nhìn tin nhắn.

Đình Thiên ít khi nhắn tin cho cô.


Mọi khi có chuyện gì, anh đều gọi điện.

Tự dưng hôm nay lại đổi phương thức liên lạc.

Điều này khiến cô cảm thấy có gì đó không ổn.

Chẳng lẽ, anh có chuyện gì sao? Chắc không đâu.

Chắc chỉ là mắc chút việc vặt thôi.

Là do cô tự nghĩ nhiều đi.

Tặc lưỡi, Hạ Lâm quyết định gọi tài xế đưa mình về.

Mẫu xe Hạ Lâm thích nhất chỉ có Ferrari.

Nhưng giờ cô đang trong giai đoạn nước sôi lửa bỏng, đành phải đi chiếc Maybach 62 loại xe bọc thép cho an toàn.

Đang nắm mắt dưỡng thần, chợt chiếc xe rung lắc mạnh.

Hạ Lâm choàng mở mắt, nhìn ra bên ngoài, mới phát hiện, có hai chiếc việt dã hãng Mercedes đang kèm hai bên.

“Sếp chúng ta bị tập kích.


Anh chàng tài xế báo cáo.

Dù tình huống đến bất ngờ, sắc mặt anh ta vẫn không thay đổi.

bình tĩnh, kiên định xử lý.

Giữ vững tay lái.

“Tôi biết rồi!”
Hạ Lâm bình thản đáp, không hề sợ hãi hay hoảng loạn.

“Tăng tốc đi!”
“Rõ!”
Anh chàng tài xế nhận lệnh, nhấn ga, tăng tốc độ nhanh hơn.

Dẫu vậy, cũng không thể tăng tốc độ tối đa.

Họ vẫn còn trong khu đô thị đông người, đông xe cộ.

Hai chiếc xe việt dã phía sau cũng rõ ga, đuổi theo, áp sát phía sau.

Nhưng không tạo ra cú tấn công nào nữa.

Cứ như nửa bắt, nửa vờn vậy.

Mắt thấy sắp tới đoạn ngã tư Quốc lộ 2.

Hạ Lâm ra lệnh: “Chạy ra đường cao tốc!”

Chỉ có ra khỏi con phố đông dân cư, cô mới có thể thoát được.

Đức Hưởng đánh tay lái, rẽ qua đường cao tốc.

Ngay lúc này, anh rõ ga, tăng tốc độ tối đa.

Chiếc xe không có vật cản trở, lao đi vun vút.

Hai chiếc việt dã rõ ga lần nữa, đuổi theo.

Cuộc đuổi bắt, chính thức bắt đầu! Đức Hưởng không phải một tài xế bình thường.

Anh ta còn là trợ thủ đắc lực trong bóng tối của Hạ Lâm.

Một người có nhiều tài lẻ.

Đua xe là một trong số tài lẻ đó.

Chạy một chiếc xe bọc thép hạng nặng mà vẫn lướt nhẹ nhàng.

Hai chiếc xe việt dã Mercedes mặc dù nằm trong top những chiếc xe SUV tăng tốc nhanh nhất, vẫn bị bỏ lại một khoảng xa.

Đến ngã tư vắng người, chợt có một đội xe chạy từ bốn phía, khoảng tám chiếc.

Tất cả bao vây lấy xe của Hạ Lâm.

Không thể tiếp tục lăn bánh nữa.

Một toán người từ trong những chiếc xe lục đục đi ra.

Đều là người Tây.

Tên nào tên nấy đều cầm súng, đồng loạt chĩa thẳng về phía chiếc xe của cô.

“Xuống xe mau!”
Một tên trong đó quát về phía này bằng Anh ngữ, tiếng ôm ôm như vịt đực.

“Chết tiệt!”
Hạ Lâm mắng.

Thì ra đây mới chính là mục đích thật của bọn chúng.

Dụ cô ra đây, rôi mới vây lưới, bắt gọn.

Cửa chiếc xe Venom.

JT duy nhất trong nhóm, đỗ phía đối diện, cũng là điểm trung tâm, mở ra.

Một người đàn ông Tây trẻ bước ra.

Hắn tầm ba mươi tuổi.

Khuôn mặt điển trai hoàn hảo mang nét ngả ngớn, ranh ma.

Quần áo giày da đều thuộc hàng hiệu đắt tiền.

Hẳn cao ngạo bước tới, híp mắt vỗ tay: “Wao, wao, wao! trình độ lái xe tài xế của cô không tồi nha.

Summer!”
Hạ Lâm nhếch môi.

John Brown.

Cô biết là hẳn mà.


Cô bỏ công tìm kiếm hắn bao nhiêu lâu, không thấy.

Giờ, hẳn lại tự nguyện xuất hiện.

Đúng là quỷ quyệt! Gô mở cửa, đi xuống.

Đã đến nước này, cô còn có thể thoát được sao.

Xuống xe nói chuyện đã.

Đức Hưởng, đương nhiên cũng phải xuống theo.

“Cám ơn.

Được anh khen, tài xế của tôi hẳn sẽ rất vui”
Cô ung dung bước tới, bắt đầu cuộc trò chuyện sặc mùi thuốc súng.

Trong đôi mắt bồ câu biết cười không hề sợ chút nào.

Như thể những họng súng kia chỉ là vật trang trí cho khung cảnh thêm sinh động.

John Brown nhếch môi cười nửa miệng, tay đút túi quần, mắt nhìn cô chằm chằm.

“Lâu không gặp.

Trông cô xinh đẹp hơn nhiều đấy”
Hạ Lãm không ngại, nhún vai.

“Tôi biết.

Chúc mừng anh mãn hạn tù.

Hình như cơm tù rất hợp với anh.

Trông tròn trịa hơn rồi đấy”
“Chắc thế.

Nhìn cô xem, càng ngày càng gây.

Sắp chỉ còn da bọc xương rồi.

Có muốn vào đấy trải nghiệm không?”
“Anh nói thử xem?”
Cô nghiêng đầu.

John Brown cười ha hả, mắt nhìn trời, hít hà.

“Gã bạn trai của cô câm tỉnh con chó hả? Canh cô kỹ như vậy.

Hại tôi muốn gặp cô thật là khó.


“Phải không? Chứ không phải anh cầm tỉnh con bọ hung, suốt ngày chui rúc hại tôi tốn bao nhiêu công sức vẫn không thấy mặt sao?”
“Miệng lưỡi thật sắc bén”.

John Brown chẹp miệng.

“Cảm ơn.

Tôi rất thích được khen”
Hẳn chợt cúi đầu, hạ thấp giọng như quỷ gọi hồn: “Đi cùng tôi, tôi sẽ khen cô! mỗi ngày!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.