Đọc truyện Khi Phượng Hoàng Lạc Đàn – Chương 137: Suýt Thì Nước Đổ Vào Người
“Vậy à.
Nhưng nếu em cần sự giúp đỡ cứ nói tôi.
Tôi sẵn sàng giúp em”
“Khỏi! Tôi sợ mang ơn người khác lắm”
Cô phẩy tay.
Vệ Quân!
“Có điều em chỉ cảm ơn suông thôi à, không có thành ý lắm.
“
“Mời anh đi ăn, thế nào?”
“Vậy thì đi thôi.
Trưa rôi đấy”
Anh ta lập tức nói.
Hạ Lâm trân trối.
Sao cô có cảm giác mình vừa rơi vào hố do Trương Vệ Quân đào sẵn thế nhỉ? Đã mời khách, đương nhiên phải đến nhà hàng cao cấp sang trọng.
Chẳng qua, nhà hàng này lại thuộc sở hữu của công ty Đông Quang.
Hạ Lâm và Vệ Quân chọn một bàn không gian mở gần cửa sổ trên tầng năm.
Từ đây, có thể nhìn thấy thành phố từ trên cao.
“Em chọn món đi!”
Vệ Quân đưa cuốn menu cho cô.
Anh ta bắt đầu bài văn giới thiệu của mình: “Em chọn nhà hàng này là quyết định sáng suốt đấy.
Ở đây tập trung hơn hai mươi món ăn ngon nhất thế giới đấy.
“
“Bánh mì tròn dát vàng.
Trứng cá muối Seruga.
Bít tết bò Wagye.
Cà ri Samndari Khazana.
Mì Rame.
Bánh Canoli.
Pizza Royale.
Sandwich bơ.
Phở Andii.
Vịt quay Bắc Kinh với trứng cá muối.
Cua hoàng đế.
Còn có.
.
“
Anh ta liệt kê mãi không ngừng.
Hạ Lâm nghe mà hai lỗ tai cũng cảm thấy mệt mỏi luôn.
Giờ cô mới biết Trương Vệ Quân là một cái loa đây, nói nhiều hơn vịt kêu.
Cô đặt cuốn menu xuống bàn, trịnh trọng hỏi: “Ngày xưa khi mang bầu anh, mẹ anh thường xuyên nghe đài à”
“Là sao?”
Vệ Quân đang nói, bị chặn ngang.
Anh không hiểu ý, mặt đần ra.
Cô híp mắt, cực kỳ nghiêm túc: “Tức là, anh nói nhiều như thế là do khi mang bầu mẹ anh thường xuyên nghe đài, đúng không?”
Vệ Quân: “!
Câm nín.
Sao anh lại thích một cô gái độc miệng như thế trời.
Bữa cơm sau đó diễn ra rất tĩnh lặng! Bên phía thang máy, Kiều Giang cùng hai cô bạn của mình vừa từ trong đó đi ra, cô đang bận nhắn tin chưa kịp nhìn xung quanh, chợt tiếng Phương Ái Nhi vang lên: “Ể, kia chẳng phải là Hạ Lâm sao?”
“Ở đâu?”
Kiều Giang ngẩng phát đầu, cùng Lục Diệu Huyền dõi theo cánh tay con bạn.
Quả nhiên, là Hạ Lâm thật.
Con đê tiện đó! đang ngồi cùng một người đàn ông khác.
“Người đàn ông đó, chẳng phải là Trương Vệ Quân.
Cậu ấm nhà họ Trương sao?”
Lục Diệu Huyền thảng thốt.
“Ghê nhỉ! Là bạn gái của Dương thiếu tướng rồi còn đi ve vãn cậu hai nhà họ Trương.
Đúng là lắng lơ, hồ ly!”
“Kiều Giang.
Đây chính là cơ hội tốt cho cậu đấy!”
Ba cô gái nhìn nhau, ánh mắt âm hiểm.
Cả ba chọn một bàn gần đấy, vừa có thể chụp hình rõ mặt vừa không bị phát hiện.
Chợt Phương Ái Nhi búng tay: “Phải rồi, Diệu Huyền.
Không phải cô em họ hay ghen Lam Nhi của cậu mê Trương Vệ Quân hơn điếu đổ sao.
Nếu con bé mà biết chuyện này thì sẽ thế nào nhí?”
“Ừ ha.
Để tớ gọi nó!”
Mắt Diệu Huyền sáng bừng.
Cô thích thú lôi điện thoại ra gọi.
Chuyện Khả Hân yêu đơn phương Trương Vệ Quân lâu năm chẳng còn xa lạ gì trong giới nhà giàu, hào môn.
Khả Hân còn nổi tiếng là tiểu thư đanh đá, hống hách, ngang tàng chẳng sợ ai.
Những chuyện Khả Hân tỏ tình năm lần bảy lượt đều thất bại, hay là đánh ghen, dẫn mặt những ai có ý ngấp nghé Trương Vệ Quân cũng là thứ để người ta đem ra bàn tán trong những cuộc trà dư tửu hậu.
Giờ nếu như Khả Hân biết người đàn ông mình theo đuối đang đi ăn trưa cùng với một cô gái khác thì sẽ thế nào? Hẳn là sẽ có nhiều kịch hay để xem.
“Có chuyện gì hay sao?”
Kiều Giang đang bận canh chụp lén.
Quay lại hỏi.
Cô từng gặp qua cô em họ này của Diệu Huyền.
Chỉ là cô vắng mặt bốn năm, những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này vẫn chưa biết rõ hết.
“Cậu mới về nên chưa biết.
Con nhỏ Lam Nhi yêu đơn phương Trương Vệ Quân.
Đã mấy năm rồi”
Ái Nhi khoái chí khi nhắc tới nỗi đau người khác.
“ỒI Còn có chuyện thế nữa sao?”
“Đương nhiên.
Để tớ kể cho nghe”
Cô nàng Lam Nhi vốn có máu Hoạn Thư trong người, hay ghen, tính độc chiếm cao.
Vừa nghe chị họ nói thấy Vệ Quân đang hẹn hò với cô gái khác.
Dù đang ăn cơm cùng gia đình cũng lập tức bỏ bữa, cầm túi xách, chạy xe như điên tới nhà hàng Thế Kỷ.
“Tới rồi kìa!”
Ái Nhi cầm ống hút chọc chọc ly nước ép giá gần triệu bạc, thích thú hất mặt về phía cửa thang máy.
Kiêu Giang nhìn theo, nụ cười trên môi càng đậm.
Sắp có kịch hay để xem rồi! Vừa vặn cô có thế mượn tay Khả Hân dản mặt con đê tiện đó.
“Gọi thêm hạt dưa đi”
Kiêu Giang nói.
Vừa cản hạt đưa, vừa xem kịch mới vui.
Bên này, Lam Nhi nhờ sự chỉ dẫn từ trước của Diệu Huyên, chỉ cần quét mắt một lượt, đã tìm thấy Vệ Quân.
Đúng lúc Hạ Lâm đang uống nước, một bên tóc rũ xuống, không nhìn rõ mặt.
Mà Lam Nhi, chỉ cân nhìn thấy người ngôi cùng bàn với Vệ Quân là một cô gái, máu nóng đã xông lên tận đỉnh đầu rồi.
Đâu còn để ý tới mặt mũi người ta ra sao.
Cô nàng hùng hổ Lam Nhi.
Cú tránh kia, quá nhanh.
Nhanh tới mức cô chẳng nhìn thấy gì cả.
Vấn đề là, cô gái đi cùng Vệ Quân là Hạ Lâm? Vệ Quân chẳng khá hơn Lam Nhi là bao.
Khi nãy Vệ Quân đã phát hiện ra cô nàng đanh đá này đang lại gần.
Lại nói, tính ghen tuông vô lý của Lam Nhi, Vệ Quân chẳng còn lạ gì.
Lúc nhìn khuôn mặt như muốn ăn nưốt sống cộng với ly nước ép dâu trên tay Lam Nhi.
Vệ Quân đã biết, cô nàng sắp làm gì.
Chỉ là, anh chưa kịp ra tay cứu mỹ nhân.
Hạ Lâm đã nhanh hơn một bước, tự tránh được.
Bộ ba Kiều Giang đồng dạng.
Trợn mắt cả lên.
Cú đó! sao nó tránh được? “Chúng ta lại gặp nhau rồi.
Cô Lam Nhi”
Hạ Lâm thản nhiên nhìn đối phương.
Như chưa từng có chuyện gì.
“Sao lại là cô?”
Lam Nhi rối rằm.
Cô không hề biết đây là Lam Nhi.
Nếu biết, cô đã không đến.
Dù cô biết, mình sẽ khó chịu.
“Sao không thể là tôi?”
Hạ Lâm vặn lại.
Truyện Gia Đấu
Lam Nhi: “! Câm nín.
Chẳng biết phải nói gì.
Tại sao? Tại cô không ngờ tới ư? “Lam Nhi! Cô làm cái trò gì vậy hả?”
Vệ Quân vừa lấy lại tinh thân đã quát lớn.
Mặt đanh lại, dữ tợn.
“Anh Quân! em.
.
“
Lam Nhi giật thót, cần môi.
Đầu cúi thấp như chú cún con đang phạm lỗi.
Nào còn đâu dáng vẻ hùng hồn như khi nãy.
Bộ dạng uỷ khuất kia, Hạ Lâm nhìn sao cũng thấy không nỡ.
Cô tốt bụng bắc thang cho Lam Nhi xuống: “Cô đến thật đúng lúc.
Có muôn ăn cơm cùng chúng tôi luôn không?”
“Không cần.
Ai thèm ăn với cô, đừng thấy sang bắt quàng làm họ.
“
Cô nàng quay đít, ngúng nguẩy bỏ đi.
Lam Nhi tuy đanh đá ngang ngược, nhưng là người ngay thẳng, giữ chữ tín.
Lúc trước, cô từng nói sẽ cạnh tranh công bằng với Hạ Lâm.
Cho bên, Hạ Lâm là người, cô không được phép đánh ghen.
“Cứ thế mà đi sao?”
Hạ Lâm méo mặt.
Lúc đến không thưa lúc đi không chào.
Tuỳ tuỳ ý ý.
Cứ như một cơn gió.
Hay vậy! “Kệ cô ấy đi”
Vệ Quân chẳng buồn để ý.
Cô ta đi anh còn chẳng kịp cảm ơn.
Thắc mắc làm gì cái loại phụ nữ thân kinh ấy.
.