Khi Hoàng Hậu Là Xã Hội Đen

Chương 23


Bạn đang đọc Khi Hoàng Hậu Là Xã Hội Đen – Chương 23

Đi 1 vòng khắp thành đến trời tối mịt mới về cung, hắn đau đầu không thôi. Ai ai ai, rút cục nàng đã đi đâu. Đi khắp cả thành vẫn không thấy nàng. Làm sao đây…làm sao đây…..
——Tại 1 nơi nào đó—-
– Mặc Đình, hôm nay muội ngủ sớm đi. Tỷ ngươi phải đi. Hôm nay ta sẽ không về.
– Òhm. -Mặc Đình nghe lời gật gật đầu. Tỷ tỷ có việc bận phải giải quyết cũng không còn xa lạ với nàng.
– Ừm, vậy tỳ ngươi đi nha. -cô vẫy vẫy tay, trên người mặc bộ bạch y, gương mặt không chút phòng bị mà khoe ra sắc đẹp tuyệt mĩ.
(Ưm, bộ dạng tốt lắm. Từ ngày bị hắn hạ dược không có ra dường bằng bộ dáng này rồi. Thấy ngươi có thành ý như vậy, bổn cô nương cho ngươi thêm 1 cơ hội. Ha ha ha ha ha)
Cô vui vẻ tung tăng hướng hoàng cung mà đi.
Dừng lại ở cổng thành, cô gõ gõ vào nón sắt của tên cấm vệ quân đang gật gà gật gù.
– Ê, ngươi mau vào kiếm tên hoàng đế chết tiệt đó ra đây cho ta.
Tên cấm vệ quân nghe 2 chữ hoàng đế liền thanh tỉnh, lạnh giọng quát:
– Dân nữ to gan, dám cả gan mạo phạm hoàng thượng. Cẩn thận cái đầu của ngươi.
(Cấm vệ quân: Cô nương này cũng thật xinh đẹp. Chắc lại là 1 người muốn gây sự chú ý vối hoàng thượng rồi. Bất quá, cách này thực tồi nga)
– Hừ, đầu hắn ta còn lấy được, muốn lấy đầu ta? E không có người làm được nha.
– Ngạo mạn, mau đi đi, kẻo ta kéo ngươi vào đánh 20 đại bản.

Cô đang định nói tiếp thì 1 âm thanh ẻo lả vang lên:
– Ai nha, chẳng phải là Cổ quý phi sao? Ngươi, mau tránh ra cho quý phi nương nương vào. Thật là không có phép tắc.
(Thái giám: Ai nha nha. thực may mắn hắn ra đây chờ. Nếu không không biết bao giờ mới đón được vị quý phi duy nhất trong hậu cung này đây)
– A, hạ quan không biết là quý phi. Xin thứ lỗi cho hạ quan. -cấm vệ quân vã mồ hôi.
(CVQ: Vị cô nương ăn mặc giản dị này mà là quý phi ư?!?!?! Chẳng phải quý phi là phải ăn mặc diêm dúa, nói chuyện chua ngoa đanh đá ư? Sao vị quý phi này lại nói chuyện như nữ tử giang hồ????)
Cô phất phất tay
– Không sao, không biết không có tội. -cô quay sang nói với tên thái giám- Đi thôi.
– Vâng.
———————Ngự thư phòng————————-
– Hoàng thượng.
– Việc gì? -hắn lạnh giọng
– A, Cổ quý phi đã tới.
Hắn bật dậy.

– Nàng tới?
– Ân, hiện Cổ quý phi đang đợi người trong ngự thiện phòng. (hình như cái phòng này là phòng ăn, ta cũng không rõ lắm, thấy quen quen nên ta viết vào *ngại ngùng* )
Hắn lao tới ngự thiện phòng với tốc độ nhanh nhất.
(Triệt Hy: Nàng tới, nàng đã tới. Không phải nàng nói là sẽ không tới nữa sao. Nàng đã thay đổi chủ ý. Là vì mình sao?)
Khóe miệng hắn nhếch thành nụ cười tuyệt mỹ.
Đến ngư thiện phòng, hắn thấy người mà hắn đang nhung nhớ kia đang ngồi trước bàn ăn. Nàng đang đưa lưng về phía hắn. Hắn cười cười, lao đến ôm nàng.
– Cổ nhi, ta cứ sợ nàng sẽ tức giận mà bỏ ta.
Cô quay sang, cố sức mở cái miệng bị nhét đầy thức ăn ra mà nói
– Hừ, không xxoo với ngươi làm sao ta làm việc. Thần kinh.
A, hắn bất động. Nàng như thế nào lại dễ thương như vậy. Đôi má hồng phình ra vì nhét quá nhiều thức ăn, cái miệng nhỏ nhắn chu chu ra kháng nghị. Bất quá, nàng như thế nào lại nói huỵch toẹt ra thế này. Hắn biết đó là sự thực, nhưng chẳng phải nữ hài tử thường thẹn thùng sao? Tại sao nàng lại không giống?? Aiz, mà nói đi cũng phải nói lại, nếu nàng giống những nữ tử khác, hắn đã không yêu nàng. A, hắn vừa mới nghĩ gì? Yêu sao? Mình yêu nàng sao? Trong đầu hắn hiện ra 2 khuôn mặt, 1 khuôn mặt tuyệt mĩ không vướng chút bụi trần, 1 gương mặt bình thường nhưng nụ cười như ánh nắng ấm áp soi rọi trái tim hắn. 1 người hắn muốn trao tình
yêu, 1 người hắn muốn nhận tình yêu từ nàng. Hắn rút cục là muốn làm sao?!?!?
Hắn cười cười nhìn cô. Cô bị hắn nhìn, 2 cái má đang phồng ra bỗng chốc đỏ lựng.

( Ai nha, người ta dù gì cũng là khuê nữ nha. Biết trước lát nữa sẽ xxoo với tên này làm mình thực ngượng nha.)
Hắn thấy gương mặt tuyệt mĩ kia hiện lên 1 tầng mây ửng hồng khả nghi,nhịn không được chạy tới trêu cô.
– Ai nha, ái phi. Nàng làm gì mà mặt lại hồng hồng vậy a.
– Ừ thì…Ta uống rượu. Không được sao.
Hắn cười cười,chầm chậm bước tới.
– Vậy để ta bồi nàng uống.
– Tùy ngươi.
Cả 2 không nói thêm tiếng nào nữa, chỉ yên lặng ngươi 1 ly ta 1 ly. Hajz, uống hăng như vậy, bất quá bọn họ còn không biết trong rượu có xuân dược nha.
Uống uống 1 hồi,cô cảm thấy trong người khô nóng, bứt rứt khó chịu, dùng lý trí để áp chế nó. Người ngồi đối diện cô tựa hồ cũng vậy.
(Kì quái, tại sao lại như vậy a. Không lẽ trong rượu có….)
Cô bối rối đứng lên, khổ nỗi vấp phải tà áo, lao vào lòng người nào đó ngồi đối diện.
– Nha, xin lỗi hề hề.
Hắn không nói gì, trực tiếp đem nàng bế lên, đặt nàng ngồi trên bàn. Nàng bỗng chốc mặt đỏ tai hồng, nghĩ ngợi đến cái gì đó.
( Oa oa oa, không phải chứ. Hắn định làm ngay đây?!?!? Thực kích thích nha. Nhưng mà dù sao ta cũng là khuê nữ nha. Ô ô ô)
Hắn lấy từ trong người ra 1 bình sứ trắng, rắc 1 ít lên chân của nàng.

(Làm sao vậy nhỉ? Hắn đang làm gì thế?!?!)
Nàng giãy dụa.
(Ô ô ô, làm sao mà đau vậy nha.)
– Haiz, ngốc, lúc nãy ngươi vấp té bị thương rồi.
– Hừ. -nàng mặt đỏ tai hồng hừ lạnh (Fly: Hô hô hô, tỷ làm gì mà gấp thế, soái ca này thế nào taz cũng tặng choa tỷ mà….NT: *lườm*…Fly: *lấy băng keo dán miệng, chạy*)
Hắn lắc lắc đầu, khóe miệng khẽ mỉm cười. Nàng lúc này…có vẻ giống “nàng”.
Cô mặt đỏ tai hồng nhìn hắn. Cảm giác được ánh nhìn của người nào đó, hắn nhìn lên. Đôi mắt vốn trong trẻo của cô giờ thêm một tầng sương mờ, đôi môi đỏ khẽ mở, gò mà phủ một tầng sương hồng. Thiếu một phần băng lãnh, lại thêm vài phần quyến rũ. Vốn trong rượu đã có xuân dược, giờ lại thêm dáng vẻ kiều mị của cô, yết hầu hắn càng thêm khô khốc. Hắn lao lên, chộp lấy đôi môi đỏ mọng của cô. Đôi môi mỏng của hắn trượt trên đôi môi cô, lưỡi cạy mở đôi môi kia. đầy lưỡi trượt vào dây dưa với nhau. Bị hắn xâm chiếm, cô không thấy ghét cảm giác này, mà thậm chí còn thấy có chút vui vẻ. Đầu lưỡi vụng về đáp lại hắn. Nhận được sự đáp lại, hắn càng kịch liệt quấn lấy đầu lưỡi non mềm của cô. Hắn vòng tay, bế cô lên. Miệng vẫn không rời, bước nhanh về phía tẩm cung. Cửa phòng được đẩy ra 1 cách mạnh bạo. Cả 2 sớm đã không thể kìm chế. Tựa vào thành cửa hôn ngấu nghiến. Cô quơ tay đóng cửa. Ánh nến lập lòe, trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ kiều mị.
Sáng sớm, ánh nắng lập lòe ngoài cửa ngại ngùng đánh thức đôi nam nữ đang trên giường kia. Hàng mi khẽ rung, cô khó nhọc mở to đôi mắt nhìn chung quanh. Ánh mắt dừng lại ở người kế bên. Cô lấy ngón tay sờ sờ hàng mi dày của hắn. Hắn lấy bàn tay to bắt lấy tay cô, ôm vào lòng. Nhìn hành động trẻ con của hắn, cô đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào. Khẽ rút bàn tay ra. Mặc lại y phục. Cười nhẹ 1 cái rồi rời đi.
Cô vừa đi, ngươi ở trên giường lập tức mở to mắt. Tham lam hít lấy mùi hương còn sót lại, hắn ngồi dậy. Vuốt ve vết lạc hồng trên giường. Khóe miệng nhếch lên thành 1 nụ cười. Aiz, hôm nay cũng trễ rồi, lười biếng 1 ngày vậy.
– Người đâu. Mang nước vào. Trẫm muốn tắm rửa.
Thái giám nhanh chóng mang nước vào đổ đầy dục bồn. (Fly: ừm thì taz hok nhớ cái thùng tắm viết sao nên biết vậy, tại nếu viết “bồn tắm” dzô thì…. )
Bọn cung nữ mặt đỏ tai hồng dọn dẹp giường. Hắn ngồi trong dục bồn, mái tóc đen nhánh tán loạn. Khóe miệng nhếch lên thành 1 nụ cười. Nàng…thực ngọt ngào.
Người còn lại lén lút phi thân ra khỏi hoàng cung. Khóe miệng vẫn mang theo 1 nụ cười, thi thoàng lại nhíu mày.
(Cái tên chết tiệt, người ta là lần đầu tiên nha, vậy mà chẳng biết tiết chế. Cái bọn nô tài trong cung của hắn nữa, đúng là đám hồ ly. Dám bỏ xuân dược vào thức ăn của bổn cô nương. Xem sau này ta chỉnh các ngươi như thế nào. Bất quá, đem qua….thực ngọt)
Về đến nhà, cô nhanh chóng đắp cái mặt nạ lên rồi nằm yên. Hôm nay, cô phải đem Mặc Đình đi học thôi. Giao cho Lãnh Ngạo giúp con bé học một chút thuật phòng thân cũng tốt. Ưm, quyết định vậy đi, kẻo mai mốt lại giống như ta, bị một tên sắc lang ăn sạch. (Fly: tỷ a, taz thấy tỷ là tính nguyện nha, tại sao bây giờ lại làm như bị người ta ép buộc vậy kìa…NT: câm miệng, ngươi biết, ta biết, trời đất biết, tuyệt nhiên không thể để người khác biết…Fly: tý a tỳ, tất cả đã quá muộn, taz đã đem tin này đi phát loa rồi ha ha ha… NT: *đông đá*…Fly: cuối cùng cũng khôi phục chủ quyền ha ha ha ha ha)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.