Bạn đang đọc Khi Hoàng Hậu Là Xã Hội Đen – Chương 14
1 chậu nước muối được tạt thẳng vào đám người đang ngất đi vì đau. Một trận đau đớn truyền đến, đám người rên rỉ
– Tỉnh? -thanh âm sắc lạnh của cọ vang lên
– Ngươi mau thả ta ra. -hắn giãy dụa nhưng càng giãy càng đau
– Ngu ngốc, đó là sợi dây gai, các ngươi cứ giãy tùy thích. -cô nhếch môi cười lạnh
Đám người đó bàng hoàng, nhìn lại sợi dây đang trói mình, sợi dây chi chít gai, những cái gai nhọn hoắt đâm thủng da thịt họ.
– Sao thế, sao không giãy nữa. -cô bước lại 1 chiếc ghế dựa lớn, chống cằm nhìn bọn họ, cười lạnh
– Ngươi…ngươi không sợ sẽ không được gặp lại Mặc Đình sao? -Mặc Hàn
– A, phải rồi, còn Mặc Đình nữa. -cô ngạc nhiên thốt lên
– Vậy còn không mau thả ta ra. -Mặc Hàn cười lạnh
– À, ngươi không cần lo. Mặc Đình ta đã cứu ra từ lâu.
————Trước đó—————-
– Hừ, chỉ có nhiêu đây mà ngất rồi sao. -cô hừ lạnh
Cô phát tín hiệu ra, chẳng mấy chốc, đã có 1 toán người áo đen cung kính cúi người chào cô:
– Lâu chủ, xin phân phó.
– Mau đi điều tra Mặc Đình ở đâu rồi đưa về Tĩnh. Còn nữa, mau đem đám này xuống tầng hầm. (Fly: Tầng hầm là chỗ mà ss ý dẫn Mặc Đình xuống trong mấy chap trước á hì hì)
– Dạ.
————————————–
– Ngươi…ngươi…rốt cuộc ngươi là ai? -Mặc Hàn
– Huyết Phong. -cô bâng quơ trả lời hắn
Cả đám người rùng mình. Huyết Phong, một cái tên mà tất cả bọn chúng đều biết, một người có thể dễ dàng bóp chết bọn chúng.
– Từ ngày ta đến nơi này cho tới bây giờ, ta chưa bao giờ áp dụng cực hình cho ai cả. Hôm nay, các ngươi sẽ là người đầu tiên. -cô nở 1 nụ cười quỷ dị, tàn nhẫn
Đám người kia run lên…..
– Xin…xin tha cho chúng tôi. Tất cả là do hắn, là hắn đã sai khiến chúng tôi.
– Các ngươi không biết sao, chưa có ai ngoài thân nhân của ta biết thân phận của ta mà còn sống đâu. -cô cười lạnh
Cô vỗ tay 2 cái. 2 người mặc áo đen đem một cái vạc màu đen thật lớn đi ra.
– Ai muốn thử trước nào. -cô đảo mắt hết 1 lượt
Không ai dám lên tiếng…
– Vậy…..Ngươi đi. -cô chỉ về 1 tên trong số đó
Tức thì, 2 người mặc áo đen khi nãy vác tên đó lên. Hắn run sợ nhìn về phía cô.
– Các ngươi có gan bắt cóc thân nhân của ta, thì phải có gan lĩnh hậu quả. -cô mỉm cười, nhưng giọng nói lại không có tí hơi ấm nào
2 người mặc áo đen thả hắn vào cái vạc. Hắn la hét, giãy dụa…..Cô nhìn hắn, cười lạnh…..Trong vạc có thật nhiều con bò cạp, lại có rắn, rết…v….v…. Những con vật đó trườn bò, cắn hắn…Hắn hét thất thanh….Cho đến khi hắn ngất thì cô mới cho người lôi hắn ra….Cứ thế lần lượt từng người, từng người một…..2 tên áo đen giúp cô thực thi hình phạt cũng phải rùng mình. Âm thầm thề sẽ không bao giờ dám phản bội cô.
Tới lượt Mặc Hàn, cô phất tay cho qua….Hắn tưởng cô tha cho hắn, mừng rơn…Cô chỉ cười lạnh, không thèm nhìn tới hắn….
Những tên kia vì quá đau đớn mà ngất đi. Cả thân hình huyết nhục mơ hồ….Dùng nước muối tạt vào chúng, chúng rên rỉ, tỉnh lại….Cô cho người cột tay chân chúng vào 1 tấm bảng….Ra lệnh cho 1 người mặc áo đen, cầm cây đao cắt từ từ từng ngón tay, ngón chân, rồi lại cả cánh tay….Tấm bảng vương đầy máu, tên đó chết vì quá đau đớn…..
– Đem cho chó ăn. -cô phất tay
Từng người, từng người 1 bị hành hình…..Mặc Hàn đổ mồ hôi lạnh, rốt cuộc hắn đã chọc vào nhân vật gì thế này…..
Rất nhanh, cả toán sát thủ đều chết trong sự đau đớn tột cùng, tấm bảng vẫn còn vương đầy máu, cây đao vẫn cỏn thấm đẫm máu. Cả căn phòng bốc mùi tanh tưởi của máu thịt…