Bạn đang đọc Khi Hoàng Hậu Là Xã Hội Đen – Chương 13
Tử Lâm Trúc…..
Cô “hạ cánh” xuống 1 bãi đất khá trống trải. Hét lên:
– Tên nào bắt Mặc Đình, ra đây cho ta.
Tức thì, chừng chục tên từ trên trời lao xuống.
– Là các ngươi sao? -cô hừ lạnh
– Cô nương, chúng ta là hên Lý Nhã Thư chứ không phải ngươi. Ngươi mau về đi.
– Con mẹ nó, ta chính là Lý Nhã Thư, các ngươi bắt muội muội ta đi đâu rồi. -cô hét vào mặt bọn chúng
(Hừ, ta đây đang bực mình vụ cái mũi mà còn gặp chuyện này. Hôm nay bà đây đại khai sát giới hà hà hà hà hà)
(Ngọc Nhi: giận cá chém thớt à.)
(Kệ ta)
(Ngọc Nhi: ….)
– Cô nương, gương mặt của ngươi rõ ràng không phải là Lý Nhã Thư.
– Các ngươi chưa nghe qua thuật dịch dung sao. -cô bĩu môi hừ lạnh
– Thuật dịch dung? -đám người mở to mắt ra nhìn cô, ngạc nhiên
– Khoan. đại ca. Hình như nhỏ này có gì đó hơi quen quen. -1 tên torng đám người đó lên tiếng
– Ừ, đệ cũng thấy vậy.
– Đừng có nói nhiều, mau giao Mặc Đình ra đây. Nếu không ta không đảm bảo các ngươi có thể thấy trăng đêm nay.
– A!!!! Đệ nhớ ra rồi. Là nha đầu trong nhà của Lãnh Ngạo, hôm đó chính nó làm chúng ta ám sát thất bại.
– À há, đúng rồi đại ca, đúng là nha đầu này.
Mỗi người 1 câu, ồn ào không thể tả
– Im hết cho ta. Ta từng gặp các ngươi hay sao? A, hay là các ngươi là đám thích khách ngu ngốc, dở hơi hôm đó. Ái chà, kẻ nào lại kém cỏi đến nỗi gọi các ngươi đến lấy mạng ta a.
– Sao ngươi biết bọn ta muốn lấy mạng ngươi? -tên được gọi là đại ca trừng to mắt ngạc nhiên
– Ngu ngốc, dựa theo giọng điệu của các ngươi, cộng thêm việc các ngươi ám sát 3 sư phụ của ta thất bại là biết rồi. -cô bĩu môi
– Hừ, đã vậy thì….lên…. -hắn hét 1 tiếng cả đám người vây lấy 4 phía, tấn công loạn xạ vào cô
Cô nhẹ nhàng lách mình, rút ra thanh nhuyễn kiếm giắt trên lưng, nhẹ nhàng “múa” vài động tác. Chưa kịp thấy chuyện gì xảy ra, đã nghe tiếng la thất thanh.
– A a a a, tay của ta a a a a….. -1 tên trong đám đó
Rồi lại nghe 3 tiếng Phịch… phịch… phịch…. lên tiếp nhau. Đám người đổ mồ hôi lạnh, nhìn về phía phát ra tiếng động kia, đã thấy 3 người chiến hữu lúc nãy của mình bây giờ đã trở thành 1 cái thi thể. Cô cầm thanh nhuyễn kiếm đẫm máu, đưa lên miệng liếm 1 cái. Mấy tên kia lạnh cả người. Cô ném ánh mắt sắc lẻm về phía đám người kia:
– Đụng tới người nhà ta, cũng có nghĩa là đụng tới ta. Chịu chết đi.
Nói rồi, cô chưởng 1 chưởng vào cây trúc gần đó. Lá rơi rụng lả tả. Mấy tên kia tưởng cô chưởng hụt, buông lời trêu chọc:
– Tiểu nha đầu, chỉ với kiếm pháp của ngươi, không đấu lại được bọn ta đâu.
Cô chỉ nhếch môi cười lạnh, dùng nội lực đẩy những chiếc lá lao vun vút đến bọn cướp. Bọn cướp cả kinh, vội lách mình tránh. Nhưng vẫn không tránh khỏi. Từng chiếc lá cứa vào da thịt bọn chúng làm chúng kêu la thất thanh. Mặc Hàn đang núp vào 1 tảng đá không khỏi cả kinh, không dám thở mạnh, càng không dám di chuyển, chỉ mong cho cô mau mau rời khỏi đây.
Nhìn thấy những tên sát thủ kêu la đau đớn, cô nhếch môi cười. Nụ cười của cô thật diễm lệ, nhưng nó lại băng lãnh đến người ta phải sợ. Cô vẫn chưa muốn giết bọn hắn, cô còn muốn bọn hắn đau đớn, đau đớn đến chết đi sống lại. Như chợt nhận ra điều gì, cô chưởng 1 chưởng về phía tảng đá gần đó. 1 nhân ảnh hiện lên, cô không khỏi cười lạnh. Mặc Hàn bây giờ chỉ biết run run, cầu xin tha thứ:
– Lý tiểu thư, là ta có mắt không tròng, xin người tha thứ cho ta. -hắn dập đầu xuống
– Hừ, chính ngươi đã đối xử không tốt với Mặc Đình, bây giờ ta đưa Mặc Đình về, đối đãi với nó như thân nhân của ta. Cớ sao ngươ còn đến phá rối. Bình sinh ta ghét nht6a1 là những kẻ như ngươi, có lần này làm sao đảm bảo sẽ không có lần sau. Đến con gái ngươi ngươi còn có thể bắt cóc để dẫn dụ ta ra, thì sau này ngươi còn có thể làm được chuyện tán tận lương tâm đến thế nào nữa.
– Lý tiểu thư. là ta sai, là ta đã sai, mong người tha cho ta 1 mạng.
– Đi chết đi. -cô vung 1 sợi dây thừng, sợi dây thừng như có linh hồn, quấn quanh cổ hắn, vừa đủ để hắn không thể thở nổi nhưng cũng không đến nỗi khiến hắn phải chết. Cô nắm sợi dây, lôi hắn đi. Đám sát thủ cũng bị cô trói lại, bắt đi.