Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt Quyển 3

Chương 9: Không Có Cách Nào Tin Tưởng


Đọc truyện Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt Quyển 3 – Chương 9: Không Có Cách Nào Tin Tưởng


Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Thấy Lưu Ảnh tức giận tới dựng đứng chân lông, điên cuồng nhào về phía trước muốn đồng quy vu tận với Diệp Oản Oản, Thập Nhất mới không nhịn được mở miệng: “Lưu Ảnh! Dừng tay!”
Nghe giọng nói quen thuộc này, Lưu Ảnh sửng sốt, động tác cũng dừng lại, ngơ ngác nhìn Thập Nhất: “Cậu…”
Thập Nhất tháo mặt nạ xuống, nhìn cậu ta: “Lưu Ảnh, đừng kích động, là tôi!”
“Cậu…!Thập Nhất?” Nhìn khuôn mặt sau lớp mặt nạ kia, Lưu Ảnh ngẩn ngơ, Hứa Dịch cũng trợn tròn mắt.
Mọi người chuẩn bị cá chết lưới rách nhào lên cũng ngây ngốc đứng đó.
Khiến bọn họ không cách nào tin được hơn nữa là, theo sau Thập Nhất, những người khác cũng lần lượt tháo mặt nạ xuống.
Nhìn những khuôn mặt quen thuộc kia, Lưu Ảnh, Hứa Dịch, Tống Tĩnh và những người khác đều ngơ ngác giống nhau.
Những người này…!thành viên của Death Rose này…!sao lại là Diệp Oản Oản và tiểu đội Ám Nhất?!
Không phải họ đã rời đi sao?
Đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao Death Rose lại biến thành tiểu đội Ám Nhất?
Chẳng lẽ…!Tất cả mọi việc khi nãy đều là giả?
Là tiểu đội Ám Nhất giả dạng thành Death Rose?
Chuyện này…!sao có thể thế được?!
Thành viên Death Rose là tiểu đội ám nhất, vậy Hắc Quả Phụ…
Không biết nghĩ đến cái gì, Lưu Ảnh giật mình nhìn thoáng qua cô gái đang đứng kế bên Tư Dạ Hàn.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của Lưu Ảnh, Diệp Oản Oản vươn tay, lấy chiếc mũ đen trên đầu xuống, khuôn mặt xinh đẹp cũng lộ ra trước mặt mọi người.
Nhìn khuôn mặt sau lớp vải đen kia, đồng tử Lưu Ảnh co rút lại, cuối cùng từ khiếp sợ biến thành đờ đẫn, cả người phảng phất như một pho tượng cứng đờ.
Diệp Oản Oản mỉm cười: “Đội trưởng Lưu Ảnh, lại gặp nhau rồi.”
Đờ người hơn mười giây, Lưu Ảnh mới lấy lại được tinh thần: “Diệp…!Diệp Oản Oản!!!”
Sao có thể?

Hắc Quả Phụ lại là Diệp Oản Oản?
Người có khí tràng cường đại khiến người của Thí Huyết Minh sợ hãi chạy bán mạng kia là Diệp Oản Oản?
Không chỉ Lưu Ảnh, những người khác cũng nghẹn họng đứng trân trối ở đó, hệt như gặp quỷ.
“Sao…!sao lại là…!Không phải cô đi rồi sao…!Còn tiểu đội Ám Nhất…!Các người…!sao lại thế…” Bởi vì quá khiếp sợ, từ ngữ của Lưu Ảnh cũng trở nên lộn xộn.
Hứa Dịch cũng tương đối cảm thấy phức tạp và khiếp sợ, khó trách vừa rồi anh ta cảm thấy giọng điệu của cô gái này hơi quen thuộc, đặc biệt là khi cô ấy tiếp cận Cửu gia, cố ý chọc giận Lưu Ảnh, cảm giác quen thuộc kia lại càng rõ ràng.
Nhưng anh ta không ngờ cô ấy lại là Diệp Oản Oản!
Tống Tĩnh đứng bên cạnh Lưu Ảnh, cảm giác nội tâm mình trống rỗng, không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
Người vừa cứu cậu ta một mạng là hồng nhan họa thủy chỉ biết kéo chân sau kia sao?
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần.
“Thập Nhất, đây…!đây rốt cuộc là chuyện gì?” Lưu Ảnh kinh hỏi.
Thập Nhất đã sớm đoán ra phản ứng của họ, thấy thế cười nói: “Nói ra rất dài, tóm lại lần này may có Oản Oản tiểu thư, vào nhà trước hẳn nói sau! Phải xử lí vết thương của các người lập tức!”
Lưu Ảnh: “…”
Xử lí cái rắm! Vết thương là trọng điểm sao? Cậu ta sắp điên lên rồi đây này!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.