Đọc truyện Khanh Vốn Giai Nhân – Chương 42
“Thì có làm sao? Ngộ Bạch ngươi, từ trước đến nay luôn có tiếng là vô tình, vậy mà không phải cũng lưu lạc đến bước đường này hay sao?” Mộ Dung Nham cười vô cùng xinh đẹp, trong đó còn mang theo chút hả hê, “Ở trong lòng Kỷ Nam, ta chỉ nhẹ hơn Đại Dạ mà thôi. Còn ngươi thì sao? Tình địch của ngươi lại là một tiểu thiếu nữ phẫn nam trang mới mười sáu tuổi đầu.”
___________________
Đã sớm nghĩ đến, chung quy cũng sẽ có một ngày hắn phải thành thân. Die nd da nl e q uu ydo n
Người muốn dâng hiến cả cuộc đời này cho Đại Dạ là nàng, vậy nên dù thế nào, nàng cũng không có tư cách khiến hắn bị liên lụy.
Nhưng mà vì sao, trong lòng nàng… Vẫn chua xót đến thế!
Kỷ Nam ngồi bên giường nhỏ cạnh cửa sổ ở trúc lâu, thở dài thườn thượt. Nàng nâng tay che mặt, đang định lui về phía sau lại bị người nào đó nắm lấy bờ vai.
Nàng nghe thấy mùi này liền biết hắn đã trở lại, quay đầu cười với hắn. Hắn cũng cười, sau đó cúi xuống hôn nàng.
Mộ Dung Nham hôm nay vội vàng một cách khác thường, trong lúc răng môi quấn quýt, thậm chí còn có chút hung ác. Kỷ Nam bị hắn ép mở miệng. Đến khi có thể thở được, nàng chợt thấy trong không khí truyền đến mùi máu tươi thoang thoảng, mơ mơ hồ hồ “Ưm” một tiếng. Ngay sau đó, trên môi lại đau xót, bị răng nanh của hắn đụng vào tạo thành một vết thương nhỏ, tơ máu chảy ra. Mùi máu tươi ngòn ngọt ngấy ngấy nhất thời lấn át mùi hương thoang thoảng vừa rồi. Hắn ngậm chặt vết thương của nàng, dịu dàng cẩn thận mà tinh tế mút vào. Kỷ Nam bị hắn mút cả người run lên, nhất thời không nhớ được gì nữa.
Giường nhỏ này chỉ cao cỡ nửa người. Nàng ngồi ở trên, hắn cúi người sợ không tiện nên không lâu sau đã vươn tay đẩy nàng nằm xuống, sau đó khẽ chống người lên giường, vội vàng đè nàng lại.
Hai người cùng nằm, khiến giường trúc phát ra tiếng kêu làm cho người ta rùng mình. Kỷ Nam cảm thấy lỗ tai ngứa, vô cùng sát phong cảnh cười khúc khích.
Mộ Dung Nham nhổm dậy, bất đắc dĩ nhìn nàng.
Kỷ Nam không bị đè ép nữa, thoải mái nằm trên giường, nghiêng đầu ngước nhìn hắn, trong mắt mơ hồ có ý cười. Trông hắn thật đẹp mắt, nhìn thế nào cũng thấy đẹp. Một người tốt như vậy mà lại thích nàng, còn đối xử với nàng rất tốt.
Nàng nhịn không được đưa tay, ôm lấy hai má hắn.
Mộ Dung Nham cũng đang nhìn chằm chằm nàng. Đôi con ngươi trong vắt của nàng có thể khiến cho nội tâm hắn bình tĩnh hơn rất nhiều.
Thấy nàng đưa tay đến, hắn nghiêng đầu làm bộ muốn cắn.
Nàng cười hì hì né tránh, tay chuyển thành ôm eo hắn, “Vừa rồi vì sao chàng lại mất hứng thế hả?”
Nàng nhẹ nhàng hỏi.
Mộ Dung Nham nhìn vào mắt nàng, nói: “Phụ hoàng muốn ta cưới công chúa Tây Lý này. Ta từ chối, ông ấy rất tức giận, lệnh cho ta trở về đóng cửa suy nghĩ.”
Kỷ Nam nghe xong, một lúc lâu sau mới nói: “Ta biết chàng sẽ như vậy.”
Giọng nàng rất nhẹ.
“Trong lòng ta nghĩ, nhất định chàng sẽ không đồng ý, vụng trộm cảm thấy thật tốt quá. Tiểu công chúa kia xinh đẹp như vậy mà chàng cũng không động tâm. Nhưng mà ngẫm lại, ta thà rằng chàng động tâm với nàng ấy.” Nàng cười cười, ” Chàng thật tốt quá, nhưng như vậy lại càng tôn lên sự vô tình vô nghĩa của ta.”
Nàng cười đơn thuần như vậy, nhưng lại giống như một mũi kim đâm xuyên lồng ngực hắn. Huyết khí lại bốc lên ngùn ngụt, hắn nỗ lực áp chế mùi vị ngái ngái trong cổ họng.
“21 tháng này, ta phải thành thân rồi.” Kỷ Nam cẩn thận nâng mặt hắn, “Cha ta nói, đây là phương pháp diệt trừ tin đồn tốt nhất, cũng là con đường bảo vệ Đại Dạ mà ta bắt buộc phải trải qua. Ông muốn ta cưới Tiểu Ly.”
Mộ Dung Nham cười lạnh, dường như ngay lập tức, trước mắt hắn liền xẹt qua khuôn mặt lạnh lùng như núi băng của vị quốc sư nào đó. Hắn thản nhiên híp híp mắt.
Kỷ Nam khẽ lay hắn: “Nhị ca?”
Hắn hoàn hồn, cười khổ với nàng: “Nàng muốn ta nói cái gì?”
Kỷ Nam lại đè nén không được, vẻ mặt rốt cuộc cũng hiện lên sự áy náy. Nàng cắn răng im lặng, sau một lúc lâu cũng không nói chuyện. Cánh tay vốn đang ôm eo hắn, lặng lẽ nắm chặt, rụt về để bên người. die,n; da.nlze.qu;ydo/n
Mộ Dung Nham ứng phó không kịp, vừa mới hơi nhíu mày, nàng đã mềm nhũn dính vào, đôi môi ghé vào môi hắn, từ từ động đậy.
Mộ Dung Nham vốn dĩ đang cảm thấy bực mình, bị nàng bất chợt làm như vậy, nhất thời những cảm xúc kia đều tan biến thành mây khói. Hắn há miệng cắn cánh môi mềm mại mà vụng về của nàng. Hắn càng xâm nhập thưởng thức hương vị ngọt ngào tốt đẹp của nàng, hắn càng cảm thấy khổ sở.
Khổ sở, nhưng muốn ngừng mà không được.
Ngón tay của hắn linh hoạt khéo léo như vậy, Kỷ Nam lại nhạy cảm như thế, chỉ sau vài cái trêu chọc, nàng đã cắn răng cả người run lên. Hai tay túm chặt lấy cánh tay hắn, khuôn mặt mắc cỡ đỏ bừng, cắn môi cố gắng chịu đựng.
Mộ Dung Nham vốn chỉ định dọa dẫm nàng một chút, nhân tiện thưởng thức qua loa một phen. Ai ngờ, da thịt dưới áo quần của nàng còn mượt mà hơn ngọc Dương Chi thượng hạng. Ngón tay vừa chạm vào liền như muốn tan biến trong đó, hắn không nhịn được bèn xâm nhập sâu hơn.
Lớp vải quấn quanh thân bị hắn đẩy ra thành hai khúc trên dưới. Nơi phập phồng mềm mại lung linh bị quấn giữa lớp vải kia càng thêm rõ ràng tuyệt đẹp. Thứ đồ đã từng khiến hắn cảm thấy vô cùng lo lắng, nay dưới con mắt hắn lại trở thành một đạo cụ tuyệt vời. Mộ Dung Nham không nhẫn nại được nữa, trực tiếp cúi đầu xuống.
Ngay lập tức, cả người Kỷ Nam ưỡn cong lên, lại bị cánh tay hắn đè mạnh xuống. Giường trúc lại vang lên tiếng kẽo kẹt thật dài. Nhưng lúc này, Kỷ Nam lại không cười nổi nữa, hai bàn tay túm chặt lấy cái đầu đang chôn vùi ở ngực mình, không biết là nên đẩy hắn ra hay là muốn hắn thâm nhập sâu hơn chút nữa…
Nơi trắng nõn như bạch ngọc lấm tấm dấu vết hắn lưu lại. Mộ Dung Nham hôn đủ rồi mới chồm người lên, ôm chầm lấy nàng, thở dài một cách thỏa mãn.
Hơi thở kia phun lên vành tai nõn nà của nàng, khiến nàng đang thở dốc không ngừng mãnh liệt run lên, “Ưm” một tiếng, sau đó chui vào ngực hắn, dán sát vào đó không nhúc nhích.
Mộ Dung Nham cười, rút tay ra, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.
Một hồi lâu sau, vật cứng nóng bỏng vẫn luôn kề sát vào bắp đùi nàng rốt cuộc cũng nhỏ dần. Hắn cẩn thận cài lại y phục cho nàng. Sửa sang tỉ mỉ xong, nàng mới chui ra từ trong ngực hắn, ngửa mặt nhìn hắn. Trong đôi mắt lấp lánh vừa có vẻ lạ lẫm lại vừa có vẻ xấu hổ.
Mộ Dung Nham cắn một cái lên chóp mũi nàng, giọng nói vừa trầm thấp vừa kìm nén: “Đừng nhìn ta như vậy nữa. Ta phải nhẫn nhịn đến mức nội thương cũng sắp phát tác rồi… Mà cũng không thể để nàng chịu ấm ức như vậy được…”
***
Kỷ Nam giống như kẻ trộm, dựng cổ áo lên, lén lút tiến vào trong viện, rồi rón rén lao thẳng vào trong phòng mình.
Sau lưng chợt truyền đến tiếng gọi: “Kỷ Nam!”
Kỷ Nam vừa nghe, nhất thời trong đầu nổ “Bùm” một tiếng.
Nàng quay đầu lại nhìn, thì thấy Kỷ Đình đang ngồi ở đình nhỏ trong viện, uống rượu một mình. Lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía nàng, bình tĩnh hỏi: “Đã nói chuyện với hắn xong rồi hả?”
Nhất thời, trong đầu Kỷ Nam lại nổ “Bùm” thêm một tiếng… Nàng biết nhất định phụ thân mình đã phát hiện ra điều gì đó. Nhưng không ngờ ông lại biết rõ như vậy.
“Lại đây ngồi chút đi.” Hiếm thấy giọng điệu Kỷ Đình ôn hòa như hiện giờ, thậm chí còn tự mình rót rượu cho nàng. Nàng nâng ly rượu lên kính ông, ông nhận lấy, cười tự giễu: “Kỷ Bắc và Kỷ Tây càng lúc càng tránh mặt ta nhiều hơn, trước kia là vì sợ, hiện tại là vì oán.”
Kỷ Nam nghe xong lời này, trong đầu cũng nóng lên nhưng không nói gì, chỉ nâng chén lên uống cạn.
Kỷ Đình nhìn động tác của nàng, lại hơi hơi nở nụ cười: “Ba ca ca của con từ nhỏ đã không phục con, nghĩ rằng bởi vì mẹ con nên ta mới truyền cho con lệnh bài Bạch Hổ và tước vị, nhưng kỳ thực con lại rất giống ta.”
Kỷ Nam nở nụ cười, “Nhưng tất cả mọi người đều nói Nhị ca mới thực sự giống người, từ cái mũi cho đến con mắt, gần như là giống nhau như đúc.”
“Nói bậy, ba đứa chúng nó đều có đôi mắt giống của Diễm Dương.” Kỷ Đình thốt ra.
Nói xong câu này, ông bất chợt dừng lại, ánh mắt trở nên xa xăm mà phiền muộn.
Kỷ Nam ngẫm nghĩ, hôm nay sao vậy, Mộ Dung Nham khác thường, ngay cả phụ thân cũng thay đổi thành một người khác.
Trong lòng nàng nghĩ vậy, trên mặt khó tránh khỏi cũng biểu lộ ra ngoài chút ít. Kỷ Đình phát hiện ra, liền chậm rãi nói: “Nhị nương con đến biệt viện ở phía đông ngoại thành, muốn ở lại một thời gian. Lúc chiều đã đi rồi… Về sau, khi con về nhà không cần phải lén lút như vậy nữa, cứ đường hoàng bước vào từ cửa chính đi.”
Đầu tiên Kỷ Nam giật mình, sau lại cảm thấy hổ thẹn, vội hỏi: “Nhị nương đi một mình ạ? Khi nào thì trở về?”
“Không biết.” Kỷ Đình trả lời qua loa, ngửa đầu uống cạn một ly rượu.
Kỷ Nam đang không biết nói thêm gì nữa, thì lại nghe phụ thân nói: “Hôm nay Hoàng thượng triệu kiến Nhị hoàng tử, nghe nói lúc chia tay không mấy vui vẻ. Hoàng thượng giận dữ, bắt Nhị hoàng tử đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, và cho ngài một câu trả lời rõ ràng hợp lý về mối quan hệ giữa con và hắn.
Kỷ Nam kinh hãi, trợn tròn mắt, “Câu trả lời rõ ràng và hợp lý? Sao hắn không nói với con?” l e q uu ydo n, dieendaan
“Nói với con thì thế nào? Con vẫn phải thành thân, mà hắn, cho dù không cưới công chúa Tây Lý, thì cũng phải cưới người khác.” Kỷ Đình liếc mắt nhìn nữ nhi một cái, thấp giọng hỏi: “Kỷ Nam, hiện giờ con vẫn kiên trì lựa chọn Đại Dạ chứ?”
Kỷ Nam tâm loạn như ma, nhưng vấn đề này, đáp án đã sớm khắc sâu trong tim, nàng không gật đầu, chỉ nói: “Con chưa bao giờ dao động, về sau cũng sẽ không.”
Kỷ Nam nắm chặt ly rượu trong tay, bình tĩnh nhìn nàng một lát mới dời ánh mắt, bình tĩnh uống thêm một chén.
“Ta thật may mắn có một hài tử như con… Nhưng cũng thật xin lỗi con, vốn dĩ con không cần phải gánh vác những thứ này.”
Cuối cùng, ông cũng vô cùng xúc động mà nói ra câu này.
Kỷ Nam cười, “Mà con, cũng thật may mắn khi mình là hài tử của Kỷ đại tướng quân, cũng may mắn khi số mệnh đã định sẵn phải thủ hộ Đại Dạ.”
Nàng sảng khoái uống cạn ly rượu trước mặt rồi đứng lên xin phép được cáo lui.
Kỷ Nam nhìn bóng lưng xinh đẹp của nàng, nghĩ rằng đây đúng là một đứa nhỏ đơn thuần.
Giống ông ngày đó như đúc.
Mà ông cảm thấy may mắn nhất là vào thời khắc được chọn làm người thủ hộ Đại Dạ, có thánh chỉ tứ hôn của Tiên hoàng vào trong phủ. Khi đó ông quỳ gối trước song thân phụ mẫu, kháng chỉ muốn chết. Lão Trấn Nam Vương quăng cho ông một cái bạt tai thật mạnh, tức giận nói: “Nam Điệp môn chủ lấy cái chết thành toàn ân tình là thật, vậy Hoàng thượng dùng mọi cách để coi trọng ngươi là giả sao?! Trưởng công chúa đã bị thuyết phục chịu lui một bước, chấp nhận cùng ngồi cùng ăn với đứa bé gái mồ côi nhà Môn chủ kia, mà ngươi còn không biết điều sao? Kháng chỉ?! Muốn chết?! Ngươi là người được định sẵn sẽ phải bảo vệ Đại Dạ suốt đời, ngươi dám chết sao?!”
Một khắc này, khi bị lão Trấn Nam Vương đánh ngã trên mặt đất, khuôn mặt Kỷ Đình dán lên nền gạch cứng rắn lạnh lẽo, nhưng trong lòng ông lại cảm thấy… hạnh phúc vô cùng vô tận, không gì sánh nổi…
***
“Quốc sư đêm hôm khuya khoắt đến thăm, không tiếp đón được từ xa, thật có lỗi, thật có lỗi…” Dáng vẻ Mộ Dung Nham lười nhác, cả người mặc một bộ y phục khoan khoái, như thể đã nằm ngủ lại bị đánh thức, ngước nhìn vẻ mặt càng lúc càng âm trầm như nước của Trần Ngộ Bạch.
“Ngươi vẫn ngủ ngon được cơ à?” Hắn lạnh lùng, “Đã chuẩn bị xong quà mừng vào ngày 21 tháng này rồi sao?”
Mộ Dung Nham nâng ly trà nhỏ, cười nhạt, “Tất nhiên.”
TRần Ngộ Bạch lại kìm nén không được, vỗ bàn một cái, nước trà trong ly trà trên bàn xoay tròn rồi bay vèo đến chỗ Mộ Dung Nham. Mộ Dung Nham đón lấy, dọn dẹp sạch sẽ hai tia nước, “Sư đệ bị làm sao vậy? Ồ… Kỷ Nam thành thân, đánh cuộc giữa ta và ngươi đã có thể thấy được kết quả rõ ràng, nên sư đệ vì vậy mà sốt ruột không thôi sao?”
“Mộ Dung NHam, ” Trần Ngộ Bạch lạnh lùng ngắt lời hắn, “Ta không có nhiều thời gian rảnh rỗi để nhìn ngươi ảo tưởng, chỉ có một câu thôi: “Tân lang về tay ngươi, ta muốn tân nương.”
Mộ Dung Nham lắc đầu, “Nhưng ta không chỉ muốn một mình nàng.”
Trần Ngộ Bạch lạnh lùng nhìn hắn một cái.
“Hai mươi vạn đại quân của Ngô Kiền đã lặng lẽ chờ ngoài thành. Trong thành, Hàn Quân cũng đã liên tục bố trí lực lượng phòng thủ cho ta. Ngày 21 này, ta muốn Đại Dạ làm quà mừng cho đại hôn của ta.”
Hắn nói vô cùng bình tĩnh, như thể đây không phải là một kế hoạch lớn đổi trắng thay đen, mà chỉ là một vài nước cờ đơn giản thoải mái.
Mặc dù Trần Ngộ Bạch vẫn luôn biết hắn có mưu đồ, nhưng khi nghe đến đó cũng kinh hãi mà nhíu mày nhìn thẳng vào hắn.
“Ngươi điên rồi.” Trần Ngộ Bạch thẳng thừng nhận định.
Mộ Dung Nham thu hồi vẻ mặt chờ mong, lạnh lùng cười, vô cùng chắc chắn: “Tùy ngươi.”
“Ngươi sẽ không hạ thủ được, ” Trần Ngộ Bạch nhìn hắn một cái, có chút không hứng thú lảng sang chuyện khác, “Sư phụ đã từng nói, ngươi ngàn tốt vạn tốt, nhưng lại quá mức nặng tình.”
“Thì có làm sao? Ngộ Bạch ngươi, từ trước đến nay luôn có tiếng là vô tình, vậy mà không phải cũng lưu lạc đến bước đường này hay sao?” Mộ Dung Nham cười vô cùng xinh đẹp, trong đó còn mang theo chút hả hê, “Ở trong lòng Kỷ Nam, ta chỉ nhẹ hơn Đại Dạ mà thôi. Còn ngươi thì sao? Tình địch của ngươi lại là một tiểu thiếu nữ phẫn nam trang mới mười sáu tuổi đầu.” leequuydonn, die,n; da.n
Vẻ mặt Trần Ngộ Bạch vốn dĩ đang giống như băng tuyết, nhất thời trở nên đen thui.
“Ngộ Bạch, bất luận đại sự của ta thành hay bại, thì Đại Dạ cũng vẫn là Đại Dạ, người ngồi trên ngôi vị hoàng đế vẫn mang họ Mộ Dung, ngươi cũng vẫn làm một quốc sư ung dung tự tại… Nhưng từ nay về sau, Kỷ Tiểu Ly sẽ là của ngươi.” Mộ Dung Nham nhìn vào mắt hắn, chậm rãi nói.
Trần NGộ Bạch im lặng không nói, sau một lúc lâu mới ngước mắt lên, vẻ mặt không chút biểu cảm, gật gật đầu.