Đọc truyện Khanh Vốn Giai Nhân – Chương 41
Một người là thân tổ mẫu * của hắn, một người là phụ thân hắn, cả hai đều vì hắn mà “Hao hết tâm tư”.
(* – bà nội ruột)
__________________
Từ Vân cung.
Hoàng hậu nương nương vẫn luôn ôn nhu nhàn thục, lúc này lại đang trương ra bộ mặt đen kịt, ngồi bên dưới Từ Hiếu thái hậu, dáng vẻ tức giận không thôi, trừng mắt nhìn con trai bảo bối của mình. Mà A Tống, nhìn thì như đang đàng hoàng tử tế quỳ trên mặt đất, nhưng lại quay sang góc mà mẫu hậu hắn không nhìn thấy, vẻ mặt vô cùng bất cần.
Từ Hiếu Thái hậu răn dạy hắn thật lâu rồi mới quay đầu lại nhỏ giọng phân phó cung nhân: “Mang thêm cho Lục hàng tử hai cái đệm nữa đi.”
Mộ Dung Nham hành lễ đứng lên, ngẩng đầu đã thấy Thủy Khấu Khấu, đang đứng bên cạnh Từ Hiếu Thái hậu.
Hắn hơi nở nụ cười với nàng.
Thủy Khấu Khấu trợn trừng mắt với hắn, ánh mắt như đao, hận không thể xẻo của hắn mấy miếng thịt.
Từ Hiếu Thái hậu vẫy vẫy tay với Cửu hoàng tử: “A Thác, mau lại đây với Hoàng tổ mẫu!”
Cửu hoàng tử đi qua, bị bà kéo vào trong lòng.
Từ Hiếu thái hậu xoa mấy vết thương trên mặt hắn, biểu cảm vô cùng đau lòng: “Rõ là… Chỉ là mấy tiểu hai tử nô đùa với nhau thôi, mà sao lại bị thương thành như vậy chứ?!”
Sau đó bà lập tức thay đổi sắc mặt, tức giận nói: “Người đâu, đưa mấy tên nô tài đi theo Cửu hoàng tử ra ngoài hết cho ta! Truyền ý chỉ của ai gia: “Một đám người vô dụng! Phải xử lý thật nặng, đánh chết mới tốt!”
“Hoàng tổ mẫu xin bớt giận…” Mộ Dung Thác sợ hãi vái lạy tổ mẫu, nhỏ giọng xin tha: “Hoàng tổ mẫu thứ tội, việc này là do tôn nhi không tốt, trêu chọc Lục ca trước. Cầu xin Hoàng tổ mẫu trách phạt mình tôn nhi thôi ạ, đừng liên lụy người vô tội!”
Từ Hiếu thái hậu vừa nghe những lời này của Cửu hoàng tử, nhất thời ngẩn người, vẻ mặt bà lập tức giãn ra rất nhiều, ngay cả giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn không ít: “Ai gia còn không hiểu mấy đứa hay sao! Đùa giỡn liền động thủ, cũng không biết nặng nhẹ… Nhưng mà, phụ hoàng ngươi thường nói, nam nhi Đại Dạ chúng ta dư thừa tinh lực, trong lúc huynh đệ vui đùa cũng so đo công phu, nên hắn sẽ không tưởng thật mà trách phạt.” Lúc này, bà đã thay đổi hoàn toàn thành một tổ mẫu từ ái, “Nếu hắn muốn trách phạt cũng không sợ! Có hoàng tổ mẫu của ngươi ở đây rồi!”
Cửu hoàng tử tạ ơn, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh dập đầu.
A Tống đang quỳ trên đất dùng khóe mắt lườm hắn ta, khinh thường bĩu môi.
Từ Hiếu Thái hậu kéo Cửu hoàng tử ngồi bên cạnh mình, lại mệnh cho cung nhân lấy chút đồ ăn vặt cho hắn, còn mình thì quay sang cười với Mộ Dung Nham, nói: “Thấy hai đệ đệ hư hỏng đánh nhau, ngươi đi lên cho mỗi đứa một cái tát còn không phải là yên tĩnh sao? Thế nào? Ngươi đường đường là một Trung Dũng Vương, còn sợ không phạt nổi hai đứa chúng nó hay sao hả?”
Mộ Dung Nham vừa nghe đã biết tất cả những lời nói ở Ngự hoa viên đã được truyền đến nơi này rồi. Đây là Thái hậu đang muốn hỏi hắn câu nói kia là thật hay giả.
Mộ Dung Nham vẫn chỉ khẽ mỉm cười, giả ngu không nghe ra ý tứ trong lời nói của bà, cũng không tiếp lời bà.
Từ Hiếu Thái hậu đợi hồi lâu không thấy hắn có động tĩnh gì, bất đắc dĩ thở dài, kéo tay Thủy Khấu Khấu đang đứng một bên, “Ngươi xem, tính tình của Nham Nhi là như vậy đấy. Người khác nói hắn cái gì, hắn cũng không muốn giải thích, cho dù ta là Hoàng tổ mẫu của hắn cũng vậy.”
Lời này ý tứ ra sao đều đã rõ, Mộ Dung Nham có muốn tránh cũng không thể tránh, nhưng khi hắn đang định mở miệng thì Khấu Khấu đã mỉm cười, dịu dàng lên tiếng: “Khấu Khấu cũng cảm thấy Nhị hoàng tử Điện hạ như vậy thật không phải! Thái hậu nương nương đã vì huynh ấy như vậy, huynh ấy không nên vì sợ lão nhân gia ngài lo lắng mà ngay cả một chữ cũng không nói.”
Từ Hiếu Thái hậu cười gật đầu một cái, Thủy Khấu Khấu lập tức xoay chuyển lời nói: “Nhưng mà, nếu như hôm nay thần nữ bị rơi vào hoàn cảnh như vậy, có lẽ cũng sẽ… Thanh giả tự thanh như thế, huống chi người tôn quý như Nhị hoàng tử Điện hạ của chúng ta. Hai vị Thái hậu cùng với Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương thì không nói tới, đằng này, những người khác và đám nô tài, đâu có tư cách gì nghe Nhị hoàng tử Điện hạ giải thích?”
Lời này trước dìm xuống sau kéo lên, trước châm chọc sau khen ngợi, rất tài tình, cũng rất nỗ lực khơi gợi câu chuyện. Từ Hiếu thái hậu nghe xong, lần thứ hai trong ngày cảm thấy sửng sốt. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Sau đó bà liền nở nụ cười, nhìn Mộ Dung Nham đang im lặng không nói, nói một cách sâu xa: “Nham Nhi, Khấu Khấu cô nương đúng là hồng nhan tri kỉ của ngươi.”
Đây là giọng điệu trêu ghẹo tiểu bối của Thái hậu, nên đám ma ma trong phòng đều cười khẽ theo. Giữa lúc trong phòng đang có không khí vui vẻ, Mộ Dung Nham xin phép cáo lui, đúng lý hợp tình cùng Thủy Khấu Khấu sóng vai bước ra khỏi điện.
Ngoài điện không có ai, Thủy Khấu Khấu lập tức nhảy ra, cách xa hắn một đoạn.
Mộ Dung Nham tự nhận mình sai, sờ sờ cái mũi nở nụ cười.
“Mới vừa rồi, phải cám ơn muội rồi.” Hắn dịu dàng nói với nàng ấy.
Thủy Khấu Khấu đã sớm sai người dắt ngựa của mình tới, cũng không ngại đây là trong cấm cung, xoay người liền lên ngựa, hiển nhiên là không muốn đứng đợi với hắn.
Nàng ấy vung tay, roi ngựa vang lên một tiếng vút, con ngựa tung vó chở nàng ấy chạy đi xa, tự nhiên cũng dẫn theo một đoàn thị vệ không ngừng kêu khổ, truy đuổi phía sau nàng ấy.
Mộ Dung Nham nhìn vạt áo đỏ tươi tung bay, đang âm thầm nở nụ cười, thì nghe thấy giọng nói của nàng ấy truyền tới theo làn gió từ rất xa: “Mộ Dung Nham! Ta, mới, không, hiếm, lạ!”
Mộ Dung Nham không khỏi bật cười thành tiếng.
***
Kỷ Nam đi đến cửa viện, bước chân bị kìm hãm, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là Tiểu Ly!
Nha đầu ngốc này không biết tha được ở đâu về một cái thang, dùng cả tay lẫn chân trèo lên trên cái tường rất cao ở nội viện, đứng ở trên tường nơm nớp lo sợ một lát, rốt cuộc như thể vừa hạ được quyết tâm, nhắm chặt mắt lại, sau đó đưa tay đưa chân ra, nhảy xuống…
Kỷ Nam vội vàng phi thân ra đón lấy.
Nha đầu kia phát hiện ra mình bị người ta ôm lấy ở giữa không trung, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nở nụ cười thuần khiết như hoa sơn chi, vươn tay ôm lấy cổ Kỷ Nam.
Nhưng sau khi mở mắt ra, nàng ấy nhất thời lại xụ mặt xuống, “Tiểu tứ ca ca…” Nàng ấy rầu rĩ gọi một tiếng.
Kỷ Nam hạ xuống đất, đặt nàng ấy xuống, cố nén cười đùa nàng ấy: “Sao vậy? Tiểu Ly hi vọng là ai?”
Tiểu Ly bị hỏi, đỏ mặt ấp úng lảng sang chuyện khác: “Tiểu Tứ ca ca, huynh phải kết hôn với muội! Huynh có vui không?”
Nha đầu kia luôn nói những lời không làm cho người ta kinh ngạc thì cũng cứng đờ. Kỷ Nam vẫn biết điều này, nhưng lời này quả thực vẫn khiến nàng buồn bã không thôi. Sau một lúc lâu mới hỏi: “… Còn muội thì sao? Muội có vui không?”
“Vui lắm ạ!” Kỷ Tiểu Ly gật đầu lia lịa, “Muội muốn ở nhà cả đời, vĩnh viễn cùng cha, nương, Kỷ Tây Kỷ Bắc và Tiểu Tứ ca ca. Mỗi ngày còn có kẹo để ăn nữa!”
Cuộc sống khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng như vậy, mà từ trong miệng nàng ấy hình dung ra, lại an ổn khoái hoạt như thế. Die nd da nl e q uu ydo n,
Kỷ Nam cười khổ, xoa xoa đầu nàng ấy, cúi thấp người xuống, nhẹ giọng nói bên tai nàng ấy: “Tiểu Ly, nương đã nói với muội rồi đúng không? Ta không phải là ca ca.”
“Suỵt!” Tiểu Ly mở to hai mắt nhìn, che miệng nàng lại, nhỏ giọng trịnh trọng tuyên bố: “Không, được, nói!”
Nha đầu này… Kỷ Nam gật gật đầu, hất tay Tiểu Ly ra, thở dài: “Nếu như không thể nói, thì về sau, Tiểu Ly của chúng ta làm thế nào để giải thích với ý trung nhân của mình đây?”
“Đã là ý trung nhân, vì sao còn cần giải thích chứ?” Tiểu Ly nháy mắt, không chút nghĩ ngợi hỏi.
Kỷ Nam bị nàng ấy bất chợt hỏi ngược lại.
Đúng vậy, nếu như thật sự là tình đầu ý hợp, cần gì phải giải thích chứ?”
Hắn sẽ hiểu nàng mới phải. Nàng thở dài, trong lòng lặng lẽ tự an ủi mình.
“Được rồi, ta đi ra ngoài một chút. Muội chơi một mình nhé… Không được nhảy từ trên cao xuống nữa đâu nhé, nếu không về sau sẽ không cho muội ăn kẹo nữa!” Kỷ Nam gọi người tới vác cây thang đi.
Tiểu Ly không cam lòng, lại hiếu kỳ hỏi: “Tiểu Tứ ca ca đi đâu vậy.”
Kỷ Nam nghĩ nghĩ một lát, cười buồn: “Vốn định đi giải thích… Bây giờ, đi thăm hắn chút cũng được.”
***
Kể từ ngày Kỷ Nam xuất cung, Mộ Dung Nham cũng viện cớ, không trụ lại điện Triêu Dương nữa, mà chuyển về phủ Nhị hoàng tử của mình.
Người ở phủ thấy Kỷ tiểu tướng quân đến đây, lập tức ân cần tiến lên hầu hạ. Kỷ Nam tiện tay ném dây cương cho gã sai vặt, vừa đi vào trong phủ vừa hỏi: “Điện hạ đâu?”
“Ôi! Tiểu tướng quân, thật không khéo! Điện hạ của chúng ta vừa mới bị tuyên vào cung rồi!” Tên hạ nhân dẫn nàng vào phủ này rất quen với nàng, lúc này nhìn chung quanh không có người, nháy mắt ra hiệu rồi nói với nàng: “Nghe vị công công tuyên chỉ kia nói là, hình như Hoàng thượng có ý định hứa gả tiểu công chúa Tây Lý xinh đẹp kia cho điện hạ của chúng ta đó!”
Kỷ Nam lập tức dừng bước.
“Đã đi bao lâu rồi?” Nàng nghe thấy chính mình hỏi.
Tên hạ nhân này thấy sắc mặt khác thường của Kỷ tiểu tướng quân, nhớ tới tin đồn nóng hổi nổi lên trong phủ suốt mấy ngày hôm nay, nhất thời thầm than: “Hỏng rồi, hỏng rồi, phen này gặp rắc rối rồi.” Miệng lại nói: “Mới đi một lát thôi ạ… Hay là tiểu tướng quân ngồi đây một lát ạ?”
Kỷ Nam im lặng một lát mới nói, “Ta ra tòa trúc lâu ở phía sau đợi hắn. Ngươi cứ làm việc của mình đi.”
***
Trong điện Bảo Hòa, Hoàng đế cũng đang nói ý định này với Mộ Dung Nham.
Trán Mộ Dung Nham hiện lên một vạch đen, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm bàn cờ, “Phụ hoàng, con đã có người trong lòng.”
“Ồ? Nếu là tôn nữ nhà Thủy Thừa tướng, trẫm sẽ lập tức hạ chỉ, nhanh chóng thành hôn.” Mộ Dung Thiên Hạ nhặt một quân cờ vào lòng bàn tay, nghiêm mặt nói.
“Không phải.” Mộ Dung Nham bâng quơ phủ nhận.
Mộ Dung Thiên Hạ ném quân cờ trong tay “Bốp” một tiếng, cực kì không vui nghiêm mặt, nói: “Lén lút hồ đồ thì cũng thôi đi! Ngươi lại dám làm thật!”
Mộ Dung Nham ngẩng đầu nhìn ông, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, thấy biến không sợ hãi: “Phụ hoàng, ” hắn nhẹ giọng nói, “Có cái gì mà không được chứ?”
Hắn không tin, Hoàng đế lại một chút cũng không biết Kỷ Nam là thân nữ nhi… Đây là giang sơn thiên hạ của ông, sao có thể có việc giấu diếm được ông chứ?
Cho dù thật sự không biết, muốn hắn – một hoàng tử có huyết thống Nam quốc, cưới một công chúa người Tây Lý. Điều này so với việc hắn bị đồn là đoạn tụ đồng bóng, cái nào có thể chặn hắn nhòm ngó ngôi báu hơn? [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)
Nếu như đã hạ quyết tâm không muốn truyền cho hắn ngôi vị hoàng đế, hắn làm thật cũng tốt, hồ nháo cũng vậy. Có cái gì mà không được chứ?
Hắn đưa tay vân vê một quân cờ trắng mà Mộ Dung Thiên Hạ vừa mới đặt xuống, lại hoàn toàn không để ý tới Mộ Dung Thiên Hạ đã giận đến tái mặt, bắt đầu tự đánh cờ một mình.
Mộ Dung Thiên Hạ không thể nhịn được nữa, vỗ mạnh cái bàn, vung tay hất toàn bộ cờ xuống đất.
Nhất thời, quân cờ đổ ào xuống nền gạch vàng cứng rắn, vang lên tiếng rào rào không ngừng, giống như tiếng hạt châu rơi xuống mâm ngọc. Âm thanh này vang lên trong cung điện yên tĩnh đến dọa người, thật là dễ nghe.
Mộ Dung Nham yên lặng đứng dậy, vén vạt áo, hai đầu gối quỳ xuống, mặt không biểu cảm quỳ gối lên những quân cờ rơi trên mặt đất.
Mộ Dung Thiên Hạ đứng lên, giọng căm hận trách mắng: “Nham Nhi, ngươi không cảm thấy có lỗi với mẫu phi ngươi dưới suối vàng sao?!”
Lời này, khiến cho cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia thoáng chốc nheo lại, đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
Nếu như không phải vẫn còn sót lại một tia lý trí, Mộ Dung Nham đã sớm đáp trả một câu: “Phụ hoàng, vậy người không cảm thấy có lỗi với bà hay sao?”
Đương nhiên hắn không làm như vậy, hắn chỉ mím chặt môi lại, lặng yên không tiếng động quỳ ở đó.
Sau một lúc lâu, trong điện không có một chút âm thanh nào. Hoàng đế thất thần một lát, không biết đang suy nghĩ cái gì. Lúc lên tiếng trở lại, giọng điệu ông đã nhẹ nhàng hơn một chút, nhiều hơn cả là sự bất lực: “Con đứng lên đi, về phủ đệ của mình tự kiểm điểm lại. Nếu con không muốn cưới công chúa Tây Lý này thì thôi… Nhưng, nhưng người này, con phải cho trẫm một câu trả lời hợp lý!”
Mộ Dung Nham dập đầu với ông, không nói một tiếng lui ra ngoài.
***
Câu trả lời hợp lý?
… Lấy lại cái danh Trung Dũng Vương này là được rồi. Nếu không đủ, thì ngoại trừ nửa cái mạng mẫu phi con ban cho, tất cả đều trả lại cho người hết đi!
Trên đường hồi phủ, Mộ Dung Nham mang một thân sát khí “gặp phật giết phật” không người nào dám tiếp cận, vậy mà cố tình, trên mặt hắn còn treo thêm nụ cười ôn nhu. Cung nhân thị vệ dọc đường, thấy hắn đều quỳ xuống, chẳng dám thở mạnh.
Mộ Dung Nham vẫn chưa phát hiện ra, bộ mặt mà hắn vẫn luôn tỉ mỉ che giấu, giờ phút này đã bại lộ trước mặt mọi người. Hắn vẫn như trước, một thân quần áo trắng không nhanh không chậm bước đi trên đường, nhưng đi đến đâu cũng đều khiến cho người ta kinh hãi tránh né.
Việc này, Từ Hiếu Thái hậu, thân là người đứng đầu hậu cung không thể không hỏi, nhưng bà lại hỏi theo kiểu hàm hồ suy đoán, cũng mặc kệ Thủy Khấu Khấu giúp hắn qua loa tắc trách tránh thoát.
Thực ra, bà ước gì lời đồn càng lúc càng nghiêm trọng mới tốt. Như vậy, tôn nhi ngoan ngoãn của bà sẽ mất đi một đối thủ.
… Đều là tôn tử, nhưng trong số những nữ nhân sinh tôn tử cho bà, chỉ có mình mẫu thân của tiểu Lục là cùng họ với bà.
Việc này, Mộ Dung Thiên Hạ cũng không thể không hỏi, vả lại ông còn muốn hắn đưa ra một quyết định.
… Hoặc là cưới công chúa bình ổn lời đồn, hoặc là thừa nhận bản thân thật sự có đam mê đoạn tụ. Dù sao đều là muốn mượn việc này để chặt đứt “Ý nghĩ không an phận” của hắn. Hắn chọn cái trước hay cái sau thì đều không còn tư cách tranh giành ngôi vị Hoàng đế nữa.
Một người là thân tổ mẫu của hắn, một người là phụ thân hắn, cả hai đều vì hắn mà “Hao hết tâm tư”.
Mộ Dung Nham chậm lại bước chân, một tay đỡ tường, một tay đè lại đại mạch ở tim phổi, nhăn mày lại, rồi nhịn không được hơi hơi khom lưng.
Hắn nặng nề ho khan hai tiếng, đau đến mức trên trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh.
Sau một lúc lâu, thật vất vả mới bình thường trở lại, hắn chán ghét ngẩng đầu nhìn trời. Tâm càng lạnh, nụ cười bên môi lại càng trở nên dịu dàng.
***
Lại chậm rãi đi thêm hai bước, qua một chỗ rẽ, trước phủ đã sớm có tên hạ nhân lanh lợi đứng chờ hắn. Nhìn thấy hắn từ đằng xa xuất hiện, lập tức chạy tới, cười tủm tỉm, khôn khéo khoe khoang: “Điện hạ, Kỷ tiểu tướng quân đến đây, đã đợi ngài được một lúc rồi!”
Mộ Dung Nham lập tức cảm thấy nơi lồng ngực dường như đã đỡ hơn một chút, “Người đâu?”
“Còn ở đây ạ! Nói là tới trúc lâu đợi ngài!” Diễ.ễnđàànLê,êQ.uýýĐ.ôôn
Mộ Dung Nham buông bàn tay đang ấn giữ lồng ngực xuống, tiện tay lấy thứ gì đó bên hông ra thưởng cho đứa nhỏ lanh lợi, rồi bước nhanh về phía sau…