Đọc truyện Khanh khanh ta ta – Chương 48:
Chương 48
Sau đó Ngôn Khanh không nhàn rỗi đi suy nghĩ những chuyện khác, hơi thở nóng bỏng của người đàn ông làm càn xâm lược, xua đuổi hết thảy những khói mù, trở thành điều duy nhất mà cô có thể nghĩ tới tại thời khắc này.
Cô bỗng nhiên nhớ tới khi viết nhạc tại Canada, giai điệu và từ ngữ thoát ra khỏi tâm trí như được nâng đỡ bởi những cảm xúc quay cuồng dưới đáy lòng, cô không tìm được nơi phát ra, lòng đầy nhức nhối, cho nên mới xuất hiện những tác phẩm cuồn cuộn tình cảm như vậy.
Những bài hát đó gây được tiếng vang, đồng thời được rất nhiều người yêu thích, vào ban đêm đã có vô số lần cô lắng nghe một mình, đôi khi cũng sẽ chảy nước mắt.
Không biết vì sao lại khóc.
Trong phần thi đầu tiên thể hiện ca khúc 《 Ngủ ngon 》, khi đó cô cũng không biết trong tiềm thức của mình muốn tìm ai đó ở trong mộng, nói với anh một tiếng ngủ ngon.
Thì ra, đều là Hoắc Vân Thâm.
Nếu trong quá khứ những ca khúc đó vô tình xuất hiện vì anh, vậy sau này…… cô vẫn sẽ vì anh mà hát.
Hoắc Vân Thâm tịch thu di động của Ngôn Khanh, bế cô lên giường, tự mình giúp cô quên đi những phong ba trước đó.
Cô bị anh áp lên giường, mắt cá chân mảnh khảnh xóc nảy lay động, ngón tay tinh xảo mượt mà khẽ ửng hồng, dụ người si mê.
Thời điểm Ngôn Khanh tỉnh dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau, cô không ở phòng ngủ, mà đang bọc chăn nằm trên sô pha, đối diện với phòng bếp. Đúng lúc Hoắc Vân Thâm bưng một chiếc bát nhỏ đi ra, thấy cô mở mắt, anh đến gần cuốn lấy cô, ôm thành một đoàn.
“Vì sao em lại ở đây.” Cô vừa mới tỉnh dậy, cả người đau nhức đến lợi hại, có chút phân không rõ đông nam tây bắc.
Hoắc Vân Thâm xoa bóp mặt cô: “Bụng mèo con nào đó kêu vang, anh sợ em đói lả, chỉ có thể xuống lầu nấu cơm, không nhìn thấy mèo con lại không yên tâm, nên anh ôm em đặt trong tầm mắt của mình.”
Ngôn Khanh tưởng tượng ra bộ dáng ngốc nghếch vừa ngủ bụng vừa kêu la đến hoảng của mình thì có chút thẹn thùng.
Cô co rụt người vào trong chăn, phát hiện di động không ở bên người, trong lòng bất ổn, nhưng cũng không dám hỏi có phải cư dân mạng vẫn đang chửi bới mình thậm tệ hay không, sợ chồng cô cũng phiền muộn theo.
Không nghĩ tới Hoắc Vân Thâm lại chủ động nói: “Bên ngoài vẫn hỗn loạn, nhưng bình ổn hơn khá nhiều rồi, chuyện ‘Ngôn Khanh cút ra giới giải trí’ không phải sự thật, là đối thủ của 《 Thiếu Nữ Đỉnh Cao 》 thấy đề tài về em quá nhiều, cả đen và đỏ em đều chiếm hết, bọn họ nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, người phải cút ra khỏi giới giải trí chính là bọn họ. Em yên tâm ở nhà nghỉ ngơi, những chuyện khác cứ giao cho anh.”
Ngôn Khanh hơi vui mừng, cô biết, một trận này khẳng định sẽ nháo ra gió tanh mưa máu. Chỉ riêng hướng đi của cô đã dính dáng đến Hoắc thị có tầm ảnh hưởng lớn trong xã hội, thần tượng hàng đầu Tô Lê, toàn bộ ban tổ chức《 Thiếu Nữ Đỉnh Cao 》, còn có Vân Lăng đã từng nổi tiếng một thời, so sánh ra, ngược lại vấn đề của cô trở thành điều nhỏ nhất.
Ngày hôm qua trước khi chân tướng xuất hiện, cô gần như sắp quên mất Vân Lăng.
Biết sự kiện hai lần đều là kế hoạch của Vân Lăng, cô ngoại trừ kinh ngạc thì càng cảm thấy không thể tưởng tượng được. Rốt cuộc trước kia thời điểm làm Vân Khanh cô đã đắc tội với cô ta như thế nào, mới khiến cô ta hận cô thấu xương như vậy.
Kỳ thật cô nghĩ……
Giọng nói trầm ấm của Hoắc Vân Thâm vang lên: “Có phải muốn giáp mặt hỏi Vân Lăng hay không?”
Ngôn Khanh bị câu hỏi của anh làm cho sửng sốt, ngơ ngác nhìn chằm chằm đôi môi hơi cong lên của anh, mỏng manh và sắc bén. Nhìn bộ dáng thì có vẻ lãnh tâm lãnh phổi, nhưng trên thực tế lại hấp dẫn như vậy, cảm giác nóng bỏng tới mức khiến người ta hóa thành bọt nước, đồng thời dễ dàng nói ra tâm sự trong lòng cô.
Ngực cô chấn động: “Anh lại đoán được.”
Hoắc Vân Thâm đứng dậy, đặt Ngôn Khanh ngồi trên ghế, tiếp theo nhặt một sợi dây cột tóc trên bàn trà, vòng ra phía sau cô, mười ngón tay với những khớp xương rõ ràng kiên nhẫn buộc lại mái tóc dài hơi loạn của cô thành đuôi ngựa.
Đầu ngón tay anh hơi lạnh, như có như không xẹt qua da đầu.
Ngôn Khanh tê dại một đường từ đầu đến chân, cả gương mặt và xương quai xanh đều ửng hồng.
Chờ đuôi ngựa được buộc xong, Hoắc Vân Thâm cúi người hôn xuống vành tai cô: “Bởi vì anh ở trong lòng Khanh Khanh, em nghĩ điều gì, anh đều đoán được.”
Xương cốt Ngôn Khanh muốn mềm nhũn, sợ cứ tiếp tục như vậy sẽ cầm giữ không nổi mà thất thủ trên sô pha, cô vội vàng nhẹ giọng hỏi: “Có…… có gặp được không?”
Ánh mắt Hoắc Vân Thâm thâm trầm.
Anh đoán được Vân Lăng sẽ nói gì, trên thực tế sau khi Vân Lăng vào trại tạm giam cũng luôn kêu gào đòi gặp Ngôn Khanh.
“Chỉ cần em muốn.” Hoắc Vân Thâm chăm chú nhìn sườn mặt xinh đẹp của Ngôn Khanh: “Anh đi cùng em.”
Hoắc Vân Thâm chuẩn bị tốt công tác bảo mật, sắp xếp một phòng thẩm vấn nhỏ, anh biết Ngôn Khanh càng mong muốn được nói chuyện với Vân Lăng. Vì thế anh khắc chế dừng trước cửa phòng thẩm vấn, sờ sờ đầu cô: “Anh ở đây, xảy ra chuyện gì lập tức gọi anh.”
Mới mười mấy tiếng qua đi, Vân Lăng suy sụp thấy rõ, trong ánh mắt lộ vẻ xám xịt, nhìn thấy Ngôn Khanh tiến vào, cảm xúc của cô ta lập tức kích động: “Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, rốt cuộc cô có phải Vân Khanh hay không?”
Ở giữa có lưới ngăn, Vân Lăng không có cách nào tới gần Ngôn Khanh.
Ngôn Khanh ngồi xuống, thản nhiên gật đầu: “Phải, lần trước cũng không phải cố ý lừa cô, là tôi không nhớ ra.”
Nhận được đáp án khẳng định, Vân Lăng thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi: “Cũng không tệ lắm, ít nhất tôi không tốn công vô ích, những đau khổ đó xác thật rơi xuống người cô.”
Ngôn Khanh nhíu mày: “Tôi và cô có thâm thù đại hận gì sao?”
“Chính sự tồn tại của cô khiến cho tôi thấu hận!” Vân Lăng nghiến răng nghiến lợi: “Rõ ràng là nhánh phụ, vì sao lớn lên diện mạo của tôi lại giống cô! Từ nhỏ đến lớn, tôi đều là đồ dỏm nấp sau lưng cô, làm cái gì cũng bị nói thành bắt chước bừa, người đàn ông tôi thích trong mắt chỉ có cô, coi tôi làm thế thân mà phát tiết! Sau này anh ấy chết đi, tôi muốn đi tìm Hoắc Vân Thâm báo thù, chủ động làm thế thân của cô, thế nhưng Hoắc Vân Thâm trực tiếp khiến tôi không còn nơi đặt chân trong giới giải trí! Tôi vì sinh tồn, vì muốn có tài nguyên, lại đi theo Tô Lê, cũng bị anh ta coi là thế thân, tất cả bọn họ đều yêu cô, mà tôi chỉ là kẻ đáng chê cười!”
Cô ta lộ ra nụ cười lạnh: “Thì ra cô mất trí nhớ? Đúng là báo ứng, năm đó Hoắc Vân Thâm hại Lâm Xuyên như vậy, tình cảm đối với cô lại cuồng nhiệt, hiện tại không nghĩ tới cô lại quên anh ta! Đây đúng là chuyện tốt, là báo ứng mà anh ta phải gánh chịu!”
Ngôn Khanh bắt lấy trọng điểm, người đàn ông cô ta thích, Lâm Xuyên.
Trong đầu cô có một vài mảnh nhỏ sắc bén bất chợt hiện lên, đâm vào đại não khiến cô tê rần, buột miệng thốt ra: “Hoắc…… Lâm Xuyên?”
Vành mắt Vân Lăng đỏ đậm: “Cô còn không biết xấu hổ nhắc tới anh ấy? Sau khi việc đính ước của cô và Hoắc Vân Thâm bị huỷ bỏ, người cô phải gả là Lâm Xuyên! Anh ấy mê luyến cô như vậy, kết quả cô một hai đòi ở cạnh tên điên kia, khiến anh ta huỷ hoại thân thể Lâm Xuyên, cuối cùng cô mất tích, bệnh điên của anh ta lại phát tác, đoạt lại Hoắc thị, bức tử Lâm Xuyên! Còn hại Vân gia cửa nát nhà tan!”
Vân Lăng vu hãm Hoắc Vân Thâm, biến anh trở thành ác ma thiên đao vạn quả.
Nhưng Ngôn Khanh căn bản không dao động.
Vân Lăng phẫn hận, chỉ ngón tay về phía cô.
“Lâm Xuyên cũng là bị cô bức, vốn dĩ anh ấy là người danh chính ngôn thuận, do không chiếm được cô nên anh ấy mới không thể không tìm thế thân, tìm đủ các loại minh tinh có điểm tương tự cô để phát tiết.” Cô ta vặn vẹo nói: “Anh ấy không đáng thương sao? Tôi sống dưới cái bóng của cô, tôi không đáng thương sao?”
Ngôn Khanh bị loại tam quan vô lý này làm cho kinh ngạc, nhưng cô cũng không cần tốn sức lý luận với cô ta, toàn bộ lực chú ý của cô đều đặt trên hai chữ minh tinh.
Hạ Minh Cẩn……chẳng lẽ cũng là một trong số đó.
Cô hoàn toàn không có ấn tượng với người tên Hoắc Lâm Xuyên này, không biết từ chỗ nào anh ta nhìn ra đôi mắt hoặc đuôi lông mày của Hạ Minh Cẩn có chút tương tự với cô, cho nên mới phát rồ mà ép buộc Hạ Minh Cẩn?!
Sau đó Hạ Minh Cẩn bị lưu lại chứng cứ, thứ đó được sử dụng như một con bài áp chế bắt anh ta mỗi năm đi Canada bỏ thuốc cho cô.
Như vậy —— tờ giấy của Hạ Minh Cẩn!
Ngôn Khanh nhận được tin tức mình cần, cô đứng lên muốn rời đi, tờ giấy đó vẫn còn nằm trong bộ quần áo cô mặc ngày hôm đó, hiện tại đang ở ký túc xá, cô phải gấp rút trở về lấy.
Vân Lăng điên điên khùng khùng hét lớn: “Cô đừng tưởng rằng được Hoắc Vân Thâm công khai thì có thể kê cao gối mà ngủ, anh ta tìm Vân Khanh lâu như vậy, người trong giới ai cũng biết! Nhưng cô ngoại trừ một gương mặt giống Vân Khanh thì những thông tin khác hoàn toàn không trùng khớp, cô cũng sẽ bị người khác coi thành thế thân, không phải Hoắc phu nhân thực sự——”
Ngôn Khanh ngoái đầu nhìn lại, cong môi cười với Vân Lăng: “Bị ai yêu ai ghét đó là chuyện của tôi, cô nên tiết kiệm một chút sức lực đi, không cần kêu loạn.”
Cô mỉm cười: “Rốt cuộc gọi như thế nào thì tôi cũng không phải thế thân, tôi chính là vợ chính thức của Hoắc Vân Thâm.”