Khanh khanh ta ta

Chương 43


Đọc truyện Khanh khanh ta ta – Chương 43:

Chương 42
Lỗ tai Ngôn Khanh nổ vang, miệng khô lưỡi khô.
Cô bị anh khống chế, không thể động đậy, cũng không muốn động đậy, tùy ý để gương mặt nóng bừng ở trong tay anh.
Hoắc Vân Thâm ủ dột nhìn cô chằm chằm: “Cầu anh, anh sẽ đáp ứng em.”
Ngôn Khanh lại nhìn chăm chú vào đôi mắt anh, bên trong có rất nhiều tơ máu, chi chít giăng vào nhau. Gương mặt tiều tụy, sắc mặt cũng tái nhợt, đôi môi khô khốc nứt thành các đường nhỏ tinh tế, ngón tay đang nhéo cằm cô nóng tới mức không bình thường.

Cả người đều gầy ốm một vòng hơn so với lần trước gặp mặt trong xe.
Có phải anh bị bệnh hay không ……
Ngôn Khanh cảm thấy chua xót, biết rõ lúc này hẳn là nên nói chính sự, nhưng động tác và ngôn ngữ đều không nghe sai sử, cô mềm như bông dựa lên phía trước, ôm lấy chân anh, nhẹ giọng nói: “Hoắc Vân Thâm, em cầu xin anh, tự chăm sóc chính mình, đừng sinh bệnh.”
Ánh mắt Hoắc Vân Thâm run rẩy, khóe miệng căng chặt, hỏi cô: “Em để ý sao?”
Ngôn Khanh rũ lông mi xuống, ở dưới ánh đèn tựa như cánh chim non, chọc tới người vừa ngứa ngáy lại chua xót.
Anh gấp gáp cần một câu trả lời khẳng định, ngữ khí hơi tăng thêm: “Nói cho anh, em để ý sao?”
Ngôn Khanh có chút nức nở: “Anh là chồng hợp pháp trên giấy hôn thú của em, em có thể không để bụng sao ——”
Cô đã chuẩn bị tràng lời nói cưỡng từ đoạt lý tới tô son trát phấn cho hành động xấu xa không chịu gặp mặt cũng không trở về nhà của mình. Nào biết vừa mới nói xong câu này, Hoắc Vân Thâm giống như được cho phép, bất chợt đứng dậy bế bổng cô lên cao.
Ngôn Khanh lơ lửng giữa không trung, giật mình vội vàng túm lấy tay anh, sau đó thân mình bị lắc lư chuyển lên vai, anh sử dụng tư thế khiêng cô trên vai, bước như bay lên tầng hai.
Phòng ngủ tầng hai……
Ngôn Khanh luống cuống, gắng gượng vỗ lưng anh: “Anh…… anh đừng xúc động! Em nghiêm túc cầu xin anh còn không được sao!”
Số bậc thang càng ngày càng ít, cánh cửa phòng ngủ gần trong gang tấc.
Ở trong phòng khách sạn, ở trong xe, hình ảnh hai lần mất khống chế nhảy vào trong đầu Ngôn Khanh, cảm giác rung động và khẩn trương đối với sự tấn công của anh cũng tăng theo.
Cô muốn chết, da mặt dày như bức tường thành!
Thân thể này giống như có phản ứng tự phát, có chút chờ mong anh tiếp tục?! Hoắc Vân Thâm còn chưa làm gì cô, hai chân cô đã mềm nhũn không một chút sức lực.

Cô – một người chưa trải sự đời, vì sao lại có nhu cầu bức thiết như vậy!
Ngôn Khanh bị dọa sợ, nói năng lung tung: “Anh bình tĩnh một chút, em tới để bàn chuyện chính sự với anh, anh có thể ra những điều kiện trong phạm vi bình thường được không, em đều đáp ứng.”
Mắt thấy cửa phòng ngủ càng tới gần, cô sợ hãi không có cốt khí mà thừa nhận sai lầm: “Thâm Thâm…… Thâm Thâm! Em sai rồi, em không nên trốn tránh anh không trở về nhà……”
Vành mắt cô đỏ hồng, cảm giác trời đất quay cuồng bị đặt xuống giường, thân thể đụng phải tấm nệm mềm mại, hơi hãm xuống một chút lại bắn lên, ngay sau đó thân mình cao lớn thân của anh cũng đè lên, hơi thở quá mức bức người che trời lấp đất bao trùm lên cô.
Ngôn Khanh cắn môi nhắm chặt mắt, tuy nhiên Hoắc Vân Thâm lại nặng nề ngả người sang bên cạnh, cánh tay cứng ngắc nhốt cô vào trong khuỷu tay, giọng nói u ám: “Lặp lại lần nữa em để ý anh.”
Cô ngơ ngẩn.
Hoắc Vân Thâm hung ác ôm cô, hô hấp dồn dập.
Lúc này Ngôn Khanh mới ý thức được anh thật sự sinh bệnh, e rằng một loạt các hành động vừa rồi đều là miễn cưỡng chống đỡ.
Cô nhanh chóng xoay người, sờ lên trán anh, bàn tay nhịn không được co rụt lại, quá nóng!
Lồng ngực Hoắc Vân Thâm phập phồng, gắt gao nắm lấy cổ tay của cô: “Em lại muốn chạy! Lại muốn bỏ mặc anh không lo!”
Ngôn Khanh nhớ tới bộ dáng muốn nói lại thôi trước khi lên xe của Mẫn Kính, nhớ tới hôm nay Hoắc Vân Thâm không có xuất hiện tại hội trường, có lẽ đều vì lý do này!
Có thể khiến anh hạn chế hành động, nghĩ tới bệnh tình phải nghiêm trọng tới mức nào.
Cô không rảnh lo suy xét, lập tức ôm lấy anh, trấn an sờ qua lại trên sống lưng anh, run giọng nói: “Em không đi, em lưu lại chăm sóc anh, anh đợi một lát, em xuống dưới tầng tìm thuốc, anh đang phát sốt!”
“Không được đi!” Anh phá lệ cố chấp, trong mắt tràn ra ánh nước sắc bén: “Em xuống rồi sẽ không lên nữa!”
Cổ họng Ngôn Khanh thắt lại, cô nhượng bộ nép vào trong ngực anh: “Được, em không đi, em ở lại.”
Khi Hoắc Vân Thâm bình tĩnh hơn một chút, Ngôn Khanh hơi cử động, vội vàng nhắn tin WeChat cho  Mẫn Kính: “Trợ lý Mẫn, anh ấy phát sốt, tôi không thể rời đi, có thể phiền anh đưa thuốc lên được không ?”
Mẫn Kính trả lời sau một giây: “Tôi và bác sĩ gia đình đều đang ở bên ngoài biệt thự, hiện tại sẽ lập tức đi lên.”
Ngôn Khanh không thể thoát khỏi sự kiềm chế của Hoắc Vân Thâm, mặc dù ý thức của anh bắt đầu không tỉnh táo, nhưng cánh tay vẫn chặt chẽ như cũ.
Cô nhìn quần áo của mình, cũng may vẫn còn chỉnh tề. Cô ra hiệu cho Mẫn Kính lặng lẽ dẫn người tiến vào, thấy bác sĩ gia đình lấy ra ống tiêm, cô giúp Hoắc Vân Thâm lật người lại, để anh đối mặt với mình, mềm mại ôm lấy anh.
Hoắc Vân Thâm được cô đối xử tử tế, cơ bắp toàn thân dần dần thả lỏng, tính cảnh giác cũng dần dần yếu đi.
Rốt cuộc bác sĩ gia đình cũng có cơ hội tới gần.
Ngôn Khanh cởi bỏ cúc áo của anh để lộ ra cánh tay, không hiểu vì sao đuôi mắt bỗng nhiên ướt át.

Anh ỷ lại, tín nhiệm vào cô như vậy.
Cô vỗ về đầu Hoắc Vân Thâm, để anh dựa vào cổ mình, nhỏ giọng an ủi: “Không có việc gì, sẽ không đau, ngủ một giấc thì tốt rồi.”
Mũi kim đi vào, thuốc hạ sốt và thuốc an thần khiến mi mắt Hoắc Vân Thâm hoàn toàn đóng lại.
Đám người lui ra ngoài, Ngôn Khanh ôm anh nằm phát ngốc, nghe thấy anh mơ hồ nói: “Đau.”
“Nơi nào đau?” Cô lo lắng hỏi: “Cánh tay sao? Hay là chỗ nào khác?”
Hoắc Vân Thâm vô thức nâng tay lên, đặt trên ngực, không nói gì.
Ngôn Khanh im lặng hồi lâu ở trong bóng đêm, bất lực cúi đầu, đôi môi nhẹ nhàng dừng lại bên khóe miệng anh.
Anh nói, trong lòng anh đau.
Tới sau nửa đêm, Ngôn Khanh mới từ trong khuỷu tay Hoắc Vân Thâm chui ra, nhìn thấy tin nhắn Mẫn Kính nhắn cho cô mấy tiếng trước: “Dạo gần đây tính tình Thâm ca rất nóng nảy, bên người không ai dám tới gần. Anh ấy bị bệnh đã vài ngày, lúc đầu cũng không quá nghiêm trọng, nhưng anh ấy không chịu uống thuốc khiến bác sĩ gia đình sợ tới mức ngay cả cửa cũng không dám vào. Không ai có thể quản được anh ấy, kết quả kéo dài tới hiện tại bệnh tình mới nghiêm trọng như vậy, hôm nay anh ấy thật sự không có cách nào chống đỡ được nên mới bảo tôi đi đón ngài.”
“Về phần người bạn kia của ngài, là Thâm ca cho người bày mưu đặt kế gièm pha để lộ ra, lúc trước anh ấy vẫn luôn chờ ngài chủ động trở về, đợi không được nên mới phải dùng biện pháp này. Anh ấy chỉ muốn ngài trở về nhà mà thôi, ngài đừng trách anh ấy, hợp đồng liên quan tới người bạn kia của ngài đã được làm xong, Hoắc thị sẽ chính thức ký hợp đồng với cô ấy.”
“Còn có, ban đêm tốt nhất ngài nên cho anh ấy uống thuốc một lần nữa, miễn cho lại phát sốt.”
Trước đó Ngôn Khanh có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng tới câu cuối cùng này, những chuyện khác đều trở nên không quan trọng.
Cô đứng dậy nhìn thấy trên chiếc bàn cạnh giường đã chuẩn bị sẵn thuốc nước, cô điều chỉnh tư thế sau đó dùng muỗng nhỏ đút thuốc cho Hoắc Vân Thâm. Khi thả lại chiếc bát lên bàn, cô chú ý tới ngăn kéo phía dưới mở ra một chút.
Đây không phải phòng ngủ của cô, là phòng của Hoắc Vân Thâm, cô rất ít khi tới đây, không biết bên trong có thứ gì.
Vốn tính toán muốn giúp anh đóng lại, nhưng khi tầm mắt rơi xuống, ngoài ý muốn liếc mắt nhìn thấy mặt mình.
…… Không đúng, là mặt Vân Khanh.
Ngôn Khanh nhịn không được kéo ngăn kéo ra, trên cùng là một quyển album.
Album rất dày, từ đầu tới cuối toàn bộ đều là ảnh chụp của Vân Khanh.
Mở đầu quyển album đều là ảnh đơn, bộ dáng thiếu nữ ngọt ngào dễ thương, có ảnh mặc đồng phục, mặc các loại váy, mái tóc buộc thành đuôi ngựa hoặc xõa bên vai. Tất cả đều mang một vẻ đẹp trong sáng, có tấm ảnh lại giống như xé xuống từ một nơi nào đó, còn mang theo dấu vết, một vài tấm lại giống như chụp trộm. Nhìn từ những góc độ đó, cảm giác tình yêu của người chụp đang được lan tràn.
Lật đến phía sau, biến thành ảnh chụp chung của hai người.
Thiếu niên Hoắc Vân Thâm kiêu ngạo khó thuần, không phải bộ dáng thâm trầm dịu dàng như hiện tại. Khi đó mặt mày anh luôn ngạo nghễ sắc bén, mang theo nhuệ khí, trên mặt trên người luôn có một vài vết thương, quần áo cũng không mặc cẩn thận, cổ tay áo luôn cuốn cao lên khuỷu tay lộ ra cánh tay thon dài.
Anh hoặc là nắm hoặc là ôm lấy Vân Khanh, bộ dáng tràn đầy vẻ chiếm hữu và thâm tình.
Ngôn Khanh ngồi dưới đất, trong lòng càng đau, càng khống chế không được mà muốn xem tiếp.
Xem tới cuối cùng, cô bóp trán, huyệt thái dương chưa từng quặn đau kịch liệt như vậy, qua mỗi tấm ảnh chụp, thế nhưng cô đều mơ hồ tưởng tượng ra được tình cảnh ngay lúc đó, giống như tự động mở ra đoạn kịch nhỏ.
Tựa như ngày quay MV đó, cô đuổi theo Hoắc Vân Thâm ra ngoài và viết tờ giấy kia, bởi vì trong buổi tối tại văn phòng công ty Hoắc thị, ở trong tủ quần áo của anh cô đã đọc được bức thư Vân Khanh để lại.
Cô chẳng những có ấn tượng, còn tự động bổ sung hình ảnh, thậm chí…… khi tình huống tương tự xuất hiện, cô còn theo bản năng mà bắt chước.
Sắc môi Ngôn Khanh trở nên trắng bệch.
Cô nhìn chằm chằm hình ảnh ngọt ngào của hai người trên ảnh chụp, tuyệt vọng phát hiện, cô thật sự…… đang bắt chước Vân Khanh. Dùng từ ngữ vô sỉ mà nói, cô càng hy vọng mình có thể trở thành Vân Khanh.
Nhận thức này khiến Ngôn Khanh vô cùng chán ghét bản thân mình.
Cô không còn là chính mình, vì muốn tiếp nhận tình yêu của Hoắc Vân Thâm mà trở nên không thể nói lý như vậy.
Ngôn Khanh cất album vào ngăn kéo, ôm đầu gối ngồi ở mép giường, ngây ngốc ngồi tới rạng sáng, sau đó cô lại bò vào trong ngực Hoắc Vân Thâm, ôm lấy eo anh mà phát run.
Hoắc Vân Thâm vẫn đang mê man, cảm giác được nguồn nhiệt tham luyến tới gần, anh thấp giọng lẩm bẩm: “Đừng đi.”
“…… Ừm.”
“Đừng bỏ rơi anh.”
“…… Ừm.”
Hô hấp của anh vô cùng nóng bỏng, anh khàn giọng nói: “Khanh Khanh, anh nhớ em.”
Nước mắt Ngôn Khanh tràn ra, cô chịu không nổi.
Cô là kẻ trộm.
Tới tờ mờ sáng, Hoắc Vân Thâm giảm sốt, người cũng an ổn hơn rất nhiều, nhưng dược hiệu của thuốc an thần còn chưa hết, anh vẫn ngủ như cũ.
Tin nhắn WeChat của An Lan dồn dập được gửi tới.
“Ngôn Ngôn, em đâu rồi, có thể nhanh chóng trở về không? Có một gameshow nổi tiếng muốn mời mấy người các em làm khách mời thường xuyên, hiện tại người phụ trách đang ở đây, anh ta yêu cầu phải gặp mặt nói chuyện. Em là người nổi tiếng nhất, em không đến, bọn họ sẽ không ký, mọi người đều đang đợi em.”
“Chờ chương trình của chúng ta kết thúc, mấy người các em chính thức xuất đạo, gameshow này sẽ nối tiếp luôn, có rất nhiều chỗ lợi, cho dù tiếp tục lựa chọn cũng chưa chắc có chương trình nào thích hợp hơn.”
“Mấy cô gái nhỏ xếp hạng phía sau đều gấp muốn khóc, sợ việc này bị chậm trễ.”

Ngôn Khanh hít vào một hơi: “Được, em sẽ mau chóng trở lại.”
Đây là chuyện lớn của rất nhiều người, cô không thể bởi vì mình mà hại những người khác.
Kéo rèm lại, trong phòng u ám, Ngôn Khanh buông di động, lại ôm Hoắc Vân Thâm ngẩng đầu lên hôn vài cái trên mặt anh, sau khi phóng túng xong chính mình, cô buông ra tay, rời khỏi vòng ôm ấp của anh.
Ngôn Khanh lau khô nước mắt, trở về địa điểm ghi hình, thuận lợi gặp mặt người phụ trách.
Người phụ trách đồng thời định ra 3 thí sinh nổi tiếng nhất, trong đó có cô, các cô được vững vàng xuất đạo, không còn nỗi lo về sau. Người phụ trách yêu cầu siết chặt thời gian sắp xếp các cô đến địa điểm ghi hình đầu tiên để thích ứng với hoàn cảnh và hình thức, đồng thời gửi cho các cô một đường link trailer. Các khách quý khác đều được ấn định xong từ trước, mấy người các cô là nhóm cuối cùng, tình huống tương đối đặc biệt, cần phải đuổi kịp tiến độ.
Ngôn Khanh vẫn luôn thất thần, An Lan phụ trách việc bàn bạc các điều khoản với đối phương, hành trình nhanh chóng được thông báo, trưa hôm đó lập tức xuất phát.
Lại phải đi.
Cô bất an nghĩ tới thân thể Hoắc Vân Thâm.
Nhưng cô càng hiểu, cô tiếp tục ở lại bên cạnh anh, chờ cô chỉ là sự tra tấn lẫn nhau.
Lúc cô rời đi, anh đã hạ sốt, sau khi tỉnh lại sẽ chuyển biến tốt đẹp…… vấn đề ăn uống và giấc ngủ của anh cũng thành công cải thiện rất nhiều…… cô nên tự kiểm soát bản thân mình.
Thừa dịp rời khỏi thành phố, khiến mình không có cách nào đi tìm anh, sau này cũng liên tục bận rộn, khi cô khiến anh thất vọng thêm nhiều lần, chắc hẳn lòng nhiệt tình của anh sẽ hạ thấp xuống một chút……
Có lẽ không cần đến ba năm, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, anh sẽ không còn chấp nhất với người thế thân là cô nữa.
Ngôn Khanh mơ màng hồ đồ suy nghĩ, cô không chắc mình có thể thực hiện được hay không, hay là vẫn ngu ngốc lừa mình dối người.
Địa điểm ghi hình cách Hải Thành không xa, hơn 1 tiếng đi đường, bởi vì quá trình được bảo mật nên một đường di chuyển khá an tĩnh.
Dù Ngôn Khanh ở sân bay hay trên máy bay, trước mắt cô đều là hình ảnh lần trước Hoắc Vân Thâm tới nơi này ủng hộ cổ vũ cho cô, đồng hành cùng cô trong suốt toàn bộ hành trình.
Cô nhắm mắt lại không muốn nghĩ ngợi nữa, trước khi cất cánh lại gửi tin nhắn cho Mẫn Kính hỏi tình huống của Hoắc Vân Thâm. Mẫn Kính không trả lời cô một cách khác thường, mà từ buổi sáng đến bây giờ, Hoắc Vân Thâm cũng không tới tìm cô tính sổ.
Tiếp viên hàng không thúc giục mọi người tắt máy.
Ngôn Khanh tinh thần không yên chờ đợi thời gian trôi đi, thật vất vả mới đợi được tới khi máy bay hạ cánh, di động vẫn trống trơn, không một chút tin tức.
Rốt cuộc Hoắc Vân Thâm thế nào rồi!
Cô không thể ổn định được, cô chỉ muốn biết anh có khỏe mạnh hay không, gọi điện thoại cho Mẫn Kính nhưng lại không có người nghe máy. Cô thật sự rất sốt ruột, ngược lại dùng bất cứ giá nào gọi điện thoại cho Hoắc Vân Thâm, nhưng đều không thông.
“Ngôn Ngôn, làm sao vậy? Sao sắc mặt em kém thế?”
Ngôn Khanh nhăn mặt lắc đầu, chóp mũi chua xót đến đỏ lên.
Lúc này đã ngồi trên xe người phụ trách chương trình gameshow, một đoàn người vui mừng đi ghi hình. Cô kiểm tra chuyến bay, chuyến sớm nhất cũng phải 10 giờ tối.
“Chị An Lan, em có đặc biệt chuyện quan trọng, buổi tối em có thể quay lại Hải Thành một chuyến được hay không?” Ngôn Khanh nhỏ giọng cầu tình với An Lan: “Trước buổi sáng ngày mai em khẳng định sẽ có mặt tại đây, sẽ không làm hỏng việc.”
Cô muốn xác định sự an nguy của anh.
Mặc dù An Lan lo lắng, nhưng vẫn đặt vé máy bay cho cô, đưa tiễn cô ra sân bay.
Hiện tại là thời gian toàn đội tập hợp, Ngôn Khanh cố gắng duy trì trạng thái như bình thường, gian nan phối hợp hoàn thành nhiệm vụ. Thời điểm hơn 8 giờ, việc ghi hình kết thúc, cô lập tức sửa sang lại đồ đạc rồi lao tới sân bay.
Khi chuẩn bị lên xe, di động của cô vang lên tiếng ong ong.
Trái tim Ngôn Khanh chấn động, cô vội vàng cầm di động lên xem, là tin nhắn của Mẫn Kính khoan thai tới muộn, cô chỉ nhìn lướt qua, sau đó di động phanh một tiếng rơi xuống mặt đất.
Cô thở dồn dập hít hai ngụm khí, cuống quýt nhặt điện thoại lên, không dám tín vào mắt mình mà phóng to hình ảnh, đôi tay run rẩy.
Là một bức hình, đương gia Hoắc thị đột ngột rơi vào hôn mê, tình huống nguy cấp, tập đoàn Hoắc thi rơi vào hỗn loạn.
Ngôn Khanh bị dọa ngốc, trong một chớp mắt tầm nhìn biến thành màu đen, cô tàn nhẫn véo mạnh mình một cái ép bản thân bình tĩnh trở lại, cô run rẩy gọi điện thoại cho Mẫn Kính, thất thanh hô to: “Anh ấy ở đâu!”
Ngữ khí Mẫn Kính lạnh lùng: “Ngài ở đâu, anh ấy ở đó.”
Trái tim trong lồng ngực Ngôn Khanh cháy thành tro: “…… Anh có ý gì.”
“Anh ấy tỉnh lại phát hiện ngài đi rồi, biết chiều nay ngài ngồi máy bay đi nơi khác, không màng tới sức khỏe mà đuổi theo ngài, không đợi gặp được ngài, máy bay vừa hạ cánh anh ấy liền sụp đổ!”
“Tôi đi tìm anh ấy.” Giọng nói của Ngôn Khanh biến đổi: “Nói cho tôi rốt cuộc anh ấy đang ở đâu! Tôi muốn đi tìm anh ấy!”
“Nơi này không phải Hải Thành, anh ấy không thích hợp đi bệnh viện, tìm một địa phương khác, các bác sĩ đang hội chẩn.”
Ngay sau đó Mẫn Kính gửi địa chỉ tới.
Là khách sạn.
Ngôn Khanh căn bản không có tâm tư suy nghĩ vì sao người nào đó ngã bệnh lại ở khách sạn, máu của cô đều đông lạnh thành băng, mọi ý niệm khác đều bị tan vỡ, cô chỉ muốn lập tức nhìn thấy Hoắc Vân Thâm.
Mẫn Kính biết được vị trí của cô, an bài xe tới đón cô, trên đường Ngôn Khanh hỏi gì anh ta cũng không chịu trả lời, cô kìm nước mắt, thô bạo cầm lấy thẻ phòng.

Trên tầng cao nhất, toàn bộ tầng lầu vô cùng yên tĩnh, ngay bóng người tạp vụ cũng không có.
Ngôn Khanh một hơi lao ra khỏi thang máy, trong lúc chạy mũ bị rơi xuống đất cô cũng không quan tâm. Khi đuổi tới cửa phòng, vành mắt cô đỏ ửng, trong lòng cầu nguyện các vị thần, khẩn cầu cho Hoắc Vân Thâm được bình an.
Ngón tay lạnh lẽo của cô cầm đặt thẻ phòng vào vị trí cảm ứng, cửa được mở ra, ánh sáng trong phòng không tính là quá sáng.
Trời đã khuya, có phải cuộc hội chẩn đã kết thúc rồi hay không?!
Ngôn Khanh không nghĩ nhiều, hoảng loạn bước vào, cô tựa lưng lên ván cửa, cánh cửa thuận thế đóng lại, phát ra một tiếng “cạch” nhỏ.
Tuy nhiên chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủn.
Ngay cả cách bày biện trong phòng cô cũng chưa kịp nhìn rõ, đã bị một bóng người trầm mặc đứng ngay cạnh huyền quan không một lời phân trần tiến lên ôm lấy cô, cánh tay cứng rắn gắt gao siết chặt.
Cô căn bản không cần kêu lên sợ hãi.
Dáng người cao lớn này, mỗi một tấc da hay cốt cách cô đều vô cùng quen thuộc, cô đã từng ôm qua sờ qua, đêm qua cô còn tự mình cảm thụ!
Hoắc Vân Thâm……
Ngôn Khanh mở to hai mắt, trái tim mắc kẹt trong cổ họng ầm ầm rơi xuống, nhanh chóng kích thích hơi nước trong mắt cô. cô cắn răng oán hận, liều mạng đẩy người trước mặt ra ngoài: “Anh gạt em!”
“Mẫn Kính nói dối! Thân thể anh rất tốt, anh không có việc gì! Càng không có chuyện té xỉu bất tỉnh nhân sự!” Cô càng nói càng nức nở: “Anh cố ý làm em sợ!”
Hoắc Vân Thâm ấn lưng cô, không cho cô lộn xộn: “Không phải em gạt anh trước sao? Đã đáp ứng anh sẽ không đi, sẽ không bỏ rơi anh, nhưng cuối cùng còn không chờ anh tỉnh lại đã vô thanh vô tức mà chạy trốn!”
Cảm xúc của Ngôn Khanh thay đổi rất nhanh, rốt cuộc cô không có cách nào duy trì sự bình tĩnh được nữa, cô đầy một bụng ủy khuất kháng cự anh, liên tục khóc nức nở: “Vậy anh có thể dọa em sợ sao?! Loại chuyện này có thể nói giỡn sao! Thời điểm nghe nói anh xảy ra chuyện, anh có biết em ——”
“Thế nào?”
Ngôn Khanh bất chợt như bị điểm huyệt.
Hoắc Vân Thâm nắm bả vai cô, kiêu ngạo nhìn vào ánh mắt của ướt đẫm của cô: “Thời điểm nghe nói anh xảy ra chuyện, em thế nào?”
Khóe miệng Ngôn Khanh phát run, cô rưng rưng mắt trừng anh, xoay người muốn mở cửa ra ngoài.
Anh nhạy bén như vậy, bất kỳ sự biến hóa nào của cô đều không trốn khỏi mắt anh!
Nếu cứ tiếp tục như vậy, mọi suy nghĩ thầm kín của cô sẽ bị anh mổ xẻ từng chút một, ngay cả chút tự tôn cuối cùng cũng không thể lưu lại.
Hoắc Vân Thâm từ phía sau ôm lấy cô, trầm giọng hỏi: “Ngoại trừ cái mạng này của anh, không có bất cứ thứ gì có thể dẫn dụ em tới đây. Tối hôm qua anh bị bệnh em mới bằng lòng lưu lại, hôm nay nếu anh không lấy lý do này, em sẽ đồng ý xuất hiện sao?! Từ lúc anh hỏi em có thích anh hay không, em bắt đầu trốn tránh anh, không chịu gặp anh, còn nói dối để ứng phó với anh, nghĩ mọi cách thoát khỏi anh, em không mệt mỏi sao?!”
Ngôn Khanh cố gắng tránh thoát, những lời nói mắc kẹt trong lòng không thể che giấu được nữa: “Mệt, nhưng em có thể làm gì bây giờ? Ngoại trừ tránh anh, em làm gì còn cách nào khác?”
Cô bất lực, cô không thể nói dối nữa……
Hoắc Vân Thâm lạnh giọng: “Ngôn Khanh, em có tình cảm với anh, chuyện này khó thừa nhận như vậy sao!”
Thế giới đột nhiên yên tĩnh.
Động tác của Ngôn Khanh dừng lại, cô ngơ ngẩn nhìn bóng tối hư không mờ mịt.
Cô không có cơ hội trốn tránh.
Hoắc Vân Thâm có thể nhìn rõ mọi thứ, chút tâm tư mà cô che giấu không có cách nào qua khỏi đôi mắt anh, bị anh vạch trần dưới ánh mặt trời.
Lửa nóng trong lồng ngực Ngôn Khanh cháy to dữ dội, cô không chịu nổi cảm giác đau rát, nội tạng như muốn vỡ tan.
Nước mắt cố nhẫn nhịn cuối cùng cũng tuôn rôi, cô đột nhiên tránh khỏi vòng tay Hoắc Vân Thâm, xoay người đối mặt với anh, run giọng hỏi: “Đúng vậy, em thừa nhận, em không thắng nổi dụ hoặc của Hoắc tổng mà yêu anh, nhưng em không muốn cả đời làm thế thân cho người khác, hợp đồng lúc trước em không thể thực hiện được!”
Ánh mắt của Hoắc Vân Thâm nóng bỏng như thiêu đốt.
Cô không còn kiêng dè, tùy ý khóc lớn: “Là em phá vỡ hợp đồng! Em không cam lòng làm thế thân của Vân Khanh, cũng biết anh vĩnh viễn không có khả năng quên đi cô ấy mà yêu em! Anh đối xử tốt với em, cũng không có một chút quan hệ nào với em ——”
Lồng ngực Hoắc Vân Thâm chấn động, anh ngắt lời cô: “Không phải thế thân.”
Ngôn Khanh có rất nhiều lời nói muốn phát tiết với anh, lỗ tai ong ong đột nhiên nghe được một câu, cô còn cho rằng mình bị ảo giác.
Tròng mắt Hoắc Vân Thâm cũng ửng đỏ: “Ngôn Khanh, em hãy nghe cho kỹ, từ khi nhìn thấy em ở trên cầu cho tới hiện tại, mỗi thời mỗi khắc, anh chưa từng coi em trở thành thế thân! Em chính là Vân Khanh!”
Ngôn Khanh cứng đờ tại chỗ.
Cô quên cả hô hấp, chậm rãi hỏi: “Suy nghĩ của anh…… vẫn chưa từng thay đổi? Lúc trước anh ký hợp đồng với em, tiếp nhận cách nói thế thân lâu như vậy đều là cố ý lừa gạt em?!”
“Phải.” Hoắc Vân Thâm tới gần cô, cưỡng ép cô vào trong ngực: “Anh lừa em, vì muốn em đáp ứng gả cho anh. Kỳ hạn ba năm hay thay thế Vân Khanh gì đó đều là giả, đời này anh chưa từng nghĩ sẽ để em rời xa anh!”
Quan niệm lâu nay của Ngôn Khanh bị tác động mạnh.
Vì sao vòng đi vòng lại vẫn trở về vấn đề ban đầu!
Cô chỉ bắt chước hành động của Vân Khanh, thế nhưng chung quy cô vẫn không phải Vân Khanh!
Hoắc Vân Thâm bị ma quỷ ám ảnh không thoát ra được, anh đối xử với cô như vậy, có phải ngay cả thế thân cô cũng không bằng hay không, huống chi anh còn có ý định lừa cô!
Ngôn Khanh lui về phía sau, khóc lóc buột miệng thốt ra: “Hoắc Vân Thâm, anh mới là kẻ lừa đảo! Anh coi tôi là thứ gì! Tôi muốn ly hôn với anh!”
Hoắc Vân Thâm bị một câu nói của cô chọc trúng tử huyệt.
Mười ngón tay của anh siết chặt, cổ họng như muốn vỡ ra: “Em lặp lại lần nữa.”
Ngôn Khanh đau lòng, không quan tâm nói: “Tôi muốn ly hôn với anh! Trốn đến một nơi thật xa! Không bao giờ gặp lại anh nữa!”
Hoắc Vân Thâm bị kích thích, cúi đầu cướp lấy đôi môi đang nói lời tàn nhẫn của cô.
Môi lưỡi Ngôn Khanh bị anh cướp đoạt, không thể nói thành lời.
Bàn tay chống cự của cô lúc đầu vẫn còn hữu lực, sau đó dần dần mềm yếu đi trong sự dây dưa, cho tới khi cả người không đứng vững. Cô nhận ra thân thể và tình cảm của mình đều dễ dàng bị anh khiêu khích.
Anh lừa cô là sự thật, anh không thay đổi, anh vẫn luôn là kẻ cố chấp cuồng như cũ.

Nhưng cô yêu anh cũng là sự thật, chỉ hơi thân mật tiếp xúc một chút cô liền không kìm nén được phản ứng của bản thân.
Nụ hôn của Hoắc Vân Thâm vội vàng mà hữu lực, hận không thể cứ như vậy nuốt cô vào bụng, vĩnh viễn giam cầm cô trong thân thể. Anh nghe không thể chấp nhận được bất cứ từ rời đi nào từ trong miệng cô phát ra, anh chỉ muốn giam cầm cô ở lại.
Ký ức không nhớ rõ.
Vậy để thân thể nhớ hộ.
Đầu óc cô không có anh.
Nhưng trong thân thể cô từng có anh!
Nỗi khát vọng mà Hoắc Vân Thâm ngày đêm chịu khổ đã đánh tan sự bình tĩnh, anh ghì chặt gáy Ngôn Khanh nhốt cô vào trong khuỷu tay, mút mát đầu lưỡi của cô tùy ý thâm nhập. Hôn môi thế nào để cô ngoan ngoãn nghe lời, mỗi một điểm mẫn cảm của cô, anh đều rõ như lòng bàn tay.
Ngôn Khanh nhanh chóng sụp đổ trước thế tấn công dồn dập của anh, tất cả những dây dưa đúng sai đều bị ngọn lửa dục vọng thiêu hủy.
Ý thức của cô dần dần hóa thành tro, nhưng sâu thẳm bên trong não bộ trước sau vẫn luôn có một tầng sương mù ẩn hiện.
Cô không nhìn rõ phía sau lớp sương mù, nhưng thân thể lại phù hợp với Hoắc Vân Thâm như thế, giống như vốn dĩ ngay từ đầu hai người đã là nhất thể, tuy nhiên lại bị một phương thức tàn nhẫn nào đó phân cách.
Ngôn Khanh đã không còn rõ rốt cuộc mình bị dục niệm mê hoặc hay là có thứ gì đó đang điều khiển cô.
Nhiều loại tình cảm chồng chất như vậy, một khi được mở chốt, toàn bộ sẽ bùng nổ.
Ngôn Khanh biết hiện tại cô lạc lối và phi lý tới mức nào, nhưng cô không có cách nào kìm nén. Cô muốn người đàn ông này, ít nhất giờ phút này anh hôn cô, coi cô là người yêu chân chính, mà không phải thế thân của bất cứ người nào.
Cô mất khống chế nâng tay lên ôm cổ Hoắc Vân Thâm, lần đầu tiên đáp lại nụ hôn của anh, bắt được khe hở còn thút thít mắng người: “Hoắc Vân Thâm anh là tên lừa đảo…… Gạt tình cảm của em…… em nợ anh……”
Hoắc Vân Thâm chỉ dừng lại trong một cái chớp mắt, sau đó lập tức vuốt ve đầu cô, khiến nụ hôn trở nên sâu hơn, khơi mào mỗi một hạt giống trong lòng cô.
Đầu óc Ngôn Khanh mơ màng, cô không rõ mình vào phòng ngủ bằng cách nào.
Không khí trở nên đặc sệt ám muội.
Nhiệt độ trong phòng tiếp tục tăng cao.
Những giọt mồ hôi trượt dài theo làn da trắng như sứ.
Khăn trải giường trong phòng trắng không tì vết, chiếc thảm mềm mại, những bước chân đan xen không hề phát ra tiếng động.
Ngôn Khanh rơi vào biển sâu nóng bỏng không thấy đáy, cho dù lý trí muốn dựng thẳng lên bao nhiêu đều bị nghiền thành bụi phấn. Cô ngã xuống phía sau, bất cứ nơi nào anh chạm qua đều có thể khiến cô phát cuồng.
Cả lý trí và thân thể đều bị thất thủ, hoàn toàn mặc anh khống chế.
Giọng nói của Ngôn Khanh đã trở nên ấm ách, nghẹn ngào nói: “Anh nhẹ một chút…… em…… em trước kia chưa từng……”
Tầm nhìn của cô mơ hồ, chỉ thấy rõ đôi mắt bướng bỉnh cuồng nhiệt của Hoắc Vân Thâm.
Anh không nói được một câu hoàn chỉnh, chỉ có ba chữ được phát ra một cách gấp gáp ma mị: “Em từng làm.”
Ngôn Khanh sặc ra nước mắt, tên hỗn đản này thật quá đáng! Cô đã như vậy rồi! Thế nhưng anh vẫn còn ——
Tuy nhiên không lâu sau cô liền tự mình cảm nhận được sự thích ứng quen thuộc khiến thân thể run rẩy tới tận xương tủy. Cô không có cách nào tự hỏi, chỉ có thể dựa vào bản năng trầm mê trong nỗi khát vọng.
Khi mở mắt ra một lần nữa, Ngôn Khanh toàn thân trần trụi, xuội lơ ở trong chăn, bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy.
Phía sau là người đàn ông cố tình thả nhẹ tiếng hít thở.
Hoắc Vân Thâm không ngủ.
Biết cô đã tỉnh, anh nửa ngồi dậy, sợ cô hối hận lại muốn chạy trốn.
Ngôn Khanh vẫn nằm yên không nhúc nhích, cô bị chiếm giữ rồi lại được an ủi, thỏa mãn đến ngây người.
Cô không dám chớp mắt, ngay cả thở thôi cũng cảm thấy kinh hồn táng đảm.
Có thứ gì đó ở trong đầu không ngừng bị phá hủy, rất nhiều câu hỏi xuất hiện khiến cô hít thở không thông.
Không đúng.
Thật sự không có cách nào lý giải.
Những lời nói của Hoắc Vân Thâm lần lượt vang lên trong tai cô.
Nhiều mẩu chuyện tương tự với Vân Khanh, cô cho rằng mình tự tưởng tượng ra, nhưng kỳ thật bản năng và gương mặt của cô giống Vân Khanh như đúc. Nét chữ của cô, tình yêu của cô dành cho anh, mỗi lần rung động và đau xót, cô đã có vô số lần đau đầu, đi cùng với đau đầu là những điều khác thường mà cô cố ý xem nhẹ ……
Mặc dù tất cả những thứ đó đều là ảo giác, đều là cô phán đoán.
Nhưng thân thể thì sao!
Linh hồn của cô giống như đang sôi trào, muốn hòa tan cùng anh hợp thành một thể.
Sự vui thích quá đỗi quen thuộc ……
Hình như anh không lừa cô, cô và anh…… Thật sự từng làm chuyện này rồi.
Cho tới hiện tại, không tìm được cách giải thích khác, không thể không tiếp thu cách nói kỳ quái kia.
Hoắc Vân Thâm thấy cô không nói gì, anh không thể nhịn được nữa mà ôm cô: “Vợ ơi……”
Nhịp tim của Ngôn Khanh đập như muốn đánh nát lồng ngực.
Cô ngơ ngác xoay người, chôn đầu vào trong ngực anh, không thể tưởng tượng được nhỏ giọng hỏi: “Có lẽ em…… chính là Vân Khanh, đúng không?”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.