Khanh khanh ta ta

Chương 20


Đọc truyện Khanh khanh ta ta – Chương 20:

Chương 20
Ngôn Khanh nghe được câu trả lời của Hoắc Vân Thâm, trái tim như bị kim châm dày đặc, trong nháy mắt cô có ảo giác mình chính là tuyệt thế tra nữ, mỗi ngày đều không trở về nhà, ở bên ngoài lo phát triển sự nghiệp để người chồng mới lãnh chứng xong đuổi theo phía sau mông, hưởng thụ ấm áp mà anh mang lại xong còn không có lương tâm nói một câu “Tôi vội chơi với người khác, anh đừng tới làm phiền tôi”.
Nghĩ như vậy cũng đủ đáng giận.
Nhưng vấn đề là cô vẫn chưa điều chỉnh tốt thân phận mới của mình, tình cảm trực quan đối với Hoắc Vân Thâm vẫn cứ là tránh né.
Ngôn Khanh sầu khổ thở dài, một lần nữa lựa chọn tránh né cái nhìn chăm chú của anh: “Anh…… Đừng coi tôi quan trọng như vậy, giống như Vân Lăng nói tùy tiện tìm một công cụ an ủi là được, tôi…… tôi đi tập trung, rời khỏi đội ngũ lâu quá cũng không tốt.”

Cô giơ tay ra đẩy cửa, lại bị tay nắm bằng kim loại lạnh băng làm cho hơi rụt lại.
Hoắc Vân Thâm ở phía sau tiến lên một bước, từ túi áo to rộng giống như chiếc túi thần kỳ lấy ra ra một vật nhỏ nhét vào lòng bàn tay Ngôn Khanh.
Ngôn Khanh rũ mắt nhìn xuống.
Ấm áp dạt dào, là một chiếc ấm cầm tay hình đám mây.
Đám mây màu xám có một đóa hoa màu đỏ được vẽ lên đó.
Ngôn Khanh yêu thích không muốn buông tay, bởi vậy càng có cảm giác tội lỗi, không yên lòng bổ sung cho anh một câu quan tâm: “Gần đây nhiệt độ hạ xuống thấp, anh cũng cẩn thận một chút đừng để cảm mạo, tôi đi đây!”
Nói xong nhanh chóng chuồn mất, e sợ Hoắc tổng sẽ lấy ra vật nhỏ nào đó khiến cô không có sức kháng cự.
Bên ngoài gió lạnh ập vào mặt, Ngôn Khanh không ngừng hấp thu cảm giác ấm áp từ đám mây nhỏ đó, tinh thần hăng hái chạy về nơi tập trung của các thí sinh. Âu Dương đang nhón chân tìm cô khắp nơi, thấy cô về mới thả lỏng trái tim, chạy tới lặng lẽ hỏi: “Cậu đi đâu vậy? Thần thần bí bí, có phải cất giấu dã nam nhân hay không.”
Ngôn Khanh không còn lời gì để nói.
Trong đầu yên lặng sửa lại, không phải dã nha, là quan hệ hợp pháp đó.
Ngữ khí Âu Dương ngoài ý muốn trở nên nghiêm túc: “Cậu xinh đẹp như vậy, lại mới nổi tiếng, trong vòng quá loạn quá nguy hiểm, đừng để người ta lừa gạt.”
Tiếp theo Âu Dương nghiêm túc phân tích: “Người bình thường không được, hơn phân nửa sẽ chịu không nổi tính chất công việc của cậu, cuối cùng chia tay nói không chừng còn lưu trữ chứng cứ làm xáo trộn cuộc sống cá nhân của cậu, hậu hoạ vô cùng. Tìm người nổi tiếng cũng không được, không chừng một ngày nào đó bị công ty yêu cầu xào tai tiếng cùng nữ minh tinh khác, thật ghê tởm. Tìm người quá nổi tiếng lại càng không được, tất cả đều dã tâm như nhau, tâm cao ngất, không chịu công khai, công khai cũng có một đống fan bạn gái mỗi ngày thắp sáng linh đường cho cậu, hận không thể lấy luôn mạng nhỏ của cậu. Tìm mấy nhà tư bản cao cao tại thượng lại càng không được, mười người thì có chín người đều biến thái, chỉ biết chơi mà không phụ trách.”
Ngôn Khanh dựng ngón tay cái với Âu Dương: “Phân tích quá đúng, tuy nhiên chín nhà tư bản biến thái, vì sao còn dư lại một người?”
Âu Dương che miệng nhỏ giọng: “Người còn lại chính là Hoắc tổng, cậu xem, hai nhà thế giao, môn đăng hộ đối, hiểu tận gốc rễ, người ta trẻ tuổi lại đẹp trai còn không có tai tiếng, tìm phải tìm người như vậy mới không phụ mỹ mạo của Khanh bảo nhà chúng ta.”
Ngôn Khanh sặc khí lạnh rớt nước mắt, nhẹ giọng nói: “Sự thật chính là những người cậu liệt kê ở trên, tìm bất cứ người nào đều khá hơn Hoắc tổng.”

Âu Dương khiếp sợ, vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép, vốn dĩ có chút chờ mong với quan hệ của hai người, cuối cùng bị một câu này của cô đánh cho trở lại nguyên dạng.
Ngôn Khanh cười cười, hàng mi dài che lại đôi mắt, lặng lẽ nắm chặt đám mây nhỏ trong tay.
Hoắc tổng đối xử với người phụ nữ của mình tốt tới mức nào, cô là người rõ ràng nhất.
Chính bởi vì như vậy, mới không thể yêu người khác, ít nhất cô là cô, nhưng khi yêu Hoắc Vân Thâm, cô vĩnh viễn là Vân Khanh.
Tóc Xoăn từ phía sau thò người qua, ríu rít nói: “Nghe nói hôm nay không có hệ thống phân chia cụ thể, chín người đội A phải vượt qua chướng ngại vật một cách riêng biệt, theo thời gian dài ngắn để xếp hạng, người đứng đầu có thể ưu tiên chọn đồng đội, xếp hạng cuối cùng chỉ có thể chọn những người người khác không cần, thực thảm.”
Sau khi chia đều thành 9 nhóm nhỏ, từ vòng loại tiếp theo sẽ thi đấu theo hình thức đồng đội, nếu đồng đội trình độ quá kém sẽ ảnh hưởng tới thành tích của cả đội.
Cho nên mọi người đều quyết tâm tranh đoạt tuyển thủ ưu tú, nếu kết hợp với những người có thực lực thì cơ hội tiến thẳng vào top 9 người được xuất đạo sẽ lớn hơn rất nhiều.
Âu Dương ôm bả vai Ngôn Khanh: “Chọn tớ.”

Tóc Xoăn cũng kích động: “Chọn tớ nữa!”
Một đám cô gái nhỏ bên cạnh cũng nghiêng người qua: “Ngôn Ngôn chọn tôi nhé!”
Giám sát tại hiện trường huýt sáo một tiếng, thái độ hung dữ nói: “Không được ồn ào! Di chuyển tới sân trò chơi, chuẩn bị bắt đầu quay!”
Tới nơi quay chụp, Ngôn Khanh rất ngạc nhiên, những chướng ngại vật mà cô phải vượt qua phức tạp hơn nhiều so với suy nghĩ của cô. Đặc biệt là ở giữa có 1 trạm kiểm soát, là chiếc ống hình trụ biết chuyển động thật lớn, bảy tám cái ghép nối với nhau, mặc dù bên trên có rất nhiều tay vịn, nhưng muốn thuận lợi bò qua khi nó đang không ngừng xoay tròn cũng không dễ dàng. Một khi ngã xuống sẽ rơi vào hồ nước lạnh như băng.
Ngay sau đó đèn quay phim được bật sáng, ban cố vấn và khách mời tiến vào, Vân Lăng trang điểm lên cũng coi như rực rỡ. Cô ta khẽ liếc mắt nhìn về phía Ngôn Khanh ở hàng đầu tiên, diễn đầy đủ phong phạm của nữ thần.
Tuy nhiên tới khi ban cố vấn chuẩn bị tuyên bố các đội trưởng bắt đầu thi đấu, Vân Lăng bất chợt tiến lên một bước, đầy mặt lo lắng giơ lên tay, yếu ớt nói: “Thật ngại quá, tôi có thể hỏi một câu không?”
Máy quay chĩa thẳng vào cô ta.
Vân Lăng tỏ vẻ lo lắng: “Tính năng an toàn của những chướng ngại vật này có được đảm bảo không? Tôi biết chắc hẳn ban tổ chức đã kiểm tra thử nghiệm rồi, nhưng cá nhân tôi cảm thấy có phải nhóm cố vấn nên thực hiện trước một lần hay không, xác định không xảy ra sai lầm sau đó mới để các thí sinh đi lên, như vậy sẽ càng thích hợp hơn?”
Lời vừa ra khỏi miệng, lập tức nhận được sự đồng tình từ các thí sinh, mà những người trong ban cố vấn cũng không có cách nào cự tuyệt.
Rốt cuộc các tình huống nguy hiểm xác thật đã từng xuất hiện trong 1 số chương trình ngoại cảnh trước kia.
Những người thực hiện chương trình cũng gật đầu đồng ý.
Ban cố vấn và khách quý tổng cộng 3 nam 3 nữ, muốn kiểm tra độ an toàn của chướng ngại vật một lần, mấy người đàn ông xung phong nhận việc xông lên trước. Vân Lăng rất tự nhiên thối lui ra phía sau, mắt lạnh quan sát.
Lúc mới nổi tiếng, cô ta từng tới nơi này quay ngoại cảnh một lần, các trang thiết bị được xây dựng trong sân chơi không thay đổi đáng kể so với năm đó, tuy nhiên trải qua thời gian dãi nắng dầm mưa khẳng định đã già hoá không ít.
Cho nên cô ta rất rõ ràng, nhất là mấy cái ống hình trụ ở giữa kia mặt trên đều có tay vịn, chỉ cần một tay nắm bị hỏng, dưới tình huống hoảng sợ khẳng định sẽ rơi vào trong nước.
Đến lúc đó lớp trang điểm bị nhòe, người cũng chật vật, lại còn phải bắt đầu một lần nữa, nhưng dựa theo quy định thì sẽ tính tổng thời gian thi đấu, cho nên nếu ngã xuống sẽ tốn rất nhiều thời gian, nhất định sẽ xếp hạng cuối cùng, nhận lấy một đám đồng đội không ai cần, đồng thời thành tích bị kéo xuống, ra về chỉ là điều sớm muộn.
Sau khi 3 người đàn ông thuận lợi vượt qua, còn lại 3 người phụ nữ, trong đó 2 người thuộc ban cố vấn. Hai người chủ động tiến lên dẫn đầu, tình huống giống như Vân Lăng đoán trước, cô ta là người cuối cùng.
Trước khi Vân Lăng vượt chướng ngại vật còn cố ý tỏ vẻ đáng thương trước máy quay: “Kỳ thật thể lực của tôi đặc biệt kém, nhưng vì các thí sinh dự thi nên tôi vẫn muốn thử.”
Tốc độ của cô ta chậm hơn những người khác, đến chướng ngại vật hình trụ, cô ta cố ý kéo dài thời gian, lấy thân thể của mình để đo đạc, cẩn thận sờ soạng vào tay vịn mà cô ta chạm tới.
Vẫn giống như trong trí nhớ, ở đây có một tay vịn lỏng lẻo còn chưa được sửa chữa. Trong tay áo cô ta cất giấu một công cụ nhỏ, người ngoài nhìn vào chỉ thấy cô ta đang nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng thực tế cô ta đang dùng thân thể che chắn để nhẹ nhàng vặn con ốc xuống trạng thái chạm vào là rơi, ngay sau đó bàn tay lập tức bám vào tay vịn khác, vẻ mặt yếu ớt vượt qua chướng ngại vật.
Trước đó cô ta đã quan sát Ngôn Khanh, hai người có chiều cao tương đương nhau, chiều dài cánh tay cũng không khác biệt. Nghĩ như thế, vị trí mà cô ta duỗi tay túm được thì nhất định Ngôn Khanh cũng sẽ theo bản năng mà túm lấy. Những người khác có chiều cao không đồng nhất, vị trí tay vịn đương nhiên cũng khác biệt.
Sau khi ban cố vấn an toàn vượt qua chướng ngại vật, các đội trưởng bắt đầu chính thức thi đấu.
Vân Lăng lại tranh thủ quyền lợi thay đổi thứ tự thi đấu, cô ta sắp xếp một cao một thấp thi trước, cả hai đều có chiều cao an toàn, thứ ba mới đến lượt Ngôn Khanh.
Vân Lăng cười: “Chờ mong phần thể hiện của cô.”
Hạ Minh Cẩn lại bưng một ly nước nóng tới, thần sắc có chút phức tạp: “Chờ em trở về uống.”
Ngôn Khanh mơ hồ có chút bất an, nhưng suy nghĩ một lượt lại không nhận thấy tai hoạ ngầm gì. Cô đi tới chướng ngại vật thứ nhất, đưa mắt nhìn xuống dưới, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là bên cạnh khu trò chơi có một bóng người cao dài đã thay đồng phục của nhân viên, đeo mặt nạ đứng đó.
Cô hơi ngẩn ra, cổ họng nghẹn ứ đến khó chịu.
Vì sao anh còn chưa đi……
Đường đường là người cầm quyền của Hoắc thị, ngay cả mặt cũng không thể lộ, ăn nói khép nép đứng trong gió lạnh, trầm mặc không lên tiếng nhìn cô chằm chằm.
Ngôn Khanh không dám nhìn lâu, cô thu liễm thần sắc bắt đầu thực hiện, một đường phía trước rất thông thuận, máy quay theo sát bên cạnh bắt trọn hình ảnh gương mặt cô gái nhỏ đang bị ánh mặt trời mơn trớn, làn da trắng đến trong suốt, chóp mũi tinh xảo còn lấm tấm chút mồ hôi, lông mi giống như cánh chim nho nhỏ, mái tóc đuôi ngựa tung bay lộ ra cần cổ mảnh mai tinh tế.

Cô dùng hết sức lực tiến về phía trước, bước tới chướng ngại vật hình trụ, cô tính toán lên tinh thần hăng hái vượt qua, nhưng khi cô thuận thế túm được cái tay vịn thứ ba, cô lập tức ý thức được điều không thích hợp.
Dường như đinh ốc chỉ treo phía trên mà thôi, dưới tác động của ngoại lực nó lập tức bị rơi ra.
Ngôn Khanh đột nhiên không kịp đề phòng, kinh hô một tiếng, ngay sau đó thân thể trượt xuống theo hình trụ, treo lơ lửng giữa không trung. Một cánh tay khác chống đỡ đến đau nhức, cô quyết tâm không bỏ cuộc nhưng đúng lúc này đám mây nhỏ trong túi áo lại bất chợt rơi ra ngoài.
Chính cô cũng không giải thích được vì sao mình lại để ý đám mây đó như vậy.
Cô theo bản năng vươn tay ra với, chiếc ống hình trụ bị cô lăn lộn đến góc độ khiến cô không thể chống đỡ được, lỡ mất cơ hội bò lên trên, rốt cuộc một tay không chống đỡ được cơ thể, cả người cô rơi thẳng xuống nước.
Chỉ là vài giây trước khi Ngôn Khanh nhắm mắt rơi xuống nước, cô nghe thấy tiếng bọt nước thật lớn, dường như có người rơi xuống nước sớm hơn cô.
Là cứu viện của ban tổ chức sao……
Ngôn Khanh không kịp tự hỏi, chờ đợi cô là làn nước rét lạnh, nhưng chân chính đụng phải lại là một cơ thể ấm nóng.
Cô khiếp sợ mở to mắt, chỉ thấy một người đàn ông đeo mặt nạ mặc đồng phục của nhân viên đang cách mình gần trong gang tấc.
Đôi mắt phía sau chiếc mặt nạ, đen nhánh u ám, sâu không thấy đáy.
Ngôn Khanh không thể tin tưởng được mà bắt lấy cánh tay anh, hơn phân nửa thân thể của anh đều ở trong ao, bộ đồng phục của anh vừa nặng vừa lạnh, phía sau lần lượt có mấy người ăn mặc tương tự như vậy tới đây hỗ trợ. Anh không nói lời nào, trầm mặc đến dọa người, đi theo đoàn người đưa Ngôn Khanh lên bờ.
Cô chỉ bị ngâm nước tới bắp chân, các vị trí khác cùng lắm chỉ dính chút nước từ trên người anh mà thôi.
Ngôn Khanh được đưa lên bờ, ban cố vấn và các thí sinh dự thi đều chạy về bên này, xem tình huống của cô, cô bị đám đông đưa đi, nhịn không được quay đầu lại nhìn người đàn ông cao lớn ướt đẫm kia, hốc mắt bất giác nóng lên .
Giây tiếp theo, anh gật đầu với cô một cái.
Ngôn Khanh gần như lập tức hiểu được ý tứ của anh: “Yên tâm, anh sẽ không khiến em mất vui, anh sẽ không yêu cầu dừng buổi ghi hình.”
Cổ họng cô nghẹn đắng, cô muốn nói rằng không phải chuyện đó, cô chỉ muốn gọi người tới xem tình huống của anh, lại sợ thân phận của Hoắc tổng bị vạch trần nên đành phải miễn cưỡng an ủi chính mình, bên anh chắc sẽ có người đi theo, sẽ có người chăm sóc cho anh……
Hạ Minh Cẩn hỏi: “Ngôn Khanh, có thể tiếp tục không? Ấn theo quy định là không thể tính giờ một lần nữa.”
Ngôn Khanh ngước mắt, ánh sáng trong mắt chợt lóe: “Tay vịn bên trên hỏng rồi!”
Hạ Minh Cẩn bất đắc dĩ, đè thấp thanh âm: “Các thiết bị đã được kiểm tra, nhóm cố vấn đã thử qua, hơn nữa hai thí sinh phía trước đều thuận lợi hoàn thành. Cho dù tay vịn thật sự bị hỏng, anh cũng kiến nghị em nên nhận xui xẻo, bằng không tới khi phát sóng nhất định sẽ có người nói em yếu đuối, nghiêm trọng hơn còn có khả năng nói em cố ý. Hiện tại nếu em tiếp tục kiên trì, ngược lại sẽ có người khen ngợi, anh đều muốn tốt cho em.”
Ngôn Khanh cắn môi, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Vân Lăng thấy lớp trang điểm của cô không hề bị hư hại, hai mắt lại bởi vì kinh hách mà nhiễm một tầng diễm lệ đỏ ửng, gương mặt xinh đẹp tới mức động lòng. Mấy vị cố vấn nam đều đang trong tối ngoài sáng đánh giá Ngôn Khanh, Vân Lăng tươi cười tỏ vẻ thấu hiểu nói: “Dù sao cũng ở vị trí S, chắc hẳn sẽ không chấp nhận được việc rớt xuống cuối cùng, đúng không?”
Lời này mang theo rất nhiều ám nghĩa, Ngôn Khanh nhìn về phía cô ta, ý thức được đầu sỏ gây tội.
Ngôn Khanh siết chặt nắm tay, thẳng sống lưng, cắn răng nhả ra hai chữ: “Tiếp tục!”
Ngôn Khanh đi đôi giày dính nước, dùng sức quay trở lại chướng ngại vật đầu tiên, dọc theo đường đi cô liên tục để ý xung quanh nhưng không có tìm được bóng dáng Hoắc Vân Thâm. Trong lòng yên lặng cầu nguyện, hy vọng Hoắc tổng mau chóng đi thay quần áo sưởi ấm thân thể.
Cô giành giật từng giây, thời điểm tới trước ống hình trụ thì vạn phần cẩn thận, tránh khỏi cái tay vịn lỏng lẻo kia, nhanh chóng thông qua.
Vừa chạy lồng ngực cô vừa bị đè nén áp lực trầm trọng.
Rõ ràng là tay vịn bị hỏng, rõ ràng cô là người bị hại, đơn giản vì “Vì sao người khác chạy không sao, chỉ tới khi cô chạy mới xảy ra chuyện”. Cô có thể sẽ phải tiếp nhận những tiếng mắng chửi, phải trở thành một nghệ sĩ nhẫn nhịn trước màn ảnh, cô không thể có nỗi đau khổ của người bình thường sao, phàm là người không đủ cứng cỏi bất khuất sẽ bị đánh đồng vào hàng ngũ đạo đức giả, treo trên người danh hiệu tâm cơ.
Ngôn Khanh biết thời gian của mình đã cách xa những người khác, nhưng cô vẫn kiên trì hoàn thành thử thách.

Sáu đội trưởng còn lại có cao có thấp, tuy nhiên không có ai tụt lại hẳn như cô, đám người hoàn thành theo thứ tự, bảng xếp hạng được công bố tại chỗ, Ngôn Khanh xếp hạng cuối cùng, mất đi quyền lựa chọn đồng đội.
Mấy cô gái lúc trước la hét muốn cùng đội với Ngôn Khanh đều xấu hổ không lên tiếng.
Khi người đội trưởng đầu tiên bắt đầu chọn thành viên cho đội mình, chọn tới Âu Dương, khả năng vũ đạo của Âu Dương rất xuất sắc, đương nhiên là thí sinh đáng để cướp đoạt.
Ngôn Khanh mỉm cười cong mắt nhìn Âu Dương, vỗ tay chúc mừng theo mọi người.
Âu Dương lại không nhúc nhích, xoay người nói với ban cố vấn: “Tôi có ý kiến, các thí sinh được lựa chọn cũng nên có quyền chủ động, tôi tự nguyện tham gia chướng ngại vật một lần nữa, nếu thời gian có thể ngắn hơn đội trưởng dẫn đầu, xin hãy cho tôi quyền lựa chọn đội cho mình!”
Ban cố vấn kinh ngạc, những người có thẩm quyền cũng khẩn cấp triển khai thảo luận, tiếp nhận loại đề nghị này có thể gia tăng điểm nhấn cho chương trình, bầu không khí tại hiện trường cũng được đẩy lên cao.
Âu Dương cao gầy, thể lực tốt, sau khi phá đảo chướng ngại vật, lập tức thở phì phò một đường chạy đến phía sau Ngôn Khanh, kiêu ngạo ôm bả vai cô: “Tôi chọn Ngôn Ngôn làm đội trưởng.”
Có Âu Dương khơi dòng, dần dần các thí sinh khác cũng noi theo, nhưng đại đa số vẫn không muốn tốn sức, tiếp nhận sự lựa chọn của đội trưởng.
Sau đó Tóc Xoăn cũng hự hự vượt chướng ngại vật, mệt tới mức nhũn chân trở lại bên người Ngôn Khanh: “Tôi, tôi cũng chọn Ngôn Ngôn!”
Ngoại trừ hai người này, không còn ai nguyện ý tiêu phí thể lực đi lựa chọn Ngôn Khanh, thậm chí còn có một giọng nói thật nhỏ truyền ra: “Hai con chó liếm chân.”
Không lâu sau công tác phân đội kết thúc, các đồng đội của Ngôn Khanh đều là mấy cô gái nhỏ đáng thương không ai muốn, thực lực của cả tổ bị phân hoá thành hai thái cực.
Hạ Minh Cẩn tuyên bố: “Dựa theo kế hoạch chương trình ngày hôm nay, kế tiếp sẽ có một bộ phận truyền thông tới đây, chỉ chụp một vài bức ảnh ngoại cảnh mà thôi, mọi người không cần khẩn trương.”
Anh ta nói xong câu đó, trong sân lớn bỗng nhiên truyền ra tiếng ong ong dị thường.
Mọi người theo tiếng ngẩng đầu lên, phát hiện phía trên là màn hình LED thật lớn, lúc trước ở đó vẫn luôn truyền phát quảng cáo của nhà tài trợ, hiện tại lại bị một video khác thay thế.
Có thể nhìn ra được đó là hình ảnh quay được từ trên không, cảnh tượng quen thuộc, chính là đoạn vượt qua chướng ngại vật để phân đội, chẳng qua người được quay không phải các thí sinh mà là ban cố vấn và khách mời.
Người trong máy quay tiến vào chướng ngại vật là Vân Lăng.
Vân Lăng có một loại dự cảm khủng bố, da đầu lập tức muốn nổ tung.
Đây là đoạn cô ta bắt đầu tiến vào chướng ngại vật hình trụ, tất cả các chi tiết đều được phóng đại. Từ một góc độ khác, cô ta dùng thân thể của mình ngăn cản máy quay của ban tổ chức, từ ống tay áo lấy ra một công cụ rất nhỏ lén lút vặn con ốc trên tay vịn, phối hợp biểu cảm vô tội trên gương mặt, toàn bộ đều được chiếu công khai trước mắt mọi người.
Toàn bộ lặng ngắt như tờ.
Phía sau vang lên tiếng quay chụp hết đợt này đến đợt khác, nhóm truyền thông đồng loạt hướng máy ảnh về phía màn hình lớn.
Cả người Vân Lăng cứng đờ tại chỗ, cố nén một hơi trong cổ họng, lớn tiếng nói: “Không phải, là…… Là hiểu lầm!”
Nhưng video vẫn chưa dừng lại, tiếp tục truyền phát đoạn quay chậm Ngôn Khanh bị rơi  xuống nước, khi cô túm lấy tay vịn vừa bị động tay động chân đó, đinh ốc lập tức rơi ra, cả người cô mau chóng rơi xuống nước.
Ngay sau đó, thông tin cá nhân của mỗi đội trưởng tham gia vượt chướng ngại vật được liệt kê trên màn hình, đặc biệt đánh dấu vào chiều cao của bọn họ, chỉ có Vân Lăng và Ngôn Khanh là có chiều cao tương tự, những người khác đều có sự khác biệt rõ ràng.
Ở phần cuối đoạn video xuất hiện một câu nói rất bắt mắt : “Cho dù cô là ai cũng không được phép thương tổn bất cứ một thí sinh nào của chúng tôi”. Ký tên: Ban tổ chức chương trình 《 Thiếu Nữ Đỉnh Cao 》thuộc Truyền thông Thừa Phong.
Ngôn Khanh như bị đóng đinh tại chỗ, trong đầu vô cùng hỗn loạn, không chớp mắt nhìn màn hình, hốc mắt dần dần phiếm hồng.
Ban tổ chức cái gì……
Ban tổ chức sẽ không làm ra loại chuyện gió tanh mưa máu này đâu!
Là Hoắc Vân Thâm đã sắp xếp flycam trên không.
Anh vốn không hề rời đi, trong khoảng thời gian biến mất này anh đã đi tìm chân tướng đuổi kịp bộ phận truyền thông tới đây quay chụp!
Đúng như lời anh đồng ý với cô, loại bỏ sự ái muội, loại bỏ phiền toái gây bất lợi cho cô, không bắt cô phải chờ đợi, càng không tới một đêm, tất cả những bất công mà cô phải gánh chịu đã hoàn toàn bị xóa bỏ.
Đầu ngón tay Ngôn Khanh cắm chặt vào lòng bàn tay, ép tình cảm của bản thân không được mất khống chế.
Cô muốn đi tìm anh……
Anh bị ngấm nước lạnh như vậy, không biết đã thay quần áo hay chưa.
Hiện trường trở nên hỗn loạn , Ngôn Khanh bị nhiều cánh tay khác nhau hết ôm lại nắm, các câu hỏi của nhóm truyền thông cách đó không xa, còn có Vân Lăng thay đổi giọng nói thành vẻ yếu ớt đang gấp gáp giải thích. Tất cả cô đều cảm thụ không rõ ràng, nhưng chỉ có duy nhất một ánh mắt, ánh mắt thâm sâu nặng nề dừng lại trên người cô.

Ngôn Khanh mẫn cảm quay đầu lại, trong góc tường ở phía xa có một người đàn ông mặc quần áo lao động mộc mạc đứng ở đó.
Cô không chờ nổi, vội vàng đi tìm tổng đạo diễn, cường điệu mình hiện tại tuyệt đối không thích hợp xuất hiện trước mặt truyền thông. Đạo diễn đang sứt đầu mẻ trán, nhưng giờ khắc này ông càng hiểu tầm quan trọng đặc biệt của Ngôn Khanh, ông bớt thời gian dặn dò cô đi nghỉ ngơi trước, kiểm tra xem có bị thương hay không.
Ngôn Khanh vòng qua khu vực nghỉ ngơi cách xa giới truyền thông, bàn tay run rẩy thay quần áo, đội mũ đeo khẩu trang, thẳng tới khi cảm thấy sẽ không còn ai nhận ra mình nữa mới miệng khô lưỡi khô chạy về phía vị trí ban nãy của Hoắc Vân Thâm.
Để tránh mặt mọi người, né tránh những cú chụp lén, cô mang đôi giày không quá khô đi một đoạn đường rất xa. Bên cạnh tường viện không có một bóng người trong công viên trò chơi, cô bắt gặp Hoắc Vân Thâm cũng cải trang đi tìm cô.
Thỉnh thoảng có vài tiếng ầm ĩ truyền từ nơi xa, bên ngoài còn có tiếng pháo khai trương của doanh nghiệp nào đó.
Ngôn Khanh đè nén cảm xúc trong lòng, ngước mắt nhìn anh: “Áo khoác đã thay rồi, quần áo bên trong đã thay chưa? Trời quá lạnh, mặc đồ ướt dễ dàng sinh bệnh.”
Hoắc Vân Thâm nhìn cô, lòng bàn tay cọ cọ lên gương mặt cô: “Không kịp thay, thời gian có chút gấp.”
Chuyện có thể giao cho người khác làm, nhưng sự tình liên quan tới Khanh Khanh, anh muốn tận mắt nhìn chằm chằm mới an tâm. Huống hồ…… anh cũng không mang theo  quần áo để thay, trên đường kẹt xe, người đưa quần áo còn chưa tới.
Anh thấp giọng: “Anh gọi người mang tới rồi, em có thể cùng anh vào trong xe đổi không.”
Chóp mũi Ngôn Khanh càng chua xót hơn.
Hoắc Vân Thâm thấp giọng: “Bên này anh sẽ an bài tốt, đi cùng anh, được không.”
Ngôn Khanh không nói rõ cảm giác chua xót trong lòng, nói năng lộn xộn: “Được…… được được được, thế nào cũng được.”
Đôi môi trắng bệch của Hoắc Vân Thâm cuối cùng cũng nhếch lên, anh đi tới ngồi xổm trước mặt cô: “Đi lên, anh cõng em.”
“…… Tôi có thể đi.”
“Giày em ướt rồi, nghe lời.” Anh cố chấp ôm lấy chân cô: “Để anh cõng em một lần.”
Gió rất lạnh, thổi qua thân thể lom khom của anh.
Ngôn Khanh không thể nói ra lời cự tuyệt, chậm rì rì dán lên, ôm lấy cổ anh, nằm trên sống lưng anh.
Xuyên thấu qua áo khoác, cô còn có thể cảm giác được sự ẩm ướt bên trong.
Ven tường không có thiết bị trò chơi, không có tiếng người, chỉ có một con đường nhỏ với cỏ hoang mọc hỗn độn.
Ngôn Khanh thủ sẵn chiếc mũ, mặt dán trên vai anh, nghẹn ngào rầu rĩ nói: “Hoắc tổng, anh chuẩn bị quá nhiều.”
Anh vẫn nhắc lại câu nói lúc trước: “Những thứ em cần, anh đều chuẩn bị.”
Cô di chuyển theo từng bước chân anh, một bụng đầy lời muốn nói nhưng cuối cùng không biết vì sao lại nhớ tới bảo bối làm ấm bàn tay mình, ủy khuất nói một câu: “Mây đen của tôi bị rơi mất rồi.”
Hoắc Vân Thâm đột nhiên dừng lại, toàn thân hơi phát run.
Ngôn Khanh khó hiểu, đang định hỏi thì anh lại chậm rãi bước chân, tiếp tục đi về phía trước.
Cô không nhìn thấy bộ dáng của anh, chỉ nghe được thanh âm cứng đờ: “Không mất, cả đời cũng không mất, mây đen của em vẫn luôn ở đây.”
“Tôi còn muốn sưởi ấm bàn tay……”
Hoắc Vân Thâm nuốt sự ngọt ngào và đau khổ vào trong cổ họng, trước mắt biến thành màu đen, khàn giọng cười: “Đồ mua cho vợ, em muốn bao nhiêu cũng được.”
Ngôn Khanh đang muốn giải thích gì đó, đúng lúc nhìn thấy chiếc xe ở ngay trước mắt, bọn họ tới rồi.
Mẫn Kính từ ghế lái xuống dưới, kéo cửa xe ở hàng ghế phía sau ra.
Có người khác ở đây, Ngôn Khanh có chút thẹn thùng, tính toán mở miệng bảo Hoắc Vân Thâm thả cô xuống dưới, bỗng nhiên nghe thấy anh không đầu không đuôi nói một câu: “Đừng sợ, anh không sao.”
Không đợi cô hiểu chuyện gì xảy ra, Hoắc Vân Thâm đã an ổn đặt cô xuống đất, đưa cô vào trong xe, gương mặt anh tái nhợt mà bình tĩnh nhìn cô, mí mắt vô lực rũ xuống, cả người ngả về phía trước, nặng nề ngã vào thành xe.
Trong đầu Ngôn Khanh như muốn nổ tung, cô phản xạ nhào qua ôm lấy anh, hoảng sợ buột miệng thốt: “Vân Thâm!”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.